Người nọ nhất kích thất thủ, toàn thân liền hướng cột trụ hành lang đụng mạnh vào, nhất thời máu chảy lênh láng, uể oải ngã xuống đất.
Âu Dương Noãn lúc này mới hồi phục lại tinh thần, thấy trên mặt Tiếu Diễn không có chút huyết sắc, đang gắt gao nhíu mày.
Nàng cúi đầu liền thấy máu màu đỏ tươi từ cánh tay phải của hắn chảy xuống, chậm rãi nhuộm đỏ cả cánh tay hắn.
Thị vệ nhanh chóng bắt lấy thích khách, nhưng Tiếu Diễn cũng đã bị thương.
Âu Dương Noãn trầm giọng nói với thị vệ: “Mau đỡ Thái tử vào!”
Tiếu Diễn đột nhiên bị thương, nhất thời kinh động rất nhiều người. Lúc Lâm Nguyên Hinh tới, thấy Âu Dương Noãn thì kinh ngạc không thôi.
Âu Dương Noãn liền đơn giản nói lại mọi chuyện một lần, Lâm Nguyên Hinh gật gật đầu nói: “Không biết kẻ nào động thủ, thế nhưng lại to gan lớn mật như vậy?”
Thích khách vẫn luôn ẩn nấp phía sau cửa nhưng hắn không phải hướng về nàng. Nếu như quả thật muốn giết nàng thì có thể mai phục trên đường.
Nhưng nếu muốn giết Tiếu Diễn, hoặc là một người khác trong phủ Thái tử thì lại tựa hồ như có chút không đúng.
Chuyện phát sinh quá đột ngột khiến người ta đoán không ra. Âu Dương Noãn đang suy nghĩ thì Thái y đã bước ra.
Lâm Nguyên Hinh nhanh chóng hỏi: “Điện hạ sao rồi?”
Thái y cau mày: "Cánh tay phải bị thương không nhẹ, lại mất máu nhiều. Cũng may chẩn trị đúng lúc, hẳn là sẽ không lưu lại di chứng gì lớn. Chẳng qua là nhất định phải tĩnh dưỡng thật tốt!”
Lâm Nguyên Hinh thế này mới giãn mày ra, cười đa tạ Thái y, cũng bảo hạ nhân đưa hắn ra ngoài.
Âu Dương Noãn thấy Tiếu Diễn cũng không có gì đáng ngại liền nói với Lâm Nguyên Hinh: “Biểu tỷ, ta về trước!”
Lâm Nguyên Hinh gật gật đầu: “Muội ở đây đúng là không ổn. Mau đi đi, có chuyện gì ta nhất định sẽ nói lại cho muội!”
Âu Dương Noãn quay đầu nhìn thoáng qua liêm mạc rồi bước nhanh ra ngoài.
Buổi tối, cuối cùng Tiếu Diễn cũng mê man tỉnh dậy. Thấy Chu Lan Chi hai mắt đẫm lệ ngồi một bên thì nhất thời nhíu mày lại.
"Điện hạ, uống thuốc đi!”
Chu Lan Chi thấy hắn tỉnh lại thì rất cao hứng: “Điện hạ đã mê man một ngày rồi!”
Tiếu Diễn không thấy được người muốn thấy, tâm tình liền không tốt lắm. Nghe thấy lời này biểu tình cũng rất lạnh nhạt.
Chu Lan Chi cũng không dám nhiều lời, hầu hạ hắn dùng thuốc. Đúng lúc này lại thấy Lâm Nguyên Hinh bước vào.
Tiếu Diễn uống xong thuốc, Chu Lan Chi lại vội vàng dùng khăn tay lau miệng cho hắn.
Tiếu Diễn lại gạt ra, nói: “Đi ra ngoài!”
Chu Lan Chi không dám tin nhìn Tiếu Diễn, trên mặt Lâm Nguyên Hinh mang theo chút mỉm cười thoáng qua: “Lan Chi, ngươi lui xuống trước đi!”
Chu Lan Chi lại lưu luyến nhìn thoáng qua Tiếu Diễn, bất đắc dĩ đành phải đứng lên đi ra ngoài.
Lâm Nguyên Hinh ngồi xuống vị trí Chu Lan Chi vừa ngồi, cười nói: “Điện hạ, không sao chứ?”
Tiếu Diễn gật gật đầu xem như trả lời: “Kết quả thấm vấn sao rồi?”
Thần sắc Lâm Nguyên Hinh không mấy thay đổi: “Vừa rồi Kinh triệu doãn đại nhân đã tới, thân phận của tên thích khách kia cũng đã điều tra rõ. Là thuộc hạ cũ của Lâm Văn Uyên!”
Sắc mặt Tiếu Diễn liền trầm trọng: “Thuộc hạ cũ của Lâm Văn Uyên? Thế nhưng còn không chịu ngồi yên, thật sự là một đám không sợ chết!”
Lâm Nguyên Hinh bất động thanh sắc, chỉ hơi cười nhẹ: “Bệ hạ đã hạ lệnh nghiêm tra án này. Điện hạ cứ an tâm tĩnh dưỡng!”
Mặt Tiếu Diễn xẹt qua tia ngoan độc, cũng không nói gì nữa.
Sau khi Thái tử gặp chuyện, Tiếu Diễn liền mượn cơ hội này thanh tẩy triều đình.
Đem từng thế lực từng nguyện trung thành với Tần vương và Lâm Văn Uyên đều nhổ bỏ sạch sẽ. Giết chóc nặng nề khiến trên dưới triều đình ai nấy đều lo lắng sợ hãi. Toàn bộ kinh đô đều lâm vào khủng hoảng trầm trọng.
Lúc Âu Dương Noãn nghe nói chuyện này, trong lòng liền bừng tỉnh đại ngộ. Hóa ra là Tiếu Diễn có chủ ý này.
Lúc Lâm Văn Uyên bị phán xét, những quan viên đi lại mật thiết với hắn cũng đã bị tẩy trừ.
Lúc này….chỉ sợ người hắn chân chính nhắm vào chính là những quan viên không chịu nghe lời trong triều….
Con người Tiếu Diễn, thật đúng là một chút cơ hội cũng đều nắm chặt lấy.
Lúc này Âu Dương Noãn đã xác định, chính Tiếu Diễn đứng sau màn ám sát này, cố tình chọn đúng thời điểm nói chuyện với nàng. Chỉ là hắn vì sao cũng bị thương? Rõ ràng cũng có thể chỉ là cố tình a…
Hôn kỳ của Âu Dương Tước cùng Tiếu Nhiên quận chúa định vào một tháng sau.
“Đại thiếu gia hai ngày nay luôn cảm thấy đau đầu uể oải, không thoải mái. Thái y đến xem thì nói là có thể mới từ bên ngoài trở lại kinh đô, có chút chưa thích ứng kịp với khí hậu. Nghỉ ngơi một vài ngày liền sẽ không sao!” Hồng Ngọc nói.
Âu Dương Noãn cũng đã đi thăm hai lần, thấy Âu Dương Tước đúng là triệu chứng bị cảm mạo. Sắc mặt cũng không quá xấu, còn có thể nói cười sảng khoái cho nên cũng không quá để ý.
“Hôn lễ chuẩn bị như thế nào rồi?”
“Phủ nội vụ đang gấp gáp chế tạo tất cả các vật phẩm. Tân phủ cũng đã một lần nữa tu chỉnh!”
Phương mama đem hết những tin tức mới nhất thông báo với Âu Dương Noãn. Nàng gật gật đầu.
Hoàng đế vì không muốn Tiếu Nhiên quận chúa bị ủy khuất nên đã ban thưởng một tòa phủ tướng quân.
Tuy rằng là phủ đệ của một phản thần nhưng đây cũng xem như là một đặc ân từ trước đến nay.
Dù sao Âu Dương Tước ở tuổi này, có thể lấy được quận chúa lại đạt được phong hào đã là chuyện hiếm thấy từ xưa tới nay rồi.
Âu Dương Noãn nghĩ gần đây thật sự phát sinh không ít chuyện.
Quận chúa kết hôn, phải chuẩn bị rất nhiều thứ, việc này chủ yếu sẽ do phủ nội vụ chuẩn bị.
Đồng thời, các nghi thức đón dâu cũng là một vấn đề, phải có trình tự đầy đủ, còn có Lễ Bộ tham dự.
Hơn nữa hôn lễ này Hoàng đế còn phá lệ coi trọng, tự mình hỏi rất nhiều chi tiết.
Đụng tới tình huống này, Âu Dương Noãn chỉ có thể đem hết thảy mọi chuyện phiền não đều bỏ qua một bên. Bắt đầu lo lắng nên vì tân phủ cùng hôn lễ của Tước Nhi chuẩn bị những gì.
“Tiểu thư, dưới danh nghĩa của ngài cũng có không ít cửa hàng. Những thứ cần thiết đều có thể chuẩn bị tốt. Huống chi còn có lão thái thái cùng lão gia, ngài làm gì phải lo lắng nhiều như vậy?” Hồng Ngọc nghi hoặc.
Theo lý mà nói thì nữ nhi đã gả ra ngoài thì không nên quản việc này. Chỉ là tình hình hiện tại có chút đặc biệt…..
Âu Dương Noãn gật gật đầu nói: “Tổ mẫu tuy rằng cũng biết Tước Nhi thành thân là đại sự. Nhưng cố tình lần này Bệ hạ lại ban thưởng phủ đệ, Tước Nhi lại không chịu mở miệng mời tổ mẫu đến ở cùng!"
"Cứ như vậy, cũng khó tránh khỏi phát sinh hiềm khích. Chỉ sợ mấy thứ cần chuẩn bị cũng không mấy tận tâm!”
“Còn về phần những sản nghiệp mà mẫu thân để lại cho ta, tuy rằng cũng có nhưng lại chưa chắc là thứ tốt nhất!"
"Tước Nhi dù sao tuổi vẫn còn trẻ, chuyện trên chiến trường hắn có lẽ còn đi. Nhưng những việc trong phủ, còn có các nghi thức nghênh đón, chỉ sợ đứa nhỏ này chính là không biết gì cả!”
Phương mama nghe xong liền nói: “Chuyện trong phủ, Quận vương nói ngài không cần lo lắng. Quận vương sẽ phái người tin cậy qua, còn chuyện các nghi thức này nọ cũng đều đã an bài tốt!”
Âu Dương Noãn bưng chén trà lên uống một ngụm, chậm rãi thở phào: “Ta đây cũng chỉ muốn mua cho Tước Nhi một số lễ vật!”
Phương mama cùng Hồng Ngọc bất đắc dĩ nhìn nhau.
Nói ra thì người đại tiểu thư chân chính lo lắng chính là đệ đệ của mình. Vẫn là xem hắn quan trọng nhất, mọi chuyện đều đã có người chuẩn bị, cũng không đến mức lao lực.
Chẳng qua chuyện này đối với Âu Dương Noãn mà nói cũng là một loại lạc thú.
Lúc ày Xương Bồ cung kính mang danh mục lễ vật tiến vào đưa cho Âu Dương Noãn.
Âu Dương Noãn nhìn danh mục thật dài, càng nhìn càng nhíu mày. Vải vóc nhất liệt, lộ khúc tám mươi thất, cung sa hai mươi thất, lăng một trăm thất, phường du một trăm thất….
Tổng cộng lại hơn sáu trăm bốn mươi thất. Quả thực là khiến người ta cứng lưỡi trừng mắt.
Nghĩ nghĩ nàng lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ, chậm rãi tươi cười: “Đi chuẩn bị xe ngựa đi, ta muốn ra ngoài xem!”
“Dạ! Nhưng tiểu thư muốn đi đâu?”
Danh mục lễ vật này là tỉ mỉ chuẩn bị tất nhiên đều là tốt nhất. Tiếu Trọng Hoa ra tay cũng thực hào phóng.
Âu Dương Noãn quả thực hoài nghi hắn đang chuẩn bị cho bản thân, cơ hồ vét sạch cả túi.
Hắn tuy rằng là hảo tâm chuẩn bị. Nhưng đối với Tước Nhi mà nói thì thật sự cũng là quá quý trọng rồi.
“Trong này có không ít thứ đều là vật trong cung!” Âu Dương Noãn nhìn danh mục không khỏi thở dài.
Những thứ này tuy rằng đều là do Tiếu Trọng Hoa thắng trận được Hoàng đế ban thưởng, thuộc sỡ hữu của hắn.
Nhưng nếu sử dụng cho hôn sự của Âu Dương Tước thì sẽ liền thành đề tài bàn tán của mọi người.
Xem ra lễ vật vẫn nên do nàng tự mình lựa chọn sẽ tốt hơn. Như vậy cũng miễn để hắn đưa mấy thứ khoa trương như thế này.
Âu Dương Noãn vừa nghĩ liền đứng lên.
Âu Dương Noãn mang theo Hồng Ngọc cùng Xương Bồ, xe ngựa chạy trên con đường đông đúc nhất kinh đô. Trên đường người tới người lui không thôi.
Kim Ngọc đường là tiệm kim hoàn trăm năm, tất cả đều là những thứ mới nhất đang lưu hành cũng như là những thứ tinh xảo nhất.
Những nhà phú quý tầm thường cũng vào không được, khách nhân chân chính đều là quyền quý trong triều.
Âu Dương Noãn xuống xe ngựa, nhìn thoáng qua biển hiệu dưới ánh mặt trời đang phát sáng như những thứ bên trong.
Hồng Ngọc đứng một bên nhìn tiểu thư nhà mình, khuôn mặt Âu Dương Noãn dưới ánh mặt trời dường như cũng lấp lánh.
Con ngươi đen trong suốt, nàng như vậy khiến người ta khi nhìn có một loại cảm giác không thể rời mắt được.
Hồng Ngọc liền nói: “Tiểu thư, đây là cửa hàng thứ năm rồi!”
Âu Dương Noãn thở dài một hơi: “Nếu ở đây cũng không được, vậy hôm nay hãy về trước đã!”
Hồng Ngọc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng đã muốn mệt gần chết. Không ngờ tiểu thư lại khó có lúc hứng trí bừng bừng khắp nơi lựa chọn.
Hồng Ngọc quay đầu phân phó thị vệ: “Các ngươi đều canh bên ngoài đi!”
Âu Dương Noãn bật cười, cửa hàng không lớn. Có nhiều hộ vệ mặt lạnh như thần đứng như vậy thật sự có chút đáng sợ. Mỗi lần đến cửa hàng nào cũng đều dọa chưởng quầy sợ phát khiếp.
Nàng cảm thấy có lẽ Tiếu Trọng Hoa có chút khẩn trương. Nhà ai cũng đều có quý phu nhân xuất phủ lại chưa từng gặp qua tình cảnh dọa người như vậy.
Kim Ngọc đường là một cửa tiệm có bố trí thập phần xa hoa. Mặt trước đều trưng bày mấy thứ có giá trị xa xỉ.
Ngồi trước quầy là một nam tử trung niên bộ dạng khôn khéo, có khả năng chính là chưởng quầy.
Vừa thấy Âu Dương Noãn, trong nháy mắt ông ta đã đánh giá cách ăn mặc của nàng, sau đó nhanh chóng tươi cười: “Vị phu nhân này, không biết là muốn mua cái gì?”
Bình thường trong phủ khi cần mua thêm gì liền sẽ có các chưởng quầy tự mình mang những thứ tốt nhất vào phủ. Âu Dương Noãn vốn cũng không để ý đến việc này.
Nhưng những thứ chuẩn bị cho Tước Nhi nếu để bọn họ đến phủ thì khó tránh khỏi kinh động đến Đổng thị. Còn không bằng nàng tự mình đi chọn.
Âu Dương Noãn nhìn nhìn trên quầy, lắc lắc đầu sau đó lại ngẩng đầu lên hỏi: “Không có những thứ khác sao?”
Chưởng quầy chỉ lo nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Hồng Ngọc ở một bên nhẹ giọng nói: “Chủ tử nhà ta là Minh quận vương phi, đứng ở đây xem trang sức thì còn ra thể thống gì nữa?”
Chưởng quầy cả kinh, thế này mới phản ứng lại. Nhìn sắc mặt Âu Dương Noãn liền trở nên kinh sợ: “Dạ, dạ! Mời Minh quận vương phi đến nhã gian. Ta lập tức sai người mang những thứ tốt nhất đến cho ngài lựa chọn!”
Âu Dương Noãn sớm đã nhìn quen bộ dáng kinh sợ của người khác. Thấy chưởng quầy như thế, cũng vốn không nghĩ nhiều, chỉ gật gật đầu.
Sau khi các nàng đi, khuôn mặt tươi cười của chưởng quầy lập tức trầm xuống. Hắn phân phó tiểu nhị: “Mau đi báo với chủ tử!”
“Dạ!”
Vào nhã gian, chưởng quầy tự mình mang trà đến cho Âu Dương Noãn. Nàng liền bưng lên uống một ngụm.
Nước trà màu lục nhạt hòa với chén bạch ngọc, màu sắc thanh nhã ôn nhuận, tinh thần trong suốt.
Uống một ngụm, chỉ cảm thấy hương khí ngào ngạt, trong veo dễ chịu.
Chưởng quầy cười lấy lòng: “Biết phu nhân nhất định không quen uống mấy loại tục trà. Loại trà này là tiệm chúng tôi chuẩn bị để tiếp những khách nhân tôn quý. Không biết có hợp ý của Minh quận vương phi không?”
Âu Dương Noãn cười cười. Lại uống một ngụm, mới nói: "Đây không phải hoa trà bình thường. Trong hương vị ngọt còn mang theo mùi hương thơm ngát, ấm ấp. Đúng là cực phẩm khó có được!”
Chưởng quầy cười nói: "Chỉ cần quận Vương phi vừa lòng là tốt rồi!”
Nói xong hắn vẫy vẫy tay, ý bảo tiểu nhị bên cạnh lấy hàng ra.
Chiếc khăn che màu đỏ vừa được nâng lên, nhất thời trong phòng cả sảnh đường đều sáng bừng.
Hồng Ngọc cùng Xương Bồ đều không khỏi mở to hai mắt.
Các nàng đi theo tiểu thư đã nhiều năm như vậy, có bảo vật gì mà chưa từng thấy qua. Những thứ hàng hóa của Kim Ngọc đường này đúng là rất tốt!
Âu Dương Noãn tùy tay lấy một cái phụng vàng ròng được khảm ngọc hoàn trong hộp gấm.
Thấy ngọc hoàn kia hoàn hoàn tương liên, sáng bóng ôn nhuận xanh ngọc khiến người ta không khỏi ghé mắt.
Âu Dương Noãn gật gật đầu, thật sự là trân phẩm. Khó trách tiếng tăm của Kim Ngọc đường ở kinh đô càng ngày càng tăng.
Chưởng quầy cười nói: "Quận vương phi thật là có mắt nhìn. Ngọc hoàn này dùng vàng để khảm. Vàng vốn là dương khí, nhưng ngọc lại là âm khí. Vàng ngọc giao nhau, phú quý tương hòa a!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu. Vật này vừa trân quý vừa không phải là vật trong cung liền quyết định muốn mua.
Hồng Ngọc nói: “Tiểu thư, có phải còn nên chọn cho quận chúa chút lễ vật?”
Âu Dương Noãn nghĩ nghĩ. Đúng vậy, nàng là tỷ tỷ của Tước Nhi, cũng muốn tặng lễ vật cho em dâu.
Nghĩ đến danh xưng em dâu này, trong lòng nàng có một cảm giác kỳ quái nảy lên. Giống như cao hứng, lại có chút buồn bã.
Haizzz, nhà có thiếu niên trưởng thành, tâm tư này….cũng thật sự phức tạp a! Tước Nhi thế nhưng cũng đã đến tuổi nạp thê rồi.
Âu Dương Noãn không khỏi bật cười, quay đầu cầm lấy trâm cài phượng châu kim tháp ti điểm thúy.
Trâm cài mãn sức chạm rỗng cây kim ngân, lấy trân châu thanh kim thạch biên bức điểm thúy. Tinh tế gắn chuỗi hạt ngọc mài, rũ xuống, thập phần tinh xảo đẹp mắt.
Chưởng quầy vẫn luôn quan sát Âu Dương Noãn, lại thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ. Không biết là đang đợi cái gì mà thần sắc có vẻ thấp thỏm lo âu.
Lát sau Âu Dương Noãn liền chọn được một bộ trang sức bằng ngọc các loại. Còn có một đôi kim lê hồng san hô phúc tự sai, một đôi thiên bảo bàn nghi thệ. Một đôi ngọc xuyến thệ tử, một đôi điểm thúy khảm san hô tùng thạch hồ lô đầu hoa, một đôi ngọc trâm phương hồ tập thụy.
Hồng Ngọc nói: "Những thứ này ta lấy hết. Mang đến Yến vương phủ lấy bạc!”
Nói xong Âu Dương Noãn đã muốn đứng lên. Chưởng quầy vội vàng nói: “Đợi chút….”
Hồng Ngọc nghi hoặc nhìn chằm chằm chưởng quầy. Xương Bồ cũng nói: “Chờ cái gì? Chẳng lẽ ngươi còn thứ hàng gì hiếm lạ chưa lấy ra sao?”
Chưởng quầy biết chính mình luống cuống, không khỏi vươn tay lau lau mồ hôi trên trán, cười lấy lòng: “Đúng vậy! Cô nương nói rất đúng, ta còn có không ít thứ tốt….”
Âu Dương Noãn bật cười: “Chừng này cũng đủ rồi!”
Chưởng quầy cười nói: "Cũng chưa chắc a! Quận vương phi là muốn tặng lễ vật cho Tiếu Nhiên quận chúa, như vậy càng không thể qua loa a!”
Tươi cười trên mặt Âu Dương Noãn liền trầm xuống: “Oh, ngươi cũng biết Tiếu Nhiên quận chúa sao?”