Trong phòng, Âu Dương Noãn đột nhiên đứng lên nhìn Tiếu Trọng Hoa: “Ngài không đi một mình?”
Tiếu Trọng Hoa lắc đầu, hạ giọng nói: "Không, người bọn họ bắt được không phải người của ta!”
Âu Dương Noãn nhíu mày, chợt nghe đến bên ngoài có người hét lớn: “Cút qua một bên! Đây không phải người ta muốn tìm. Tra lại một lần nữa, mỗi một phòng đều phải lục soát!”
"Dừng tay!" Thanh âm khiển trách của Âu Dương Trì truyền đến.
Tiếp theo đó là thanh âm của Âu Dương Tước: “Lớn gan! Các ngươi xông vào phủ chúng ta làm xằng làm bậy, là muốn tạo phản sao?”
Quan quân cầm đầu lạnh lùng nói: “Thứ lỗi! Chỉ sợ cho dù nơi này của ngươi có là vương phủ, cũng phải tuân theo ý chỉ của Thánh Thượng. Phủ các ngươi nếu tư tàng thích khách thì chính là khi quân phạm thượng. Đây chính là tội chết!”
"Ngươi luôn mồm nói có Thánh chỉ, vậy Thánh chỉ kia đâu? Thánh chỉ ở đâu?” Âu Dương Tước cười lạnh.
“Đây là khẩu dụ của Thánh thượng!” Thanh âm của viên quan quân nọ không hề yếu thế.
"Làm càn!" Âu Dương Trì phát hỏa: “Ngươi là ai? Là người của doanh nào? Thượng tranh là ai? Ai cho ngươi lá gan lớn như vậy, dám mang theo vài tên lỗ mãng giả truyền thánh chỉ, xông vào nội viện phủ ta lại còn bịa đặt tội danh. Sao? Các ngươi muốn vu hãm trung lương, vu oan giá họa?”
Quan quân kia tựa hồ như nghẹn lời, bị Âu Dương Trì lớn tiếng quát khiến hắn có chút quẫn bách. Ngữ khí vốn kiêu ngạo cũng dần hòa hoãn xuống: “Thị Lang đại nhân, ta là phụng lệnh Tần vương rà soát toàn thành truy lùng thích khách. Con đường này một một nhà ta đã đều lục soát qua, ngay cả thủ phủ đại nhân cũng không trừ. Ngài sao phải khó xử chúng ta, có gì muốn hỏi cứ đến hỏi Tần vương đi!”
“Ngươi khẳng định?” Âu Dương Trì nhất thời bị nghẹn.
Âu Dương Tước bên cạnh cười lạnh nói: “Nếu thật sự Tần vương điện hạ có lệnh, sao không thấy ngài ấy tự mình mang binh? Ngươi rõ ràng là sợ bị nhìn ra, có ý lung lạc, nói hươu nói vượn! Còn nữa, cho dù ngươi thật sự dưới trướng Tần vương, cũng không có quyền điều tra thủ phủ quan viên. Nếu muốn soát, mang thánh chỉ đến đây!”
“Thánh chỉ ở đây!”
Ngay khi hai bên đang giằng co thì một người mặc quan bào tiến đến, Âu Dương Trì quay đầu vừa thấy liền nhíu mày: “Lâm huynh!”
Người tới đúng là Bộ Binh Thượng Thư Lâm Văn Uyên, hắn cung kính hướng thái giám một bên hành lễ. Thái giám kia liền tuyên đọc ý chỉ của Hoàng đế.
Thần sắc Âu Dương Trì lại càng khó xem, chính là không thể phát tác đành gượng cười nói: “Hóa ra là ý chỉ của Thánh thượng thật!”
"Âu Dương huynh chớ trách. Ta cũng là vì Hoàng thượng phân ưu. Gần đây Yến vương gặp chuyện, Hoàng thượng ăn không ngon ngủ không yên hạ lệnh toàn thành truy bắt thích khách. Hôm nay có người mật báo nói trên đường gặp thích khách, Tần vương điện hạ vì muốn bắt được hung thủ nên đã lập tức tiến cung hướng Bệ hạ xin ý chỉ, chỉ còn chờ bắt người nữa thôi. Âu Dương huynh vẫn nên tạo điều kiện thì hơn!” Lâm Văn Uyên đem thánh chỉ giơ cao lên.
Tươi cười trên mặt Âu Dương Trì có mang chút hoài nghi, lại vẫn phải lui về phía sau: “Vậy xin cứ tự nhiên. Nhưng ta phải nói trước một câu, nếu đến lúc đó cái gì cũng không soát được….”
“Ta đây tất nhiên sẽ bồi tội với Âu Dương huynh! Người đâu, lục soát!” Lâm Văn Uyên lạnh lùng phất tay.
Rất nhanh binh lính liền tra xét mọi ngõ ngách, một lúc lâu sau quan quân cầm đầu bẩm báo với Lâm Văn Uyên: “Không có!”
Lâm Văn Uyên cười cười thu liễm vẻ mặt thị uy ban nãy nhưng ánh mắt lại âm trầm khó dò.
Ngay lập tức hắn tựa hồ như phát hiện có gì đó không thích hợp, đôi mắt chim ưng lợi hại lộ ra quang mang thâm thúy.
Hắn thong thả đi mấy bước, nhìn như không chút để ý nói: “Âu Dương huynh, còn chỗ nào chưa lục soát nữa không?”
Âu Dương Trì nhíu mày: "Phủ của ta chỉ có như vậy, có chỗ nào chưa tra. Hay là đại nhân hoài nghi trong phủ ta còn có mật đạo, mật thất bí mật gì đó? Nếu ngươi hoài nghi, liền dùng hết khả năng của mình đi tìm đi!”
"Ha ha ha..." Lâm Văn Uyên cười to vài tiếng: “Âu Dương huynh thật sự là biết nói đùa. Mật đạo sao? Thật ra ta không nghĩ đến nó, chẳng qua là viện của Âu Dương tiểu thư còn chưa tra a!”
“Cửu cửu, ngài nói như vậy thật sự là rất không ổn!” Âu Dương Tước bỗng nhiên giận tái mặt, chen ngang nói: “Theo như ý cửu cửu, các ngươi ở trong này tìm không được người liền muốn chạy đến phòng tỷ tỷ ta sao? Hừ….khuê phòng thiên kim tiểu thư sao có thể nói tùy tiện vào liền vào? Ở đâu có đạo lý như vậy?”
“Ta tất nhiên sẽ quản thúc thuộc hạ, không để bọn họ quấy nhiễu Noãn Nhi!” Lâm Văn Uyên lạnh lùng nói.
“Phụ thân, không thể tùy tiện bọn họ làm xằng làm bậy. Nếu tỷ tỷ bị bọn họ làm cho kinh hách, chúng ta sẽ không có cách nào nói lời công đạo với Đại công chúa!” Âu Dương Tước nhắc nhở nói.
“Đúng vậy, Noãn Nhi là cô nương chưa xuất giá. Nếu ta thực sự để ngươi làm như vậy, ngày mai ta không còn mặt mũi nào đi ra ngoài gặp người khác!”
Khó có khi Âu Dương Trì lại kiên cường như vậy. Không chỉ bởi vì nay hắn xem Âu Dương Noãn như hi thế trân bảo nâng niu trong tay, sợ tổn hại đến khuê danh khiến nàng không tìm được mối hôn sự tốt.
Quan trọng nhất là Âu Dương Noãn hiện là Vĩnh An quận chúa, không cẩn thận sẽ đắc tội với Đại công chúa, cho nên hắn không chút thoái nhượng nói: “Như vậy, mời các ngươi lập tức rời đi!”
Trên mặt Lâm Văn Uyên có chút ngoài ý muốn, hắn thật không ngờ Âu Dương Trì luôn luôn nhu nhược hiện tại lại kiên cường như vậy.
Quan quân đầu lĩnh là tướng quân Tả Lệ dưới trướng Tần vương, hắn thấp giọng nói bên tai Lâm Văn Uyên: “Thượng Thư đại nhân! Tần vương đã nghiêm lệnh hôm nay sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nếu hôm nay tay không trở về như thế này, chúng ta sẽ không thể ăn nói với Tần vương!”
Lâm Văn Uyên nhíu mày lại, nhìn chằm chằm Âu Dương Trì, cân đo lợi hại một chút rồi lập tức cười lạnh, giơ tay lên với bọn binh lính: “Tra! Đi vào tra! Ta không tin, hắn còn có thể trốn!”
“Các người dám!” Âu Dương Tước nhanh chóng che chắn trước cửa Noãn các.
Lâm Văn Uyên liếc mắt, Tả Lệ liền lạnh lùng nói: “Âu Dương công tử, thất lễ!"
Âu Dương Tước lạnh lùng nhìn hắn, nửa điểm ý tứ nhường đường cũng không có. Tả Lệ liền rút trường kiếm ra, chỉ thẳng vào Âu Dương Tước.
Trên người Âu Dương Tước không có vũ khí liền tùy tay rút kiếm bên hông từ binh linh một bên chặn lại kiếm của Tả Lệ. Nháy mắt, hai người đã giao thủ.
Tả Lệ vốn tưởng rằng Âu Dương Tước chẳng qua chỉ là một tên công tử ăn chơi trác táng. Lại không ngờ đối phương công phu không hề kém cạnh mình, thậm chí còn có chút linh hoạt hơn.
Duy chỉ có một điểm đó là kinh nghiệm thực chiến của đối phương quá ít, nên chỉ qua vài hiệp hắn mới có thể khống chế được đối phương. Tả Lệ lại cũng không có ý dừng lại.
Âu Dương Tước thấy Tả Lệ từng bước ép sát, không khỏi nổi lên sát ý, không chút lưu tình nào chém xuống Tả Lệ.
Trước mắt Tả Lệ đột nhiên cảm nhận được một trận gió lạnh lợi hại đánh úp xuống, hắn vội vàng né tránh nhưng trên trán vẫn cảm thấy đau xót như bị cái gì đâm trúng. Hắn nhất thời bị dọa toát mồ hôi lạnh, hắn che trán lui xuống từng bước.
Nếu một đao vừa rồi của Âu Dương Tước không thoáng dừng một chút thì cái đầu này của hắn đã bị một thiếu niên mới lớn này xẻ làm đôi.
Hơn nữa sát khí nồng đậm như vậy, khiến Tả Lệ luôn xông pha ngoài chiến trường không khỏi kinh hãi.
Hắn thật sự là đã quá coi thường tiểu công tử một thân cẩm y, nhìn như thư sinh này. Ai có thể nghĩ một thiếu niên thanh tú như vậy, khi ra tay lại rất quyết liệt, giống như quyết sống chết đến cùng.
“Âu Dương Tước, ngươi muốn kháng chỉ sao?” Lâm Văn Uyên biết tình hình không ổn liền lớn tiếc quát lớn.
Âu Dương Trì sợ con trai độc nhất bị thương liền vội vàng đi lên giữ chặt Âu Dương Tước: “Tiểu súc sinh, còn không mau dừng tay!”
Âu Dương Tước nhìn chằm chằm thánh chỉ trong tay Lâm Văn Uyên, không tự chủ được nắm chặt quyền, ánh mắt tối đen hiện lên sát ý mãnh liệt.
Lâm Văn Uyên thầm nghĩ tiểu tử này từ khi nào thì trở nên đáng sợ như vậy, không khỏi [i]sắc lệ nhi nội nhẫm[i] nói: “Tất cả đều xông vào cho ta!”
(Sắc lệ nhi nội nhẫm: bề ngoài oai hùng mà bên trong hèn nhát)
Đúng lúc này, Âu Dương Noãn quyết định xõa búi tóc, cởi y phục, chỉ mặc một cái yếm cùng váy lót. Nàng lạnh lùng nói với Tiếu Trọng Hoa: “Ngài mau núp đi!”
Đồng thời nàng hướng ra cửa nói: “Hồng Ngọc, Xương Bồ! Hai người các ngươi tiến vào đi!” Ngay sau đó nàng liền nhanh chóng bước vào bồn tắm.
Hồng Ngọc cùng Xương Bồ liếc nhìn nhau, rất nhanh liền vào phòng, sau đó lập tức đóng chặt cửa lại.
Bên ngoài, Tả Lệ cười lạnh nhìn Âu Dương Tước, sau đó dẫn đầu xông vào Noãn các.
Mama, nha đầu trong viện đều dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn hắn.
Sắc mặt Tả Lệ không chút thay đổi, nhanh chóng hướng phòng chính đi đến.
Lúc này cửa phòng đang đóng chặt, không chút tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng bước chân sàn sạt của hắn vang lên càng khiến nơi này thêm yên tĩnh vạn phần.
Trong không khí phiêu tán hương thơm khiến người ta dần dần cảm thấy khó có thể hình dung. Tả Lệ hoàn toàn cẩn thận, hắn biết thân phận nữ tử trong phòng không tầm thường. Cho nên lúc này hắn khom người xuống lớn tiếng báo danh: “Mạt tướng phụng mệnh làm việc. Mong tiểu thư thứ tội!”
“Kẻ nào lớn gan như vậy? Dám xông vào khuê phòng của tiểu thư!” Một nữ tử hét lớn, đẩy mạnh cửa bước ra.
Thoáng nhìn bên trong, Tả Lệ chỉ thấy một bóng dáng mảnh khảnh phía sau bình phong. Xương Bồ đã chạy ra, chặn tầm mắt của hắn rồi hung tợn nói: “Ngươi là ai mà dám làm càn như thế?”
Nháy mắt, Âu Dương Noãn trong phòng đã vội vàng phủ thêm áo khoác, chỉ còn mái tóc đen ướt sũng nước.
“Mong tiểu thư thứ tội!” Tả Lệ không chút để ý tới nha đầu mày rậm mắt to trước mặt này mà chỉ giương giọng nói với vào trong phòng: “Tiểu thư, xin ngài hãy dời bước để chúng ta điều tra trong phòng một chút!”
Âu Dương Noãn cười lạnh một tiếng, nàng bước ra tấm bình phong, gió lạnh đập vào mặt, thổi bay mái tóc đang ướt sũng nước.
Hạ nhân trong viện kinh hãi quỳ xuống, Phương mama vội vàng la lên: “Đại tiểu thư, ngài sao có thể đi ra ngoài này như vậy?”
“Thấy Vĩnh An quận chúa, còn không mau quỳ xuống!” Xương Bồ lớn tiếng trách cứ.