Trùng Sinh Các Chủ Có Bệnh

Chương 111







-----""Cô nương ngốc, ngươi cũng không biết ta muốn làm gì, còn phối hợp ta diễn như thế?""-----
Hai người cũng không vội, bình thản chậm rãi đi thẳng về hướng Liệt Diễm môn.
Liệt Diễm môn thân là một trong ba đại môn phái ở Thanh Châu, nên đại thọ năm mươi của môn chủ họ khá là xôn xao tại Thanh Châu. Trên đường đi rất nhiều người trong võ lâm đều lần lượt hướng Liệt Diễm môn tiến đến, đến là náo nhiệt nhanh. Văn Mặc Huyền cùng Cố Lưu Tích hai người xen lẫn trong trong đó, đều là bình thường cách ăn mặc, cũng là không gây chú ý ánh mắt của người ngoài.
Liệt Diễm môn ở vào Thanh Châu thành tây lạc nhạn núi, bằng lưng chừng núi mà xây dựng, quy mô không nhỏ. Dưới chân núi đều là sản nghiệp của Liệt Diễm môn. Bởi vì là con đường phải đi qua nếu muốn tới Sóc Châu, nên ở đây có hẳn một lều trà chuyên dụng.
Nơi này cách lạc nhạn đình không xa. Từ xa nhìn lại, có thể nhìn thấy mái đình giữa một vùng trời xanh ngát.
Hôm nay là đại thọ của La Thịnh, lều trà cũng đông người hơn. Trên giang hồ, thế lực của Thanh Châu mặc dù không lớn, nhưng lại có không ít môn phái. Hơn nữa, vị trí địa lý và sản vật của Thanh Châu khiến người ta thèm khát, các đại môn phái xung quanh dù ít dù nhiều đều có tâm tư với Thanh Châu. Vì tạo mối quan hệ tốt, đại thọ của La Thịnh, bọn họ tất yếu phải phái người tới dự.
Chẳng qua, dù những danh môn đại phái đó đều muốn lôi kéo mấy thế lực ở Thanh Châu, nhưng thực chất bên trong cũng không để vào mắt cái gọi là một trong ba thế lực lớn nhất Thanh Châu này.
Theo ý bọn họ, không có Danh kiếm sơn trang ra mặt che chở, tam đại môn phái ấy đã sớm bị bọn họ chèn ép đến không thể phản kháng rồi.
Cho nên dù là đến đây chúc thọ, cũng có rất ít chưởng môn nhân tự mình đến, phần lớn là môn hạ đệ tử trẻ tuổi đầy hứa hẹn thay thế sư phụ đến mà thôi.
Những người này phần lớn trẻ tuổi tự ái cao, thân là kiêu tử của môn phái, bên trong rất thanh cao, tự nhiên xem nhẹ chuyện chúc thọ môn chủ phái nhỏ. Chẳng qua là phụng mệnh đến nên không thể không đối phó, bởi vậy phần lớn đều dừng lại ở lều trà nghỉ ngơi chút đỉnh, thừa dịp kết giao với đệ tử môn phái khác, đợi đến lúc thọ yến bắt đầu rồi mới lần lượt lên núi.
Văn Mặc Huyền và Cố Lưu Tích đến không gọi là muộn, vừa lúc lều trà còn dư ra một bàn nhỏ. Nhóm Ảnh Tử đã mai phục trước, hai người không nhất thiết phải đi sớm, bởi vậy tạm thời ở đây uống trà giết thời gian cũng được.
Mọi người có mặt hôm này đều là người trong giang hồ, nếu để chậm trễ ai cũng không biết hậu quả sẽ như thế nào. Vì thế, tiểu nhị lều trà loay hoay chân không chạm đất, e sợ đắc với ai đó.
Tiểu nhị thấy hai người ngồi xuống, nhưng đều mặc quần áo vải thô đơn giản, giọng nói không trầm thô như nam tử trưởng thành, bên người cũng không đeo binh khí, cho rằng chẳng qua là thiếu niên bình thường lui tới. Sau khi dâng trà cho hai người xong, nghe thấy có người ở đằng kia thúc giục thét to, tiểu nhị vội vàng nói câu: "Xin lỗi, xin hai vị tiểu ca cứ tự nhiên, ta không tiếp đón thêm được nữa." Rồi lập tức chạy nhanh qua bàn khác.
Cái bàn hình như là vừa dọn xong, ấm trà chỉ có một tách, cũng không có bánh. Cố Lưu Tích không để ý lắm, chuyện buôn bán vốn cũng không dễ dàng, nàng cũng hiểu tiểu nhị rất bận bịu.
Dùng nước sôi cẩn thận tráng tách trà, len lén lau sạch sẽ, mới rót một tách để trước mặt Văn Mặc Huyền. Mặc dù chỉ là một lều trà nhỏ, nhưng trà ở đây lại có hương thơm ngát dài lâu, màu sắc trong thuần. Dù không sánh được nước trà của Tô phủ, nhưng vẫn rất là ngon.
Văn Mặc Huyền thấy nàng làm như vậy, khẽ mỉm cười, ấm giọng nói: "Ta cũng không khát. Nhưng mà ngươi đó, ở đất Thục lâu ngày, có lẽ là không thích ứng được với khí hậu phương Bắc, môi đều khô hết rồi kìa. Ngươi uống đi."
Cố Lưu Tích theo phản xạ liếm liếm môi, lắc đầu nói: "Không sao, ta vào tìm một ly nữa, ngươi uống trước đi."
Thấy nàng muốn ngồi dậy, Văn Mặc Huyền cũng không ngăn nàng. Bên tai nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập, mí mắt hơi khép lại rồi nhìn qua.
Trên quan đạo xa xa, bụi đất tung bay, vó ngựa vội vã, một đoàn người đang cưỡi ngựa phóng như bay đến. Dẫn đầu ba người, hai nam một nữ, từ trang phục có thể thấy thân phận không tầm thường. Nhóm người ở đằng sau thì mặc đồ xám gọn gàng, bên hông đều giắt một thanh trường kiếm. Đến lều trà, bọn họ lập tức trở mình xuống ngựa, bước tới phía này.
Thị lực của Văn Mặc Huyền rất tốt, từ xa nhìn thấy kiếm trong tay bọn họ, ánh mắt càng thêm tối, nhưng vẫn nhàn nhạt thu hồi tầm nhìn, quay qua nhìn thiếu niên vận áo vải thô bước vào trong lều.
Mấy người ở đây vốn đang thảo luận những sự kiện đang diễn ra trên giang hồ, thấy người đến, lập tức yên tĩnh trở lại, sau đó đồng loạt đứng lên chào nam tử áo trắng dẫn đầu.
"Thì ra là Liêu thiếu hiệp!"
"Liêu huynh!"
Trong lúc nhất thời, mặc kệ có giao tình hay không có giao tình, chứng kiến người tới là Đại đệ tử Danh kiếm sơn trang Liêu Chính Phong, đều đứng dậy ôm quyền hành lễ.
Liêu Chính Phong vận trường bào màu trắng, ngũ quan chính khí tuấn lãng, trong tay là thanh kiếm Kinh Hồng, trên mặt là vẻ nho nhã gần gũi, khom người đáp lễ: "Các vị hữu lễ, mời ngồi mời ngồi. Đừng vì tại hạ mà mất hào hứng."
Thấy vậy, mấy người có qua lại thân thiết với Danh kiếm sơn trang đều tranh thủ thời gian hàn huyên vài câu. Thấy bên cạnh Liêu Chính Phong là một cô nương mặc áo vàng và một nam tử lớn tuổi khác, Đại đệ tử Vân Tiêu môn Vân Lâm Nghi có giao tình không tệ với Liêu Chính Phong mở miệng nói: "Liêu huynh, hai vị sau lưng là sư đệ sư muội nào vậy?"
Nữ tử nghe hắn nói như thế, khóe miệng nâng lên, có chút xem thường: "Vân Lâm Nghi, mới có vài năm, đã không nhận ra ta?"
Giọng điệu của nàng cũng không tốt, Vân Lâm Nghi lập tức kết luận được là bà cô nào đến rồi, vội cười nói: "Ba năm không gặp, Tiêu cô nương trổ mã ngày càng xinh đẹp như tiên nhân, tại hạ nhất thời mắt vụng không dám xác nhận mà thôi."
"Kỳ nhi, chớ vô lễ. Đây là tiểu sư muội Tiêu Kỳ, vị kia là nhị sư đệ của ta, Phó Lý."
Nam tử đứng cùng Vân Lâm Nghi cũng cười nói: "Thì ra là thiên kim của Tiêu trang chủ và Liêu huynh Phó huynh cùng nhau đến đây, thất lễ thất lễ."
Mắt thấy cả đám người đều đứng đấy, Vân Lâm Nghi vội nói: "Chắc hẳn Liêu huynh cùng Tiêu cô nương mấy người cũng muốn ngồi xuống uống miếng nước trà chứ nhỉ." Thấy xung quanh đã chật ních người, hắn gọi tiểu nhị: "Chủ quán, có còn bàn trống nào không."
Tiểu nhị đổ mồ hôi đầy đầu. Hắn đã biết người đến thân phận tôn quý, Đại đệ tử, Nhị đệ tử còn có thiên kim tiểu thư duy nhất của Danh kiếm sơn trang, làm sao có thể bỏ lơ được. Nhưng cái bàn cuối cùng, đã bị hai vị tiểu ca vừa rồi chiếm được. Hắn khẩn trương đáp: "Một bàn trống cuối cùng đã có người rồi."
Liêu Chính Phong cười cười: "Xem ra là chúng ta tới quá muộn. Không sao, lên đó sớm một chút cũng được."
Chẳng qua, ánh mắt lướt qua hai cái bàn trong góc, đều chỉ ngồi hai người. Hiện tại mọi người ở đây đều đứng dậy, duy chỉ có bốn người đó vẫn bình thản uống trà, dường như hoàn toàn không có ý thức tình huống xung quanh.
Vân Lâm Nghi không có chú ý nhiều, vẫn nhiệt tình nói: "Chúng ta mỗi người ép vào một chút, để Liêu huynh và nhóm Tiêu cô nương có chỗ mà ngồi."
Tiêu Kỳ vừa đến đã buồn chán mà đánh giá chung quanh, đã phát hiện hai bàn đặc biệt hút mắt nọ từ sớm.
Trong đó có một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào xanh đen và một cô nương quần áo trắng. Nàng có nhận ra, là hai đệ tử thân truyền của Văn Uyên các, nàng vốn không ưa gì, nhưng ngại quan hệ giữa hai bên, nên cũng không có ý định để ý tới.
Có điều, hai tiểu tử ăn vận vải thô, trông nghèo kiết xác kia, vậy mà cũng tùy tiện chiếm một cái bàn, bỏ lơ bọn hắn ở ngồi đó uống trà. Hơn nữa, hai nam nhân ốm yếu ngồi chung một chỗ, bầu không khí đó khiến người ta cảm thấy rất là quái dị, lập tức càng thêm không vui.
Tiêu Kỳ hừ lạnh một tiếng: "Cần gì phiền toái như vậy, không phải là ở kia có một bàn trống sao?"
Nàng hất cằm, nhìn thẳng chỗ Cố Lưu Tích, ý tứ không cần nói cũng biết.
Cố Lưu Tích hơi chững tay lại, sau đó nhìn Văn Mặc Huyền, rồi lại ra vẻ không hiểu mà tiếp tục bình tĩnh uống trà, chẳng qua trong mắt có chút bất đắc dĩ.
Không thấy hai người phản ứng lại, Tiêu Kỳ càng thêm căm tức, đi thẳng tới bên bàn, ném ra một thỏi bạc: "Cầm lấy, đủ các ngươi uống trà mấy tháng, tránh khỏi bàn này đi."
Bạc không nhỏ, xem chừng cỡ bốn, năm lượng, bị Tiêu Kỳ tùy ý vứt trên bàn, lăn vài rồi lại rơi xuống đất.
Liêu Chính Phong khẽ nhíu mày: "Kỳ nhi."
Mà lúc này, sắc mặt Cố Lưu Tích lập tức đỏ bừng, có chút bối rối luống cuống nói: "Ta... Chúng ta chẳng qua là khát đến... Đến uống nước mà thôi, ta không cần bạc của ngươi. Nước... ta... ta còn chưa uống hết. Ngươi đừng có mà không biết lý lẽ, khi dễ... người ta như vậy."
Văn Mặc Huyền ở bên nhìn nàng một cái, ánh mắt lay động, thần sắc cũng có chút kinh hoảng.
"Khi dễ người? Đúng là kẻ quê mùa không hiểu sự đời. Vừa rồi chúng ta tới, các vị đang ngồi đều đứng chào chúng ta, các ngươi vẫn cứ ngồi yên đấy. Có thể nhường chỗ cho bổn tiểu thư, là phúc phần kiếp trước ngươi tu được đấy."
Sắc mặt Tiêu Kỳ lạnh lẽo, giọng nói cũng có vẻ không kiên nhẫn, không thèm để ý một tiếng gọi kia của Liêu Chính Phong.
Cố Lưu Tích như là bị dọa sợ, run rẩy nói: "Bọn họ, cũng vậy không có đứng lên mà... Coi như... Coi như ngươi là đệ tử Danh kiếm sơn trang, cũng không thể hung ác như vậy chớ. Không phải luôn nói Danh kiếm sơn trang hiệp can nghĩa đảm, nhân thiện hảo hành sao, các ngươi sao có thể... ngang tàn như thế, là ỷ thế hiếp người sao?"
Trước đó, Tiêu Kỳ có tranh cãi với người ta ở Dự Châu, còn sai sử thuộc hạ đánh chết một công tử thương hộ, bị người qua đường mắng hồi lâu, về sau còn bị bẩm báo với Tiêu Diễn, bị phạt cấm cửa cả một tháng. Trong lòng nàng ta đặc biệt oán hận những tên không biết sống chết nói nàng ta như thế. Từ nhỏ đến lớn chưa từng bị phạt, là sao chịu được.
Lần này nhìn như thu liễm bớt, thực chất bên trong càng thêm âm u hơn.
Vả lại, nhìn thấy đôi nam nữ bên kia vẫn cứ bình thản ung dung, trong mắt đầy chán ghét, lửa giận cũng cao ngất, quát khẽ: "Ngươi muốn chết!"
Thẳng chân đạp bụng Cố Lưu Tích một cái.
Một cước này hung bạo, mặc dù nàng ta không tiến bộ, nhưng cũng là thiên kim duy nhất của Danh kiếm sơn trang, công phu không phải quá kém, đối với người bình thường mà nói, tuyệt đối là muốn mất nửa cái mạng.
Mấy người Liêu Chính Phong mặc dù không hài lòng nàng làm như thế, nhưng nghe được thiếu niên mặc vải thô kia nói mấy câu liên lụy Danh kiếm sơn trang, không có ngờ tới Tiêu Kỳ ra tay nhanh như vậy. Mọi người xung quanh càng không ngờ tới Tiêu Kỳ sẽ động thủ với một thiếu niên bình thường, nhất thời trở tay không kịp.
Cố Lưu Tích thấy rõ, nhưng không kịp tránh. Chẳng qua định khi chân kia đạp xuống thì sẽ bỏ ra chút sức đỡ lại. Mà Văn Mặc Huyền một mực sợ hãi không dám nói lời nào, lại đụng ngã cái ghế, vừa lúc bay tới trước người Cố Lưu Tích, thay nàng đỡ một cước.
Hai người ngã lăn trên đất. Cố Lưu Tích rõ ràng nghe được tiếng chân kia đá vào người Văn Mặc Huyền, còn có tiếng nàng nhỏ giọng hô đau. Lập tức khí huyết dâng lên. Trở mình đứng lên thì thấy Văn Mặc Huyền nhổ ra một búng máu, trên áo sau lưng còn rõ dấu chân mồn một. Mắt nàng đỏ hết lên. Nếu không phải Văn Mặc Huyền nhẹ nhàng xoa xoa sau lưng nàng tỏ ý bảo nàng bình tĩnh, thiếu chút nữa nàng đã cầm lòng không nổi rút nhuyễn kiếm bên hông ra giết Tiêu Kỳ rồi.
Liêu Chính Phong kéo Tiêu Kỳ lại, quát khẽ: "Kỳ nhi, đừng hồ đồ."
Vừa nói vừa định qua xem Văn Mặc Huyền bị thương thế nào, lại bị nam tử ngồi yên nãy giờ ngăn lại.
Mặt Liêu Chính Phong trầm xuống, nhưng vẫn ấm giọng nói: "Văn Húc, để ta xem tiểu huynh đệ này một chút, coi có bị thương gì hay không."
Nam tử gọi Văn Húc hơi kinh ngạc: "Ồ, là ta đã hiểu lầm. Ta tưởng vừa rồi Liêu huynh không có ngăn cản Tiêu Kỳ, tưởng huynh cũng có khúc mắt với hai vị huynh đệ này, sợ huynh lại động nộ, nên mới ngăn cản một chút. Dù sao, đại tiểu thư Danh kiếm sơn trang đánh chết người không phải lần một lần hai rồi. Hơn nữa một đạp kia của Tiêu Kỳ sức lực như thế nào, tất cả mọi người đều rõ ràng, tiểu huynh đệ kia hộc máu cũng không giả, có bị thương hay không cần phải coi lại ư."
Thấy hắn nhìn như nói xin lỗi, nhưng từng câu từng chữ đều ám chỉ Danh kiếm sơn trang dung túng Tiêu Kỳ lạm sát người vô tội, còn trào phúng mình dối trá, cặp mắt Liêu Chính Phong tối trầm, lại không thể nổi giận, đành vờ xin lỗi nói: "Dạo gần đây tâm trạng Kỳ nhi không tốt, nên chúng ta mới dẫn nàng ra giải sầu. Đây là nhất thời bị kích động, trong lòng rối loạn, ta không thể kịp thời ngăn lại, xác thực là lỗi của ta."
Tiêu Kỳ hung hăng nhìn chằm chằm Văn Húc, ngực kịch liệt phập phồng: "Văn Húc, ngươi đừng cho rằng Văn Uyên các vẫn là giang hồ đại phái mười năm trước, nếu không phải cha ta nể mặt nữ nhân kia, nâng đỡ nhiều lần, nó đã sớm bị người diệt trừ rồi."
Sắc mặt Văn Húc và nữ tử bên cạnh hắn lập tức phát lạnh, âm trầm nhìn Tiêu Kỳ, thoạt nhìn gần sắp bộc phát.
Mà nữ tử đi cùng Văn Húc vừa rồi đã cho Văn Mặc Huyền một viên đan dược, ra hiệu nàng ăn vào. Văn Mặc Huyền lúc này được Cố Lưu Tích đỡ dậy, hơi thở phì phò. Nghe thấy tên Văn Uyên các, không khỏi nhìn sang hai người Văn Húc một lần, trong lòng khẽ cười lạnh. Đây đúng là trùng hợp gom tụ đủ.
Thấy trên mặt Cố Lưu Tích lộ rõ vẻ lo lắng, Văn Mặc Huyền hơi đau lòng, liếc mắt nhìn Tiêu Kỳ ngang ngược ương ngạnh rồi, trong con ngươi càng nồng đậm khí lạnh.
Sau đó, nàng làm vẻ khí nhược sợ hãi mà nhỏ giọng nói với Cố Lưu Tích: "A Tích, chúng ta đi nhanh lên đi. Bọn hắn rõ ràng là thấy hai người kia không cung kính với bọn họ giống những môn phái nọ, nên mới quanh co ăn hiếp hai người chúng ta, khụ.. khụ... Hôm nay Danh kiếm sơn trang ai dám trêu, coi như là bị đánh chết rồi... Những danh môn chánh phái này cũng không dám quản, đi nhanh lên, đừng bướng bỉnh nữa."
Văn Mặc Huyền đè giọng rất nhỏ, người bình thường nghe không rõ, nhưng ngồi ở đây đều là người có nội lực, nên nghe rất rõ ràng, lập tức cảm thấy nghẹn họng. Mà ác cái là, nàng nói đúng sự thật nữa chứ. Bầu không khí lập tức rất là quái dị.
Tiêu Kỳ cũng nghe rõ ràng, cảm thấy cơn giận càng tăng lên. Luồng ác khí lẩn quẩn trong lòng, lý trí đã không còn, rút kiếm ra bay thẳng đến hai người Văn Mặc Huyền đâm tới.
Liêu Chính Phong kinh ngạc muôn phần, vội vàng đi ngăn cản. Văn Húc đã rút kiếm ngăn trở đường đi của nàng, hai người đánh nhau bên ngoài lều trà.
Liêu Chính Phong tuy rằng vô cùng phản cảm sự ngu xuẩn của Tiêu Kỳ, thế nhưng để sư muội bị khi dễ, thì không thể ăn nói với sư phụ được. Hăn chỉ có thể tiến lên che chở nàng.
Văn Mạt trách mắng: "Danh kiếm sơn trang khinh người quá đáng, Liêu Chính Phong ngươi thân là Đại đệ tử lại tiếp tay kẻ ác!"
Nói rồi nàng cũng gia nhập vòng chiến. Phó Lý một mực yên tĩnh ở một bên quan sát. Giờ phút này, lúc đệ tử cấp thấp muốn tiến lên hỗ trợ thì hắn lên tiếng quát bảo ngưng lại: "Vốn là chúng ta không đúng, không thể hành động thiếu suy nghĩ." Một câu hoàn toàn khiến Tiêu Kỳ và Liêu Chính Phong gánh chịu tiếng xấu.
Bên này mọi người xem trò khôi hài khó hiểu này, không còn tâm tư quản hai thiếu niên không may kia đã thừa dịp chạy loạn ra thật xa.
Nhận thấy đã thoát khỏi tầm mắt đám người kia, Cố Lưu Tích ôm lấy Văn Mặc Huyền vội vã bỏ đi. Đến dưới chân núi Lạc Nhạn, nàng mới để Văn Mặc Huyền xuống, gấp giọng nói: "Nàng có làm ngươi bị thương không? Ai bảo ngươi nhào tới cản vậy hả?"
Văn Mặc Huyền thấy nàng muốn lật áo mình ra, vội dịu giọng nói: "Ngươi lại quên ta đã khôi phục nội lực rồi ư?"
Cố Lưu Tích dừng một chút, sắc mặt cũng không tốt lắm, nói nhỏ: "Vậy cũng sẽ đau." Sau đó thở dài, nàng nghiêm túc nhìn Văn Mặc Huyền: "Cho ta lời giải thích."
Văn Mặc Huyền sững sờ: "Giải thích cái gì?"
Cố Lưu Tích thấy hơi khó thở: "Hôm nay chúng ta có chuyện quan trọng, tuy rằng đại tiểu thư kia làm cho người ta chán ghét, nhưng mà với tính của ngươi, hẳn sẽ không để bụng. Dù cho Danh kiếm sơn trang có cừu oán với chúng ta, nhịn nhiều năm như vậy, ngươi cũng sẽ không nhất thời cầm lòng không nổi như vậy chứ? Vì sao không tránh mặt, còn khiêu khích bọn hắn, còn để nàng ta đá ngươi?! Ngươi đừng nói với ta là muốn hủy hoại thanh danh của Danh kiếm sơn trang nhé."
Văn Mặc Huyền bình tĩnh nhìn người trước mắt cắn môi chất vấn mình. Mặt mày nàng nhu hòa, cười đến thoải mái cực kỳ. Đôi mắt đen láy của nàng tràn đầy vui vẻ, thoạt nhìn rạng rỡ sáng ngời, khiến cho gương mặt tầm thường kia cũng đẹp mắt hơn, làm tim Cố Lưu Tích đập trật nhịp. Nàng ra vẻ tức giận nói: "Cười cái gì chứ?"
"Cô nương ngốc, ngươi cũng không biết ta muốn làm gì, còn phối hợp ta diễn như thế?"
Mặt Cố Lưu Tích đỏ lên, nhớ tới bộ dạng mình khi nãy, mạnh miệng nói: "Ta là sợ hỏng chuyện của ngươi, bằng không thì ta mới không phải mất mặt thế đâu. Rõ ràng là ngươi muốn làm như vậy, kết quả lại không lên tiếng câu gì, ở đó giả bộ đáng thương, để một mình ta giả ngốc."
Ánh mắt Văn Mặc Huyền lấp lánh, lộ ra dịu dàng lưu luyến không thể che lấp. Nàng biết rõ nếu không phải là mình bị Tiêu Kỳ đạp một cái, nàng ấy sao lại tức giận.
Văn Mặc Huyền chân thành nói: "Cảm ơn Tích nhi đã phối hợp với ta. Ta làm như vậy chỉ là muốn bùng nổ một lúc mà thôi. Nhịn nhiều năm như vậy, nhìn thấy nữ nhi vô dụng mà hắn che chở nhiều năm, còn tuỳ tiện ương ngạnh như thế, ta không vui."
Bởi vì người trước mắt này không cha không mẹ, lúc nhỏ còn bị người đánh mắng ăn hiếp, rõ ràng nàng...
Nàng nhìn Cố Lưu Tích, ánh mắt rất là phức tạp, loáng thoáng một chút đau thương.
Cố Lưu Tích cho rằng nàng nhớ tới chuyện mình bị người chiếm cha mẹ, chỉ có mình phiêu bạt, lập tức đau lòng không thôi. Nàng tức giận chẳng qua là trách Văn Mặc Huyền để mình bị thương, giờ nghe những lời này, làm gì còn giận nổi.
Văn Mặc Huyền sờ lên mái tóc của nàng, ấm giọng nói: "Dù chỉ là quậy chút đỉnh thôi, nhưng cũng đã tuyên cáo hình tượng tốt đẹp của Tiêu đại tiểu thư rồi, cũng không tính thiệt thòi."
"Làm sao không thiệt, nhiều năm qua, ai có thể đạp được ngươi chứ."
Mặc dù không còn giận, giọng nói vẫn có chút phẫn uất, làm Văn Mặc Huyền càng thêm vui vẻ.
"Không sao, về sau sẽ để Tích nhi tìm nàng đòi lại. Xem chừng Lâm Đỉnh Thiên sắp lên núi, chúng ta tạm thời chờ một chút đi."
Cố Lưu Tích gật đầu, cũng đã quên cách ăn mặc của hai người, vùi vào trong ngực Văn Mặc Huyền, ngồi ở trên cành cây thư thả mà ngắm Lạc Nhạn đình. Sau đó dường như nhớ tới cái gì, nàng khẽ nói: "Đồ vô lại nhà, có phải đã bỏ thuốc Tiêu Kỳ rồi không?"
Văn Mặc Huyền sững sờ: "Sao Tích nhi biết?"
"Nhược Quân nói với ta đã cho ngươi rất nhiều thuốc cổ quái, còn hỏi ta muốn hay không. Ta cũng đã hiểu được sơ sơ rồi. Tiêu Kỳ mặc dù ương ngạnh, nhưng cũng không ngốc đến cỡ đó. Nàng ta có vẻ quá dễ tức giận, cuối cùng còn ra tay diệt khẩu, nhất định là gian kế của ngươi rồi. Nhưng mà, ngươi ra tay thế nào vậy?"
Văn Mặc Huyền nhìn ngắm nàng, yếu ớt nói: "Giống như ngươi nói, ta sống mấy chục năm, trừ ngươi ra, còn chưa có ai đá ta được đâu. Nếu như đã đá, phải trả giá đắt."
Mặt Cố Lưu Tích hơi đỏ lên. Đã bao nhiêu năm rồi, chỉ là nằm mơ không cẩn thận đá nàng một cái thôi mà, sao lại nhớ rõ đến thế chứ, nữ nhân lòng dạ hẹp hòi.
-------
Tác giả có lời muốn nói: Chương này cơ bản có ám hiệu cho các ngươi phỏng đoán, những người ra sân này hoặc nhiều hoặc ít đều hữu dụng.
Lưu Tích: lòng dạ hẹp hòi, hơn mười năm còn nhớ ta đá ngươi một cái!
Các chủ: Ngốc ạ, trọng điểm là ta chỉ nhớ là bị ngươi đá thôi, bị người khác đá ta mới không nhớ ra được.
Lưu Tích: Ngươi xấu xa, cứ khi dễ ta.
Các chủ: Nhưng ta càng thương ngươi hơn, cũng chỉ khi dễ ngươi
Lưu Tích:... Ngươi... Ngươi có việc giấu diếm ta...
Các chủ: Nếu ngươi muốn biết ta chắc chắn nói rõ với ngươi. Không nói cho ngươi, là bởi vì ngươi nói không muốn biết.
Lưu Tích: Muốn chết mà, ngươi đừng chọc ta nữa!
Mọi người từ từ xem. Sắp hoàn thành Thanh Châu phó bản, tiến vào đại chiến với Boss cuối, Boss một, Boss hai, Boss ba, vân... vân..., hoan nghênh sắp xếp!
-------
Editor có lời muốn nói: Chương hơi bị dài~