Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 143: Trận chung kết




“Ca ca, ngươi giao hóa công dược tề cho Lâm Phi Vũ à? Hắn có thể làm được không?” Lâu Tĩnh cau mày hỏi.

Lâu Phong nhíu mày, có chút bất an nói: “Nếu là một năm trước thì có phần nắm chắc, thế nhưng hiện giờ thì ta cũng không quá khẳng định.”

Lâu Tĩnh cắn răng, lo lắng nói: “Hóa công dược tề phải được điều chế từ tinh thảo cấp tám, tỷ lệ thành công lại cực thấp, Nạp Lan gia đã tốn không ít tinh thảo mới chế luyện được một lọ, nếu lãng phí thì… thực sự rất đáng tiếc.”

Lâu Phong nhíu chặt mày, Lâu Vũ thăng lên cấp sáu, ám thương trước đó cũng hoàn toàn khôi phục, thế cục càng lúc càng càng bất lợi hơn, hắn không thể chờ nỗi nữa.

Lâu Phong hít sâu một hơi nói: “Chuyện tới nước này cũng chỉ có thể đánh cược xem Lâu Vũ rốt cuộc còn bao nhiêu tình cảm với Lâm Phi Vũ.”

“Ca ca, ngươi cũng thực ngoan tâm thủ lạt, cư nhiên lừa Lâm Phi Vũ là ba ngày sau dược tề mới phát huy công dụng, cho dù Lâu Vũ trúng độc nhưng muốn giết Lâm Phi Vũ vẫn thực đơn giản.” Lâu Tĩnh có chút bỡn cợt nói.

Lâu Phong cười cười: “Người làm chuyện lớn không thể câu nệ tiểu tiết, nếu hắn thích ta thì tự nhiên sẽ sẵn lòng hi sinh cho ta, nếu hắn không thương ta thì việc gì ta phải để tâm tới hắn, đúng không?”

Lâu Tĩnh cười cười không phủ nhận, trong lòng thầm nghĩ, nam nhân đúng là những kẻ bạc tình.

“Đại hoàng tử, không tốt, không tốt.” Một thị vệ vội vàng chạy vào nói.

Nghĩ Lâu Vũ đã xảy ra chuyện, trong lòng Lâu Phong có chút vui vẻ: “Chuyện gì?”

“Mạc Nhất thăng cấp lên tinh sư cấp năm.” Thị vệ nói.

Lâu Phong biến sắc bật dậy: “Mạc Nhất thăng cấp, kia Lâu Vũ thì sao?”

“Tam hoàng tử, tam hoàng tử có việc gì chứ? Không nghe nói gì cả a!” Thị vệ mờ mịt.

Lâu Tĩnh khẽ đảo mắt: “Có tin tức gì về Lâm Phi Vũ không?”

“Có, nghe nói Lâm Phi Vũ xung đột với tam hoàng tử nên đã bị Tô Vinh ném ra khỏi phủ.” Thị vệ cẩn thận nói.

Lâu Tĩnh sửng sốt một lúc: “Bỉ bị ném ra thôi chứ không chết à?”

“Tuy không chết nhưng cũng chẳng khác chết là bao, nghe nói lúc bị ném ra Lâm Phi Vũ đã bị phế công lực, cũng không biết hắn làm gì đắc tội tam hoàng tử, cư nhiên lại bị tam hoàng tử hạ nặng tay như vậy.” Thị vệ có chút cảm khái nói.

Lâu Tĩnh phất tay: “Ngươi đi xuống đi.”

Sắc mặt Lâu Phong dị thường khó coi: “Có lẽ Lâm Phi Vũ không phải bị Lâu Vũ phế đi công lực mà là bị dính hóa công dược tề.”

Lâu Tĩnh cắn răng, thực tiếc nuối nói: “Chết tiệt, dược tề cấp tám quý giá mà Nạp Lan gia cất giữ bấy lâu nay cư nhiên lại dùng trên người Lâm Phi Vũ, thật sự quá lãng phí.”

Lâu Phong híp mắt, có chút không cam lòng lầm bầm: “Phế vật.”

Lâu Tĩnh suy tư nói: “Nếu Lâm Phi Vũ không chết thì hẳn Lâu Vũ không có việc gì.”

Lâu Tĩnh mím môi, không cam lòng nói: “Mạc Nhất thăng cấp lên cấp năm, tốc độ tu luyện của hắn sao lại nhanh như vậy?”

Lâu Phong cắn răng: “Mạc Nhất có năm trận bàn tu luyện hỗ trợ, tốc độ tự nhiên sẽ không chậm.”

Trái tim Lâu Phong siết chặt, trước kia hắn, Lâu Vũ cùng Trịnh Huyên đều xấp xỉ như nhau. Thế nhưng hiện giờ Lâu Vũ cùng Trịnh Huyên đã dẫn trước hắn thật xa, giờ lại lòi thêm một Mạc Nhất, hắn thân là đại hoàng tử nhưng còn thua cả một hạ nhân.

Nghe thấy lời Lâu Phong, tâm tình Lâu Tĩnh cũng trầm xuống, nàng đường đường là công chúa nhưng cũng chỉ có được một trận bàn mà thôi, thế mà một người hầu bên cạnh Mạc Phi cư nhiên lại có tới năm cái, thật bất công.



Nạp Lan gia.

Nạp Lan Thiên Vũ cau mày nhìn Nạp Lan Hình: “Gia gia, Lâu Vũ không sao cả à?”

Nạp Lan Hình có chút tức giận nói: “Ta sớm biết tên nhóc Lâm Phi Vũ kia không đáng tin, quả nhiên là vậy.”

“Gia gia mất rất nhiều công sức mới điều chế được hóa công duọc tề, hiện giờ lại lãng phí như vậy, thực sự đáng tiếc.” Nạp Lan Thiên Vũ nuối tiếc nói.

Nạp Lan Hình khoát tay áo: “Quên đi, chuyện tới nước này có hối hận cũng vậy, Thiên Vũ, ngươi thật sự quyết định điều chế dược tề cấp sáu ở trận chung kết à? Xác xuất thành công của ngươi không quá cao a!”

Sắc mặt Nạp Lan Thiên Vũ trở nên nghiêm túc: “Ta nhất định phải đứng hạng nhất, tuyệt đối không tiếp nhận hạng hai.”

Nhìn sắc mặt Nạp Lan Thiên Vũ, Nạp Lan Hình gật đầu: “Một khi đã vậy thì gia gia cũng không khuyên nữa.”

“Mạc Phi thật sự có chút bất ngờ, gia gia, hẳn hắn không thể điều chế được dược tề cấp năm đi?”

Nạp Lan Hình có chút sửng sốt: “Không có khả năng, vòng trước tuy Mạc Phi đưa ra nhiều phối phương chưa từng xuất hiện nhưng cao lắm chỉ là cấp bốn, hẳn đây đã là cực hạn, dù sao hắn cũng chỉ mới mười tám tuổi.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Mạc Phi vừa tới học viện Hoàng Gia đã bị đám người bao vây.

Lâu Vũ kéo Mạc Phi đi vào bên trong, một luồng uy áp nồng đậm từ người Lâu Vũ tỏa ra, những người ở gần lập tức chịu không nổi phải tản ra, Mạc Phi thuận lợi đi theo Lâu Vũ tiến vào học viện.

“Thiệt nhiều người đang nhìn ta a! Nhất định là vì ta quá đa tài đa nghệ làm bọn họ chấn động a.” Mạc Phi đắc ý nói.

“Nói không chừng là đang nhìn ta, ta anh tuấn tiêu sái lại có thực lực cường hãn làm bọn họ bị mê hoặc.” Lâu Vũ không đồng ý nói.

Mạc Phi bĩu môi: “Ngươi tự kỷ quá rồi đấy, ngươi ngu ngốc suýt chút nữa đã tự tìm đường chết như vậy, ai mà thèm nhìn ngươi chứ, nhất định là bọn họ đang nhìn ta.”

Lâu Vũ không tiếp tục tranh cãi với Mạc Phi nữa: “Đã sắp tới giờ thi rồi, ngươi mau lên đài đi.”

Mạc Phi gật đầu: “Ừm.”

Mạc Phi bước lên đài thi đấu, không ít ánh mắt của nhóm thí sinh tập trung về phía hắn. Mạc Phi cảm thấy mình giống như một con gấu trúc bị người ta vây xem trong sở thú.

Mạnh Phỉ Phỉ dạo một vòng quanh Mạc Phi, có chút kinh ngạc nói: “Mạc Phi, thật nhìn không ra ngươi cư nhiên cường hãn như vậy, dẫn trước Nạp Lan Thiên Vũ thiệt nhiều điểm a! Ta vốn tưởng Thiên Vũ chắc chắn sẽ giành được hạng nhất, thật không ngờ lại xuất hiện một hắc mã là ngươi.”

Mạc Phi cười cười: “Chẳng qua vận may của ta khá tốt thôi.”

Mạnh Phỉ Phỉ cười nhạt: “Ngươi không cần quá khiêm tốn, người đứng đầu cùng người đứng thứ hai cách biệt tám điểm, chuyện này không phải vận may có thể làm được.”

Mạc Phi nhún vai: “Phỉ Phỉ tiểu thư quá khen.”

“Nghe nói Lâm Phi Vũ xích mích với tam hoàng tử?” Mạnh Phỉ Phỉ nghiêng đầu tò mò hỏi.

Mạc Phi nheo mắt: “Phỉ Phỉ tiểu thư rất hứng thú với chuyện này à?”

Mạnh Phỉ Phỉ gật đầu: “Một chút, ngươi đừng hiểu lầm, ta không có hứng thú với tam hoàng tử, cũng không có hứng thú với Lâm Phi Vũ, chính là ta có hứng thú với Thiên Diệp công tử, vì thế cũng có chút hứng thú với người ở chung nhà với Thiên Diệp.”

Mạc Phi bất đắc dĩ nói: “Kỳ thật ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì a.”

Mạnh Phỉ Phỉ liếc mắt xem thường: “Nhàm chán.”

Ánh mắt Mạc Phi đảo xuống dưới khán đài: “Ồ, Trịnh nguyên soái cũng tới a.”

Mạnh Phỉ Phỉ gật đầu: “Đúng vậy! Không chỉ Trịnh nguyên soái, Kỷ nguyên soái cùng Thượng Quan nguyên soái cũng tới.”

Mạc Phi có chút ngoài ý muốn nhíu mày, trước kia nghe nói khi tiến lên cấp tám, nhóm cao thủ thường không thích xuất hiện trước mặt công chúng, hệt như tiểu thư khuê các suốt ngày ru rú ở trong nhà, hiện giờ có vẻ tin đồn kia chỉ là tin bá láp. Theo Mạc Phi thấy thì cao thủ cấp tám chẳng những thích giúp vui mà còn thích bát quái.

Trịnh Huyên đi theo bên cạnh Mạc Nhất, nhìn thấy Trịnh Hồng thì có chút sửng sốt nhưng cũng không chạy qua chào hỏi.

Nhìn bộ dáng dè dè dặt dặt của Trịnh Huyên đi theo sau Mạc Nhất, Trịnh Hồng nghẹn một bụng lửa giận.

Trịnh Hồng đi tới chỗ Mạc Nhất, Trịnh Huyên lập tức trợn mắt nhìn Trịnh Hồng, cứ hệt như hắn là mãnh thú.

Trịnh Hồng không thèm để ý tới Trịnh Huyên, mỉm cười nói với Mạc Nhất: “Mạc Nhất a! Chúc mừng ngươi thăng lên cấp năm, còn trẻ như vậy đã là cao thủ cấp năm, về sau khẳng định là tiền đồ vô lượng.”

Mạc Nhất đề phòng nhìn Trịnh Hồng: “Nguyên soái quá khen.”

“Cái này tặng cho ngươi.” Trịnh Hồng đưa một cái hộp cho Mạc Nhất.

Mạc Nhất nhíu mày, có chút kháng cự nói: “Vô công bất thụ lộc, ta không thể nhận.”

Trịnh Huyên đoạt lấy cái hộp trong tay Trịnh Hồng, lấy lòng nhìn Mạc Nhất: “Nhất Nhất, đây là thứ tốt a, ngươi mau nhận đi!”

Trịnh Hồng liếc nhìn Trịnh Huyên một cái, thản nhiên mỉm cười với Mạc Nhất: “Hai đứa nói chuyện đi, ta không quấy rầy nữa.”

Mạc Nhất thực vô ngữ nhìn Trịnh Huyên, Trịnh Huyên chấp nhất nói: “Nhất Nhất, thật sự là thứ tốt a! Rất có lợi cho ngươi, ta không lừa ngươi, ngươi mau cầm đi a!”

Mạc Nhất thầm nghĩ, tinh hạch tinh thú hệ thủy cấp bảy tự nhiên là thứ tốt, chỉ tới gần viên tinh thạch này thôi hắn đã cảm thấy thoải mái.

Kỷ An Quốc đi tới chỗ Trịnh Hồng: “Trịnh Hồng, ngươi muốn giúp cháu trai truy cháu dâu nhưng hình như cháu trai ngươi không quá cảm kích thì phải?”

Trịnh Hồng lạnh lùng hừ một tiếng: “Cháu trai ngươi mệnh tốt mới cưới được tam hoàng tử phi, kết quả lại tự tạo nghiệp rước tai họa về nhà, nghe nói cháu trai ngươi suýt chút nữa đã bị độc phế rồi a! Chậc chậc, đúng là quá nguy hiểm a!”

Sắc mặt Kỷ An Quốc sa sầm, Lâm Phi Vũ đúng là quá âm độc, trước kia thật sự không nhìn ra: “Hừ, Lâm Phi Vũ kia tự tìm đường chết, nếu không phải hiện giờ hắn đã sống không bằng chết thì chắc chắn ta sẽ cho hắn biết tay.”

Trịnh Hồng nhún vai: “Ngươi phải dặn cháu trai ngươi cẩn thận một chút, lần này là may mắn, lần sau nếu còn thấy sắc hôn đầu thì không dễ dàng qua ải được đâu a.”

Kỷ An Quốc cười cười: “Yên tâm.” Kỷ An Quốc híp mắt, thầm nghĩ, Lâu Phong đúng là không thèm để hắn vào mắt, hết lần này tới gần khác tính kế Lâu Vũ.



Nhìn thấy Lâu Vũ hoàn hảo không chút tổn hao xuất hiện ở học viện, chút may mắn cuối cùng trong lòng Lâu Phong cũng tiêu tán, hóa công dược tề thực sự đã lãng phí.

Kỷ An Quốc nhìn về phía Lâu Phong, tiếp xúc với ánh nhìn âm lãnh của Kỷ An Quốc, Lâu Phong có chút rùng mình.

Trịnh Hồng liếc nhìn về phía Mạc Phi: “Trận này hẳn tam hoàng tử phi sẽ giành được hạng nhất đi?”

Kỷ An Quốc cười cười: “Hẳn là vậy, cho dù không được cũng không sao. Mạc Phi vẫn còn trẻ, lần này không được thì vẫn còn cơ hội sau này.” Kỷ An Quốc thầm nghĩ, Nạp Lan Hình sớm đã thả tin tức Nạp Lan Thiên Vũ chắc chắn sẽ giành được hạng nhất, thế nhưng cục diện trở thành thế này, lão quỷ kia có lẽ cũng rất bất ngờ đi.

Trịnh Hồng gật đầu: “Có lý.”