Từ lúc Âu Dương Noãn từ trong nước bước ra, tuy rằng trên người còn mặc xiêm y nhưng vẫn lộ ra làn da trắng nõn.
Nhất thời thân thể diễm lệ mang theo nụ hoa nở rộ khiến trước mắt Tiếu Trọng Hoa như muốn nổ tung. Ánh mắt hắn bị làn da bạch ngọc kia hấp dẫn, phải thật vất vả mới chật vật né tránh.
“Không sao rồi, xuất hiện đi!” Âu Dương Noãn nhẹ giọng nói.
Tiếu Trọng Hoa giật mình, mới từ nội thất đi ra. Nháy mắt thấy Âu Dương Noãn, vẫn cảm thấy hào quang diễm lệ kia chiếu vào hắn khiến hắn mê man như cũ.
Đôi mắt trầm tĩnh, lưng gầy mảnh khảnh, hai đồi núi ẩn hiện sau lớp áo vẫn phong tình kiều diễm khiến lòng hắn bồi hồi không thôi. Cả người dính đầy bọt nước, lưng trắng nhu hòa dưới ánh trăng phá lệ khiêu khích.
Khuyên tai xanh biếc đung đưa nhẹ quanh cần cổ trắng nõn mỗi lần nàng chuyển động, nàng nâng mắt lên, đôi môi hồng nhuận như hoa sen nở rộ: “Bọn họ đều đi cả rồi!”
Tiếu Trọng Hoa gật gật đầu.
Sau một lúc lâu, Âu Dương Tước gõ cửa, vừa nhìn thấy Tiếu Trọng Hoa thì nhất thời hoảng sợ: “Tỷ tỷ….sao ngài ấy lại ở đây?”
Âu Dương Noãn khẽ thở dài: “Minh quận vương bị người ta truy đuổi đến đây. Người này có lẽ chính là Nhị cửu cửu của chúng ta!”
"Lâm Văn Uyên? Ông ta muốn làm gì?”
“Khiến người ta phát hiện Âu Dương phủ tư tàng thích khách, cái này sẽ là tội danh gì?”
“Nhưng Minh quận vương không phải thích khách!” Âu Dương Tước thất thanh nói.
“Dưới tình huống như vậy, ta có phải thích khách hay không đều không quan trọng. So với việc tự tay bắt một chủ soái chưa có chỉ của Hoàng đế đã tự động hồi kinh như ta thì cũng giống như giết chết thích khách không cần bẩm báo!” Tiếu Trọng Hoa chậm rãi nói. Trong ánh mắt thế nhưng không hề có một chút bối rối, hiển nhiên là đã sớm đoán được tâm tư đối phương.
“Khó trách hắn lại khí thế bức người như vậy. Thứ nhất là muốn giết Minh quận vương lĩnh công với Tần vương điện hạ. Hai là có thể đem tội danh vu oan cho chúng ta!” Âu Dương Tước nghĩ tới điểm mấu chốt trong đó, sắc mặt không tự chủ mà trầm xuống.
Hắn rất nhanh liền đi ra ngoài, phân phó hạ nhân đi ra ngoài nghe ngóng.
Một lát sau nhận được tin tức liền chạy vào: “Người gác cổng cũng nói từ buổi sáng đã có người lén lút rình rập quanh phủ. Xem ra bọn họ sớm đã có chuẩn bị!”
Trong lòng Âu Dương Tước cảm thấy kỳ quái, nửa tháng trước toàn bộ kinh thành vẫn gió êm sóng lặng. Chẳng lẽ, chỉ nửa tháng ngắn ngủi liền thật sự có biến động lớn như vậy?
Đúng lúc này, Xương Bồ sắc mặt trắng bệch bước nhanh vào: “Đại tiểu thư, không hay rồi. Toàn thành đã giới nghiêm!”
Âu Dương Tước bước hai ba bước đi qua, quát: “Nói rõ ràng một chút, cái gì giới nghiêm?”
Xương Bồ nói: "Vừa rồi nô tỳ nghe mama quản sự nói, trên đường khắp nơi đều là quân sĩ. Nghe nói toàn thành đã giới nghiêm!”
Quả nhiên là giới nghiêm toàn thành. Âu Dương Noãn cùng Tiếu Trọng Hoa trao đổi ánh mắt. Đồng thời trong lòng nàng cũng run sợ, đóng quân trong kinh đô có hai vạn cấm quân, bảo vệ xung quanh bên ngoài có ba đại doanh sở hữu năm vạn tinh binh.
Nếu Tần vương giả mạo chỉ dụ của vua điều động cấm quân trong thành, trong thời gian ngắn chỉ cần đóng cửa thành thì cho dù trong thành phát sinh chuyện rung trời chuyển đất, bên ngoài cũng sẽ không có cách nào can thiệp.
“Ông ta đã bắt đầu hành động….” Âu Dương Noãn thì thào tự nói một câu, thấy sắc mặt Âu Dương Tước cũng trắng bệch liền quay đầu phân phó Xương Bồ: “Phân phó xuống dưới, từ hôm nay trở đi cao thấp trong phủ đều phải giữ vững vị trí của mình. Không có mệnh lệnh của ta thì không được phép tùy ý xuất nhập, mặc kệ bên ngoài có bao nhiêu động tĩnh cũng không được để ý tới. Hiểu chưa?”
Xương Bồ liên tục gật đầu, rất nhanh đã chạy ra ngoài. Mà Âu Dương Tước lại kinh ngạc đứng im thật lâu, mãi sau mới vất vả bật ra một câu: “Thật sự là đã thay đổi….”
Âu Dương Noãn cùng Tiếu Trọng Hoa đều không nói. Tiếu Trong Hoa lo lắng vì triều đình, còn Âu Dương Noãn lại lo lắng cho an nguy của mấy người Lão thái quân.
Từ khi Thái tử té ngựa bị thương, phủ Thái tử liền không có bất cứ tin tức nào truyền tới. Hoặc là nói phủ Thái tử đã bị nghiêm mật theo dõi, hoặc là Thái tử thực sự bị thương nặng.
Cho dù là lý do gì thì tình cảnh của Lâm Nguyên Hinh lúc này cũng không hề lạc quan. Trong lòng Âu Dương Noãn như có bóng ma, nhất thời không thể nắm bắt rõ ràng.
Lúc này, trong kinh đô đã cực kỳ loạn, trên đường cái dân chúng đi lại cùng cấm quân một thân giáp trụ như hung thần ác sát hình thành sự đối lập.
Các cửa hàng buôn bán đều đóng kín cửa, mà những người không có chỗ ở tất cả đều lui đến dưới các mái hiên.
Người người dùng ánh mắt thất kinh nhìn kỵ sĩ cưỡi ngựa chạy như điên. Trong lòng không ít người đều dâng lên một ý niệm trong đầu….Hoàng triều này, chắc không phải là sắp đổi chủ chứ?
Lý do toàn thành giới nghiêm rất đường hoàng, là vì truy bắt thích khách ám sát Yến vương. Còn có người nói, cả việc Thái tử té ngựa cũng là do cùng một nhóm người.
Cứ như vậy thích khách không chỉ ám sát thân vương, càng có hiềm nghi mưu nghịch.
Nhưng những người có tâm sẽ phát hiện ra nghi vấn, nếu là truy bắt thích khách vì sao người phụ trách không phải là kinh triệu doãn, mà là thủ lĩnh cấm quân?
Nhưng đối mặt với đao lạnh như băng, không ai dám nói lên nghi vấn này.
Binh lính không quan tâm, từng nhà đều tra xét. Thậm chí ngay cả phủ các vị đại nhân trong triều cũng khó được miễn.
Rất nhiều quan viên tự đề cao thân phận, không cho phép sĩ bàng nhập phủ kiểm tra, nhưng trong tay thủ lĩnh cấm quân có Thánh chỉ, Hoàng đế nói vô luận người nào cũng phải kiểm tra. Tình hình trong kinh đô nhất thời lâm vào hỗn loạn.
Khi mọi người ở ngoài cung hoảng sợ lo lắng cho an nguy thì Thái Hậu lại nhàn nhã, giống như căn bản không hề biết ngoài cung đã hỗn loạn.
Buổi chiều, tuyết lớn rơi dày, từng lớp từng lớp tuyết trắng thả xuống như kéo dài không dứt. Chung quanh đã trắng xóa một mảnh, kim bích huy hoàng đều bị tuyết trắng bao phủ, có vẻ phá lệ yên tĩnh.
Trong cung Thái Hậu lung kháng hỏa long, lại đốt bốn chậu than, dùng loại than thượng đẳng nhất, không hề có khói bụi, khi cháy nửa điểm tiếng động tí tách cũng không có.
Kha Dung ban đầu đi vội vã nên giày bị tuyết bên ngoài làm cho ẩm ướt, vừa lạnh vừa khó chịu. Vào điện ấm áp hơ trên lửa nóng, sau một lúc lâu mới trở lại bình thường.
“Dung Nhi thỉnh an Thái Hậu!” Kha Dung cung kính quỳ xuống hành lễ.
Thái Hậu ngẩng đầu, thấy Kha Dung mặc áo choàng lông chim đỏ thẫm, dung nhan diễm lệ như ngọc. Cổ áo làm từ lông chồn bạc thật dày, thanh âm mềm nhẹ khiến người nghe cảm thấy rất thoải mái. Thái Hậu không khỏi cười nói: “Bình thân. Ngươi có chuyện gì quan trọng sao? Tuyết lớn thế này còn tiến cung!”
Thanh âm Thái Hậu âm trầm, giống như nước biển vào đông thâm trầm lạnh lẽo. Kha Dung cúi đầu: “Mong Thái Hậu ân điển. Sau khi thành hôn, nô tỳ không thể thường xuyên hầu hạ ngài, mỗi ngày chỉ có thể khẩn cầu ngài an khang cát tường. Hôm nay trời lạnh, nô tỳ lo lắng chân ngài lại trở đau nên mới tiến cung thỉnh an!”
Thái Hậu khẽ thở dài: “Hài tử ngốc, chỉ cần người sống tốt, cho dù không ở trước mặt ai gia hầu hạ thì có làm sao. Phu quân ngươi đối xử với ngươi tốt chứ?”
“Vâng, Trần gia đối đãi với nô tỳ rất tốt!” Kha Dung lẳng lặng gục đầu xuống, thản nhiên nói.
Khi nàng nói những lời này thực vi diệu, Thái Hậu trầm mặc một lát liền cười nói: “Có một số việc ngươi không nói, ai gia cũng hiểu được. Ngươi yên tâm, một ngày còn có ai gia, Trần gia vẫn phải đối xử thật tốt với ngươi!”
“Dạ!”
Thái Hậu có chút suy nghĩ nhìn Kha Dung nói: “Ngươi hãy thành thật nói cho ai gia, hôm nay rốt cuộc là vì chuyện gì mà tiến cung?”
Kha Dung ôn nhu nói: “Thái Hậu, Dung Nhi hôm nay đến là vì bên ngoài xảy ra chuyện rất lớn. Nói là muốn bắt thích khách, nơi nơi huyên náo ồn ào. Cấm quân ngay cả phủ đệ quan viên cũng đều lục soát. Thái Hậu, ngài xem…”
Trong mắt Thái Hậu ánh lên hàn quang, ngược lại tươi cười vẫn ôn nhu như trước: “Sao? Quấy nhiễu đến Võ quốc công phủ sao?”
“Cái này thì không phải. Bọn họ dù sao cũng nể mặt Thái Hậu mà vẫn có chút khách khí!”
Thực tế Võ quốc công phủ sớm vì thế sự mà phát bệnh. Sẽ không tốt nếu Kha Dung cứ khoanh tay đứng nhìn liền muốn tiến cung từ chỗ Thái Hậu xem hướng gió.
“Ngươi cũng trở nên hồ đồ rồi, đi theo bọn người không hiểu chuyện kia hồ nháo. Loại chuyện này còn cần ai gia quản sao?”
Đôi mắt Thái Hậu khẽ híp lại: “Mặc cho bọn chúng ầm ĩ, chỉ cần ai gia vẫn vững, ngươi còn gì phải lo lắng?”
Cả người Khả Dụng chấn động, có chút không dám tin nhìn Thái Hậu. Bà ta nói như vậy rõ ràng là đã sớm biết, hơn nữa còn thể hiện thái độ ngầm đồng ý….
Dứt lời, Kha Dung cũng không dám nói gì nữa, chỉ cùng Thái Hậu ngồi nhàn thoại một lát rồi lập tức đứng dậy cáo từ.
Kha Dung rời đi, Thái Hậu suy nghĩ trong chốc lát rồi hô: “Người đâu!”
“Có nô tài thưa Thái Hậu!” Thái giám Ngô An Quốc nhanh chóng tiến đến bên cạnh, khom người.
“Sáng mai, ngươi đến Võ quốc công phủ một chuyến!”
“Tuân lệnh!” Trên mặt Ngô An Quốc lộ ra tia nghi hoặc, “Không biết Thái Hậu có gì muốn phân phó?”
“Ngươi mang theo hộp nhân sâm của Tần vương gia dâng lên cho ta đến Võ quốc công phủ!”
Thái Hậu chậm rãi đứng dậy, đi vào phòng phân phó hai cung nữ mở rương lấy mấy thứ quý giá. Lại lấy mấy khúc vải, rồi bảo Ngô An Quốc đến phủ nội vụ lấy hai trăm lượng vàng ban cho Võ quốc công phủ.
Ngô An Quốc lại hỏi: “Ngoài thỉnh chỉ của chủ tử, khi gặp Dung quận chúa có cái gì cần nói nữa không thưa Thái Hậu?”
Thái Hậu thản nhiên phân phó: "Ngươi hãy nói với Dung Nhi, qua vài ngày nữa thời tiết ấm áp ta sẽ đón nàng vào cung ở hai ngày!”