Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 296: Ai cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt (2)




Tiếu Trọng Hoa rất để ý huynh trưởng của mình, vạn nhất không nhịn được mà nói ra điều gì. 

Truyền ra ngoài người khác sẽ chỉ nói Minh quận vương hắn đang xen vào việc của người khác.

Trong lúc đó, Âu Dương Noãn đã liền có quyết định. Nàng mỉm cười nói với Tiếu Trọng Hoa: “Chàng không phải còn có việc muốn đi quân doanh sao? Đã đến giờ rồi!”

Tiếu Trọng Hoa sửng sốt, nhìn thẳng nàng. Trong đôi mắt ôn hòa đen láy hiện lên quang mang khó có thể phân biệt được. 

Nháy mắt hắn liền hiểu được ý tứ của Âu Dương Noãn.

Hắn thản nhiên nói với Tôn Nhu Trữ: “Đúng vậy! Ta còn có việc. Xin cáo từ!”

Tôn Nhu Trữ nhìn Tiếu Trọng Hoa rời đi, trong ánh mắt hiện lên tia gì đó. 

Ngay nháy mắt kia Âu Dương Noãn cơ hồ nghĩ Tôn Nhu Trữ thích Tiếu Trọng Hoa. 

Nhưng rất nhanh nàng liền cảm thấy ánh mắt kia không phải nhìn nam nhân mà mình thích. 

Giống như là….đang xuyên qua hắn mà nhìn một người khác vậy.

Vì sao? 

Âu Dương Noãn đem nghi hoặc áp dưới đáy lòng, mỉm cười: “Đại tẩu, chẳng qua chỉ là một nha đầu phạm lỗi, sao phải tức giận như vậy? Ảnh hưởng đến sức khỏe thì thật không tốt!”

Tôn Nhu Trữ cười lạnh một tiếng, liền khinh bỉ liếc nha đầu Trân Châu: “Bọn chúng a, ba ngày không giáo huấn liền quên mất thân phận của mình. Dám làm ra loại chuyện không phân biệt phải trái!"

"Thế tử đang dưỡng thương trong viện này, nàng cư nhiên lại dám đốt vàng mã. Đây chẳng phải là đang muốn nguyền rủa Thế tử sao?”

Tội danh này thật sự là rất nghiêm trọng. 

Âu Dương Noãn hơi hơi nhíu mày, chợt nghe Trân Châu khóc nói: “Thế tử phi, nô tỳ không dám! Nô tỳ không dám a!" 

"Nô tỳ cùng Mạc Sầu cô nương là đồng hương, lại cùng nhau vào phủ. Hai năm đầu còn ở chung một phòng nên cũng có chút tình cảm. Sau khi nàng chết nô tỳ luôn nằm mơ thấy nàng cho nên mới đốt cho nàng chút tiền giấy. Nô tỳ tuyệt đối không có ý nguyền rủa Thế tử!”

“Mơ thấy Mạc Sầu?” 

Hoắc mama biến sắc, lập tức phản xạ có điều kiện nhìn Tôn Nhu Trữ. Trên mặt hiên lên vẻ kinh hoàng: “Chẳng lẽ là oan hồn quấy phá?”

Tươi cười trên mặt Tôn Nhu Trữ hiện lên vẻ trào phúng. Nàng chậm rãi gằn từng tiếng nói: “Cái gì mà oan hồn? Giữa ban ngày, ta thấy nó đúng là kỳ lạ, quái lực loạn thần, mê hoặc lòng người!" 

"Lúc còn sống là nô tỳ, chết đi cũng vẫn là nô tỳ. Cái loại tiện nhân kia nghĩ mình được chủ tử coi trọng liền không biết phải trái, chỉ sợ có chết cũng vĩnh viễn không được siêu sinh!” 

“Nếu về sau để ta biết trong viện này còn có người bái tế cho tiện nhân Mạc Sầu kia, thì chính là nghĩ đến ả, ta sẽ cho người đó xuống làm bạn với Mạc Sầu!" 

"Người đâu, mau kéo tiện tì này xuống đánh chết cho ta!”

Lời vừa nói ra, sắc mặt mỗi người trong viện đều đại biến. 

Trân Châu gào khóc, mắt thấy sẽ bị mấy mama kéo ra ngoài. Chớp mắt nhìn thấy Âu Dương Noãn đứng ở trong sân, lập tức khóc gục dưới làn váy nàng: “Quận vương phi, Quận vương phi! Cầu ngài cứu nô tỳ! Cầu ngài hãy nói với Thế tử phi vài câu, xin tha cho nô tỳ!”

Hồng Ngọc ngẩn ra, lập tức nói: "Trân Châu, ngươi làm gì vậy? Còn không mau buông tay!”

Nói xong liền muốn đi lên nhưng Xương Bồ đã nhanh hơn nàng một bước, một phen đẩy Trân Châu ra.

Mặt Trân Châu toàn là nước mắt, dập đầu thật mạnh trên đất: “Quận vương phi, xin ngài! Nô tỳ cầu xin ngài!”

Một người nếu không biết vị trí của mình, phạm vào sai lầm là không thể tránh được. 

Trân Châu thực sự rất hồ đồ, ở trong phủ quyền quý dám đốt vàng mã. Chủ tử lại còn bệnh nặng trong người, nàng làm như vậy là có ý gì? Rủa chủ tử sao? 

Lấy hạ phạm thượng là tội lớn, đánh chết cũng không ai dám nói gì.

Trân Châu vẫn còn gào khóc: “Quận vương phi, xin ngài hãy cứu ta! Nô tỳ thực sự không có ý nguyền rủa Thế tử. Là Mạc Sầu tỷ tỷ, nô tỳ thật sự không lừa ngài! Thật sự là tỷ ấy đã báo mộng cho nô tỳ, bảo nô tỳ thay nàng thắp hương….”

Hồng Ngọc nhìn Trân Châu, trong đáy lòng thật sự cảm thấy đáng thương. Nhưng cũng không còn cách nào khác.

Trân Châu thấy Âu Dương Noãn không gọi người đến kéo mình ra thì liền giống như pháo liên thanh nói: “Đó là sự thật! Hôm qua một nô tỳ gác đêm bên ngoài nói đột nhiên có một trận gió lạnh thổi vào!" 

"Sau đó thì mơ mơ màng màng thấy một bóng dáng mơ hồ ngoài cửa sổ. Cẩn thận nhìn lại thì chính là Mạc Sầu a! Nàng nói Mạc Sầu không phải đi đến mà là bay tới. Bởi vì nàng sợ kinh động Thế tử phi đang ngủ nên không dám thét lên….”

Trân Châu nói đến đây liền quay đầu nhìn thoáng qua Tôn Nhu Trữ. Thấy nàng ta mặt vẫn không chút đổi sắc nhưng vẻ mặt Hoặc mama bên cạnh lại hoảng sợ.

Chỉ cần nhìn vẻ mặt của Hoắc mama lúc này, mặc cho là ai cũng đều cảm thấy Tôn Nhu Trữ bức tử Mạc Sầu. 

Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua Trân Châu lệ rơi đầy mặt, lại nhìn Tôn Nhu Trữ mỉm cười: “Trân Châu, ngươi là người trong viện đại tẩu. Đại tẩu muốn xử lý ngươi như thế nào đều là chuyện của tẩu ấy. Ta cũng không thể làm chủ cho ngươi!”

Hồng Ngọc vừa nghe, nhất thời lấy lại phản ứng. 

Trân Châu này quả thực giống như là đang ép Âu Dương Noãn thay nàng ra mặt. 

Nếu Âu Dương Noãn thật sự mở miệng bảo Tôn Nhu Trữ tha cho nàng, như vậy là muốn trước mặt nhiều người chống lại Tôn Nhu Trữ.

Âu Dương Noãn là một Quận vương phi mới bước vào phủ, lại dám cư nhiên quản chuyện trong viện của trưởng tẩu. Đây chính là không biết cấp bậc lễ nghĩa.

Hồng Ngọc vừa nghĩ liền nhất thời cảm thấy nha đầu Trân Châu này không chỉ là người không hiểu chuyện mà còn cố ý châm ngòi ly gián.

Hồng Ngọc lập tức nói: “Trân Châu cô nương, Quận vương phi tuy rằng trạch tâm nhân hậu nhưng dù sao cũng không phải là chủ tử của ngươi. Người ngươi nên cầu xin là Thế tử phi, sao lại chạy tới làm khó Quận vương phi chúng ta? Ai đã dạy ngươi quy củ như vậy? Xem ra Thế tử phi trừng phạt ngươi thật sự là không sai!”

Âu Dương Noãn liếc mắt nhìn Trân Châu, chậm rãi nói: “Vốn chính là do ngươi đã làm sai chuyện, cũng nên phải nhận trừng phạt. Ngươi khóc lóc sướt mướt như vậy là muốn Yến vương phủ đều biết ngươi không biết đạo chủ tử sao?”

Trân Châu chấn động, không dám tin ngẩng đầu nhìn Âu Dương Noãn. 

Nàng không nghĩ một Quận vương phi mới bước vào phủ lại là một nhân vật lợi hại như vậy.

Khóe môi Âu Dương Noãn hơi hơi cong lên, nói với Tôn Nhu Trữ: “Đại tẩu, nha đầu kia thực sự đã phạm lỗi, cũng thực không hiểu chuyện. Tẩu muốn phạt nàng, tuyệt không có ai dám ngăn cản!" 

"Chỉ là nàng cứ nháo như vậy, ngược lại khiến cho người nào không biết lại nghĩ tẩu xử sự rất nghiêm khắc. Nếu truyền ra ngoài sẽ lại không tốt!”

Tôn Nhu Trữ vốn còn tưởng Âu Dương Noãn sẽ vì nha đầu kia mà ra mặt. Hiện tại tình hình hoàn toàn ngược lại khiến nàng có chút ngoài ý muốn. 

Nàng nhìn Âu Dương Noãn, trên mặt lộ ra thần sắc nghi hoặc, trong lòng lại cấp tốc chuyển động. 

Rất nhanh nàng liền ý thức được, Mạc Sầu chết trong Yến vương phủ đã tạo nên một trận sóng nhỏ. Bọn hạ nhân đều nói nàng tàn nhẫn vô tình.

Nếu hiện tại bởi vì chuyện này lại đánh chết một người nữa, truyền ra ngoài người khác sẽ không cho rằng Trân Châu không hiểu chuyện mà sẽ chỉ cảm thấy nàng thực ác độc. 

Tôn Nhu Trữ hít sâu một hơi, khuôn mặt lạnh lùng được thay bởi nụ cười: “Vốn ta nghĩ nhất định phải đánh chết nha đầu này, nhưng đệ muội lại vì nàng biện hộ. Ta liền nể mặt muội tha cho nàng một mạng!" 

"Nhưng tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Nàng thật sự đã làm sai, ta cũng không cần một nha đầu không biết quy củ như vậy. Từ hôm nay trở đi, để nàng đến cán y phòng làm việc nặng đi!”

“Dạ!” 

Vừa rồi Thế tử phi nổi nóng, Hoắc mama có khuyên thế nào cũng không được, cho nên vẫn có chút lo lắng không thôi. 

Hiện tại nhìn tình hình này không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng phân phó người kéo Trân Châu đi.

“Vậy, Âu Dương Noãn xin cáo từ! Đại tẩu hãy nghỉ ngơi đi!” 

Âu Dương Noãn không thích viện này. Ra ngoài, không khí theo hô hấp thấm nhập tâm phế, thoải mái vô cùng.

Vừa mới đi đến góc hành lang, chợt nghe Xương Bồ thấp giọng nói: “Tiểu thư, có người đi theo chúng ta!”

Âu Dương Noãn nhướng mày lên, nhìn lại quả nhiên thấy Đào Yêu đứng cách đó không xa. 

Thấy Âu Dương Noãn ngừng bước, Đào Yêu liền bước nhanh lại quỳ gối hành lễ. Hai mắt đã đỏ lên, thấp giọng nói: “Quận vương phi!”

Âu Dương Noãn cười nói: "Đào Yêu cô nương! Ngươi làm cái gì vậy?"

Đào Yêu đau khổ trong lòng cũng cười nói: “Chuyện vừa rồi, nô tỳ muốn thay Trân Châu cảm tạ ngài!”

Âu Dương Noãn thản nhiên nói: "Ta cái gì cũng đều không làm, không cần cảm ơn!”

Đào Yêu nức nở nói: “Không! Mấy câu hôm nay ngài nói đích thực đã cứu tính mạng Trân Châu!”

Hồng Ngọc nói: "Đào Yêu cô nương, đừng quỳ như vậy! Để người khác thấy nước mắt của ngươi không biết sẽ có bao nhiêu lời nhàn thoại?”

Đào Yêu sửng sốt, dùng sức gật gật đầu, nhanh chóng gạt nước mắt: “Nô tỳ cùng Mạc Sầu đều là người hầu hạ Thế tử nhiều năm. Tính tình Mạc Sầu nhu hòa dịu dàng, luôn không dám đắc tội với ai. Không nghĩ rằng lại có ngày rơi vào kết cục này!” 

“Trân Châu cũng là có ý tốt mới lâm vào tai họa. Hôm nay nếu không có Quận vương phi, Trân Châu cũng sẽ rơi vào kết cục của Mạc Sầu. Thế tử phi tuyệt đối sẽ không tha cho nàng như vậy!”

Âu Dương Noãn hơi nhíu mày lại: “Đào Yêu! Thế tử phi có nhiều cái không phải, cũng không tới phiên ngươi nói. Hiểu chưa?”

Đào Yêu sửng sốt, tựa hồ không nghĩ Âu Dương Noãn sẽ nói như vậy, nhất thời nghẹn lời.

Âu Dương Noãn nhìn vẻ mặt nàng, mỉm cười: “Đại ca sinh bệnh, nếu ngươi cố gắng hầu hạ tốt thì tương lai sẽ có lúc được nở mặt. Chỉ là vô luận khi nào cũng đều không có khả năng vượt qua đại tẩu!”

“Ta tuy rằng không biết Mạc Sầu cô nương làm gì sai chọc giận đại tẩu. Nhưng đại tẩu tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ xử lý Mạc Sầu. Đào Yêu cô nương vẫn là nên suy nghĩ thật kỹ, giấu kín tâm tư cố gắng chăm sóc đại ca đi!”

Nói xong Âu Dương Noãn liền quay đầu phân phó Hồng Ngọc: “Đào Yêu cô nương là người bên cạnh đại ca. Ta hôm nay tới vội vàng, không mang theo lễ vật gì. Ngươi đi chọn một ít trang sức, buổi chiều đem đến cho nàng!”

Đào Yêu còn chưa lấy lại tinh thần từ trong lời nói của Âu Dương Noãn, đã bị lễ vật của nàng đánh cho tỉnh mộng, cuống quýt nói: “Quận vương phi, nô tỳ sao dám?”

Âu Dương Noãn liền nói: “Đại ca thân thể không tốt, Quận vương lại không thể thường xuyên chiếu cố cho nên vẫn luôn không yên lòng. Tương lai còn phải dựa vào Đào Yêu cô nương chăm sóc đại ca nhiều hơn, coi như là cho phu thê chúng ta được an tâm!”

Âu Dương Noãn vừa đấm vừa xoa, Đào Thiên nghẹn một hơi. Thần sắc hơi buồn bã, nhẹ giọng nói: “Tâm địa Quận vương phi thật tốt, thật sự là khó có được! Nhưng Thế tử phi….”

Đào Yêu cắn cắn môi, có chút khó xử: “Từ sau khi Thế tử phi vào phủ, những tỷ muội từng hầu hạ Thế tử người thì chết, người thì bị đuổi ra khỏi phủ!" 

"Hiện tại chỉ còn lại một mình nô tỳ. Nô tỳ tuy rằng chỉ có một tiện mạng này, nhưng nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Thế tử, đến khi không thể nữa mới thôi!”

Khi nói giọng điệu Đào Yêu có chút thống khổ. Trên mặt Hồng Ngọc cùng Xương Bồ đều lộ ra thần sắc đồng tình.

Có thể ở dưới mí mắt Tôn Nhu Trữ tồn tại cho đến bây giờ, vị Đào Yêu cô nương này cũng không phải là người dễ bắt nạt. 

Quan trọng nhất là nàng tựa hồ như muốn lôi kéo sự thương hại với nàng, sự bất mãn với Tôn Nhu Trữ.

Trong lòng Âu Dương Noãn thở dài một hơi, trên mặt lại cười nói: “Đào Yêu cô nương nói như vậy, thật sự là đã tự coi nhẹ bản thân rồi! Ngươi là một người có phúc khí a!”

Nói xong nàng liền xoay người: “Về sau chúng ta sẽ lại tới thăm đại ca, đại tẩu. Cáo từ!”

Lời này rất hòa khí nhưng trong lời nói lại hàm chứa chân thật đáng tin. 

Đào Yêu thu liễm thê sắc, cười nói: “Quận vương phi nói phải! Nô tỳ không làm mất thời gian của ngài nữa!”

Âu Dương Noãn mỉm cười rời đi. Váy dài màu hồng phấn cuồn cuộn nổi lên mất đợt gió lạnh. 

Mãi đến khi nàng đã đi rất xa, Đào Yêu vẫn còn đứng tại chỗ tựa hồ như hơi hơi thất thần.

An khang viện.

“Oh? Nàng thật sự nói như vậy sao?” 

Trên bàn đặt một chén trà nhỏ, Tôn Nhu Trữ cầm lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

“Dạ! Lão nô vẫn phái người nhìn chằm chằm, chính tai nghe thấy Quận vương phi nói như vậy!” 

Hoắc mama đã hoàn toàn đả khởi tinh thần: “Chủ tử, không phải lão nô nhiều lời nhưng hôm nay ngài cũng đã quá xúc động rồi! Mặc dù là trách phạt nô tỳ hay là ban ân điển cũng nên lặng lẽ xử trí là được. Sao phải ồn ào lớn như vậy?”

“Ta chính là không quen nhìn tiện nhân này làm bậy! Đốt giấy tiền vàng mã sao? Hừ, khinh ta không biết? Còn không phải là muốn chọc giận ta thì là gì?”

“Trân Châu lúc này là nhìn chuẩn lúc Quận vương phi tới a! Nếu không phải Quận vương phi sợ phiền phức không dám quản, chỉ sợ lại cùng ngài nảy sinh hiềm khích!” Hoắc mama nói.

Mặt trời phản xạ chiếu đến, khuôn mặt Tôn Nhu Trữ một nửa dưới ánh dương nhu hòa. 

Mặc dù không hề trang ngân vẫn mang theo một loại rực rỡ kỳ dị. 

Nàng nhìn chằm chằm cửa sổ phòng Tiếu Trọng Quân cách đó không xa. Bên trong có một bóng người thướt tha đi qua đi lại. 

Rất nhanh, huyết tinh sắc bén trong mắt Tôn Nhu Trữ lắng đọng xuống. Mà nổi trên mặt ngoài chỉ còn lại sự ôn hòa: “Sợ phiền phức? Không! Âu Dương Noãn cũng không phải sợ phiền phức!”

“Ý của chủ tử là…..”

Ngón tay dài nhỏ bạch ngọc đặt trên đầu gối như cố ý lại như vô tình nắm chặt. Khóe môi hơi nhếch lên, dường như lộ ra nụ cười: “Ngươi từ từ mà nhìn xem đi! Đệ muội này thật sự thú vị hơn nhiều so với tưởng tượng của ta….”

Chạng vạng một tiếng sấm khan phá phía chân trời. 

Ngay sau đó là cả một tràng nổ vang mãnh liệt phô thiên cái địa, không khí dị thường âm trầm oi bức.

Mưa to đổ xuống bị nhiệt khí biến thành hơi ẩm. Vốn Âu Dương Noãn đã muốn đi vào giấc ngủ nhưng lại bị tiếng sấm làm cho bừng tỉnh.

Trước mắt đột nhiên hiện lên cảnh tượng nước sông đầy trời, nàng hoảng sợ bật dậy. Thấy ngoài cửa sổ mưa như trút nước, sắc trời ảm đạm hiu quạnh.

Ánh nến trong phòng lay động mạnh rồi liền tắt. Hồng Ngọc cuống quýt đi ra ngoài tìm đá đánh lửa.

Xương Bồ không biết đã chạy biến đi nơi nào, trong phòng chỉ còn lại một mình Âu Dương Noãn.

Bỗng cạch một tiếng, cửa sổ bật tung ra, trên bầu trời một tia chớp lạnh thấu xương đánh xẹt qua. Ánh sáng chói mắt chiếu sáng cả bên trong.

Âu Dương Noãn cả kinh, trong lòng nhất thời có một loại sợ hãi vô hình nảy lên. 

Nàng không phải sợ mưa mà nàng lại sợ những tia sét đánh trong màn đêm như vậy. 

Không, phải nói là nàng rất rất sợ hãi.

Bình thường có người ở cùng, nàng sẽ không sợ. Nhưng hiện tại nàng chỉ có một mình. 

Tiếng sấm đáng sợ như vậy, lớn đến mức gần như là xé rách đường chân trời, mưa to như trút nước khiến nàng không tự chủ được mà nhớ đến kiếp trước, nhớ đến ngày nàng chết.

Ngay khoảnh khắc tia chớp tắt, một bóng dáng cao lớn đẩy cửa tiến vào. 

Phản ứng đầu tiên của Âu Dương Noãn là muốn bổ nhào vào lòng hắn.

Y phục bị mưa xối ướt của Tiếu Trọng Hoa lập tức áp sát vào mặt Âu Dương Noãn. Hơi thở lạnh lẽo khiến nàng không khỏi lạnh run.

Tiếu Trọng Hoa có chút sửng sốt nhưng rất nhanh liền gắt gao ôm lấy thắt lưng nàng. Tay hắn mang theo một loại kiên định, an ổn lòng người.

Âu Dương Noãn chậm rãi thả lỏng người. Tiếu Trọng Hoa lập tức tận lực đè nén thanh âm, ôn hòa hỏi: “Noãn Nhi! Nàng làm sao vậy?”

Âu Dương Noãn buộc bản thân phải trấn định lại nhưng giọng vẫn không khống chế được mà run run: “Ta…..ta…..”

Tiếu Trọng Hoa cúi đầu nhìn nàng, lúc này nước mắt như mưa bụi rơi xuống lạnh lùng vòng quanh cằm tinh xảo của Âu Dương Noãn. Lông mi tinh mịn khẽ lay động, dấp dính nước mắt như những hạt ngọc.

Tiếu Trọng Hoa không nhịn được mà có chút thất thần, nhẹ nhàng gọi tên nàng lại thấp giọng nỉ non: “Noãn Nhi! Không phải sợ, đã có ta ở đây!”

Thân mình Âu Dương Noãn hơi hơi run run, lúc này nàng đã không còn dáng vẻ tôn quý trong trẻo nhưng lại lạnh lùng như bình thường nữa. 

Thậm chí còn không để ý đến nước trên y phục của Tiếu Trọng Hoa đã muốn dần dần dính ướt qua váy của nàng. 

Y phục ẩm ướt dính trên người mang đến từng đợt lạnh thấu xương, Âu Dương Noãn hơi hơi rụt người lại.

Tiếu Trọng Hoa nhíu mày, bế nàng lên bước đến bên giường dùng chăn bọc nàng lại. 

Sau đó lại ôm cả người cả chăn kéo vào trong lòng: “Không sao! Không sao rồi!”