Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 190: Làm chủ




"Mạc Phi, ngươi nhất định phải làm chủ cho muội muội ngươi a!" Lâm Tịch nắm tay Mạc Phi, điên cuồng nói.

Mạc Phi mất đắc dĩ đỡ trán: "Mẫu thân đại nhân, hôn nhân đại sự là mệnh của cha mẹ, ta không phải cha Tô Vinh cũng không phải mẹ của hắn, làm sao làm chủ được chứ?"

"Tô Vinh là người của tam hoàng tử, tam hoàng tử lại nghe lới ngươi, ngươi bảo tam hoàng tử nói thì hắn phải nghe thôi." Lâm Tịch kiên trì nói.

"Dưa hái xanh không ngọt, cho là dù tam hoàng tử thì cũng không thể quyết định hôn nhân đại sự của thuộc hạ được!"

"Mạc Phi, Vũ Vi là muội muội ngươi a! Muội muội gặp chuyện, ngươi lại cứ từ chối như vậy là sao, tim ngươi rốt cuộc làm bằng gì vậy? Ngươi làm ca ca thế nào vậy?" Lâm Tịch có chút táo bạo nói.

Mạc Phi liếc mắt xem thường, cũng lười tiếp tục giả vờ giả vịt với Lâm Tịch: "Nếu Tô Vinh xem trọng Vũ Vi, ta tự nhiên giúp ngươi hoàn thành chuyện này, thế nhưng Vũ Vi lọt vào mắt Tô Vinh được sao?"

Mặt Lâm Tịch đỏ lên, nghĩ lại thì đúng lý hợp tình nói: "Nếu không phải Vũ Vi bị hủy dung thì Tô Vinh mới là người không xứng, hiện giờ Vũ Vi nguyện ý gả cho hắn là để mắt tới hắn lắm rồi. Tô Vinh có gì đặc biệt hơn người chứ, không phải chỉ là người hầu của tam hoàng tử thôi sao."

Mạc Phi nhịn không được kinh hãi, Lâm Tịch vừa nói gì vậy? Nếu Mạc Vũ Vi không bị hủy dung thì Tô Vinh không xứng với Mạc Vũ Vi? Trong cảm nhận của Lâm Tịch, rốt cuộc phải là người thế nào mới xứng đôi với nữ nhi cao quý của nàng ta a?

Mạc Phi bất đắc dĩ cười cười: "Ta nói này mẫu thân đại nhân, Tô Vinh tốt xấu gì cũng cứu Vũ Vi một mạng, ngươi vong ân phụ nghĩa lấy oán trả ơn như vậy không tốt lắm đi."

Lâm Tịch đen mặt, bất mãn nói: "Vong ân phụ nghĩa lấy oán trả ơn? Ta gả nữ nhi cho hắn mà là vong ân phụ nghĩa lấy oán trả ơn sao?"

"Ép mua ép bán như vậy mà còn không phải à?" Mạc Phi liếc mắt xem thường, mất kiên nhẫn nói.

Lâm Tịch trừng Mạc Phi, hùng hổ nói: "Ngươi nói hưu nói vượn gì vậy, muội muội ngươi không xứng với Tô Vinh, chẳng lẽ ngươi xứng với tam hoàng tử à? Ngươi không xứng với tam hoàng tử nhưng không phải hắn vẫn đối với ngươi tốt lắm sao? Chuyện ngươi có thể làm được sao Vũ Vi lại không chứ, nói trắng ra là ngươi không muốn để muội muội ngươi gả vào nhà tốt chứ gì?"

Mạc Phi biếng nhác ngã xuống lưng ghế, nhịp nhịp ngón tay cười khẽ nói: "Mẫu thân đại nhân, ta cao quý, tao nhã, chính trực, vô tư, ôn nhu, thông minh, hiểu ý người, đa tài đa nghệ... ưu điểm trên người ta nhiều lắm nên tam hoàng tử mới thích ta, ngươi mang Vũ Vi ra so với ta, có phải không lượng sức mình không a!"

Lâm Tịch nghiến răng nghiến lợi nhìn Mạc Phi, cười ha hả: "Mạc Phi, ngươi đúng là dát vàng lên mặt, thực không biết xấu hổ."

Mạc Phi thản nhiên nhìn Lâm Tịch, cười nói: "Nói ra thì cái gì ta cũng hơn Vũ Vi, chính là không biết xấu hổ bằng Vũ Vi, điểm này nàng thực sự di truyền từ mẫu thân a!"

Mặt Lâm Tịch đỏ lên, tay run run chỉ Mạc Phi: "Ngươi... ngươi..."

"Kế mẫu đại nhân, ta cảm thấy rừng Lạc Nhật rất nguy hiểm, các ngươi ở đây thực sự không thích hợp, ta đã bàn bạc với tam hoàng từ rồi, ngày mai sẽ đưa các ngươi trở về." Mạc Phi lạnh lùng nói.

Lâm Tịch đen mặt trừng Mạc Phi: "Ngươi muốn đuổi chúng ta đi à? Muội muội ngươi không lấy được Tô Vinh, chúng ta sẽ không đi."

Mạc Phi bất đắc dĩ liếc mắt xem thường, Lâm Tịch quả thực đã nhận định Tô Vinh rồi a! Tô Vinh thực đáng thương.

Mạc Phi gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, cười lạnh: "Các ngươi ở đây làm gì, uy tinh thú sao? Bên này cái gì cũng thiếu, chính là tinh thú đói bụng đặc biệt rất nhiều, tinh thú thích ăn nhất là thịt người, đặc biệt là người có da thịt non mềm như kế mẫu vậy."

Lâm Tịch biến sắc, lạnh lùng nói: "Mạc Phi, ngươi đừng có dọa ta, ngươi muốn mang mẫu thân mình đi uy tinh thú à? Ngươi điên rồi sao?"

Mạc Phi mỉm cười sáng lạn: "Cho dù ta thực sự làm vậy thì có sao đâu chứ? Ngươi cũng đâu phải là mẫu thân ruột của ta, nếu không phải vì ngươi, mẫu thân ta cũng không buồn bực mà chết, nếu quẳng ngươi cho tinh thú ăn thịt, có lẽ mẫu thân ở dưới cửu tuyền cũng cảm thấy cao hứng."

Nhìn nụ cười trên mặt Mạc Phi, cả người Lâm Tịch run rẩy: "Mạc Phi, ngươi điên rồi!"

Mạc Phi không phủ nhận nói: "Điên? Ta không điên, người điên chính là ngươi, ngươi nghĩ nữ nhi của ngươi là thiên tiên hạ phàm à? Muốn gả cho ai thì gả sao, nghĩ đẹp thật đấy."

Tô Vinh là ai, là vợ yêu mà anh trai mình nhìn trúng a! Nếu Mạc Vũ Vi thực sự gả cho Tô Vinh, chắc chắc sẽ bị Thiên Diệp đâm thủng thành cái sàng, chết không toàn thây.

Tục ngữ nói, cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ, khổ tâm của hắn, nữ nhân Lâm Tịch này chắc chắn không hiểu được, đầu năm nay muốn làm người tốt đúng là khó mà.

Lâm Tịch nghiến răng nghiến lợi: "Mạc Phi, ngươi đối với ta như vậy, đối với muội muội ngươi như vậy, ngươi làm sao ăn nói với phụ thân ngươi?"

Ánh mắt Mạc Phi lóe lên một tia giảo hoạt: "Hôm qua ta đã nghĩ đến rồi, ta gả ra ngoài không có cách nào tẫn hiếu với phụ thân, vì thế ta đã gửi tặng hai vị trắc phu nhân để chăm sóc phụ thân, nghe nói sau khi nhận được lễ vật, phụ thân rất vui vẻ."

Lâm Tịch bật mạnh dậy, trợn trừng mắt: "Ngươi nói cái gì?"

Mạc Phi giơ hai ngón tay tới trước mặt Lâm Tịch, có chút đắc ý nói: "Ta nói là hai vị trắc phu nhân a! Kế mẫu đại nhân, ngươi cảm thấy hai người có đủ không? Phụ thân đại nhân long tinh hổ mãnh, hai người có vẻ không đủ nhỉ?"

"Ngươi..." Ánh mắt Lâm Tịch như sắp nứt ra tới nơi.

Mạc Phi bất đắc dĩ thở dài, người không phạm ta, ta không phạm người, Lâm Tịch tới đây kiếm chuyện, hắn không phản kích một chút thì không khỏi có chút yếu đuối a.

Nam nhân đều là kẻ bạc tình, vốn Mạc Dương nghe tin Mạc Vũ Vi bị hủy dung thì rất phẫn nộ, thế nhưng đợi tới khi người của Lâu Vũ tặng hai mỹ nữ cùng ba triệu điểm tín dụng làm bồi thường thì Mạc Dương lập tức quẳng chuyện Mạc Vũ Vi ra sau đầu.

Lâm Tịch nghiến răng nghiến lợi nhìn Mạc Phi: "Ngươi dám!"

Mạc Phi có chút vô tội nói: "Người đã đưa tới rồi, đúng rồi, ngài còn muốn ở lại đây bao lâu nữa? Nếu ngài ở đây một năm năm, lúc quay về nói không chừng có thể nhìn thấy tân nhi tử nhi nữ của phụ thân a."

Lâm Tịch phẫn nộ nhìn Mạc Phi: "Sao ngươi có thể làm như vậy, ngươi cư nhiên nhét người vào bên cạnh phụ thân ngươi, ngươi định làm Mạc gia không được an bình sao?"

Mạc Phi mím môi, thực khó xử nói: "Mẫu thân ngài ở đây lâu như vậy, ta sao có thể để phụ thân phòng không gối chiếc được chứ, như vậy thực bất hiếu a!"

Lâm Tịch thấy không chiếm được tiện nghi, trừng mắt liếc Mạc Phi một cái rồi xám xịt quay về tìm Mạc Vũ Vi.

Mạc Phi nằm dài trên ghế nghĩ ngợi, hai vị trắc phu nhân mới vào cửa không phải người hiền lành gì, sau khi Lâm Tịch trở lại, thể nào cũng tranh đấu một phen.

Mạc Vũ Vi vẫn luôn ở trong phòng chờ đợi, thấy Lâm Tịch vào cửa liền tiến qua: "Mẫu thân, thế nào? Mạc Phi có đáp ứng không?"

Mạc Vũ Vi cũng không quá để mắt tới Tô Vinh, thế nhưng Lâu Vũ cùng Trịnh Huyên không có hứng thú với nàng, hiện giờ lại mất đi mỹ mạo vẫn luôn kiêu ngạo, nàng cũng không thể không lùi bước một chút.

Nhìn bộ dáng Mạc Vũ Vi, Lâm Tịch bất đắc dĩ lắc đầu: "Mạc Phi không đồng ý."

Mạc Vũ Vi tức giận trừng mắt, căm phẫn nói: "Không đồng ý, hắn dựa vào cái gì không đồng ý? Ta không yêu cầu tam hoàng tử, không yêu cầu Trịnh Huyên, chỉ muốn gả cho người hầu của tam hoàng tử mà thôi, hắn cư nhiên cũng không đồng ý, hắn cũng khinh người quá đi."

Nhóm Tô Vinh vừa đi tới cửa thì nghe thấy tiếng quát táo bạo của Mạc Vũ Vi, Trịnh Huyên thực đồng tình liếc nhìn Tô Vinh.

Tô gia ở hoàng đô cũng là gia tộc lớn, Tô Vinh là cháu đích tôn của Tô gia, tuy thân phận không cao quý như tam hoàng tử nhưng cũng không phải bình thường, thế nhưng nghe giọng điệu Mạc Vũ Vi thì cứ hệt như phải gả cho Tô Vinh là vô cùng ủy khuất.

Sắc mặt Tô Vinh lúc xanh lúc trắng.

Biểu tình Thiên Diệp tràn đầy sát khí, bất quá rất nhanh đã khôi phục ý cười: "Vinh Vinh, chúng ta đi thôi."

Tô Vinh gật đầu, thở dài: "Ừm."

Tô Vinh cắn răng, vốn hắn định tới nói rõ với Mạc Vũ Vi, bất quá hắn đột nhiên nhận ra, đối với loại nữ nhân này căn bản không thể nói lí.

Mạc Quỳnh vừa đi vào phòng liền nghe Mạc Vũ Vi phát giận, thấy Mạc Quỳnh thì hệt như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, kích động túm lấy cánh tay Mạc Quỳnh: "Ca, Mạc Phi không đáp ứng yêu cầu của ta, ngươi đi nói giúp ta đi."

Mạc Quỳnh thực bất đắc dĩ nhìn Mạc Vũ Vi: "Muốn nói thì phải có lí mới nói được! Không có lí, người ta căn bản sẽ không thèm để ý."

Mạc Vũ Vi trừng mắt: "Ca, ngươi nói vậy là có ý gì?"

Mạc Quỳnh nhìn Mạc Vũ Vi, lạnh lùng nói: "Tô Vinh căn bản không thích ngươi, ngươi có gả cho hắn thì cũng chịu cảnh chăn đơn gối chiếc mà thôi, tội gì phải cưỡng cầu như vậy?"

Mạc Vũ Vi tức giận nói: "Ca, ngươi rốt cuộc có ý gì chứ?"

Mạc Quỳnh bất đắc dĩ nhìn Mạc Vũ Vi, Mạc Vũ Vi chỉ nhìn thấy địa vị tôn kính của Lâu Vũ, sự uy phong của Trịnh Huyên mà không nhìn ra khoảng cách chênh lệch của mình với bọn họ.

Tô Vinh tuy chỉ là thuộc hạ của Lâu Vũ nhưng cũng không phải đối tượng mà Mạc gia bọn họ có thể với tới, bảo Tô Vinh cưới một người bị hủy dung như Mạc Vũ Vi chính là một trò cười.

"Vũ Vi, chúng ta trở về thôi." Mạc Quỳnh bất đắc dĩ nói.

Sắc mặt Mạc Vũ Vi lập tức âm trầm: "Trở về? Vì sao ta phải về chứ, ta không về."

Mạc Quỳnh thở dài một hơi, có chút mệt mỏi nói: "Ngươi không về, ở lại đây làm gì, làm trò cười cho người ta à? Ngươi có biết bây giờ người bên ngoài nói sao không? Nói ngươi không biết tự lượng sức mình, vô liêm sỉ, mặt dày mày dạn, đầu óc có bệnh..."

"Là ai nói, ta muốn tìm hắn nói rõ ràng." Mạc Vũ Vi cả kinh kêu lên.

Mạc Quỳnh bất đắc dĩ nhìn Mạc Vũ Vi, có chút buồn bực nói: "Vũ Vi, đã đến lúc này rồi, ngươi không thể bình tĩnh kiểm điểm lại mình sao?"

Bị Mạc Quỳnh quở trách, Mạc Vũ Vi sửng sốt bật khóc.

Sắc mặt Mạc Quỳnh thực âm trầm, Mạc Vũ Vi nháo loạn quá mức, giờ tất cả mọi người ở đây đều không xem bọn họ ra gì, hắn vừa bước ra ngoài là bị chỉ chỉ trỏ trỏ.

Mạc Quỳnh cảm thấy cuộc sống ở đây kém xa ở nhà, thật không hiểu Mạc Vũ Vi lưu luyến cái gì.

Mạc Quỳnh cúi đầu, tam hoàng tử đã đáp ứng, chỉ cần hắn dẫn Mạc Vũ Vi cùng Lâm Tịch rời đi, không cần ở lại đây chướng mắt tam hoàng tử, tam hoàng tử sẽ trợ giúp hắn đột phá cấp hai, còn có thể cung cấp tài liệu để hắn thăng lên cấp ba, còn sau này thì phải dựa vào may mắn của chính hắn.

Mạc Quỳnh sớm đã muốn rời đi, nhận được yêu cầu này thì tự nhiên là cầu còn không được.

Mạc Vũ Vi cắn môi, khóc lóc nửa ngày, cuối cùng gật đầu.

Thấy Mạc Vũ Vi gật đầu, Mạc Quỳnh không khỏi thở phào một hơi. Thế nhưng hắn không ngờ, Mạc Vũ Vi vừa mới đáp ứng hắn, quay lưng một cái đã không thấy tăm hơi.