Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 199: Phong sạ khởi, xuy trứu nhất trì phong thủy




(Đây là hai câu trong bài thơ Yết kim môn của Phùng Duyên Kỷ, tạm dịch: Gió chợt thổi, sóng nước ao xuân gợn nổi)

Vinh hy đường Trấn quốc Hầu phủ.

Lão thái quân dùng xong chén canh hạt sen mới hỏi: “Hai ngày nay trong phủ không có chuyện gì chứ?”

Đỗ mama cung kính khom người nói: “Hồi bẩm Lão thái quân, chỗ Hầu gia hết thảy đều ổn. Chỉ là Nhị lão gia bên kia, ngài cũng biết từ sau khi Tào cô gia xảy ra chuyện, trong lòng ngài ấy vẫn luôn không thoải mái cho nên có xử trí vài hạ nhân….”

Lão thái quân cười lạnh nói: “Tính cách hắn vẫn không ra gì. Hừ! Tiểu tử Tào Vinh kia gieo gió gặt bão, đánh mấy chục trượng là vẫn còn nhẹ!”

Đúng lúc này bên ngoài truyền đến một trận thanh âm ồn ào. Đỗ mama bước nhanh ra ngoài, Lão thái quân chỉ nghe thấy thanh âm đè thấp. 

Nửa ngày cũng không thấy Đỗ mama tiến vào thì không khỏi nhíu mày. Một lát sau Đỗ mama cầm một phong thư tiến vào, sắc mặt cũng không còn thoải mái như lúc nãy.

Lão thái quân nhận lấy phong thư, vừa đọc sắc mặt liền thay đổi, cười lạnh một tiếng nói: “Cái lão bà Âu Dương gia chết tiệt kia, muốn đem ngoại tôn nữ của ta gả ra ngoài sao?”

Đỗ mama thật cẩn thận nói: “Lão thái quân, vừa rồi người Biểu tiểu thư phái tới nói là Chu lão thái quân Định xa công phủ mở lời. Lão thái quân cùng ngài ấy luôn có quan hệ tốt, sao chuyện này ngay cả chút tin tức cũng không tiết lộ trước cho người biết?”

Lão thái quân hơi hơi nhắm mắt, thở dài một tiếng nói: "Chúng ta tuy rằng quan hệ tốt nhưng đều có lập trường cùng tính toán riêng. Nếu là quang minh chính đại, ai cũng không trách được bà ấy. Chỉ là, chuyện này bà ấy làm thật sự rất không ổn!”

Đỗ mama nhìn sắc mặt Lão thái quân, không khỏi an ủi nói: “Biểu tiểu thư cũng đã đến tuổi cập kê, ngày thường lại xuất sắc, khó đảm bảo không khiến người khác nhớ thương. Nghe nói nửa năm nay, canh thiếp trong kinh đô này không ngừng đưa đến Âu Dương gia. Âu Dương Lão thái thái đều để dưới lư hương trong phòng, dưới lư hương kia từng tầng từng tầng không biết bao cho kể. Nhưng mặc kệ là ai đến nói, Lão thái thái đều chưa từng mở lời. Lão nô còn nghĩ là có dự tính khác, nhưng sao lần này lại liền gật đầu?”

(Canh thiếp: là lá thiếp ghi tên tuổi. Theo phong tục hôn lễ xưa, khi bắt đầu dạm hỏi thì nhà trai nhà gái trao đổi canh thiếp của hai người để đính ước với nhau)

Lão thái quân mở choàng mắt, thanh âm lạnh lùng nói: “Điểm này đúng là kỳ quái. Trong thư Noãn Nhi cũng muốn ta xem hư thực, việc này không nên chậm trễ. Đỗ mama, ngươi cầm bái thiếp của ta đi mời thấy bói nổi tiếng nhất kinh đô đến đây! Cứ nói ta có chuyện quan trọng cần thương lượng!”

“Dạ!” Đỗ mama nhanh chóng rời đi.

Võ quốc công phủ nhận được tin tức, ba ngày sau liền phái người đến nạp thái. 

Dựa theo quy củ, sau khi nạp thái, hai bên đều mời thấy bói đến xem bát tự hợp hay không. Thông qua bói toán xem hai bên có tương khắc hay không, rồi có nên kết thành phu thê hay không? 

Nhưng cái này chẳng qua chỉ là làm theo trình tự thôi, chung quy thường là không có trường hợp ngoài ý muốn xuất hiện.

Người Âu Dương gia mời đến chính là người nổi danh nhất kinh đô này. Nghe nói phàm là nhà phú quý có hỷ sự đều mời hắn, bởi vì vị tiên sinh này xem tướng số như thần, xem đâu trúng đấy.

Tiên sinh trong tay cầm một cái chuông, vừa đi vừa lắc. Sau khi vào Trương mama liền tự mình châm trà, hắn uống một ngụm rồi cười nói: “Lão thái thái có việc gì cứ hỏi, bất luận là mệnh trì hay hôn nhân, ta đều có thể tính. Chỉ có một cái, ta không nịnh hót, nếu có chỗ không ổn ta liền sẽ nói thẳng nên mong Lão thái thái đừng trách!”

Lý thị cười nói: "Phải như vậy mới tốt!” Rồi nhìn Lý di nương cười nói: “Cũng tính toán cho ngươi một chút!” 

Lý di nương nở nụ cười, liền báo sinh thần của Lý thị trước. Vị tiên sinh này bấm ngón tay tính toán rồi nói phúc thọ song toàn. 

Lý di nương cũng báo sinh thần của mình, tiên sinh liền nói có tướng vượng phu ích tử.

Lý thị cười tươi, cảm kích nói: “Tiên sinh, kỳ thật mục đích hôm nay mời ngài đến không phải là xem cho chúng ta, mà là muốn hỏi về hôn sự của tôn nữ!”

Lý thị nhìn thoáng qua Ngọc Mai, nàng ta liền bưng một cái khay gỗ sơn đỏ đến. Trên mặt giấy viết ngày sinh thần của Trần Cảnh Duệ cùng Âu Dương Noãn.

Lý thị tuy rằng đã hạ quyết tâm đem Âu Dương Noãn gả qua nhưng vẫn hy vọng Trần Cảnh Duệ tương lai có thể thăng quan tiến chức nhanh nên liền nói: “Tiên sinh, ngươi xem tiền đồ tương lai của hắn thế nào?”

Tiên sinh kia liền lẩm nhẩm niệm bát tự một lần, lại ho khan hai tiếng rồi nói: “Oh, mệnh cách này thực ra vô cùng tốt. Hai hoàng kim, hai trọng thủy, kim thủy tướng sinh, bất di bất dịch, là con cháu hầu môn phú quý từ nhỏ. Là con trưởng tử, lại có văn xương phụ tá, phú quý lộc tài. Theo tính toán của ta tương lai hắn chắc chắn là một vị đại thần nội các, tiền đồ vô lượng, tiền đồ vô lượng a!”

Lý thị gật gật đầu, cười nói: “Tiên sinh quả là lợi hại, liếc mắt một cái liền biết hắn xuất thân hầu môn!”

Lý di nương nhíu mày nhìn vị tiên sinh này, không khỏi hỏi: “Tiên sinh, chẳng lẽ ngài còn có gì chưa nói sao?”

Tiên sinh thở dài nói: “Haizzz, vị công tử này mệnh chủ cửu cung, mệnh cách mặc dù tốt nhưng cũng cực cứng rắn. Mặc kệ là lấy người nào, thì ít nhất cũng có ba người thê!”

Lời còn chưa dứt, mặt Lý thị đã trắng bệch nói: “Tiên sinh thấy rõ chứ, sao có thể nói như vậy?”

Tiên sinh lạnh lùng nói: “Lão thái thái, ta theo trên chiếu mệnh mà nói. Vị công tử này nếu lấy vợ, không tới một năm rưỡi, tân nương kia chắc chắn sẽ mất mạng. Ngài hãy nhớ kỹ lời ta nói, nếu có nửa chữ không đúng, ngài có thể tới cắt lưỡi của ta!”

Lý thị nhất thời tức giận đến sắc mặt xanh mét, ngay cả mama nha đầu bên cạnh cũng sợ đến ngây người. Nhưng không dám trước mặt chủ tử nói huyên thuyên, chỉ dám vụng trộm trao đổi ánh mắt, thầm nghĩ xem ra cửa hôn sự này không ổn rồi!

Lý di nương ngạc nhiên nói: "Tiên sinh, lời này của ngài là có ý gì? Một tân nương tử đang êm đẹp sao lại chỉ sống được không quá một năm rưỡi. Ngài nói cũng không thể nói một nửa, nhất định phải nói rõ ràng một chút a!”

Vị tiên sinh lộ vẻ mặt khó xử, nói: “Đây là vẫn còn nhẹ, nếu vị tiểu thư này mệnh cách nhẹ thì đừng nói là một năm rưỡi, chỉ sợ còn chưa qua cửa đã hương tiêu ngọc vẫn!”

Lý thị sửng sốt, lập tức nhớ tới vị hôn thê trước đây của Trần Cảnh Duệ vẫn còn rất trẻ đã chết. Sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, liền dâng chút vàng bạc rồi tiễn vị tiên sinh kia đi.

Hơn nửa ngày, chính sảnh Thọ an đường đều là một mảnh tĩnh mịch.

Lý di nương nhìn thần sắc Lý thị, nhẹ giọng nói: “Lão thái thái, cửa hôn sự này chỉ sợ không thể kết. Nhân lúc hai nhà còn chưa định hôn, ngài có phải hay không….”

Lý thị ho khan một tiếng thật mạnh, gượng cười nói: “Nguyệt Nga, ngươi tuổi còn trẻ, sao còn mê tín hơn một lão nhân gia như ta? Chỉ là một thầy bói thì hiểu biết bao nhiêu, bất quá chỉ là mở miệng nói lung tung. Nếu hắn có bản lĩnh có thể nhìn ra cát hung sinh tử của người khác, sao có thể chỉ làm một thầy tướng số bên đường? Sao không có ai cho rằng là thần tiên hiện phàm? Cho dù là sự thật, mệnh đại công tử phủ Võ quốc công cứng rắn thì mệnh của Noãn Nhi nhà ta lại quý giá, nhất định có thể chế trụ hắn! Huống chi lão gia cũng đã đáp ứng người ta rồi, hiện tại chỉ vì tin mấy lời đó mà đi trả lễ cho người ta, chỉ sợ lại rước thêm chê cười!”

Lý di nương cười cười nói: “Nhưng Lão thái thái, cho dù nói thì nói vậy nhưng cũng không thể lấy tính mạng đại tiểu thư ra làm trò đùa….”

“Cái gì mà lấy tính mạng Noãn Nhi ra làm trò đùa? Di nương ngươi đau lòng, tổ mẫu như ta liền không đau lòng sao?” 

Lý thị đột nhiên nổi cơn giận, cảm thấy ngực ẩn ẩn có chút khó chịu, không kiên nhẫn nói: “Thầy bói kia bất quá chỉ là đoán mò mà thôi. Đây cũng là chuyện không thể xác định. Ngươi cũng không ngẫm lại, Võ quốc công phủ người ta là gì? Nếu Trần Cảnh Duệ có thể kế thừa tước vị, Noãn Nhi gả qua cũng xem như là không chịu thiệt!”

Lý di nương ngoài mặt chỉ khuyên bảo vài câu. Giữ lại một đại tiểu thư lợi hại như vậy ở trong nhà, nàng ta cũng cảm thấy sợ hãi. 

Âu Dương Noãn gả đi, sống cũng tốt mà chết cũng không sao, với Lý Nguyệt Nga nàng thì không có nửa điểm quan hệ. Nàng ta nghe xong lời Lý thị thì cuống quýt liên tục nói phải.

Lý thị nhìn sắc mặt không dấu được tia vui mừng của Lý di nương, làm sao không biết trong lòng nàng ta nghĩ gì. 

Lý thị thầm cười lạnh, trên mặt lại thản nhiên nói: “Trở về thì tiện ghé Noãn các, nói với Noãn Nhi từ nay về sau đừng đi ra ngoài. Nó cũng nên chuẩn bị đồ cưới đầy đủ là vừa!”

“Dạ!”

Ở Noãn các, Âu Dương Noãn đang ngồi ngoài hiên thêu, Hồng Ngọc nhẹ giọng nói: “Đại tiểu thư, nô tỳ đã đi hỏi thăm, vị tiên sinh kia vừa mới ra khỏi phủ!”

Âu Dương Noãn gật gật đầu, Phương mama suy nghĩ một lát mới thấp giọng nói: “Đại tiểu thư, Lão thái thái sẽ vì vậy mà thay đổi chủ ý sao?”

Âu Dương Noãn vuốt vuốt đóa mẫu đơn đang thêu giở, tựa tiếu phi tiếu nói: “Tổ mẫu là người mê tín. Phàm là do các thầy nói thì tổ mẫu tuyệt đối không có đạo lý không tin. Nếu như vì vậy mà từ chối cửa hôn sự này thì tốt, còn nếu không…..”

Âu Dương Noãn không nói hết. Nếu bằng không chỉ sợ sau lưng cửa hôn sự này có vấn đề. 

Lý thị tình nguyện hy sinh quân cờ dù biết trước có nguy hiểm vẫn không chịu từ hôn, chỉ có một lý do đó chính là Âu Dương gia không thể không chấp nhận. 

Nhưng nguyên nhân cụ thể là gì mới khiến cho Lý thị buông bỏ quân cờ có thể giúp Âu Dương gia leo lên quyền quý? Đây chính là vấn đề mà Âu Dương Noãn suy nghĩ mãi cũng chưa ra.

Lúc này một nha đầu bước đến bẩm báo: “Đại tiểu thư, Lý di nương cầu kiến!”

Lý di nương bình thường sớm muộn gì cũng đều đến Thọ an đường vấn an, còn nếu không có việc thì cũng sẽ không tới Noãn các. 

Âu Dương Noãn biết Lý di nương vừa rồi đã ở Thọ an đường. Nhưng thầy xem tướng vừa đi thì nàng ta cũng liền đi, đây là sự trùng hợp hay vẫn là cố ý.

Trong lòng Âu Dương Noãn vừa động, lúc đang suy nghĩ thì Lý di nương đã bước vào sân.

Lý di nương một thân thượng sam màu hồng, mật hợp sắc lý sấn, váy thêu kim tuyến phù dung cùng bách hợp. Trên tóc một kim đáp hàm châu, nhìn có thêm vài phần kiều diễm. 

Thấy nàng ta tiến lên đoan trang hành lễ, Âu Dương Noãn liền cười gọi một tiếng Lý di nương.

Lý di nương bước nhanh vài bước, đến gần Âu Dương Noãn, cảm thán nói: “Ai nha, mẫu đơn này thật là đẹp. Hồ điệp đậu trên cũng rất sống động, Đại tiểu thư thêu làm gì vậy?”

Âu Dương Noãn nhanh chóng thêu mũi cuối cùng, cười nói: “Là một chiếc khăn tay!”

Trên mặt Lý di nương lộ ra tươi cười dịu dàng: “Kỹ năng thêu thùa của Đại tiểu thư càng ngày càng tốt!”

Âu Dương Noãn cười nhẹ: "Di nương quá khen rồi. Kỹ năng thêu của Noãn Nhi vẫn nhờ có di nương chỉ điểm lúc trước!”

Lý di nương cũng cười: “Nay ta bận việc trong phủ nên có lơ là việc thêu thùa, hiện tại chỉ sợ không bì nổi với Đại tiểu thư!”

Âu Dương Noãn nói: “Biết di nương bận rộn, không biết hôm nay đên đây có gì muốn chỉ giáo?”

Lý di nương chăm chú nhìn Âu Dương Noãn, nàng mặc váy dài san hô màu hồng, đường viền màu xanh thanh nhã, châu ngọc trên mái tóc đen nhánh phát sáng dưới ánh mặt trời. Dịu dàng cười tựa hồ như có thâm ý vô hạn.