Trùng Sinh Các Chủ Có Bệnh

Chương 124





-----"Dịu dàng nói: "Chớ sợ, ôm chặt ta.""-----

Cố Lưu Tích hơi sững sờ, ngay sau đó, trong mắt lóe nàng lên niềm vui sướng. Vô luận là ở kiếp trước hay là ở kiếp này, nàng đều rất tò mò về Tâm Tích các. Thực tế, đây là do người trong lòng của nàng một tay sáng lập đấy.
Văn Mặc Huyền nhìn nàng, cũng khẽ mỉm cười.
Mấy ngày trở lại Dự Châu, Văn Mặc Huyền không có chú ý đến động tĩnh của Minh U giáo cùng Danh Kiếm sơn trang, mà chỉ yên tĩnh quan sát những kẻ tự xưng là nhân sĩ giang hồ võ lâm chính nghĩa, bắt đầu đủ loại chỉ trích và thảo phạt Tâm Tích các.
Nhưng Tiêu Kỳ không có để các nàng đợi quá lâu. Sau khi từ Thanh châu trở về, nàng ta liền phái người đi chặn giết Văn Húc và Văn Mạt. Chẳng qua sau khi Lôi Đình dẫn người đi, chỉ gửi về vẻn vẹn một phong thư nói nhiệm vụ đã hoàn thành, còn người thì không hề có tin tức. Làm Tiêu Kỳ nghi hoặc trong lòng, hơn nữa chính là tức giận.
Mới về nhà lại vì chuyện ở Thanh châu mà bị Tiêu Diễn răn dạy một bữa, buồn bực nằm trong phòng "tự kiểm điểm bản thân". Thật vất vả mới được giải thoát, liền không thể chờ đợi mà chạy khỏi Danh Kiếm sơn trang, dù sao lúc này Dự Châu tuy rằng mơ hồ mùi tranh đấu, nhưng cũng rất là náo nhiệt.
Tiêu Kỳ mang theo cận vệ Tiêu Sơn đi dạo quanh thành Dự Châu. Dựa theo lệ cũ, nàng ta đến Kim Ngọc các ngắm một lát. Kim Ngọc các chính là tiệm trang sức lớn nhất Dự Châu. Tay nghề của đại sư phụ Kim Quang Diệu cũng rất cao minh. Gia đình giàu có ở Dự Châu xứng sức đều dùng trang sức ở đây. Đối với Tiêu Kỳ mà nói, tự nhiên là nơi tốt.
Vừa vào Các, trên mấy bàn gỗ đàn bày biện hộp gỗ gương, vàng bạc ngọc khí được phân loại sắp đầy trong đó.
Tiêu Kỳ là khách quen của Kim Ngọc các, lại là đại tiểu thư của Danh Kiếm sơn trang. Thấy nàng ta đến, chưởng quầy lập tức sai tiểu nhị đến tiếp đôi nam nữ đang tinh tế thưởng thức một khối bạch ngọc, còn mình nở nụ cười tươi rói chạy ra đón chào:
"Tiêu tiểu thư, hôm nay lại tới nữa à. Vừa hay, đại sư phụ của chúng ta mới làm mấy món đồ tốt. Hôm qua cũng mới nhập một lô ngọc khí tốt nhất, tiểu thư có muốn xem thử không?"
Tiêu Kỳ gật đầu, nhưng lại có vẻ không để tâm ánh. Ánh mắt nàng ta rơi vào hai người đang lựa chọn ngọc bội ở phía trước.
Ở góc nhìn của nàng ta, chỉ có thể thấy sườn mặt của hai người họ. Nữ tử bên trái mặc bộ đồ màu thủy lam, bên hông buộc dây lụa yểu điệu rủ xuống, quấn quanh eo nhỏ. Nam tử bên cạnh mặc trường bào, vạt áo thêu viền chỉ bạc. Trường thân ngọc lập. Tuy rằng trông có vẻ hơi gầy hơn nam tử bình thường, nhưng người đứng ở đó, kèm theo tư thái phong độ, nho nhã ôn hậu, trên mặt còn đeo mặt nạ bằng bạc, che đậy dung mạo, lộ ra vẻ thần bí.
Lúc này, hắn tự tay cầm khối bạch ngọc kia lên, tỏ ý cho nữ tử bên cạnh nhìn thử. Xương bàn tay thẳng tắp, thon dài trắng nõn, so với tay nữ nhi còn đẹp hơn mấy lần. Lại cầm trong tay khối bạch ngọc tản ra ánh huỳnh quang dịu dàng, càng làm nổi bật bàn tay ấy, sáng óng ánh như ngọc. Ngay cả là Tiêu Kỳ được nuông chiều ngang ngược xưa nay, cũng không nhìn được mà thầm khen một tiếng. Nam nhân này trông xinh đẹp thật.
Chưởng quầy thấy Tiêu Kỳ chăm chú nhìn chằm chằm bên kia, cũng không biết là nhìn ngọc hay là nhìn người. Hắn vuốt vuốt chòm râu, cười cười. Cũng không phải chê cười Tiêu Kỳ, khi nãy hắn nhìn thấy hai người kia cũng ngẩn ngơ chốc lát.
"Tiêu tiểu thư, mời nhìn thử chung quanh trước. Ta đi lấy đồ cho cô."
Tiêu Kỳ lấy lại tinh thần, có chút xấu hổ, đã thấy hai người kia từ từ thấp giọng nói nhỏ, hoàn toàn ngó lơ nàng ta. Thế là nàng ta càng oán giận, trong lòng có cảm xúc khó hiểu.
Nhưng lúc này nàng lại chú ý đến khối ngọc trên tay nam tử nọ, ánh mắt chớp lên, lộ ra vẻ hưng phấn: "Không cần vội, chờ ta xem khối ngọc kia trước đã."
Nam tử đang hỏi thăm giá cả hơi dừng lại, lúc quay đầu, Tiêu Kỳ đã đi tới.
Đôi ngươi như mặc ngọc xuyên thấu qua mặt nạ bằng bạc nhìn nàng, không thấy chút gợn sóng, lại thâm thúy như bầu trời đêm. Tiêu Kỳ vốn định cất lời, lại bỗng nhiêu cứng miệng.
Nữ tử áo lam nhìn nàng, cặp mắt thoáng dao động, mấp máy miệng, sau đó ôn tồn nói: "Cô nương, ngọc này chúng ta đã xác định sẽ mua trước rồi."
Tiêu Kỳ nhìn gương mặt thanh tú thoát tục mang nụ cười không nóng không lahj, lập tức cảm thấy gai mắt khó chịu. Tiêu Kỳ tự nhận vẻ ngoài của mình không hề tục tằng, trong tất cả võ lâm thế gia, không có mấy người có thể hơn nàng ta.
Nữ tử này từ đâu xuất hiện đây? Hơn nữa, vừa gặp nàng ta đã cảm thấy rất là chán ghét rồi.
Trong mắt có chút chán ghét, Tiêu Kỳ cười một tiếng, nói: "Chẳng phải còn chưa trả tiền à? Cứ xác định thì là của ngươi?"
Sau đó quay qua nói với chưởng quầy: "Chưởng quầy Tiền, ta muốn khối ngọc đó. Bọn họ ra giá bao nhiêu, ta trả gấp đôi!"
Giọng điệu của nàng ta rất tùy tiện, quay đầu lại còn mang ánh mắt khiêu khích mà nhìn nữ tử nọ - cũng chính là Cố Lưu Tích. Còn muốn đoạt lấy bạch ngọc trong tay nam tử hắc bào nữa.
Văn Mặc Huyền nhíu mày, xoay tay tránh đi: "Cô nương, ngọc này đã được ta chọn trước, cũng đã định giá cả xong rồi. Quân tử không đoạt đồ tốt của người khác, thứ tự trước và sau cũng là lẽ phải."
Chất giọng vốn thanh nhã dịu dàng được nàng tận lực đè thấp, lộ ra cảm giác trầm ấm, nhưng lại dễ nghe vô cùng.
Tiêu Kỳ nhìn Văn Mặc Huyền đang dùng ánh mắt không hề gợn sóng nhìn mình, trong lòng mơ hồ có chút tức giận, cười lạnh một tiếng: "Chưởng quầy Tiền."
Nàng ta không có nói thêm cái gì, âm điệu trào phúng đầy tức giận ấy, dĩ nhiên không cần nói cũng hiểu.
Trên trán chưởng quầy Tiền lấm tấm mồ hôi lạnh, khó xử nói: "Tiêu tiểu thư, Kim Ngọc các trước nay trọng danh tiếng, trong giới buôn bán, người đến đều là khách. Hai vị khách quan đây đúng là..."
"Chưởng quầy Tiền, Danh Kiếm sơn trang và Kim Ngọc các hợp tác rất nhiều lầ, ta cũng là khách quen của Kim Ngọc các, giao tình ấy đã không còn đơn giản là mua bán rồi. Bởi vì hai kẻ không biết từ đâu chui ra mà trở mặt với ta, Chưởng quầy Tiền, ông nghĩ kỹ chưa?"
Sắc mặt Tiền Mậu cứng ngắt, hồi lâu không nói gì.
Trong mắt Cố Lưu Tích ánh vẻ tức gận, giọng nói cũng lạnh đi: "Tiêu cô nương hùng hổ dọa người như vậy, có phải là tác phong của Danh Kiếm sơn trang không? Một người trong giang hồ, vậy mà làm khó người ta buôn bán, ỷ thế hiếp người, không khỏi làm nhục thân phận mình quá."
Mắt Tiêu Kỳ cũng sắc lại: "Miệng lưỡi sắc bén lắm. Ỷ thế hiếp người? Những năm này, Danh Kiếm sơn trang ta đã làm biết bao chuyện cho võ lâm đồng đạo. Minh U giáo an phận mấy năm, Tây Vực và người Hồ cũng không dám xâm phạm Trung Nguyên ta, có cái nào không phải nhờ cha ta? Một khối ngọc được lọt mắt ta, ta lại không trộm không đoạt, các ngươi còn có gì để nói. Hơn nữa, hừ, nơi này là Dự Châu, nếu như ngươi không thức thời..."
Nàng ta đang nói, Tiêu Sơn sau lưng chậm rãi tới gần, hơi thở sắc bén ác liệt trên người hắn không hề có ý thu liễm.
Ánh mắt Văn Mặc Huyền phát lạnh, bỗng gục mặt xuống, tay rũ bên hông siết chặt lại.
Cố Lưu Tích cũng tức giận, nhưng vẫn là đưa tay nắm tay Văn Mặc Huyền, khẽ lắc đầu.
Văn Mặc Huyền quay đầu lại, có chút khó chịu mà nhìn nàng một cái, sau đó thả ngọc xuống. Nàng ra tay có phần khéo, Lưu Vân bạch ngọc xoay tròn một vòng trên quầy, trùng hợp ngã vào vùng sáng nhạt trên mặt quầy. Tia nắng xuyên qua Lưu Vân bạch ngọc, tỏa ra bóng sáng hình tường vân, lập tức làm mấy người đều dồn mắt nhìn nó.
Thấy Tiêu Kỳ có vẻ kinh ngạc, Văn Mặc Huyền và Cố Lưu Tích liếc nhau, trong lòng thầm thở phào.
Tiêu Kỳ cầm lấy ngọc nhìn kỹ, càng xem càng vui vẻ, trong mắt mơ hồ tỏa sáng. Quay sang thấy Cố Lưu Tích và Văn Mặc Huyền trông buồn bực khó chịu, nàng ta đá mắt với Tiêu Sơn, đem một chồng ngân phiếu thả ở trên quầy, sau đó rút một phần đưa cho Văn Mặc Huyền.
Văn Mặc Huyền nhàn nhạt nhìn nàng ta một cái, nói: "Không cần." Rồi xoay người rời khỏi.
Tiêu Kỳ đưa tay ngăn nàng lại: "Ngươi tên là gì?"
Cố Lưu Tích cứng ngắt, lườm Văn Mặc Huyền một cái, Văn Mặc Huyền ngẩn người, khẽ nói: "Tô Cố."
Hai người nhìn Tiêu Kỳ cầm ngọc rời khỏi mới nhẹ nhàng thở ra.
Cố Lưu Tích nhìn chằm chằm vào Văn Mặc Huyền, nhìn lại nhìn, thầm nói: "Sao người lại hút người như vậy nhỉ?"
Văn Mặc Huyền trừng mắt, ra vẻ vô tội nhìn nàng. Nắm tay của nàng vuốt vuốt, Văn Mặc Huyền cười cười: "Loại người đó cần gì để trong lòng. Không xinh đẹp bằng ngươi, tính tình không dịu dàng bằng ngươi, cũng không thông minh bằng ngươi. Cần phải ăn dấm ư?"
Cố Lưu Tích cười trầm: "Vậy nếu có người ưa nhìn hơn ta, dịu dàng hơn ta, thông minh hơn ta, ngươi sẽ trèo tường hử?"
Văn Mặc Huyền hơi kinh ngạc, nói: "Trên đời này có người như vậy à?"
Cố Lưu Tích bấm véo nàng một cái, cười đến ngượng ngùng. Nàng cũng không phải ăn dấm, chỉ là cảm thấy loại người đó, không có tư cách mơ ước Văn Mặc Huyền. Người như Tiêu Kỳ, khiến nàng rất không thoải mái.
Dạo gần đây, Dự Châu có rất nhiều người giang hồ, đi ngang qua một tửu quán, thấy bối năm đại hiệp phối kiếm đang nói chuyện đến khí thế ngất trời.
Một nam tử mặt trắng hơn ba mươi tuổi uống ngụm rượu, ra vẻ căm hận nói: "Cái thứ rác rưởi Tâm Tích các ấy quá là độc ác! Một nhà hơn ba mươi người bị giết sạch, ngay cả đứa nhỏ còn trong tã lót cũng không buông tha. Đường Đại thiếu gia bị chém hơn mười đao, cũng không còn hình người nữa."
Người còn lại cũng nhíu chặt mày rậm, phụ hoạ theo: "Quả đúng là vậy, hơn cả với thảm án diệt môn Tô gia năm đó."
"Tô gia?" Nam tử mặt trắng có chút nghi hoặc.
"Lưu huynh không biết à, Tô phủ ở Dự Châu mười năm trước chính là thương nhân nhà giàu. Gia chủ Tô gia làm ra người cũng trượng nghĩa, hay làm việc thiện, là một người tốt đúng nghĩa. Đáng tiếc, cũng là trong một đêm bị tàn sát cả nhà."
"Có phải là Tô Diệp?"
"Không sai."
Một tên cường tráng khác có vẻ khinh thường mà nhếch miệng: "Hay làm việc thiện cái gì, cũng chỉ là giả nhân giả nghĩa thôi. Năm xưa hắn là một phú thương ở phương Bắc, không biết thu hoạch được bao nhiêu tiền tài, chút bố thí ấy tính là gì chứ. Lại nói, chỉ sợ các ngươi không biết à, Tô Diệp kia vốn là Nhiễm Thúc Diệp, chính là giáo chủ Minh U giáo năm đó. Hắn bỏ chức giáo chủ không làm, chạy đến Dự Châu vơ vét của cải, trọng nghĩa khinh tài? Ta thấy ấy à, xem chừng là có quỷ kế gì chuẩn bị xâm lấn Trung Nguyên đấy. Dụng tâm hiểm... A!"
Hán tử đó bỗng nhiên hét thất thanh, bịt miệng lại. Mà máu tươi từ kẽ ngón tay hắn trào ra, làm mấy người bên cạnh đều đề phòng. Bọn hắn quan sát chung quanh, nhưng căn bản không phát hiện phương hướng của ám khí.
Hán tử nọ run rẩy buông miệng, nhả ra một búng máu, bốn năm cái răng rụng trộn lẫn trong đó, còn có một hạt bạc vụn.
Hắn xanh cả mặt, cũng không dám lộ ra. Hắn biết rõ, người xuất thủ có thể dễ dàng lấy mạng của hắn rồi.
Bên ngoài tửu quán, trong mắt Cố Lưu Tích đầy nộ khí, nhưng lại mang thương tiếc mà nhìn Văn Mặc Huyền.
Văn Mặc Huyền bình tĩnh nhìn nàng, bỗng nhiên phốc phốc bật cười: "Được rồi rồi, đừng tức giận nữa. Hàm răng của hắn đã bị ngươi đập rụng hết rồi."
Dừng một chút, nàng quay đầu nhìn tửu quán kia, sau đó cười nhạt, dẫn Cố Lưu Tích đang muốn bùng nổ rời khỏi.
Cố Lưu Tích một mực len lén quan sát nàng, nhớ đến lời nói của kẻ kia, ngực thấy đau nhói không thôi. Tuy rằng nhìn Văn Mặc Huyền như không thèm để ý, có mang ý cười, nhưng nàng không cảm thấy nàng ấy không để bụng. Ngay cả nàng còn khó mà nhịn nổi, thì huống chi...
Bờ môi khẽ nhúc nhích, muốn nói lại thôi, không biết an ủi như thế nào, lại sợ chạm đến chỗ đau của nàng ấy.
Văn Mặc Huyền đi vài bước, trông thấy nàng như vậy thì quay đầu, nghiêm mặt nói: "Tích nhi, ta rất ổn."
Sau đó nàng nắm chặt tay Cố Lưu Tích, ánh mắt phiêu xa, nhỏ giọng nói: "Thật sự, không cần người khác hiểu được bọn họ tốt cỡ nào, chỉ cần ta biết, bọn họ là người tốt nhất, cha mẹ tốt nhất trên đời này, là đủ rồi. Về phần người khác nọ họ, ta đòi lại là được. Ta không buồn bực, cũng không khó chịu."
Giọng của nàng trầm thấp, mặt mày vẫn thanh nhã như trước, lại càng làm Cố Lưu Tích đau lòng. Nhất là một câu lẩm bẩm sau cùng, khiến tim nàng đau muốn run lên.
Không có nhiều lời, cũng không có an ủi, chỉ có thể liên tục gật đây, nắm chặt tay nàng.
Sau khi đến Dự Châu, hết thảy mọi chuyện đều tiến hành dựa theo suy tính của Văn Mặc Huyền.
Lâm Đỉnh Thiên ở Sóc Châu một lần nữa tụ tập bộ hạ cũ của Lạc Hà lâu, âm thầm phát triển thế lực. Mà đã trải qua trận náo động ở Thanh Châu, ám phòng dưới Hồng Tụ Chiêu bị hủy hoại hơn phân nửa, Tương Tây Tứ Quỷ đắc lực nhất bị hao tổn, Nhiễm Thanh Ảnh khó dung thứ cho hắn dù chỉ là nửa phần. Hầu như cùng một thời gian, tung tích của Lâm Đỉnh Thiên liền bị bại lộ.
Võ lâm có rất nhiều nhân sĩ bị Lạc Hà lâu ám sát, thời điểm này tự nhiên không cách nào ngồi yên không để ý. Hơn nữa Nhiễm Thanh Ảnh cố ý dùng độc nhân ở Thanh Châu đối phó hắn. Lâm Đỉnh Thiên sứt đầu mẻ trán, thậm chí không rảnh chú ý đến chuyện của Tiêu Mộng Cẩm, triệt để vạch mặt với Minh U giáo.
Nội thành Dự Châu, rất nhiều cứ điểm của Tâm Tích các bị xông phá. Tựa hồ bởi vì như rắn mất đầu, Tâm Tích các tứ cố vô thân, nhất thời lòng người lay động. Tuy có chống cự khiến người trong võ lâm ăn khổ, nhưng hơn thế nữa là nhân tâm tan rả, lần lượt tháo chạy. Rất nhiều cứ điểm cuối cùng bị thiêu rụi, hóa thành tro tàn.
Có lời đồn, các chủ Tâm Tích các bị người ám sát, mấy vị Đường chủ vì đoạt vị, gà nhà bôi mặt đá nhau. Toàn bộ Tâm Tích các đã bị chia rẽ, bởi vậy gặp biến cố này, cũng không có khiến người ta cảm thấy không ổn.
Cho đến khi người trong Tâm Tích các đã bỏ trốn hết, cứ điểm bị hủy toàn bộ, một đám người lấy danh đấu tranh vì Đường gia mới cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.
Về phần căn cứ của Tâm Tích các vốn luôn thần bí khó lường, không ai có thể mò được nửa điểm manh mối. Nhưng mà, đối với đại đa số người, Tâm Tích các chỉ là giấu đầu lộ đuôi, khó thành đại khí. Dự Châu có Danh Kiếm sơn trang tọa trấn, dĩ nhiên không đáng để lo.
Khi chúng nhân đang dừng mọi công kích, Văn Mặc Huyền lại thản nhiên mang Cố Lưu Tích đến Tâm Tích các.
Lúc trước thiết lập Tâm Tích các, dưới sự trợ giúp của Cung Minh, Văn Mặc Huyền đã tìm được một chỗ tuyệt hảo vô cùng, chính là Mang Sơn.
Mang Sơn ở phía Bắc thành Dự Châu, kéo dài trăm dặm, núi non trùng điệp, tú lệ yên tĩnh, hoàn toàn là một tấm chắn thiên nhiên.
Mặc Ảnh cùng Tử Hi dẫn đường phía trước, Văn Mặc Huyền và Cố Lưu Tích đi theo sau.
Nhìn xung quanh quấn đầy dây leo và cây cối um tùm, Cố Lưu Tích cứ cảm thấy kỳ kỳ. Khi Mặc Ảnh rẽ lần thứ chín, nàng cuối cùng nhìn ra một ít manh mối.
Cỏ cây bố trí ở nơi đây cũng không đơn giản, có lẽ là dựa theo trận kỳ hành bát quái nào đó.
"Mặc Huyền, nơi này là vùng trận pháp à?"
Văn Mặc Huyền nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, nơi này cách Tâm Tích các chỉ vài dặm. Nếu muốn đên Tâm Tích các, phải đi qua khu vực này. Trận này tên là Kỳ Lâm Thập Bát Trận, có mười tám mê trận, đan xen lẫn nhau, phạm vi liên quan rất rộng, lợi dụng cây cối dây leo mà dàn thành. Nếu có người tùy tiện xâm nhập, sẽ không bị nhốt trong đó, chỉ có điều sẽ bị khiển đi xa Tâm Tích các, vây quanh một chỗ khác. Đến khi trở và, ta sẽ nói kỹ hơn cho."
Cố Lưu Tích gật gật đầu, cẩn thận lưu ý xung quanh, trong lòng vẫn còn suy tư.
Đi qua Kỳ Lâm Thập Bát Trận đã qua nửa canh giờ sau. Mọi người đi về phía trước vài bước, bốn người mặc áo đen lặng yên nhảy ra trước mặt. Ánh mắt dò xét quét quanh, nhỏ giọng nói: "Người tới là ai?"
Mặc Ảnh móc ra một khối lệnh bài bằng bạch ngoc, chính giữa khắc một chữ thiên, vầng sáng lưu chuyển. Hắn trầm giọng đáp: "Thống vệ phòng chữ Thiên của Ám Ảnh đường. Đèn trúc tối đường đi đêm?"
Người mặc áo đen lên tiếng đáp: "Khói mờ hang đá ngồi thiên, mời các vị!" Sau đó ẩn nấp không thấy bóng dáng.
Lúc này đoàn người đã đến đỉnh núi. Có một đường mòn uốn lượn, cắt ngang một mảnh xanh biếc, dần dần chìm vào bóng tối.
Đợi đến lúc Cố Lưu Tích đi qua, mới phát giác, con đường nhỏ này lại dẫn đến một đường hầm, dường như xuyên thẳng vào thân núi, vừa tĩnh mịch lại âm hàn.
Càng đi vào trong, ánh sáng càng mờ nhạt. Mặc dù người tập võ thị lực rất tốt, Cố Lưu Tích cũng không thể nhìn rõ quang cảnh xung quanh. Một lát sau, có tiếng vang rất nhỏ, mấy chung đèn trên vách đá đồng loạt sáng lên. Cố Lưu Tích nhìn chất lỏng màu đen bên trong đèn, hơi sững sờ. Là hắc thủy, vậy một chung đèn kia có thể cháy được khá lâu à.
Chuyển đường nhìn sang phía trước, nàng khẽ giật mình. Trước mắt tối như mực, không cách nào nhìn thấy điểm cuối. Mấy chục chung đèn phát sáng hai bên tựa hồ bị cắn nuốt hết. Dường như ánh sáng không thể nào kéo tới đó.
"Mặc Huyền, chỗ này là vực sâu?"
"Đúng vậy. Đây là vực sâu tạo thành do sơn mạch bị sụp đổ từ bên trong. Sâu không thấy đáy, rộng tầm hơn mười trượng. Nếu không có cánh, không ai có thể bay lướt qua nó, đến tòa huyền phong đối diện cả."
Cố Lưu Tích có chút rung động. Địa vực như vậy, quả thực như là bút tích của thần, có thể xưng là rãnh trời, làm sao có thể đi qua?
Mặc Ảnh trở lại nhỏ giọng nói với Văn Mặc Huyền: "Các chủ, chỗ này từ sau khi ngài rời đi chưa từng biến đổi. Chẳng qua, đã nhiều năm chưa đi qua lần nữa, ngài..."
"Nơi này hết thảy đều là qua tay ta, ta có nắm chắc mà." Văn Mặc Huyền lắc đầu, chậm rãi đi lên trước vài bước, đứng ở cạnh vực sâu.
Cố Lưu Tích từ nhỏ đã sợ độ cao, mặc dù ngày thường không hiện rõ, nhưng loại vực sâu cực kỳ hiểm trở thậm chí không thấy đáy thế này, khiến chân nàng cũng muốn rã rời. Mà giờ phút này nhìn thấy Văn Mặc Huyền đứng ở đó, còn bước lên trước mấy bước, nàng giơ tay níu nàng ấy lại. Mắt nhìn phía dưới, mơ hồ có thể nhìn thấy vách dựng đứng, sắc mặt lập tức tái mét.
Văn Mặc Huyền còn nhớ rõ khi bé nàng rất sợ cao, thậm chí lên nóc nhà cũng không dám xuống. Phát giác được tay nàng đổ mồ hôi lạnh, vuốt ve lòng bàn tay ấy, dịu dàng nói: "Chớ sợ, ôm chặt ta."
-------
Editor có lời muốn nói: Chúc mọi người ăn tết Tây vui vẻ~~~ èn en en~~