Trùng Sinh Chi Ảnh Hậu Tái Lâm

Chương 65: Vào đồn cảnh sát




Edit: Um-um

Đến khi xe cứu thương tới thì gã đàn ông gần như tỉnh táo lại. Không biết có phải do khí thế Cố Tương quá mạnh mẽ hay do kỹ thuật diễn quá xuất sắc mà gã không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Có thể muốn chạy nhưng bắp chân mềm nhũn, đầu óc choáng váng, khung cảnh thoang thoảng mùi tanh tưởi, muốn bao nhiêu hỗn loạn đều có bấy nhiêu.

Đề phòng bất trắc nên Cố Tương quyết định đi theo đến bệnh viện xem thử. Dĩ nhiên còn có Cố Nam và đám bạn bè xấu của cậu ấy đi cùng, cả đám và Cố Tương chen chúc nhau ngồi trên chiếc xe thể thao nhỏ. Vốn đang độ tuổi trẻ trung đầy sức sống nhưng tất cả đều không dám thở mạnh, ngồi yên ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc, không khí hết sức nặng nề như sắp ra pháp trường.

Cố Nam đang ngồi cạnh tài xế, cất tiếng: “Trễ như thế này rồi còn đi lung tung làm gì? Anh rể không đi với chị à?”

Cố Tương nói: “Anh ấy đang rất bận quay phim.”

“Chị có biết việc chị làm vừa rồi rất nguy hiểm không?” Cố Nam nhớ đến tình huống khi nãy trong lòng vẫn còn sợ hãi, thì thầm: “Lần sau gặp cảnh như vậy thì trước hết phải chạy đi. Ai cho chị chĩa súng vào hắn? Mẹ kiếp, lỡ như hắn điên lên cầm dao chém chị thì làm sao? Chị muốn lên trang nhất báo ngày mai à?” Mặc dù Cố Nam không muốn thừa nhận nhưng khi vừa nhìn thấy Cố Tương cầm súng, cậu cũng đứng tim. Giống như đường xá quen thuộc đã đi qua không biết bao nhiêu lần bỗng trở thành cảnh tượng hồi hộp kích thích như trong phim. Nếu đó không phải là chị của cậu thì cậu còn có thể lập tức nhập vai, quỳ xuống xin tham gia bang phái.

“Tình huống đặc biệt mà.” Cố Tương vừa lái xe theo sát xe cứu thương vừa lơ đãng trả lời: “Em nữa, trễ như vầy sao chưa chịu về nhà mà đi lang thang đâu thế hả?”

“Thi xong nên đi giải trí chút thôi.”

“Anh Nam, đây là…” Cuối cùng Tròn Vo to gan không kềm lòng được hỏi: “Sư tỷ của anh à?”

Cố Nam: “………….”

Sư tỷ gì đây? Xem phim võ riết rồi lậm hả?

“Chị của tôi, chị ruột.” Cậu nói.

“Haha. Dáng vẻ chị anh nhìn giống idol của anh ghê. Y hệt minh tinh điện ảnh Cố Tương ha. Nhưng mà nhìn còn xinh đẹp hơn Cố Tương đó nha.” Một tên nam sinh Khỉ Đói nhân dịp nịnh nọt: “Nhìn còn oai phong hơn Cố Tương trên tivi nữa, đẹp trai dễ sợ.”

Cố Tương: “…………..” Cô nhìn Cố Nam, ý là bạn học của cậu không bị gì chứ? Mắt có sao không? Mới rồi tình huống khẩn cấp nên cô không đeo kính, không mang khẩu trang, công khai gương mặt xuất hiện trước đại chúng, vậy mà có người nói còn đẹp hơn Cố Tương?

Cố Nam thẹn quá hoá giận, thể hiện thái độ hết sức bất mãn đối với anh em mình. Nhưng cũng do bình thường cậu không đề cập đến mối quan hệ với Cố Tương nên những người này không phát hiện ra thân phận thực sự của cô, làm cậu cũng không biết phải làm thế nào cho phải? Lqd.d.i.e.n.d.a.n Nói trắng ra là, dù sao Cố Tương cũng là một người nổi tiếng, có nhiều chuyện dù chỉ nhỏ xíu như hạt mè nhưng đối với người nổi tiếng thì có thể bị phóng đại ra mấy nghìn lần. Ai biết có trở thành phiền phức nào không? Nhưng không nói thì chẳng lẽ để họ tiếp tục nói nhảm hay sao?

Học phách như cậu cũng có lúc phải rơi vào mớ bòng bong của mình.

Ngược lại Cố Tương không phát hiện ra suy nghĩ lung tung của em mình. Thời gian gặp mặt của cô và Cố Nam không nhiều, đa số đều là Cố Nam tới nhà trọ tìm cô, cô chưa có dịp gặp bạn học của cậu. Bỗng dưng trào dâng thâm tình người làm chị, hiếm khi hoà nhã điềm đạm chủ động chào hỏi: “Lúc nãy chắc đã doạ mọi người rồi, thật ra thì….”

“Không có không có!” Tròn Vo lập tức ngắt lời: “Chị, khi nãy chị thật đẹp trai đến chết người! Đối với mấy tên cặn bã thì phải mạnh mẽ như vậy!”

Cố Nam quay đầu liếc cậu chàng: “Cậu gọi người nào là chị vậy?”
“Chị của anh thì cũng là chị của em mà.” Tròn Vo xoa dịu Cố Nam, nhìn thấy khí thế của Cố Tương không còn hung hãn như lúc nãy nên bạo gan hẳn lên, rướn cổ nhô đầu đến cạnh Cố Tương: “Khi nãy chị ra tay, tụi em nhìn choáng luôn. Giống y như trong phim. Chắc là chị có luyện võ hả? Có thể dạy em được không?”

Cố Tương: “………….” Cô nhịn không phun ra, nói: “Thật ra thì cái này….”

“Tụi em đảm bảo giữ bí mật.” Một siêu học phách Mắt Kính ngồi tuốt trong cùng, đưa tay đỡ đỡ mắt kính, vẻ mặt thành thật nói: “Nếu không thể nói thì chị đừng nói, dù sao không phải ai cũng có thể vì một người xa lạ mà bại lộ bản thân mình. Chị là chị của Cố Nam, chắc chắn không phải người xấu. Tụi em với Cố Nam là bạn bè, sẽ không nói ra đâu.”

Cố Tương không thể phản bác. Các chàng trai mơ mộng thật lợi hại, cô không thể ngăn cản nổi. Một tay Cố Nam chống lên đầu, mặt hiện lên nét khó xử, có lẽ vì hành động ngu xuẩn của đám đồng đội heo mà bây giờ không biết giấu mặt vào đâu.

Tròn Vo nghe Mắt Kính nói vậy cũng mau chóng tỏ vẻ trung thành: “Ừ, chị, tụi em chắc chắn không khai.”

“Không khai.” Khỉ Đói phụ hoạ, gần như muốn cắt máu thề trung thành.

Cố Tương đành phải từ bỏ việc giải thích, thôi, họ thích nghĩ thế nào thì nghĩ. Dù sao cuối cùng họ cũng sẽ hiểu những tình tiết trong phim không thể nào xảy ra trong đời thực được. Nhưng hôm nay hiệu quả tốt khác thường. Vốn khi cô đấu tay đôi với chỉ đạo nghệ thuật trong trường thì cố ý luyện tập sát khí và ánh mắt, bởi vì “Hạ sát Baker” yêu cầu sát khí rất cao. Gương mặt cô nghiêng về hướng nhu hoà kiểu Trung Hoa, muốn diễn cảm giác lạnh lùng bạo lực không dễ, mà “Hạ sát Baker” là một bộ phim hành động bạo lực Mỹ nên yêu cầu cảm giác kích thích rất mạnh.

Tối nay, xét ở góc độ thị giác không được xem là quá tốt, di3nd@nlqd đèn đường quá mờ, đường phố quá tối, đối thủ còn là một gã say. Thật ra vì cô gái sinh non làm cô nhớ đến đứa bé chưa kịp chào đời ở kiếp trước, sự phẫn nộ đối với đối phương hết sức chân thực, có thể do cô chìm sâu vào kịch bản nên đã theo bản năng dùng thái độ của cô dâu đối với gã đàn ông kia.

Sát khí là thật, thù hận cũng là thật, trong nháy mắt hai cái cộng hưởng dẫn đến hành động của cô trở nên quả quyết.

Đây có thể là điều đáng an ủi duy nhất trong buổi tối kinh hoàng này.

Khi xe cứu thương đến bệnh viện, thai phu đã được đưa vào phòng sinh. Thật ra đến lúc này có lẽ không thể giữ được đứa bé lớn trong bụng. Thân phận Cố Tương không tiện vào theo nhưng cô lại sợ Cố Nam không có kinh nghiệm, tay chân vụng về nên cuối cùng cô vẫn phải đeo khẩu trang đi vào.

Bác sĩ cũng đã liên lạc với cha mẹ của thai phụ. Sau khi hai ông bà lo lắng chạy đến nơi, đám Cố Nam giải thích rõ tình hình của cô ấy cho hai người, không nói rõ về Cố Tương, chỉ nói thai phụ bị chồng rượt đánh đến sinh non, chủ xe tốt bụng dừng xe giúp gọi 120.

Vốn có thể giải quyết suôn sẻ nhưng trên đường xảy ra chút chuyện bất ngờ. Gã đàn ông say rượu báo cảnh sát nói có người cầm súng giết người, rất có thể đây là kẻ biến thái giết người liên hoàn từ nơi khác đến.

Cố Nam hơi lo lắng. Mặc dù mấy chàng trai hết lòng cam đoan sẽ không khai Cố Tương nhưng trên đường có gắn camera. Trong băng hình rõ ràng Cố Tương có kê gì đó vào thái dương gã kia. Trong phim, dù chỉ nhìn vào hình ảnh không nghe được tiếng nói nhưng vẫn làm cho người khác cảm giác tóc tai dựng đứng. Sát khí chân chính không cần ống kính đặc tả, chỉ xem từ xa là có thể cảm nhận được sự khác thường.

Mấy chú cảnh sát rất cảnh giác với Cố Tương. Dù nhìn bên ngoài cô gái này vô cùng mảnh mai, mang khẩu trang che kín gương mặt chỉ lộ ra đôi mắt hút hồn nhưng người đẹp như vậy lại là tên biến thái giết người liên hoàn? Nhìn sao cũng không giống. d.d.l.q.d.u.m.u.m Nhưng trong clip rõ ràng không lừa người, bọn họ đành phải tự thôi miên mình, nhất định đây chính là thủ đoạn mê hoặc nạn nhân của tên biến thái, nếu không sao ban đêm rồi còn phải mang khẩu trang?

Cố Tương chịu thua, không thể ngây ngốc ở bệnh viện quá lâu sẽ bị vây xem. Cô không còn cách nào đành phải theo cảnh sát về đồn. Cố Nam ở lại theo dõi tình trạng của thai phụ, Cố Tương cảm giác mấy chàng trai kia không đáng tin lắm, không yên tâm để họ lại bệnh viện. Cố Nam ở lại, Tròn Vo ra vẻ anh hùng nói: “Đừng lo, em đi với chị một chuyến, có gì em sẽ che chở chị. Bình tĩnh nha.”

“Em cũng đi.” Khỉ Đói nói: “Hai chúng ta bảo vệ an toàn cho chị, mọi người ở lại đi.”

Họ vừa nói xong, ánh mắt cảnh sát nhìn Cố Tương càng quái dị.

Ngược lại gã đàn ông cặn bã theo cảnh sát tới bắt người nhìn Cố Tương với vẻ hả hê.

Trong đồn cảnh sát, hầu như tất cả cảnh sát đều tới vây xem tên biến thái giết người liên hoàn. Kẻ giết người là một cô gái, hơn nữa có thể là một cô gái đẹp, sự tương phản cực độ luôn kích thích cực lớn đến lòng hiếu kỳ của con người. Hơn nữa vẻ mặt ghét cay ghét đắng của hai chàng thanh niên theo sau làm họ không thể không tin.

Thẩm vấn Cố Tương là một anh cảnh sát mặt non choẹt, nghiêm mặt: “Súng đâu?”

Cố Tương: “………”

May là với tư cách nghi phạm của một vụ án lớn, cô bị thẩm vấn ở một phòng độc lập. Nếu không khi nói ra những câu này, đoán chừng bộ phim truyền hình thường niên sẽ được thực hiện tại đồn cảnh sát.

Là người tốt thật khó mà.

Nữ cảnh sát đã lục xét khắp người cô, chứng minh cô không mang theo vũ khí. Bất đắc dĩ cô đành nói: “Trên xe.”

“Đã lục xét trên xe, không có.” Non Choẹt nghiêm túc nói: “Ở chỗ nào? Đàng hoàng một chút cho tôi!”

Cố Tương: “……………”

Trong lòng Cố Tương ngổn ngang trăm mối, gặp phiền phức lớn rồi. Vốn dĩ chuyện một đạo cụ không cần giải thích lại trực tiếp trở thành một vụ án oan. Ai lấy súng của cô? Tha cho cây súng đi, đó là đạo cụ mà!

“Đồng chí.” Cố Tương đành chịu đầu hàng, cô nói: “Tôi tên là Cố Tương, tôi là một diễn viên. Hôm nay chỉ là đặc biệt ngẫu hứng diễn xuất trên đường, cây súng là đạo cụ.” Nói xong cô kéo khẩu trang xuống.

Non Choẹt vẫn lầm bầm: “Cố Tương…..” Bỗng nhiên nhìn gương mặt sau lớp khẩu trang, ngẩn người ba giây rồi bỗng nhiên gào lên: “Cố Tương!”

Cho dù cái tên Cố Tương cũng không phải là loại khiến mọi người nghe tới là phát run nhưng thanh thiếu niên ai cũng đều biết. diendd@nleequydd0n_um_um Nếu không xem "Sư muội mới đến" cũng nghe qua bản tình ca kinh điển “Mạnh mẽ” lan truyền phố lớn ngõ nhỏ. Huống chi Non Choẹt còn là một người hâm mộ của Cố Tương.

Lần đầu gặp thần tượng lại dưới tình huống này, hai bên đều rất lúng túng.

Đúng lúc này, cửa phòng thẩm vấn bỗng mở ra, một nữ cảnh sát nói: “Mới vừa lục được trên người hai sinh viên một khẩu súng…..… giả, súng đạo cụ.” Cô vừa nói xong cũng ngẩn người: “Cố Tương?”

Cố Tương cười cười, trong lòng than thảm.

Cái giá phải trả cho diễn xuất là vào đồn à? Nếu như Văn Tĩnh mà biết chắc sẽ giết cô mất.

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Non Choẹt hỏi.

Sau khi giải thích đầu đuôi rõ ràng đã là chuyện của mấy tiếng sau. Vào đồn thì dễ nhưng ra đồn thì thủ tục nhiêu khê. Nhất là chưa gì đã báo cáo với cấp trên bắt được tên biến thái giết người liên hoàn cấp tỉnh, cuối cùng phát hiện ra chỉ là hiểu lầm.

Cố Tương không phải người dễ bắt nạt. Mặc dù là chuyện của hai vợ chồng gã say nhưng cô cũng nói rõ vấn đề bạo lực gia đình và cố ý đánh người gây thương tích của gã để cảnh sát bắt giam. Đối với một gã hung hăng không xem tivi mà nói, rất khó để giải thích vì sao kẻ giết người lại bình yên vô sự còn công dân tốt như gã lại bị bắt.

Tròn Vo và Khỉ Đói không biết nội tình, cũng không hề biết đó là súng giả. Hai người thấy Cố Tương bình an đi ra đều sợ hết hồn. Trong đầu không cần tưởng tượng quá nhiều, Tròn Vo thì thầm: “Chắc chị là người nhà rồi. Trong phim không phải hay diễn nằm vùng gì đó à?”

“Có thể.” Khỉ Đói nghiêm túc gật đầu: “Nhất định chúng ta phải làm như không biết gì cả nhé.”
“Hiểu.”

Khó khăn lắm Cố Tương mới đàm phán được với bên đồn cảnh sát giữ bí mật chuyện hôm nay. Dù chỉ là hiểu lầm nhưng sau đó dễ dẫn đến phiền phức không đáng, chi bằng bớt đi một chuyện thì tốt một chuyện. Đồn cảnh sát làm việc theo pháp luật nhưng không phải không thấu tình đạt lý. Có thể châm chước trong phạm vi chức trách thì châm chước, bảo đảm giữ bí mật. Dĩ nhiên Cố Tương cũng phải trả giá bằng cách ký tên cho mỗi người kèm ảnh chụp chung làm lưu niệm.

Nghĩ cũng thấy choáng váng.

Đến lúc về tới bệnh viện đã là sáng hôm sau. Cố Tương mệt mỏi rã rời nhưng nhớ còn phải đi gặp Cố Nam. Quả nhiên đứa bé trong bụng thai phụ không giữ được, cả người cô ấy sút đi một vòng, không khí trầm lặng. Cha mẹ lo lắng không thôi.

Khi Cố Tương bước vào phòng bệnh, thai phụ đang đứng nhìn thẫn thờ bên cửa sổ. Cố Tương thấy đâu đó hình dáng của mình qua cô ấy. Có lẽ mỗi lần sinh non đều để lại tâm trạng u uất tương tự nhau, điều này có lẽ không phải chỉ xảy ra ở trên người cô.

Con người ai cũng có những giới hạn đạo đức. d(d(l(q(d(um(um Dù cô không phải là người tốt nhưng không đến nỗi khoanh tay ngồi nhìn thai phụ đang gặp khó khăn. Chẳng qua rõ ràng khi đó có cách tốt hơn, vì sao cô muốn dùng một biện pháp phiền toái trực tiếp giải quyết vấn đề như vậy?

Có thể ái kỳ bất hạnh nộ kỳ bất tranh(*), đời trước mình xem như xong nhưng để cô gặp người phụ nữ có hoàn cảnh giống mình, cô không thể nào ngoảnh mặt làm ngơ.

(*) Ái kỳ bất hạnh nộ kỳ bất tranh: Cảm thấy buồn cho bất hạnh của người khác nhưng giận vì người đó không biết đấu tranh.

Người phụ nữ chậm rãi quay lại, mặt tái mét như giấy, cô ấy nhìn sau lưng Cố Tương, vẻ mặt thoáng thất vọng, hỏi: “Anh ta đâu?”

“Cô kệ mẹ nó đi.” Cố Tương trực tiếp trả lời.