Trùng Sinh Chi Ảnh Hậu Tái Lâm

Chương 61: Thông báo chia tay




Edit: Um-um

Trong đời người thường gặp rất nhiều chuyện ngoài ý muốn. Ví dụ như mọi thứ vừa vào guồng lại không thể kiểm soát mà trật đường ray.

Cố Tương cho rằng, đời này sống lại có thể toàn tâm toàn ý tập trung diễn xuất. Dĩ nhiên con đường này không quá bằng phẳng, cô đoán chắc chắn sẽ xuất hiện đối thủ, nhưng không ngờ người này thách đấu vì mục đích tranh giành tình cảm, xem diễn xuất như là công cụ để đối đầu cô.

Chỉ có thể nói suy nghĩ và thực tế khác nhau quá xa.

Sau khi mọi người ra về, Văn Tĩnh vô cùng lo lắng nhắc nhở Cố Tương:  “Tương Tương, người phụ nữ kia đến đây hoàn toàn không có ý tốt, em nên cẩn thận một tý.”

Cố Tương rất muốn nói cho cô ấy biết, chẳng qua đây chỉ là một nữ sinh trung học thôi. So với loại người như Kiều Ánh Tinh thì Phùng Văn chả là gì cả. Nhìn một cách khách quan, khả năng diễn xuất của Phùng Văn cao hơn. Nhưng khi Phùng Văn nói những câu đó trong bếp cuối cùng đã kích thích một ít tâm trạng của cô.

Phùng Văn nói, muốn lấy kịch bản của Tư Khải làm cơ sở cạnh tranh công bằng với Cố Tương. Kịch bản của Tư Khải tính nghệ thuật rất cao, lần này Phùng Văn đã nhắm vào vai nữ chính. Việc cạnh tranh nhân vật này có thể dùng hai chữ thảm khốc để hình dung, nhưng Phùng Văn có thể đề xuất với Tư Khải cho Cố Tương một cơ hội thử vai.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, mặc dù đầu óc Phùng Văn giống như một cô nữ sinh cấp hai nhưng cũng là một người đàng hoàng. Tuyệt vời hơn nữa là trực tiếp dùng kỹ thuật diễn để nói chuyện. Đối với một diễn viên chuyên nghiệp, việc này không thể nào tốt hơn được nữa. Lấy tư cách của Cố Tương muốn được nhận phim ở nước ngoài ít nhất phải đợi thêm mấy năm. Chỉ một câu nói của Phùng Văn có thể mang đến cho cô cơ hội này, quả là phải cám ơn Phùng Văn rồi.

Dù gì thì việc đánh cuộc của Phùng Văn cũng rất ngây thơ, xem đàn ông như phần thưởng chiến thắng à? Suy nghĩ của các ngôi sao hành động nữ đều đơn giản và thô bạo vậy sao?

Kiếp trước bộ phim giúp Cố Tương giành giải ảnh hậu chính là một bộ phim hành động. Từ đầu đến cuối phim toàn bộ những cảnh nguy hiểm đều do Cố Tương tự mình diễn xuất. Cảnh hành động khó ở chỗ khi tay chân hành động thì vẻ mặt và tâm lý bị chậm nửa nhịp. Ưu điểm của cô chính là diễn xuất tâm lý làm rất tốt, tuy nhiên cô không có võ thật nên diễn cảnh hành động vẫn là nhược điểm của cô.

Vì bộ phim đó, Cố Tương đi tìm một chỉ đạo võ thuật chuyên nghiệp học hơn nửa năm, d.i.e.n.d.a.n.lqd, dù mỗi ngày về nhà với mặt mày sưng húp nhưng có công mài sắt có ngày nên kim, trong phim cô đã dùng kỹ thuật diễn tâm lý xuất sắc và cảnh võ thuật chuyên nghiệp đè bẹp các ngôi sao nữ cùng thời, giành về giải ảnh hậu trẻ tuổi nhất.

Sau đó vốn nên là thời khắc toả sáng nhưng vì Lương Quý cầu hôn nên cô rút khỏi giới giải trí. Nếu như nói đó là bước ngoặt mà cô hối hận nhất trong sự nghiệp của mình thì lời đề nghị của Phùng Văn kiếp này giống như lịch sử được lặp lại.

Cô không muốn mất đi cơ hội này. Nói cô ham mê nổi tiếng, thích hư vinh cũng tốt, muốn chứng minh bằng giải thưởng ảnh hậu cũng được, cô chỉ muốn được đóng phim hành động một lần nữa, tự khẳng định với bản thân mình, sống lại một đời này, chẳng những cô có thể trở lại đỉnh cao trước kia mà còn có thể tốt hơn nữa. Cô muốn dùng cách này để chứng minh rằng, kiếp này cô đã dũng mãnh sống lại!

“Đừng lo.” Cố Tương nói với Văn Tĩnh: “Vài ngày nữa chị giúp em liên lạc với một chỉ đạo võ thuật nhé. Việc nên làm bây giờ là chuẩn bị thật tốt để quay phim hành động thôi.”

“Phim hành động?” Văn Tĩnh ngạc nhiên: “Liên hệ người thì không thành vấn đề. Chỉ là em tham gia nhiều thể loại quá đấy Tương Tương. Cứ cố gắng chăm chỉ thế này, có khi em sẽ giành được ảnh hậu đó.”

“Yes.” Cố Tương vỗ tay bôm bốp: “Vậy chúng ta cùng nhau cố gắng.”

Văn Tĩnh nhìn trời: “Em đẹp, em có quyền. Nhưng mà em thật sự không thích Triển Cự Cự sao?” Mặt người đại diện thoáng vẻ bà tám: “Tình địch đã ra sân. Thật ra Triển Cự Cự không tệ, hình như anh ta thật sự có cảm tình với em, em không động lòng tí nào sao Tương Tương?”

“Không hề.” Cố Tương trả lời như chém đinh chặt sắt.

“Sao thế?” Văn Tĩnh xáp lại: “Em để ý người nào hả?”

“Còn trẻ phải phấn đấu vì sự nghiệp.” Cố Tương đẩy đầu Văn Tĩnh ra: “Bây giờ không phải lúc yêu đương nhăng nhít.”

Văn Tĩnh bĩu môi, không nói.

Từ đó về sau, Phùng Văn chưa từng xuất hiện lại. Sau đó khi mọi người họp mặt, Tưởng Lily hỏi Đường Duệ, Đường Duệ nói Phùng Văn đã vội vàng về Mỹ quay phim. Trong lòng Cố Tương liền nghĩ dienddanleequyddon quả nhiên trở về muốn quyết đấu với cô đây.

Triển Dương bận rộn, “Anh hùng bất bại” được đầu tư khá lớn, thời gian quay phim cũng dài. Vai diễn "Đao Mã Đán" của Cố Tương bên này phải đóng hai vai nên phần diễn cũng khá nặng. Hai người bận túi bụi nhưng vẫn thường trao đổi kinh nghiệm diễn xuất với nhau. Triển Dương rất tâm đắc với nghiệp diễn, giống như thầy giáo giảng bài cho học sinh, Cố Tương cũng không phải là kẻ ngốc, mỗi lần trao đổi với Triển Dương đều thu không ít lợi ích. Cô đáp lại bằng cách lợi dụng sự hiểu biết của mình đối với "Anh hùng bất bại" để phân tích nhân vật với Triển Dương. Lần nào Đường Duệ cũng nói họ là vợ chồng kiểu mẫu của giới nghệ sĩ, có thể phát giải nhất chiến sĩ thi đua vợ chồng cho họ.

~~ Mọi bài đăng ngoài diễn đàn lê quý đôn - d.d.l.q.d đều không chính chủ (Um-um) ~~

Chớp mắt đã đến xuân.

Vào tháng tư, "Đao Mã Đán" chính thức hoàn tất.

Mà lúc này, khoảng cách từ lúc vợ chồng Tương Dương công khai yêu nhau đã được một năm.

Kevin ngồi bên bàn trà, tay cầm một xấp tài liệu: “Klaus, hiệu quả tuyên truyền tình cảm của cậu và Cố Tương trước đây rất tốt, kéo dài được nửa năm. Nửa năm nay thời gian hai người công khai ra mặt ít đi, ai cũng bận việc riêng của mình. Quay phim chính là một cái cớ chia tay khá hợp lý. Khi đối mặt với giới truyền thông, chỉ cần nói khoảng cách quá xa, tình cảm phai nhạt nên quay lại làm bạn bè bình thường là được. Nói ra vào lúc này nhân tiện còn có thể lăng xê cho "Đao Mã Đán". Có so sánh mới biết tốt xấu. Kể từ khi “Đả nữ người Hoa đẹp nhất” Phùng Văn xuất hiện, thái độ của Kevin đối với Cố Tương hoà hoãn rất nhiều. Có thể do anh ta cảm thấy so với một người phụ nữ luôn cạnh tranh với nghệ sĩ của mình, có một người bạn gái giả hoàn toàn nước sông không phạm nước giếng vẫn thoải mái hơn nên mới nghĩ đến chuyện lăng xê cho "Đao Mã Đán".

Anh ta nói hồi lâu vẫn không thấy phản ứng nên hỏi: “Klaus?”

“A,” Triển Dương ngẩng đầu lên: “Nói tiếp đi.”

“Nói tiếp gì mà tiếp, tôi đã hẹn với báo chí tối thứ năm tuần này rồi, khi đó sẽ viết cho tốt, sẽ không có tin tức trái chiều nào. Phía bên kia Văn Tĩnh cũng đã chuẩn bị các mối quan hệ sẵn sàng.” Kevin nghĩ một lát: “Cậu có thời gian thì thương lượng sơ với Cố Tương đi, hai người cứ tự quyết định phương án thực hiện cụ thể.” Nói xong, Kevin bỏ đi.

Kết quả đến tối Đường Duệ trở về đã thấy một mình Triển Dương ngồi trong phòng khách, bình nước trái cây lớn trên bàn đã vơi mất hơn nửa.

“Làm gì mà không mở đèn vậy?” Đường Duệ sợ hết hồn, ddlequydon.um-um thấy cái ly trên bàn: “Chậc.” một tiếng: “Ông đang mượn rượu giải sầu à? Có gì không vui nói tôi nghe thử xem.”

Khi quay phim Triển Dương chưa bao giờ uống rượu, thời gian này vẫn còn đang quay "Anh hùng bất bại" nên anh không dính vào giọt rượu nào. Một người lớn như vậy nửa đêm uống cả đống nước trái cây, nhìn thế nào cũng có chút buồn bã.

Đường Duệ xách ghế nhỏ ngồi đối diện Triển Dương, hất cằm hỏi: “Chả lẽ ông nghe Kevin bàn kế hoạch chia tay mà rầu rĩ hả Klaus? Hiếm khi thấy ông bối rối vậy nha.”

“Ý của ông thế nào?” Triển Dương hỏi.

“Dù tôi có nói tôi nghĩ gì thì ông cũng có quan tâm đâu.” Đường Duệ hăng hái nói: “Tôi biết ông đang băn khoăn chuyện gì, ông chỉ đang không biết suy nghĩ của bên kia thôi chứ gì.”

Hiện nay người thông minh đều có thể nhìn ra được đang có chuyện gì. Triển Dương khi nóng khi lạnh, bên Cố Tương lại bình chân như vại không hề có phản ứng gì. Có lúc Triển Dương còn đoán chẳng lẽ Cố Tương bị “cong”? Dù sao khi đối mặt với một người có khí chất hoà nhã ưu tú như Triển Dương mà không có ham muốn gì cũng thật không dễ dàng.

Đường Duệ quen biết Triển Dương đã lâu, tất nhiên biết trước nay Triển Dương không thiệt thòi gì. Chỉ dựa vào việc anh đóng vai phụ mà vẫn nổi tiếng như thế cũng đã thấy được anh được ông trời ưu ái thế nào. Nếu Triển Dương thực sự muốn giành thiện cảm, dĩ nhiên sẽ tự động tăng lên. Lâu nay, dưới góc độ người ngoài cuộc, phương thức theo đuổi của Triển Dương không hề sai. Cứ như con cá chạch trơn tuột không tiếng động lẻn vào cuộc sống đối phương, mỗi ngày quan tâm, hướng dẫn công việc tận tình, ở kế bên cổ vũ tinh thần, trừ không được công nhận chính thức ra thì xem như là tận hết sức mình.

Vốn là trẻ em tự kỷ nhưng lần này có thể mở cửa trái tim, đối phương vẫn chưa muốn vào. Chưa muốn vào thì cũng thôi đi, lại còn khoá luôn cửa bên kia lại. Triển Cự Cự không bị tổn thương mới lạ.

Trong lòng Đường Duệ bỗng trào dâng cảm giác hạnh phúc khi cuối cùng có người thu phục tên yêu nghiệt này. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Triển Cự Cự vô địch đã lâu, bây giờ thua trên tay một bông hoa hư ảo như vậy, đúng là con tạo xoay vần.

Triển Dương liếc Đường Duệ, nhẹ nhàng nói “Nhảm nhí.” rồi quay người về phòng ngủ.

Đường Duệ uống nốt ly nước trái cây trên bàn, vừa đi rửa mặt vừa ngâm nga hát.

Đèn ngủ phòng Triển Dương sáng cả đêm.

Không chỉ mình anh trằn trọc, Cố Tương cũng mất ngủ.

Nhưng lý do cô thao thức là không biết thứ sáu này phải nói chuyện chia tay thế nào đây. D.d.lequydon.u.m.u.m Cô sẽ nói lý do gì để chia tay? Mâu thuẫn thù hằn chia tay hay hoà bình êm đẹp chia tay? Cô thật sự không biết!

Có nên thoả thuận trước với Triển Dương không nhỉ? Tình huống này có thể tóm gọn trong một câu nói: Diễn qua rất nhiều loại phim nhưng vẫn không thể diễn tốt vai diễn tình yêu như cũ.

Hơn nữa nếu bây giờ chia tay, có lẽ Phùng Văn sẽ không quyết đấu với cô nữa. Hoàn cảnh thật rối ren.

Sau nửa đêm, cô ngủ chập chờn nhưng kỳ lạ là vẫn nhớ đến câu hỏi của Văn Tĩnh: “Tương Tương, từ trước đến giờ em vẫn không thích Triển Cự Cự một chút nào sao? Một giây đồng hồ cũng không à?”

Cảm giác rung động với cô đã quá xa xôi, không còn nhớ rõ. Nhưng Triển Dương đúng là một người ấm áp, chỉ cần ở bên cạnh anh là sẽ tràn ngập cảm giác yên bình. Nếu không phải đây chỉ là vở kịch tình yêu bất đắc dĩ phải diễn, trong cuộc sống có một người bình thường thực sự có tính cách này có lẽ cô cũng cân nhắc một chút.

Nhưng tất cả chỉ là nếu thôi.