Trùng Sinh Các Chủ Có Bệnh

Chương 147




-----"Ta làm sao nỡ, làm sao nỡ lòng mà quên ngươi chứ..."-----

Đi bộ trên Thúy Ngọc Phong trong trạng thái mất hồn mất vía, Văn Mặc Huyền cảm thấy rất mệt mỏi. Cảm giác vô lực trào dâng trong lòng, nhấn chìm ý chí của nàng. Nàng đã từng dự đoán đủ loại tình huống, không ngờ rằng nàng và Cố Lưu Tích sẽ thành người xa lạ.
Giờ phút này, trong trí óc ngập tràng hình dáng của Cố Lưu Tích, hoặc giận hoặc cười, hoặc xấu hổ hoặc phiền muộn, nhiều nhất là lúc ngắm nhìn nàng, dáng vẻ dịu dàng, quyến luyến ấy. Lúc đó, trong mắt nàng ấy dường như chỉ có chính mình.
Nhiễm Thanh Ảnh nói hâm mộ nàng, nàng có khi cũng cảm bản thân mình may mắn, cái cảm giác từng thời từng khắc đều được một người nâng niu trong lòng, dung túng vô điều kiện, săn sóc tinh tế, thật sự sẽ khiến người ta nghiện.
Cố Lưu Tích đối với nàng chính là một dòng suối êm, giúp nàng thoải mái, an lòng. Nhưng hôm nay dòng suối ấy đã kết băng lạnh cứng, khiến nàng không còn chỗ an yên.
Lồng ngực nhói đau từng cơn, nàng vẫn không có tiếp nhận chuyện Tích nhi của nàng, sẽ lạnh lùng đối đãi với nàng như vậy.
Nhìn vực sâu tối tăm trước mắt, giật mình cảm thấy thời gian đã trôi qua khá lâu rồi. Văn Mặc Huyền nhấc lên nụ cười khổ, rồi chợt nhớ tới ngày đó nàng ôm Tích nhi đến đây. Dáng vẻ nàng ấy đáng yêu là thế, trong lòng cũng dịu bớt đi. Chậm rãi thở ra một hơi, xoay người quay về Tích viên. Nếu như cuối cùng kết quả chỉ như thế, nàng không thể lãng phí thời gian dù chỉ một khắc.
Vừa đến cổng Tích viên, liền nghe thấy âm thanh khá hỗn loạn bên trong, còn có tiếng kích động của mấy người Văn Hạo Khâm. Văn Mặc Huyền hết hồn, cặp mắt đột nhiên sáng lóe, đi nhanh hơn. Cũng ngay khi vừa tới cửa thì nàng khựng lại, nét vui mừng trên mặt đảo mắt hóa thành khủng hoảng, bất an. Có chút khẩn trương mấp máy môi, cõi lòng Văn Mặc Huyền như bị một bàn tay bóp chặt, bước chân cũng e dè hơn.
Ngắn ngủn vài bước thôi mà nàng đi cả đỗi, sau đó lại chuyển hướng chếch tới cửa sổ. Ảnh Vệ khá lo lắng, lại bị nàng vẫy lui. Nàng biết rõ, Tích nhi tỉnh rồi, mà nàng cũng không dám đi đối mặt kết cục cuối cùng này.
Mấy người Bạch Chỉ đều vây quanh Cố Lưu Tích co rúc ngồi trên giường, mà Tử Hi thì sai người mau đi tìm Văn Mặc Huyền về, lại bị Bạch Chỉ ngăn cản.
Nàng nhíu mày, nhìn Cố Lưu Tích thờ ơ với mọi người trong phòng thì lắc đầu: "Trước chớ nói cho nàng biết."
Tiêu Viễn Sơn cũng khẩn trương không thôi, giờ phút này Cố Lưu Tích cúi thấp đầu, cả người co rúm lại một chỗ, ôm đầu mình, rõ ràng không ổn chút nào.
Sau đó ông mới thăm dò gọi một tiếng: "Tích nha đầu?"
Cố Lưu Tích không có phản ứng gì, ngoài cửa sổ, Văn Mặc Huyền đã bấu chặt năm ngón tay vào khung cửa, ánh mắt càng chán nản.
Tiêu Viễn Sơn cũng nhói lòng, lại nói tiếp: "Tích nha đầu, con ngẩng đầu nhìn ta đi, còn nhớ ta không?"
Sau một lúc lâu Cố Lưu Tích mới thẫn thờ ngẩng đầu, thấy lão nhân đang khẩn trương nhìn chằm chằm vào nàng, tròng mắt mãnh liệt co rút, sau đó tràn đầy mê mang và khiếp sợ. Nàng nâng mắt nhìn những người xung quanh, thần sắc càng thêm dị thường.
Tử Hi nóng vội lên tiếng: "Lưu Tích cô nương, cô nương có nhớ chủ tử không?"
Cố Lưu Tích giật mình, dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nghe Tử Hi nói xong, nàng mới thấp giọng nỉ non: "Chủ tử? Nhớ cái gì..." Nàng có chút đau đầu, có chút khó chịu, khẽ lắc lắc đầu.
"Không đúng, đây là đâu?"
Nghe mấy câu như thế, Văn Mặc Huyền ở bên người lập tức cúi người, lảo đảo lui lại mấy bước, tia chờ mong yếu ớt trong mắt triệt để vỡ tan, chỉ còn lại vô tận trống rỗng và thê lương. Nàng cúi đầu, im lặng cười khổ, bước chân loạng choạng, quay người chạy khỏi tiểu viện.
Mấy người trong phòng đều đặt tâm tình trên người Cố Lưu Tích, căn bản không phát hiện bóng người gấy yếu ngoài viện, chẳng qua khi nghe Cố Lưu Tích nói xong, cũng như rơi vào hầm băng.
Tử Hi run run bờ môi, trầm thấp nói: "Cô nương đã quên nàng, cô thế mà đã quên nàng."
Giờ phút này trong đầu Cố Lưu Tích rối loạn vô cùng, trí nhớ trước kia cùng hôm nay đều ùn ùn kéo đến, khiến nàng hoàn toàn không rõ chuyện gì cả.
Đã quên nàng?
Nàng đã quên ai?
Nàng cố gắng nhìn mấy người Tiêu Viễn Sơn và Liễu Tử Nhứ, tìm tòi khắp trí nhớ, sư phụ, sư tỷ, Thục Sơn?
Không... Sư phụ không có ở đây, sư tỷ cũng vậy...
Nhớ đến Liễu Tử Nhứ té xuống núi, Tiêu Viễn Sơn và Lận Ấn Thiên...
Trái tim Cố Lưu Tích kịch liệt đau nhức, trầm thấp la một tiếng, làm Tiêu Viễn Sơn cả kinh đến luống cuống.
"Tích nha đầu, con làm sao vậy?"
Cố Lưu Tích không trả lời, dùng sức đấm đấm vào đầu. Không đúng... Sư phụ còn sống, nàng lại chuyển ánh mắt hướng mấy người Tử Hi kỷ nhân, các nàng... Đúng rồi Tâm Tích các, Nhiễm Thanh Ảnh đâu? Không... Không phải Nhiễm Thanh Ảnh, là Văn Mặc Huyền!
Chết rồi... Văn Mặc Huyền chết rồi, đều chết rồi, nàng... nàng... sao lại còn sống? Một gương mặt chớp hiện lên trong đầu. Nàng ngẩn ngơ nhìn vào hư không, bỗng nhiên nhớ tới một kiếm xuyên thủng máu thịt kia, mãnh liệt che ngực, đau đớn gào lên: "Mặc Huyền!"
Trong chớp mắt hết thảy như đột nhiên thuận theo, đầu đau muốn nứt, trong óc nàng hiện lên hình ảnh cuối cùng vô cùng rõ ràng. Máu tươi phụt ra, ánh mặt dịu dàng lại tràn đầy đau đớn của Văn Mặc Huyền, giãy giụa lại không thể đứng lên...
Cố Lưu Tích thống khổ hô một tiếng, quay phắt đầu quét mắt nhìn khắp phòng, lại không nhìn thấy bóng hình quen thuộc kia. Điều này khiến trái tim nàng thoáng chốc rơi xuống vực sâu.
Mọi người không kịp kinh hỉ, liền bị tiếng la thống khổ của nàng làm sợ hết hồn. Ngay sau đó Cố Lưu Tích nhanh chóng nhảy xuống giường, nhào tới trước mặt Tử Hi, nói năng lộn xộn: "Nàng đâu? Nàng đâu? Mặc Huyền... Mặc Huyền đâu?"
Sau đó hết sức đau khổ mà buông tay ra, nhìn hai tay trắng nõn, nàng ngăn không được cơn run rẩy. Đến bây giờ nàng dường như vẫn có thể cảm nhận máu huyết sền sệt trên đó. Nàng tự tay cầm kiếm đâm vào người Văn Mặc Huyền, không lưu tình chút nào!
"Lưu Tích, ngươi tỉnh táo một chút! Nàng không có sao, nàng vẫn còn khỏe mà, ngươi đừng vội, ngươi đừng vội." Bạch Chỉ cuồng hỉ trong lòng, vội vã làm dịu Cố Lưu Tích. Ông trời có mắt, Cố Lưu Tích vậy mà thật sự không sao!
Cố Lưu Tích lại bắt lấy tay áo Bạch Chỉ, phảng phất như bắt được một cọng rơm cứu mạng: "Thật ư, nàng ở đâu, nàng đang ở nơi nào?"
Ảnh Vệ cuống quít tiến đến, nhỏ giọng nói: "Các chủ vừa rồi đứng ở ngoài cửa sổ... Sau đó..."
Bạch Chỉ lập tức kịp phản ứng: "Nguy rồi!"
Giờ phút này Cố Lưu Tích có chút hỗn loạn, nhưng đối với chuyện của Văn Mặc Huyền thì mẫn cảm dị thường, sốt ruột hỏi: "Nguy rồi cái gì?"
Bạch Chỉ vội vàng kể đại khái những chuyện mấy ngày qua cho nàng, lông mày nhíu chặt: "Vừa rồi ngươi như vậy, e là nàng nghĩ ngươi thật sự không nhớ nàng rồi."
Cố Lưu Tích đột nhiên thấy cánh mũi cay cay, cặp mắt đỏ bừng. Nàng có rất nhiều chuyện cần làm rõ, nhưng nay nàng muốn đi tìm Văn Mặc Huyền trước tiên, đồ ngốc ấy, bây giờ nhất định là khổ sở chết rồi. Nàng cố nén nước mắt, giọng khàn khàn nói: "Nàng đi đâu, ta đi tìm nàng..."
"Các chủ đi ra ngoại viện rồi, nàng không cho chúng ta đi theo."
Tử Hi có chút khó thở: "Các ngươi không biết lén đi theo à?"
Cố Lưu Tích nóng lòng như lửa đốt, nàng đã có thể tưởng tượng những ngày qua Văn Mặc Huyền đau khổ cỡ nào, nàng không muốn chậm trễ một khắc nào nữa.
Mắt thấy Cố Lưu Tích muốn đi ra, Bạch Chỉ vội túm nàng lại: "Giày đâu, quần áo cũng không mặc đàng hoàng nữa?"
Cố Lưu Tích vội vội vàng vàng khoác chiếc áo ngoài, xỏ giày xong, chạy như bay ra ngoài.
Mấy người trong phòng thấy nàng như thế thì thở dài, sau đó đều tươi cười rạng rỡ. Thật may quá, trời cao vẫn còn chiếu có hai người họ mà.
"Phản ứng của Tích nha đầu thế này, có phải là Phệ Tâm không có tác dụng rồi không?"
Bạch Chỉ mặc dù vui vẻ, trong lòng cũng nghi hoặc muôn phần: "Ta cũng không hiểu nổi nữa, dáng vẻ Lưu Tích như thế chắc chắn không giống trúng độc."
Văn Hạo Khâm nhíu nhíu mày: "Vô luận thế nào, ít nhất trước mắt đã không thể tốt hơn rồi."
Bạch Chỉ nghe xong, mấp máy miệng: "Không ngờ ông lại nghĩ được như thế. Ta còn tưởng nàng quên Mặc Huyền là ông cầu còn không được ấy chứ."
Văn Hạo Khâm sượng mặt, trong mắt có chút cay đắng, nhưng không mở miệng nữa.
Bạch Chỉ có chút bực bội: "Việc cấp bách là để nàng dỗ người cho ổn thỏa đã. Chuyện còn lại, chờ hai người tinh thần tốt hơn rồi nói sau." Nói xong liền xoay người rời đi.
Đối với Văn Hạo Khâm, nàng không thể nào không oán.
Tiêu Viễn Sơn dùng ánh mắt kỳ quặc nhìn Văn Hạo Khâm. Văn Hạo Khâm thở dài, cũng chán nản bỏ đi, bỏ lại mấy người Tiêu Viễn Sơn không hiểu ra sao.
Bên này Cố Lưu Tích đã tìm khắp ngoài viện, cũng không thấy được bóng dáng Văn Mặc Huyền đâu, Nàng ngơ ngác đứng trong nội viện, trên mặt đã ướt đẫm. Ảnh Tử thấy nàng như vậy, ôn hòa nói: "Thúy Ngọc Phong không lớn, Các chủ sẽ không đi quá xa, ta sai Ảnh Vệ đi tìm rồi, rất nhanh sẽ có thể tìm được, cô nương đừng vội."
"Nàng... Nàng còn đang bị thương đây." Cố Lưu Tích lơ đãng nỉ non, sau đó cắp mắt lại lóe lên: "Ta biết rồi!" Nàng lập tức vận khinh công lao thẳng tới Trầm Uyên.
Đứng ở trước Trầm Uyên, Cố Lưu Tích lại không nhìn thấy bóng người quen thuộc, vô cùng lo lắng mà nhìn quanh lần nữa, lại phát hiện trên đỉnh đầu hình như có gì đó đang rơi xuống.
Cố Lưu Tích xoay tròn, chỉ nghe "xoảng~" một tiếng, một vò rượu trực tiếp vỡ vụn bên chân, mùi rượu nồng nặc tỏa bốn phía.
Cố Lưu Tích giật mình, nhìn qua phía trên vách đá, lập tức vừa nóng ruột vừa đau lòng, dưới chân điểm nhẹ, nhanh chóng phóng lên cao, nhẹ nhàng đáp chân xuống đỉnh núi.
Ban nãy đôi chân có hơi thiếu sức, nhưng nhìn thấy người nọ ủ rũ, buồn hiu tựa bên tảng đá, ngoài đau lòng, Cố Lưu Tích đã không còn cảm nhận được gì nữa rồi.
Người ấy một thân áo trắng ngồi dưới đất, nửa người dựa trên tảng đá, cúi thấp đầu, lọn tóc rủ xuống che khuất hơn phân nửa khuôn mặt nàng, phảng phất như một pho tượng, nhưng lại toát lên vẻ đau thương khó tả, bên chân còn có một vò rượu không, rượu vẫn còn chảy rãi khắp nền đất xung quanh.
Cố Lưu Tích thấy trước mắt thật mơ hồ, cơ thể run rẩy lợi hại, cảm xúc khó có thể kìm nén ban nãy khi nhìn thấy Văn Mặc Huyền như vậy lúc, bỗng nhiên bộc phát.
Cố Lưu Tích nhẹ nhàng đi qua, ngồi xổm trước mặt Văn Mặc Huyền. Vén mái tóc hơi rối của nàng ra, nâng đầu của nàng lên.
Văn Mặc Huyền đã uống nhiều rượu, sắc mặt hơi đỏ lên, cặp mắt lại gợn sóng lấp lánh, nhìn người trước mắt rơi lệ đầy mặt, con ngươi đột ngột ngưng tụ lại, thẳng tắp nhìn nàng.
Nàng trầm mặc không nói một lời, ánh mắt vốn lạnh nhạt bỗng phát sáng lên, sau đó lại bị đau khổ lan tràn ra bao trùm. Nàng vẫn không nói một lời, thủy sắc trong mắt hóa thành sương mù, đè nén đủ kiểu, rồi lại không nỡ di chuyển ra.
Giờ phút này, đôi mắt ấy vẫn thâm sâu, lại làm cho Cố Lưu Tích đau lòng muốn ngạt thở.
Tầm mắt rơi vào chỗ bụng của nàng, nơi đó thoáng thấy vết máu thấm ra, mà bàn tay trái buông thả ở bên, băng gạc trên đó cũng đã xốc xếch lộn xộn, vết máu loang lổ.
Cố Lưu Tích che miệng, vẫn không thể ngăn nổi tiếng khóc nấc.
Sau đó nàng cầm lấy bàn tay trái của Văn Mặc Huyền, tay trái muốn sờ lên bụng nàng ấy, lại run rẩy không dám đụng vào, cả người run bần bật.
"Ngươi... Sao ngươi không biết lo lắng cho mình chút nào vậy... Văn Mặc Huyền, ngươi cố ý khiến ta đau lòng đó sao?" Cố Lưu Tích khóc đến run cả người, tim đau khiến nàng hận không thể khoét thủng ngực của mình.
Văn Mặc Huyền một mực yên tĩnh nhìn nàng, sau đó lông mày bắt đầu nhíu lại, đưa tay cho lau nước mắt Cố Lưu Tích, miệng thì nhỏ giọng lầm bầm: "Tích nhi đừng khóc, đừng khóc."
Cố Lưu Tích cũng mặc kệ nàng có nghe hiểu được không, tiếp tục nức nở nói: "Mặc Huyền, ngươi nhìn ta đi, ta chưa quên ngươi, ta không quên... Đồ ngốc nhà ngươi, ta làm sao nỡ, làm sao nỡ lòng mà quên ngươi chứ."
Cố Lưu Tích nhắc tới cái này, ánh mắt Văn Mặc Huyền đột nhiên lay động, ngực nàng phập phồng kịch liệt, ánh mắt sáng rực nhìn Cố Lưu Tích đăm đăm, giọng nói khàn khàn: "Ta là ai?"
"Văn Mặc Huyền."
"Ta là ai?"
"Mặc Huyền."
Nàng có chút bối rối lắc đầu, bướng bỉnh hỏi: "Ta là ai?"
Cố Lưu Tích giật mình, lập tức vừa khóc vừa cười, nói nhỏ: "Tức phụ của ta."
Vừa dứt lời, đầu mày khóe mắt của Văn Mặc Huyền đều cong lên, vui vẻ tựa như đứa bé, tựa ở đó không ngừng gật đầu.
Cố Lưu Tích thấy đau lòng không thôi, xúm lại hung hăng hôn nàng.
Văn Mặc Huyền híp mắt, ôm eo Cố Lưu Tích, đáp lại càng thêm nồng nhiệt.
Lúc này đây so với bất cứ thời khắc nào trong quá khứ đều nồng cháy hơn. Văn Mặc Huyền trước nay vốn dịu dàng, còn để tâm đến cảm nhận của Cố Lưu Tích, vẫn luôn không nóng không vội, ấm áp săn sóc. Lần này lại mang tới cảm giác nóng vội, thậm chí còn có chút cảm giác xâm lược, dùng hết khả năng dây dưa.
Răng môi quấn quít, hơi thở của Văn Mặc Huyền tỏa khắp, tính chất tinh khiết hòa lẫn mùi rượu nồng, làm Cố Lưu Tích không hề có sức chống cự, chỉ có thể mặc nàng chiếm đoạt.
Chẳng qua phát hiện Văn Mặc Huyền ôm mình càng ngày càng mạnh, nàng chợt nhớ tới trên người Mặc Huyền còn có vết thương, vội quay đầu, nóng ruột thốt: "Cẩn thận vết thương, không được nhúc nhích."
Văn Mặc Huyền vốn dĩ có chút không vui, bị nàng hốt hoảng la lên, có chút luống cuống mà sững cả người, nhìn Cố Lưu Tích với ánh mắt bất an.
Cố Lưu Tích giật mình, cũng có chút ảo não. Chắc Văn Mặc Huyền đã uống say, nên nàng vội dịu giọng: "Xin lỗi, ta không phải la ngươi, để ta xem vết thương của ngươi, có được không?"
Văn Mặc Huyền không nói chuyện, vẫn chỉ nhìn nàng, Cố Lưu Tích cẩn thận cởi thắt lưng của nàng, nàng cũng rất ngoan, ngồi ở đó không nhúc nhích, làm Cố Lưu Tích thấy nội tâm muốn bị hòa tan.
Có điều, sau khi cởi bỏ lớp vải băng nhuốm máu, Cố Lưu Tích lại đau lòng tột đỉnh, trên phần bụng trắng nõn kia, bị rạch một đường vết thương trông khá dữ tợn. Một kiếm ấy đã xuyên thủng bụng nàng, sau lưng cũng có một vết thương tương tự. Miệng vết thương đã khép lại, nhưng vẫn còn rướm máu.
Cố Lưu Tích hung hăng cắn môi dưới, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chung quanh vết thương, nghẹn ngào một câu cũng nói không nên lời.
Nàng có thể hình dung được nhát kiếm ấy đau cỡ nào, không chỉ có ở thân thể. Mà nàng không thể tưởng tượng nổi, lúc mình ra tay với nàng ấy, trong lòng nàng ấy khó chịu đến nhường nào, nàng quả thực hận không thể đâm bản thân mình một nhát.
Văn Mặc Huyền cau mày, cầm áo che vết thương lại, đưa tay nắn môi dưới của Cố Lưu Tích ra, nhẹ nhàng vuốt ve.
Cố Lưu Tích run run nói: "Có phải rất đau không?"
Văn Mặc Huyền lại nghiêng đầu cười cười: "Vui lắm."
Cố Lưu Tích vừa khóc vừa cười: "Ta không vui, ngươi không nghe lời, ngươi đã hứa với ta sẽ không uống rượu nữa. Đã bị thương thành như vậy, ngươi còn lén uống rượu, còn leo đến chỗ cao như vầy làm ta sợ."
"Sau này sẽ không uống nữa." Giọng Văn Mặc Huyền hơi thấp, Cố Lưu Tích nhìn mí mắt của nàng díu díu, chắc là mệt lắm rồi.
Hôn nhẹ lên trán nàng: "Chúng ta xuống dưới, nơi này lạnh lắm, về phòng rồi ngủ nhé?" Giúp nàng bọc kỹ bụng bị thương lại, Cố Lưu Tích ngồi dậy ôm nàng vào lòng, nhìn khoảng không bên dưới, lập tức sợ hết hồn, sau đó âm thầm tự giễu uổng công mình luyện một thân khinh công.
Không ngờ Văn Mặc Huyền trong ngực lại trầm thấp nói: "Đừng sợ, ta ở đây."
Cố Lưu Tích không tả nổi cảm giác lúc này là gì, hít một hơi sâu, nàng bật nhảy lên cao, nhanh chóng phóng về hướng Tích viên.
Trên đường cũng bất chấp mấy người Tử Hi đang lo lắng xen lẫn mừng rỡ, chỉ nhỏ giọng nói: "Tử Hi, chuẩn bị ít nước ấm, nàng ấy uống rượu. Gọi Nhược Quân cô nương đến xem thử, vết thương của nàng đã rướm máu."
Tử Hi biến sắc, cũng không nói với nàng chuyện của Tô Nhược Quân, vội vội vàng vàng đi tìm Bạch Chỉ.
Văn Mặc Huyền buồn ngủ lại không chịu nhắm mắt, nắm Cố Lưu Tích không buông tay. Biết rõ nàng bất an, Cố Lưu Tích yêu thương nàng, cũng ôm người vào lòng, chờ đợi Tô Nhược Quân đến.
Lúc nhìn thấy Bạch Chỉ, nàng ngẩn người, lập tức nhớ tới từ khi tỉnh dậy đã không thấy bóng Tô Nhược Quân, cẩn thận suy tư, cũng đại khái biết rõ xảy ra chuyện gì.
"Làm phiền Bạch tiền bối rồi."
Bạch Chỉ buông tiếng thở dài nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "Chớ gọi ta là tiền bối, gọi là Bạch di giống nàng đi."
Cố Lưu Tích buông mi mắt, không có trả lời, Bạch Chỉ cũng không nhiều lời, cúi người xem vết thương của Văn Mặc Huyền. Sau đó nhíu nhíu mày, Cố Lưu Tích có chút khẩn trương, nàng cũng cảm thấy vết thương Văn Mặc Huyền không ổn, nhỏ giọng hỏi: "Có việc gì vậy ạ?"
"Mấy ngày nay không biết đã chảy máu bao nhiêu lần. Đã thế, vết thương sâu như vậy còn uống rượu!" Bạch Chỉ muốn nổi nóng, sau đó chỉ than một tiếng, nói: "Hôm nay ngươi đã tỉnh, nàng nhất định sẽ nghe lời hơn. Cần phải kiêng cử, nghỉ ngơi điều độ, bằng không thì vết thương sẽ hư thối. Đến nay e là sẽ để lại sẹo rồi."
Ánh mắt Cố Lưu Tích tối sầm lại, cúi đầu nhìn người nọ giả bộ nhắm mắt, mím chặt miệng.
"Được rồi, để nàng nghỉ ngơi thật tốt đi." Bạch Chỉ hơi ngừng lại rồi nói tiếp: "Chuyện của Danh Kiếm sơn trang ngươi đều biết rồi nhỉ?"
Nét mặt Cố Lưu Tích hơi trầm xuống, sau đó lại khôi phục thản nhiên, nhỏ giọng nói: "Không quan trọng, ta chỉ quan tâm nàng, chỉ cần nàng khỏe mạnh, những chuyện khác đều không quan trọng."
Nói rồi, nàng dường như thoải mái hơn rất nhiều, cúi người, dịu dàng nói nhỏ bên tai Văn Mặc Huyền: "Ngoan, ngủ đi."
Văn Mặc Huyền miễn cưỡng mở mắt, cặp mắt mù sương lóe tia lấp lánh làm cõi lòng Cố Lưu Tích khẽ run, nàng mơ màng nói: "Nàng ngủ cùng ta."
Cố Lưu Tích cười cười: "Được, ta ngủ cùng ngươi, ngươi nhắm mắt lại trước đi."
Bạch Chỉ nhìn các nàng, có chút thất thần, nỗi chua xót trong lòng khó có thể che giấu. Nàng chậm rãi đi ra ngoài, nhìn đồi núi trập trùng phía xa, trầm thấp nói: "Lam nhi, nàng rất hạnh phúc, cũng mạnh mẽ hơn chúng ta rất nhiều."