Nàng nhìn Tiếu Trọng Hoa bên cạnh, hắn cũng đang nhìn nàng. Đôi mắt trong suốt thâm thúy như một thanh kiếm, đánh thẳng vào lòng người.
Nháy mắt nàng liền hiểu được ý hắn, hắn cũng nghĩ như vậy. Chính là hắn lựa chọn phải lấy được, chẳng sợ tỷ lệ thành công chỉ có một phần vạn.
Tiếu Trọng Hoa ngừng một lát rồi đột nhiên nói: “Ta phải ngay lập tức trở về thông báo cho Hoàng trưởng tôn. Về phần tam đại doanh, còn có một người có thể hỗ trợ!”
Thái tử sửng sốt, trong mắt đột nhiên xẹt qua tia dị sắc.
Âu Dương Noãn nhìn thấy vẻ mặt cổ quái của Thái tử, trong lòng hiện lên nghi hoặc. Chỉ nghe thanh âm Thái tử lạnh nhạt dị thường: “Nếu có khả năng liền để hắn đi đi!”
"Đa tạ Thái tử điện hạ!” Con ngươi Tiếu Trọng Hoa xẹt qua tia quang mang, hắn thấp giọng nói.
Hai người kia nói chuyện vẻ mặt thực cổ quái khiến trong lòng Âu Dương Noãn không khỏi hoài nghi.
Chỉ là nàng không phải là người tò mò, người khác không nói tự nhiên có lý do, nàng cần gì phải truy hỏi rõ ràng.
Nghĩ đến đây, nàng mỉm cười nói: “Ta đã mang Minh quận vương bình an đến cho điện hạ, cũng cần phải trở về rồi. Ta xin cáo từ, chúc quận vương thuận buồm xuôi gió!”
“Chậm đã!” Tiếu Trọng Hoa đột nhiên khoát tay, nói: “Còn chưa đến lúc Âu Dương tiểu thư công thành thân thoái!”
(Công thành thân thoái: xong việc thì rút lui. Ta thấy để dịch qua tiếng mình không hay nên để hán việt)
Vừa rồi hắn để nàng đi, nàng cũng không chịu đi. Hiện tại nàng đã hoàn thành nhiệm vụ liền nghĩ rời đi. Chỗ nào có chuyện dễ dàng như vậy?
Cho nên hắn bất động thanh sắc, đối với biểu tình thất vọng của Âu Dương Noãn làm như không thấy. Chỉ từ ánh mắt sắc bén kia nhìn thấy ý cười nhạt chợt lóe rồi biến mất.
“…..”
Một lúc lâu sau cửa lớn phủ Thái tử đột nhiên mở ra. Nha đầu mama vây quanh hai người Lâm Nguyên Hinh cùng Âu Dương Noãn, lần lượt lên xe ngựa đã được chuẩn bị.
Vốn binh lính canh giữ ở cửa không dám ngăn trở, nhưng lại không thể tùy ý để các nàng rời đi liền phái người chạy đi báo tin.
Lát sau liền xuất hiện một đám cấm quân tinh nhuệ mặc giáp đen, xe ngựa phút chốc liền giống như bị cuốn trong nước lũ đen ngòm.
Mỹ kỳ danh là bảo hộ, nhưng thực chất lại là giám sát. Âu Dương Noãn phân phó phu xe không cần để ý, còn hướng cửa thành chạy tới.
Xe ngựa chạy theo hướng cửa Trình Đức, đây là một trong những tám cửa thành lớn của kinh đô. Mỗi cửa đều có tâm phúc của Tần vương quan sát.
Tướng lãnh thủ vệ Trình Đức môn là ngọc hổ tướng quân Chu Quảng Đức. Hắn tự mình giám sát binh lính kiểm tra, cho dù Tiếu Trọng Hoa võ công hơn người có ý đồ xông ra, Trình Đức môn này cũng còn có mấy ngàn binh lính. Nếu muốn đánh đứng lên kinh động Tần vương, đừng nói là người, chỉ sợ có cánh cũng trốn không thoát.
Âu Dương Tước cười cười với Chu Quảng Đức: “Chu tướng quân, trong xe ngựa là trắc phi Hoàng trưởng tôn cùng Vĩnh An quận chúa, hai người muốn muốn đi Trữ quốc am dâng hương. Mong ngài cho qua!”
Chu Quảng Đức nói: “Thật xin lỗi. Mạt tướng phụng mệnh Tần vương đến đây bắt đào phạm. Bất luận là ai đi qua cũng phải kiểm tra cẩn thận!”
Lời này hôm nay đã nghe qua vô số lần, Âu Dương Tước bất động thanh sắc, thản nhiên nói: “Thực sự là đuổi bắt đào phạm sao?”
Chu Quảng Đức cười: “Là thích khách ám sát Yến vương, đương nhiên khâm mệnh quan trọng hơn!”
Âu Dương Tước di chuyển ngựa một chút, cửa thành liền xuất hiện vô số vũ khí. Bọn họ cầm trường cung, trầm mặc dùng mũi tên chỉ vào xe ngựa, để ngăn ngừa bọn họ thình lình xảy ra biến động.
Đúng lúc này, Âu Dương Noãn vén rèm lên nói với Chu Quảng Đức: “Hôm nay là ngày hoàng đạo, chúng ta chỉ muốn đến Trữ quốc am. Nếu ngươi muốn kiểm tra thì liền kiểm tra đi, chỉ cần không quấy nhiễu đến trắc phi của Hoàng trưởng tôn là được!”
Chu Quảng Đức gật gật đầu, trên mặt muốn biểu hiện vẻ lấy lòng nhưng lại có chút cứng ngắc: “Quận chúa yên tâm! Mạt tướng nhất định sẽ cẩn thận. Nếu không để Thế tử biết được nhất định sẽ lột da mạt tướng!”
Hắn biết chuyện Tần vương Thế tử xin Bệ hạ ban hôn, cho nên liền biểu lộ chút lấy lòng.
Âu Dương Noãn thản nhiên nói: "Chu tướng quân sao lại nói vậy? Ngươi muốn tra thì nhanh nhanh một chút, đừng làm trễ giờ dâng hương của chúng ta!”
Chu Quảng Đức quả nhiên sai người tra xét xe ngựa cùng người, mỗi một phân một hào cũng không bỏ qua. Thậm chí ngay cả bánh xe cũng muốn mở ra xem có gì khác thường không, nhưng cuối cùng cũng không thu hoạch được gì.
“Bây giờ chúng ta có thể đi được chưa?”
Lâm Nguyên Hinh cau mày hỏi. Nàng nay đã có bầu năm tháng, làn váy rộng che đi cái bụng lớn đã muốn nhô ra, đứng thời gian dài đúng là có chút mệt mỏi. Cả người cơ hồ dựa vào Âu Dương Noãn cùng Sơn Cúc.
“Thật có lỗi, mong ngài chờ thêm một chút!” Chu Quảng Đức liếc nhìn binh lính bên cạnh một cái để hắn quay về mật báo rồi lập tức làm như không có việc gì nói: “Còn cần phải kiểm tra lại một lần nữa!”
Hắn nói kiểm tra lại một lần nữa, giống như là hận không thể lột y phục của mama nha đầu đi theo xem rốt cuộc là nam hay nữ mới yên tâm.
Nhìn hắn như vậy, Âu Dương Noãn lạnh mặt nói: “Chu tướng quân không chịu thả chúng ta đi, chẳng lẽ cái này cũng là mệnh lệnh của Thế tử sao?”
Chu Quảng Đức ngượng ngùng: “Quận chúa hiểu lầm rồi. Thế tử chúng ta cũng là có điều bất đắc dĩ, chuyện hôm nay chính là do mạt tướng khư khư cố chấp. Nếu quận chúa muốn trách tội, mạt tướng xin nhận. Ngài không cần vì vậy mà trách lầm điện hạ!”
Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua sắc trời, trong lòng hơi hơi trầm xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi đang cố tình kéo dài thời gian?”
Chu Quảng Đức nói: “Mạt tướng không dám!”
Âu Dương Noãn tức giận: “Nếu không phải kéo dài thời gian, vậy ngươi đang chờ cái gì?”
Vừa dứt lời, Âu Dương Noãn nghe được phía sau tiếng vó ngựa lộn xộn. Vô số người vây quanh Tiếu Thiên Diệp, hắn nhảy xuống ngựa. Chuyện tới trước mắt, Âu Dương Noãn thật không có gì sợ hãi, chỉ là lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Tất cả mọi người đều đứng cách rất xa, trầm mặc nhìn chăm chú xe ngựa trong sân. Mà ánh mắt Tiếu Thiên Diệp có chút đau đớn phức tạp, giống như đang ẩn nhẫn lại như thống khổ: “Nàng đi đâu vậy?”
Âu Dương Noãn nhìn hắn, chậm rãi nói: “Đi Trữ quốc am!”
Tiếu Thiên Diệp sửng sốt, lập tức ngạc nhiên: “Đi chỗ đó làm gì?”
Sắc mặt hắn lập tức tốt lên. Người không biết còn tưởng hắn vừa rồi bị Âu Dương Noãn từ chối mới có thể để lộ biểu tình như vậy.
Âu Dương Noãn bật cười: "Chỉ là đi kính hương mà thôi!”
Tiếu Thiên Diệp hiển nhiên là không tin, hắn đến gần nói: “Nàng đến tột cùng là muốn đến đó làm gì?”
Âu Dương Noãn nhìn hắn, lẳng lặng nói: “Tránh nạn!”
“Nếu ta không để nàng đi?” Tiếu Thiên Diệp hơi hơi chấn động, tựa hồ như thập phần khó hiểu nhìn nàng.
Trong lòng Âu Dương Noãn thoáng chấn động, nói: “Ta không phải không trở lại. Chỉ là trước mắt thế cục kinh đô không được ổn định nên tạm thời cùng biểu tỷ ở lại đó!”
Đây là ý của Thái tử, đem Lâm Nguyên Hinh đến trữ quốc am cũng là có ý muốn bảo vệ con nối dòng của Hoàng trưởng tôn.
So với chính phi mà nói thì Lâm Nguyên Hinh thân là trắc phi, địa vị thấp hơn nên khả năng được ra ngoài ngược lại sẽ cao hơn một chút.
Cái này bất quá cũng chỉ là cố gắng cuối cùng trước khi Thái tử cùng Tần vương chính thức trở mặt. Nhưng xem ra, cố gắng này thực phí công.
“Nơi này đã có ta che chở nàng, không sao đâu!” Tiếu Thiên Diệp bướng bỉnh nói.
“Ta hiểu được ý tốt của ngài. Chỉ là có Lâm Văn Uyên một ngày, ta liền không an tâm ở lại. Hôm qua hắn xông vào phủ ta, đã có một lần liền sẽ có lần thứ hai. Ta không thể cứ như vậy tùy hắn tể hại. Nhưng hắn lại là tâm phúc của Tần vương, Thế tử cũng sẽ không để ta giết hắn. So với việc chờ hắn đến lấy mạng, chi bằng ta tự mình nhượng bộ lui binh. Thế tử hôm nay không để ta xuất quan, ta cũng sẽ xông ra, muốn chém muốn giết tùy các ngươi!”
Tiếu Thiên Diệp chấn động nhìn nàng, giống như muốn dùng ánh mắt nhìn thấu con người nàng.
Đối mặt với ánh mắt như vậy, tim Âu Dương Noãn khẽ đau. Nhưng càng như vậy nàng càng phải bình tĩnh nhắc nhở chính mình.
Điều này là vì an nguy của biểu tỷ cũng là vì bình an của Tước Nhi, hiện nay kinh đô không phải là nơi an toàn, tuyệt đối không thể ở lại.
Nhưng Tiếu Thiên Diệp căn bản không chịu thả các nàng đi, hắn hôm nay rốt cuộc muốn làm như thế nào?
Tiếu Thiên Diệp trầm mặc một lúc lâu, rồi bỗng nhiên nói: “Để các nàng đi!”
Chu Quảng Đức sợ hãi: “Cái này sao có thể?”
Tiếu Thiên Diệp nâng mắt lên nhìn Âu Dương Noãn: “Nàng nói đúng, nơi này rất loạn. Ta khả năng cố kỵ không thể chiếu cố nàng, không khỏi sẽ có tổn thương. Nàng đi tránh một thời gian cũng tốt, chính là ta sẽ phái người bảo vệ cho nàng!”
Là bảo vệ hay vẫn là giám sát? Âu Dương Noãn không thèm để ý, nàng gật gật đầu nói: “Vậy ta xin đa tạ thế tử!”
Cửa thành mở.
Tiếu Thiên Diệp nhìn theo xe ngựa Âu Dương Noãn rời khỏi thành. Chu Quảng Đức do dự nói: “Thế tử, vào thời điểm này sao ngài lại để bọn họ đi ra ngoài?”
Tiếu Thiên Diệp lạnh lùng nhìn. Trong lòng Chu Quảng Đức giật mình, gượng cười nói: “Tần vương điện hạ đã có phân phó, người có liên quan đến phủ Thái tử nhất định không được ra khỏi thành!”
Tiếu Thiên Diệp cười lạnh nói: “Không cần lo lắng. Chỗ phụ vương tự nhiên đã có ta, sẽ không trách tội đến ngươi!”
Chu Quảng Đức vừa muốn nói chuyện, liền bỗng nhiên nghe được tiếng kêu sợ hãi của mọi người. Vô số tiếng động lớn, còn có người hô to: “Phụng Thiên môn cháy rồi!”
Tiếu Thiên Diệp sửng sốt, nhanh chóng nhìn hướng bắc liền thấy cửa thành hướng đó mơ hồ phát hỏa, khói đen không ngừng bốc lên.
Đầu đường nhất thời đại loạn, vô số người sợ hãi bỏ chạy, không biết nên làm thế nào mới tốt.
“Phân phó xuống dưới, phong tỏa Phụng Thiên môn. Tập trung toàn bộ binh lực điều tra!” Tiếu Thiên Diệp trầm giọng ra lệnh.
Chu Quảng Đức gật đầu, lập tức đi rất nhanh.
Tiếu Thiên Diệp quay đầu sâu xa nhìn xe ngựa đã đi xa của Âu Dương Noãn. Hắn kéo căng dây cương, khoái mã bay nhanh như cơn gió hướng Phụng Thiên môn chạy đên…
—————— đề lời nói với người xa lạ ——————
Mục lục. Tác giả: Tần Giản. Thời gian tuyên bố: 09/03/2012
Đọc chương mới của Trùng sinh cao môn đích nữ, cá nhân thích Tần thế tử. Nhưng phần tình cảm đến quá mức nhiệt liệt, đối với nữ chủ trùng sinh mà nói thì đủ để rung động đến tâm linh.
Nữ chủ trùng sinh chỉ vì báo thù, chỉ vì bảo vệ đệ đệ còn nhỏ tuổi, như vậy ý nghĩa sinh mệnh của mình lại ở đâu?
Cảm tình đối với Tần thế tử tựa như nghiệp hỏa địa ngục, trong lòng nữ chủ nghĩ nếu bỏ mặc tất cả mà trầm luân, sẽ tự làm thương chính mình.
Nhưng cũng chỉ có loại nghiệp hỏa này mới làm nữ chỉ hiểu được, lần trùng sinh này ý nghĩa sinh mệnh ở đâu.
Cuộc sống cũng không cần phải quá thận trọng, cẩn thận, nếu bước đến gần ngươi một bước, chín mươi chín bước còn lại ngươi sẽ bước về phía ta sao?
Hy vọng Tần thế tử không chỉ có thể hiểu được yêu, càng học được thế nào để yêu.
Tình thế trước mắt rất rõ ràng, nữ chủ không có khả năng đến với Tần thế tử. Tần vương khẳng định là sẽ bị Hoàng thượng, Thái tử cùng Yến vương thu phục.
Phía trước tác giả cũng đã nói đến Minh quận vương rất nhiều. Hiện tại hắn càng ngày càng có phong phạm của một nam chủ. Thế tử chỉ là một người qua đường trong sinh mệnh của nữ chủ ~
Chẳng qua là ta muốn nói ta không thích Minh quận vương làm nam chủ a!
Tuy rằng Thế tử thật sự không thích hợp với nữ chủ nhưng ta cảm thấy nhân vật Thế tử này cho ta cảm giác tốt hơn so với quận vương.
Nhân vật Tiếu Trọng Hoa này, ta cuối cùng vẫn có cảm giác hắn như vật trang sức đẹp đẽ. Hắn thành nam chủ, ta thực sự có chút không mong đợi~~~
(Ta nói chứ bà tác giả này, sao Minh quận vương lại không có phong phạm của nam chủ chứ? Ngay từ cảnh đầu xuất hiện, ta đã có cảm giác mãnh liệt chỉ có Minh quận vương mới là nam chủ).