Mạc Phi cùng Mạc Nhất đang ngồi ăn cơm thì cửa phòng lại bị đạp mở.
Thấy Mạc Vũ Vi hùng hùng hổ hổ xông vào, Mạc Phi đảo mắt nhìn hoa tai trên
tai, dây chuyền trên cổ và lắc trên tay Mạc Vũ Vi một vòng.
Mạc Vũ Vi lạnh lùng hừ một tiếng: “Nhìn đủ chưa?”
Mạc Phi mỉm cười ngại ngùng: “Chưa đủ a!” Đều là thứ tốt, khẳng định có thể bán được không ít điểm tín dụng, đáng giá nhất chính là sợi dây chuyền
trên cổ Mạc Vũ Vi, trên mặt dây chuyền khảm một viên tinh hạch cấp ba,
thứ tốt a!
“Vô sỉ.” Thấy Mạc Phi nhìn chằm chằm ngực mình, Mạc Vũ Vi bất mãn nói.
“Muội muội, ngươi tới có việc gì không?” Mạc Phi hỏi.
Mạc Vũ Vi có chút khinh thường nhìn Mạc Phi: “Mạc Phi, đừng tưởng gả cho
tam hoàng tử là một bước lên mây, ngươi biết hôm nay tam hoàng tử mang
sính lễ gì tới không? Là một đống tinh thảo cấp một rác rưởi, có mang
cho ăn xin cũng không đủ thể diện, ngươi cứ chờ bị ghẻ lạnh đi.”
Mạc Phi nhíu mày, thầm nghĩ: tam hoàng tử đúng là không phải dạng keo kiệt
bình thường! Tam hoàng tử keo kiệt đến mức hắn cũng xấu hổ giùm a.
Mạc Phi chớp chớp mắt, vô tội nhìn Mạc Vũ Vi. Mạc Vũ Vi hừ lạnh một tiếng, nghênh ngang bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng Mạc Vũ Vi, Mạc Phi nói: “Mạc Nhất, ngươi nhìn đi, Vũ Vi
với tên tam hoàng tử kiêu căng hống hách kia đúng là ngưu tầm ngưu mã
tầm mã, trời sinh một đôi a!”
Mạc Nhất chống cằm: “Đúng vậy!”
Mạc Phi lắc đầu: “Thực đáng tiếc, một cặp nhân duyên tốt đẹp như vậy lại
không được ông trời tác hợp, phải gả cho tam hoàng tử là ta a….”
Mạc Nhất lo lắng nói: “Thiếu gia, tam hoàng tử keo như vậy, ngày tháng sau này của chúng ta không ổn rồi a!”
Mạc Phi gật đầu: “Đúng vậy! Phải nghĩ chút biện pháp phòng ngừa trước.”
Sắc mặt Mạc Nhất có chút ngưng trọng: “Đúng vậy, nếu không tính trước sau
này tới hoàng đô không khéo bị tam hoàng tử bỏ đói chết mất, nghe nói
giá cả ở hoàng đô rất đắt đỏ.”
Mạc Phi sợ hại: “Đúng đúng, ta anh tuấn tiêu sái thông minh tài giỏi thế này, nếu bị đói chết thì thực đáng tiếc.”
Mạc Nhất gật đầu: “Thiếu gia, người nghĩ biện pháp đi a!”
Mạc Phi vuốt cằm: “Đi xem sính lễ tam hoàng tử đưa tới đi, phỏng chừng lão cha ta chướng mắt chúng sẽ cho ta.”
“Vâng, chốc nữa ta qua đó xem thử có thể lấy trộm được không.”
Mạc Phi híp mắt thầm nghĩ: tam hoàng tử này kỳ thực cũng không tồi, tặng
mấy thứ trân quý tới khẳng định sẽ lọt túi lão cha cùng tử nữ nhân kia,
tặng đồ rẻ thì vừa lúc tiện nghi cho mình.
Mạc Nhất ôm một thùng
tinh thảo về. Mạc Phi ngồi xổm xuống kiểm tra một chút, lắc đầu nói:
“Nhiều tinh thảo như vậy cư nhiên đều là cấp một, một gốc cấp cao cũng
không có.”
Mạc Nhất cười cười: “Muỗi có nhỏ thế nào cũng là thịt a thiếu gia!”
Mạc Phi gật đầu, hắn xuyên tới đây đã được một năm, suốt một năm này vẫn
luôn tu luyện tinh nguyên lực, đáng tiếc thể chất thân thể này quá kém,
tiến độ vẫn khá chậm, đến giờ vẫn chưa trở thành tinh sư cấp một. Mạc
Phi không phải không muốn chế luyện dược tề hỗ trợ tu luyện, đáng tiếc
tinh tệ vốn không nhiều lại phải ứng phó nhiều vị hôn phu như vậy, tinh
lực hữu hạn.
Mạc Phi híp mắt, thầm nghĩ: phải nhanh chóng gia
tăng thực lực, bằng không bị cuốn vào tranh đấu hoàng thất sẽ bị ăn sống tới xương cốt cũng không còn a!
Một năm nay Mạc Phi dựa vào bí
quyết Vạn Mộc Tâm điều dưỡng thân thể, tố chất đã tăng lên không ít, nếu phối hợp thêm dược tề, muốn trở thành tinh sư cấp một cũng không phải
việc khó. Cầm lấy tinh thảo cấp một trong thùng, khóe miệng Mạc Phi
nhếch lên, tuy tinh thảo tam hoàng tử đưa tới chỉ toàn cấp một nhưng lại đầy đủ chủng loại.