Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 227: Mỹ nhân dẫn dụ thích khách (3)




Trong viện còn có vài tên nam tử mình mang giáp, hông đeo bội kiếm. Tả Lệ vừa thấy Âu Dương Noãn liền kinh ngây cả người, thế nhưng lại quên mất phải cúi đầu lảng tránh, ánh mắt thẳng tắp dừng trên mặt nàng.

Sau một lúc lâu hắn mới hồi phục lại tinh thần, dẫn đầu quỳ gối xuống. Mấy người phía sau cũng lập tức quỳ xuống, thiết giáp lóe ra hàn quang lạnh như băng lại phát ra âm thanh ma sát đáng sợ.

Âu Dương Noãn không giận mà ngược lại còn cười, âm thanh lạnh lùng: “Xin hỏi tướng quân muốn truy bắt người nào?”

“Mạt tướng phụng chỉ truy bắt thích khách ám sát Yến vương!” 

Không biết vì sao, hắn ở trước mặt Âu Dương Noãn sẽ không tự chủ được mà có một loại cảm giác xấu hổ. Tả Lệ nhíu mày, hạ thấp thanh âm, giọng điệu cũng không còn cường ngạnh như vừa rồi.

Âu Dương Noãn cười nhẹ, nói: "Yến vương gặp chuyện đã từ nửa tháng trước, thích khách chỉ sợ đã sớm ra khỏi thành. Sao tự nhiên hiện tại lại chạy đến viện ta tìm? Ngươi là đang hoài nghi thích khách cùng ta có quan hệ, hay vẫn là cảm thấy kẻ đó là do Đại công chúa phái đi?”

Tả Lệ lập tức mặt đỏ tai hồng, cúi người dập đầu thật mạnh: “Quận chúa thứ tội, mạt tướng tuyệt đối không có ý đó!”

“Không có ý đó? Nếu như không có vì sao hông còn đeo kiếm, thân còn mặc giáp xông vào nơi này? Ngươi là muốn giết người sao?” 

Âu Dương Noãn đang nói, thì thấy Lâm Văn Uyên đã bước vào sân, “Hay là cửu cửu muốn để cho những người này xông vào phòng của ta, hủy đi danh tiết của ta?”

Lâm Văn Uyên thấy Âu Dương Noãn tóc đen đều đang ướt sũng thì nhất thời sửng sốt. Hiển nhiên cũng không nghĩ tới Âu Dương Noãn vừa rồi là đang tắm, lập tức có chút khó xử, trừng mắt liếc Tả Lệ một cái rồi ngượng ngùng cười nói: “Noãn Nhi không bị hoảng sợ chứ? Ngươi yên tâm, chúng ta chỉ muốn tìm phạm nhân, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến ngươi!”

Âu Dương Noãn cười nhẹ, lưu quang lạnh lùng trong mắt hiện lên: “Nhị cửu cửu, phủ chúng ta không có người các ngươi muốn tìm, các ngươi lại cứ cố tình xông vào viện các quấy nhiễu nội quyến! Các ngươi hãy nói xem phạm nhân kia đến tột cùng là có bộ dáng cao thấp béo gầy thế nào? Tốt nhất là các ngươi hãy nói cho thật rõ ràng! Nếu không lại tùy tiện bắt một tôi tớ trong viện nói là thích khách, sau đó tố cáo ta tội danh chứa chấp tội phạm, ta sẽ gánh không nổi a! Nếu nghiêm trọng hơn một chút, các ngươi nói kẻ đó là thích khách liền tiền trảm hậu tấu, như vậy là chết không đối chứng, cả nhà ta từ trên xuống dưới sẽ bị gán tội danh ám sát!”

Âu Dương Noãn ngừng một chút, nhìn thoáng qua Lâm Văn Uyên rồi nói tiếp: “Lại nói, ta thật sự không rõ, Nhị cửu cửu hiện tại đã quyền cao chức trọng, cần gì phải vất vả chạy đi khắp nơi như vậy. Thậm chí ngay cả phủ ngoại chất nữ của mình cũng không tin nổi, truyền ra ngoài chẳng phải khiến người ta chê cười sao?”

Lời này thật sự quá mức công kích, Lâm Văn Uyên đen mặt, nhịn không được liền mắng to: “Noãn Nhi ăn nói cho cẩn thận! Ta chỉ phụng chỉ làm việc, làm sao có nửa điểm tư tâm, ngươi cũng không nên ngậm máu phun người!”

“Oh? Thật không?” Âu Dương Noãn nhẹ nhàng cười: “Bệ hạ đang mắc bệnh, những người này lại mạnh mẽ xông vào phủ ta. Thật ra ta cũng muốn hỏi một chút, thánh chỉ này rốt cuộc là được ban từ trước hay bước chân những người này vẫn nhanh hơn một chút? Nếu trước khi thánh chỉ được ban xuống, những người này đã xâm nhập vào phủ, vậy chỉ có thể nói là tùy tiện điều động binh mã trong quân. Tội danh như vậy, Nhị cửu cửu có thể gánh nổi sao?”

Âu Dương Noãn đoán không sai, Thánh chỉ là Tần vương vừa mới tiến cung xin được. Mà Tả Lệ sợ Tiếu Trọng Hoa chạy trốn, sớm đã bước vào Âu Dương phủ một bước.

Lâm Văn Uyên bị nàng hỏi cho ngẩn ra, chợt cười nói: “Mặc kệ là như thế nào, hiện tại Thánh chỉ của Bệ hạ đã ban xuống. Noãn Nhi nghi ngờ như vậy, chẳng lẽ trong phủ này có gì sao?”

Âu Dương Noãn lạnh lùng nói: "Kháng chỉ là tội chết. Việc này không hỏi rõ ràng đã để những người này chạy vào khuê phòng của ta, danh tiết bị hao tổn ta cũng vẫn không còn mặt mũi nào để gặp người khác, như vậy ta cũng chỉ còn một con đường chết. Một khi đã như vậy, ta còn gì phải sợ đâu!”

Lúc này đến phiên Lâm Văn Uyên giận dữ: “Ngươi….” 

Tả Lệ vươn tay ra đỡ hắn, liếc mắt nhìn Âu Dương Tước đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm bọn họ, lại liếc mắt nhìn Âu Dương Noãn sắc mặt bình tĩnh. Vẻ mặt bọn họ đều đang ám chỉ, bọn họ căn bản không lo lắng sẽ bắt được người nào, chính là bọn họ cảm thấy đi vào điều tra khuê phòng nữ tử thập phần sỉ nhục.

Điều này khiến Tả Lệ có chút do dự, chỉ sợ nếu hắn thật sự không tìm được người ở đây….

Nhưng thám tử không phải đã nói truy đuổi người chạy vào đây sao? Hay là tất cả mọi người trong Âu Dương gia đều đang giả vờ?

Lúc này Âu Dương Noãn hơi hơi vươn tay ra, thản nhiên nói: “Nếu cửu cửu muốn tra thì liền đi vào tra đi. Chẳng qua là nếu đến lúc đó cái gì cũng không tìm thấy, ta sẽ đem chuyện này bẩm báo thật chi tiết với Đại công chúa. Chẳng sợ nháo đến Bệ hạ nơi đó, ta tin mẫu thân cũng sẽ cho ta lời công đạo!”

Tình hình nhất thời lại rơi vào thế giằng co, Lâm Văn Uyên do dự đứng ở trong sân.

Nếu như đi vào mà không tìm được người, Âu Dương Noãn thì cũng liền thôi. Nhưng phía sau nàng lại còn có một vị đại công chúa làm chỗ dựa. Nay Tần vương đang ở trong thời khắc mấu chốt, nếu hiện tại đánh rắn động cỏ, chỉ sợ thất bại trong gang tấc.

Đột nhiên, một đạo thanh âm tràn ngập lãnh trào phá vỡ tĩnh mịch trong viện: “Ở đây có chuyện gì vậy?”

Tả Lệ sửng sốt, lập tức quỳ xuống: “Thỉnh an Thế tử!”

“An cái gì mà an!” Tiếu Thiên Diệp phong trần mệt mỏi, như là vừa mới lập tức xuống ngựa, trong tay vẫn nắm roi ngựa, đánh vào không trung một cái: “Các ngươi ở trong này ầm ĩ cái gì?”

Một tay kéo Tả Lệ đến gần, thấy đầu đối phương toàn là máu, da đầu còn bị tróc một mảnh thì không khỏi giận dữ: “Ta không phải đã phân phó rồi sao? Ai cũng không được phép xông vào đây. Đem lời nói của ta như gió thoảng bên tai sao?”

Tả Lệ sợ hãi nhìn Tiếu Thiên Diệp nói: “Điện hạ xin bớt giận. Là Tần vương điện hạ….Ngài….” 

Hắn nhìn Lâm Văn Uyên, đối phương lập tức tươi cười nói: “Thế tử, chúng ta chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi!”

"Phụng mệnh làm việc? Phụ vương ta bảo các ngươi đi điều tra thích khách, các ngươi lại chạy đến viện Vĩnh An quận chúa ầm ĩ lên. Trong mắt các ngươi còn có tôn ti trật tự sao?”

Lâm Văn Uyên nỗ lực nói: "Mật báo nói thích khách đang ở trong này. Là thánh chỉ của Bệ hạ nói phải tra!”

“Điều tra? Các ngươi nhiều người đứng trong này như hổ rình mồi như vậy, là điều tra hay là hù dọa người khác?” 

Tiếu Thiên Diệp càng nói càng giận, giơ roi lên đánh vào người Tả Lệ: “Thích khách? Thích khách cái gì? Sao ta không nghe nói?”

Tả Lệ bị trúng một roi, lại càng thêm sợ hãi, lập tức đập đầu nói: “Là thích khách ám sát Yến vương. Thuộc hạ còn chưa kịp bẩm báo với Thế tử……Là thuộc hạ sơ sẩy. Xin Thế tử bớt giận!”

Âu Dương Noãn đứng trên bậc thang, thản nhiên nói: “Thế tử không cần tức giận! Vốn Lệ tướng quân nói muốn điều tra thích khách trong phủ ta, lúc vào lục soát trong viện ta, tỳ nữ có nói ta đang tắm nhưng những người này lại không nghe, còn phá cửa muốn xông vào. Tước Nhi vì lo sợ cho thanh danh của ta nên mới cản trở Lệ tướng quân. Tiếp theo Nhị cửu cửu đưa thánh chỉ tới yêu cầu tra xét, nhưng ta dù sao cũng là một cô nương chưa xuất giá, cứ mặc một đám nam tử xa lạ xông vào sân như vậy rốt cuộc vẫn không ổn nên mới ngăn cản bọn họ! Hiện tại xem ra, Tả tướng quân cùng Nhị cửu cửu không nghĩ đây là viện của ta nên mới vô lễ như vậy. Chẳng qua cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi!”

Tiếu Thiên Diệp sửng sốt, lập tức nhìn phía nàng. Âu Dương Noãn cũng đang nhìn hắn, lông mi đen dài phủ bóng che đi đôi mắt đẹp khiến người ta mơ màng. Khuôn mặt tuyết trắng giống như vì hơi nóng của nước vẫn còn vương lại mà hơi ửng đỏ. 

Ánh mắt cực nóng của Tiếu Thiên Diệp dừng lại trên mặt nàng, nháy mắt cảm thấy như hoa đào nở rộ dưới bầu trời, cánh hoa tung bay. Bình thường hắn chỉ thấy khuôn mặt nàng thanh lệ, chưa từng gặp bộ dáng phong tình rực rỡ như vậy. Nhất thời hắn có chút ngắm nhìn đến ngẩn ngơ.

Lát sau, hắn chậm rãi thán một hơi, giọng điệu vẫn rất âm trầm: “Vậy là tốt rồi! Nếu Tả Lệ vô tâm chi thất, hôm nay còn chưa tính. Tả Lệ! Mau thỉnh tội với quận chúa. Mau trở về!”

Răng nanh Tả Lệ cơ hồ cắn chặt, cúi đầu nói: “Thuộc hạ nhất thời lỗ mãng, xin quận chúa đại nhân đại lượng bỏ qua cho ta!”

Âu Dương Noãn thản nhiên nhìn hắn, từ chối cho ý kiến.

Tiếu Thiên Diệp lạnh mắt nhìn Lâm Văn Uyên: “Thượng Thư đại nhân, cho dù là phụ vương ta xin được ý chỉ đi bắt người. Trên Thánh chỉ cũng không nói Bộ Binh Thượng Thư cùng đi khắp nơi. Ngài đây là ăn no không có việc gì làm sao?”

Sắc mặt Lâm Văn Uyên trầm xuống, lại ngại thân phậnTiếu Thiên Diệp không dám phát tác, chỉ có thể khoanh tay đứng một bên, lập tức lộ ra tươi cười hòa ái: “Đây đều là hiểu lầm….Hiểu lầm thôi! Thế tử chớ tức giận, ta cũng chỉ ngẫu nhiên gặp phải chuyện này. Tất cả cũng là vì Hoàng thượng phân ưu thôi!” 

Tiếp theo liền quay đầu nói: “Tất cả đều trở về đi….” Nói vậy nhưng ánh mắt hắn vẫn hướng phòng Âu Dương Noãn dò xét.

Âu Dương Noãn không hề để ý tới bọn họ, trực tiếp phân phó Hồng Ngọc: “Đi các nơi tra hỏi rõ ràng, có người nào bị thương không? Có cái gì quý trọng bị phá hỏng không? Còn nữa, đến xem tổ mẫu nơi đó có bị quấy nhiễu hay không? Có chỗ nào bị hư hại, cần tu sửa lại không?”

Nghe đến đó, Âu Dương Tước không tự chủ được che môi cười.

“Tuân lệnh!” Hồng Ngọc nhanh chóng đáp lời.

Âu Dương Noãn thấy sắc mặt Lâm Văn Uyên lập tức thay đổi khi vừa nghe lời này, không khỏi cười lạnh nói: “Để cửu cửu còn biết mà bồi thường….”

Lâm Văn Uyên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nói: “Ai nha, không còn sớm nữa. Ta cũng nên trở về hướng Tần vương phục mệnh. Ngày khác lại đến quấy rầy!”

Nói xong liền bỏ lại những người khác, bước nhanh ra ngoài.

Tiếu Thiên Diệp cười nhìn Âu Dương Noãn, lại nghe nàng nói: “Mời Thế tử trở về, ta không tiễn!”

Nàng xoay người bước vào trong phòng, cửa phòng đóng mạnh trước mặt tất cả mọi người.

Tiếu Thiên Diệp vì cuối cùng bị Âu Dương Noãn quẳng cho một câu nên liền tức giận. Lúc đi ra khỏi Âu Dương phủ, cơn giận vẫn chưa tiêu, nhảy lên ngựa, lạnh lùng nhìn thoáng qua Tả Lệ.

Da đầu Tả Lệ run lên, liền nói: “Thế tử, nơi này cách nói đóng quân của thuộc hạ không xa. Hay Thế tử ghé qua nghỉ một lát!”

“Chỗ nào cũng đều không đi!” Tiếu Thiên Diệp chỉ roi ngựa vào mặt Tả Lệ: “Hồi Tần vương phủ!”