Trùng Sinh Chi Cố Thanh

Chương 17: Gặp chuyện không may




Cuối tháng mười một, Cố Thanh nhận được tháng lương đầu tiên sau khi đến Tần gia làm việc.

Gần ba tháng không về nhà, Cố Thanh tính quay về thành phố C một chuyến, đã gần mùa đông, thời tiết càng ngày càng lạnh, không thể tiếp tục bán rau rồi, trong lòng cậu cũng không yên tâm về mẹ mình, đồng thời, cậu vẫn muốn tìm một cơ hội để quay về cô nhi viện trước kia xem thử một chút, tình hình kinh tế của bản thân trước mắt không có khả quan lắm, nhưng Cố Thanh nghĩ, mỗi tháng gửi năm trăm đồng qua bưu điện hẳn là không có vấn đề gì.

Nói lý do cho Tần Lực Dương biết, sáng thứ Bảy Cố Thanh liền mua vé xe lửa về nhà.

Mùa đông quả thật đang kéo về, cây cối trước đó còn xanh um tươi tốt nay đã trở nên héo úa, lộ ra một mảnh thê lương.

Xuyên qua rừng cây, phía trước là con hẻm hẹp dài.

Cố Thanh không ngờ rằng, chỉ mới ba tháng, cảnh tượng sau con hẻm này đã trở nên hoàn toàn khác hẳn. Hai bên vốn là tòa chung cư lâu đời san sát nhau, nay chỉ còn là đất đá gạch vụn, cây cối đều bị chặt, một trận gió thổi qua, bụi đất, cát sỏi liền bay lên. Cảnh hoang tàn ở khắp nơi, khắp chốn đều hoang vu, vắng vẻ.

Trong lòng Cố Thanh dường như có chút bất an, cậu liền tăng nhanh cước bộ, đi đến cuối hẻm, rẽ vào một con ngõ sâu.

Vẫn là tòa chung cư kiểu cũ ba tầng, vẫn là vách tường bị bong sơn nham nhở, nhưng Cố Thanh vẫn nhận ra được nó đã không còn giống như xưa – hiện tại vô cùng vắng lặng.

Đúng vậy, vắng lặng vô cùng. Trước kia, tuy con hẻm này cũng cũ nát, nhưng có rất nhiều trẻ nhỏ chơi đùa ở đây, còn có tiếng trò chuyện của cụ già cùng tiếng nói chuyện của đám con gái, náo nhiệt cực kỳ, nhưng hôm nay, trong hẻm là một mảnh cô độc, yên tĩnh. Trừ bỏ xa xa truyền đến tiếng động cơ đào xới, Cố Thanh không còn nghe được tiếng người, là mình bị ảo giác sao?

Trong hành lang, là một mảnh hỗn độn, chiếc ghế, cái chảo, bộ quần áo nằm hỗn độn trên mặt đất, vách tường có vết ố vàng đã biến thành những vệt màu đen hẹp dài, mất trật tự đan xen với màu đỏ tươi, lọt vào tầm mắt, nó làm cho người ta cảm thấy sợ hãi dị thường. Trong lòng Cố Thanh không khỏi khẩn trương, gấp gáp gõ cửa phòng, trong miệng không ngừng hô, “Mẹ, mẹ, mau mở cửa . . . . . . Mẹ. . . . . .”

Cửa gỗ đơn bạc kia thủy chung vẫn không có ai đáp lại.

Cậu bối rối lấy điện thoại trong ba lô ra, trên màn hình hiển thị bốn giờ ba mươi mốt, Cố Thanh tự an ủi mình, hẳn là mẹ còn ở chợ, ghé đằng kia mua thức ăn, còn chưa về nhà.

Mở ba lô ra, tìm chìa khóa, Cố Thanh vặn chìa khóa một chút, cửa từ từ mở ra.

“Bịch. . . . . .”

Tiếng ba lô rơi xuống đất chợt vang lên.

Cố Thanh chạy như điên vào trong phòng. Hai cánh cửa sổ yếu ớt đều bị vỡ nát, bồn hoa trước cửa sổ cũng không may mắn thoát khỏi, lăn một vòng trên mặt đất, lưu lại một mảnh bùn đất trên mặt đất.

Đây rõ ràng là do người làm ra!

Cố Thanh thật sự hoảng loạn, luống cuống, nóng nảy.

Mẹ Cố là thân nhân duy nhất của cậu sau khi cậu sống lại, người đàn bà thiện lương đó rất thương cậu, rất mến cậu, cho cậu biết thế nào là nhà và tình thương của mẹ, đời trước không có thân nhân, những thống khổ cùng bi ai đều cất giấu sâu trong lòng, Cố Thanh đã lựa chọn quên nó đi, nhưng thời khắc này, nó lại lần nữa hiện lên trong tâm trí cậu, Cố Thanh thừa nhận, đề cập tới phương diện nhà và người thân, cậu luôn tỏ ra yếu đuối và mắc chứng cuồng loạn, người không từng bị vứt bỏ vĩnh viễn sẽ không thể hiểu được đau khổ của cậu, cậu không muốn lại mất đi nó, cậu chỉ muốn cố gắng bảo vệ gia đình mình, muốn cảm nhận một phần tình thương ấm áp từ mẹ.

Cố Thanh muốn gọi điện thoại, nhưng đột nhiên nhớ tới mẹ không có di động, cậu tức giận cực kỳ, lúc trước sao không mua cho mẹ một cái điện thoại di động?! Đang lúc Cố Thanh tính đi ra cửa chợ tìm kiếm thử, bên ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp của người già:

“Là Cố Thanh hả?”

Cố Thanh cuống quít quay đầu, liền thấy bà Dương, hàng xóm của mình.

“Bà Dương?” Cố Thanh mở miệng kêu lên, sau đó chạy tới, “Bà ơi, bà có biết mẹ con ở đâu không?”

“Ai, đứa nhỏ đáng thương, mẹ con bị va đập vào đầu, hiện đang ở bệnh viện.”

Bà thở dài, trong lời nói chứa đầy đồng cảm và thương hại.

“Bị va đập?” Trong đầu Cố Thanh hiện lên cảnh tượng tai nạn xe cộ, tâm giống bị khoét đi, đau đến độ cậu phát ra một tầng mồ hôi lạnh, “Bà ơi, chuyện gì đã xảy ra, mẹ con ở bệnh viện nào?”

Vừa nghe Cố Thanh hỏi như vậy, trên mặt bà liền đổi thành bất mãn cùng phẫn nộ, tay chân đều run run, run rẩy kể lại cho Cố Thanh nghe mọi chuyện.

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Cố Thanh xa xỉ gọi một chiếc taxi đến bệnh viện, nếu tiết kiệm mà đi xe công cộng thì tốn hơn hai giờ, nhưng hiện tại cậu đã khẩn cấp lắm rồi, trong lòng đều lởn quởn câu chuyện bà Dương vừa nói cho mình biết cùng vết thương trên đầu mẹ.

Giải tỏa!

Tỉnh A có nền kinh tế rất phát triển, thành phố C được xem như là thành thị chậm phát triển nhất, nhưng đất lại nhiều, nên những năm gần đây, ban lãnh đạo mới lên nắm quyền trong chính phủ không cam lòng để nó lạc hậu, đề ra nhiều kế hoạch để cố gắng giúp nó phát triển, trong đó chính sách quy hoạch đất đai để thu hút vốn đầu tư. Hàng loạt nhà cao tầng bỗng nhiên từ dưới đất mọc lên, cảnh quan đô thị, phương tiện giao thông công cộng cũng được tu sửa, hơn nữa, chính phủ cũng đưa ra chính sách ưu đãi thuế, không ít nhà đầu tư chen chúc đầu tư vào đây. Giá đất không ngừng tăng lên, thương nhân đều muốn mở rộng đầu tư bất động sản, số tiền kiếm được từ việc sang nhượng quyền sở hữu đất đai rất lớn, cho nên chính phủ lần lượt chuyển nhượng từng miếng đất ở trong thành phố.

Con hẻm nơi Cố Thanh ở cũng khó tránh khỏi vận mệnh chung, cũng bị buộc phải dời đi nơi khác.

Đội quy hoạch đô thị cầm theo giấy phép có đóng mộc đỏ, phát cho mỗi nhà không đến một vạn tiền bồi thường xong, liền vênh mặt hất hàm, buộc người dân trong hẻm chuyển nhà rời đi.

Người dân không chịu rời đi, đại bộ phận bọn họ đều là người ở nơi khác đến thành phố C làm thuê, đã sống và làm việc ở đây mười mấy năm, tuy chỉ là phòng cho thuê, nhưng sớm trở thành ngôi nhà thứ hai trong lòng họ. Cho dù không xuất phát từ tình cảm, nhưng trên phương diện kinh tế, việc họ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi phải chuyển đi nơi khác làm sao dễ dàng như vậy được. Người sống trong con hẻm này, đa số đều là người lao động, là tầng lớp dưới cùng của xã hội, để duy trì ấm no, để có thể đưa đứa nhỏ đến trường đã là cực hạn rồi, làm gì còn dư thừa tiền mà đi tìm nơi ở khác, tiền bồi thường chỉ có mấy ngàn đồng, trong khi giá thuê nhà ngày càng tăng vọt, số tiền đó chẳng đáng là bao.

Người dân không chịu phối hợp rời đi, đội quy hoạch đô thị liền cho đại diện của ban phúc lợi cộng đồng và chính phủ đến cửa, bắt đầu là tận tình khuyên nhủ, càng về sau càng trở thành uy hiếp cùng cưỡng chế trắng trợn, cho đến hiện tại, cho người ban đêm đến đánh lén, hắt nước sơn phá cửa sổ. Đương nhiên đây chỉ là suy đoán cá nhân, nhưng đem các sự kiện liên kết với nhau, Cố Thanh cảm giác mình không có oan uổng bọn thương nhân này chút nào, loại chuyện âm thầm phá hoại này đã sớm trở thành chuyện hiển nhiên.

Thế giới này, không phải chỉ trắng và đen, mà còn có màu xám. Cán cân “công lý” đã bị nhiều lợi ích liên quan mà không thể giữ cân bằng được nữa, mặc dù là sinh viên ngành luật, nhưng dù sao Cố Thanh cũng không phải là sinh viên suốt ngày ở trong tháp ngà, công bằng, chính nghĩa chân chính, không thể tồn tại, cái kia bất quá chỉ là mộng, ít nhất cho tới bây giờ cũng chỉ là giấc mộng xa hoa, không thể chạm tới.

Mẹ Cố đã bị thương trong cuộc ẩu đả hồi sáng.

Đội quy hoạch đô thị vừa đấm vừa xoa, nhưng thấy không có hiệu quả, sáng nay liền dứt khoát mang theo một đám người đến hẻm, đàn ông trong hẻm đều không ra ngoài làm việc, mang theo vợ con cùng cụ ông cụ bà, tụ tập ngoài đầu hẻm. Hai phe tranh chấp không ngừng, đến cuối cùng, cũng không biết là người bên nào ra tay trước, nhưng nó đã nhanh chóng biến thành một cuộc ẩu đả, mẹ Cố chen chúc trong đám người, không thể tự do di chuyển, bị người khác đẩy té trên mặt đất, đầu đập trúng đá vụn, chảy máu.

Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Thanh liền không nhịn được khó chịu, nếu cậu ở nhà, sẽ không có khả năng để mẹ mình phát sinh loại sự cố này.

Khi Cố Thanh chạy tới bệnh viện, mẹ Cố đang được truyền nước biển, trên trán quấn một vòng băng gạc, cô y tá trung niên đứng ở một bên, miệng khép mở liên tục.

Cố Thanh đến gần mới nghe rõ lời cô nói.

“Bà suy nghĩ cẩn thận chưa, là đầu bị thương, đừng vì tiết kiệm vài đồng mà làm thân thể càng thêm bệnh, không đáng đâu. Lưu lại làm thêm vài xét nghiệm nữa an toàn hơn.”

Mẹ Cố không nói gì, trên mặt hiện ra nụ cười yếu ớt.

“Ai, thôi quên đi, dù sao đây là mạng của bà, bà không yêu quý nó thì thôi, tôi không ép nữa.”

Y tá thấy đối phương cố chấp như thế, khuôn mặt cũng trở nên khó coi, nói dứt lời liền quay đầu bước đi.

“A Tử, sao con lại ở đây?” Y tá vừa đi, tầm mắt cũng trống trải, mẹ Cố liếc mắt liền nhìn thấy Cố Thanh đang đi đến, bà ngọ ngoạy người muốn từ ghế nằm đứng lên.

Cố Thanh chạy nhanh lên trước, đè thân thể bà xuống, “Mẹ, mẹ cứ nằm yên đó, đừng nhúc nhích.”

“A Tử, sao con lại tới đây?”

Mẹ Cố nằm ổn định thân thể, lại hỏi một lần nữa, bất quá đôi mắt lại lóe sáng.

“Mẹ, nếu con không trở về, có phải mẹ tính sẽ vĩnh viễn cũng không nói cho con biết.” Cố Thanh ngồi bên cạnh, ngửa đầu, ngưng trọng nhìn mẹ.

Chuyện lớn như vậy, mẹ lại không nói cho mình biết, Cố Thanh có chút không vui, nhưng không phải tức giận vì mẹ cậu giấu diếm, cậu biết đối phương làm như vậy cũng chỉ là vì mình, điều làm Cố Thanh tức giận chính là mình thật vô năng và bất hiếu, nếu cậu có đủ năng lực làm cho mẹ ở một nơi tốt hơn, nếu như cậu có thể ở cạnh mẹ, mọi chuyện đều sẽ không phát sinh.

“Mẹ, thực xin lỗi.” Nhìn hai gò má mẹ mình tái nhợt hiện lên vẻ mỏi mệt cùng băng gạc quấn trên đầu còn ửng vệt máu hồng, Cố Thanh cảm thấy mắt mình phát đau, vội cúi đầu, cậu không thể để cho bà phát hiện vết ướt trong hốc mắt mình.

“A Tử. . . . . .”

“Mẹ,” cậu hấp mũi, kìm nén nước mắt đang muốn chảy ra, Cố Thanh ngẩng đầu, “Mẹ, nghe lời bác sĩ, nằm viện vài ngày để kiểm tra toàn thân đi.”

Mẹ Cố nhìn hai mắt con mình đỏ ửng, trong lòng cũng khó chịu, nhưng nghĩ tình huống trong nhà, lại có chút do dự.

“Mẹ, con chỉ còn có mình mẹ.” Cố Thanh cầm hai tay mẹ, đôi tay hơi thô ráp ố vàng.

Mẹ Cố cuối cùng cũng đồng ý nằm lại bệnh viện kiểm tra.

Thấy thế, trên mặt Cố Thanh cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, nghĩ còn mình còn chưa ăn cơm chiều, liền chạy ra mua hai phần thức ăn thanh đạm cùng một bịch nước trái cây.

Giải quyết no bụng, Cố Thanh lại rửa sạch quả táo, lấy chìa khóa bật con dao gấp ra, tỉ mỉ gọt vỏ.

“Mẹ, chúng ta vẫn nên chuyển nhà thôi.” Đưa miếng trái cây tới tay mẹ, Cố Thanh đột nhiên nói như vậy, đội quy hoạch đô thị đã cầm hợp đồng chuyển nhượng hợp pháp trong tay, có tiền có quyền lại có thế, trong lòng Cố Thanh rất rõ ràng, việc nơi này sẽ bị phá dỡ là chuyện đã định.

“Không thể được!” Mẹ Cố không nhận miếng táo, ngữ khí kiên định trả lời.

Đây là lần đầu tiên Cố Thanh thấy mẹ mình có biểu tình quyết liệt như vậy, khẽ rùng mình, cũng đã quên động tác trên tay, ngơ ngác nhìn người mẹ có chút xa lạ trước mắt .

Vừa nói xong, mẹ Cố liền hối hận đã nặng lời với con mình, nhưng gian phòng đó, bà quyết định không chuyển đi, gian phòng đó lưu giữ rất nhiều ký ức tốt đẹp về tình yêu của bà, chứa đựng tất cả hạnh phúc gia đình, còn có người kia. . . . . . Tóm lại, bà sẽ không chuyển đi đâu hết.

“Mẹ, nếu như là vì con cũng không thể?”

Mẹ Cố dừng một chút.

Một lúc lâu sau, bà rốt cục gật đầu đáp ứng.