Thấy Hạ Phù Dung còn không biết sai ở đâu, Hạ Tử Hiên càng tức giận rồi, "Cũng không phải nói ngươi đem Hạ Trì Uyển đá xuống xe ngựa, lại để cho sơn tặc thu thập Hạ Trì Uyển có gì sai. Ngươi sai là sai ở chỗ, trừ phi ngươi xác định làm như vậy, Hạ Trì Uyển nhất định sẽ chết, bằng không mà nói, ngươi hoàn toàn không nên tùy tiện ra tay!"
Trên đời không có ngu ngốc chân chính, huống chi, Hạ Trì Uyển cũng không phải quá ngốc.
Hạ Phù Dung cũng đã ra tay muốn mạng của Hạ Trì Uyển rồi, sau này Hạ Phù Dung có tìm bao nhiêu lý do đi chăng nữa, Hạ Trì Uyển còn có thể tin tưởng Hạ Phù Dung không?
"Hiện tại trách Phù nhi cũng vô dụng, ngươi vẫn nên suy nghĩ biện pháp giúp đỡ tỷ tỷ của ngươi đi."
Thu di nương thở dài, cũng may Tử Hiên so với Phù nhi không chịu thua kém, nếu không, nàng thực không biết mình phải làm sao bây giờ.
"Di nương yên tâm, nhi tử nhất định sẽ không để cho tỷ tỷ bị đưa đi."
Hạ Phù Dung làm sai, Hạ Tử Hiên đương nhiên vẫn giúp đỡ Hạ Phù Dung đấy.
"Tử Hiên, toàn bộ nhờ vào ngươi." Nghe Hạ Tử Hiên cam đoan, Thu di nương mới xem như chính thức thở dài một hơi.
"Ta thật sự không cần đi?" Hạ Phù Dung bây giờ là đem tất cả hy vọng đều đặt ở trên người Hạ Tử Hiên.
"Đại tỷ, cha thương ngươi 14 năm, ngươi cảm thấy ở trong lòng cha, là Hạ Trì Uyển trọng yếu hơn, hay là ngươi trọng yếu hơn. Ngươi đến cùng có phải đi hay không, không chỉ dựa vào ta, còn phải dựa vào chính ngươi."
Không bỏ được hài tử sẽ không bắt được chó sói, nếu đại tỷ không chịu được khổ, hắn nghĩ nhiều phương pháp xử lý hơn nữa, cũng đều là uổng công.
Lời Hạ Tử Hiên vừa nói..., chẳng khác gì là chỉ cho Hạ Phù Dung một con đường sáng trước mặt, lại để cho Hạ Phù Dung thấy được hy vọng, "Đúng, cha là thương ta đấy!"
Điểm này, là không thể nghi ngờ.
"Cho nên, tỷ, ngươi nhớ kỹ, ngươi mới chính là miếng thịt ở đầu quả tim của cha, còn Hạ Trì Uyển không phải."
Hạ Tử Hiên nhắc nhở Hạ Phù Dung, rất nhiều thủ đoạn, Hạ Phù Dung dùng, so với Hạ Trì Uyển dùng hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều lắm.
Bên này, được lệnh của Hạ Trì Uyển, Thạch Tâm rất nhanh liền gọi đệ đệ của mình đến, sau đó đem sự tình dặn dò xuống dưới.
"Tiểu thư, đều đã dặn dò xong." Thạch Tâm một mực cung kính nhìn Hạ Trì Uyển.
"Rất tốt." Hạ Trì Uyển thoả mãn nở nụ cười, Văn Võ Trạng nguyên, đỗ trạng nguyên, tao nhã vô hạn sao? Đời này, Bộ Chiêm Phong không cần trông mong nữa rồi.
Đời này, nàng muốn cho Bộ Chiêm Phong trở thành vạn niên đệ nhị !
"Tiểu thư, đại tiểu thư thực sự có thể bị đưa đến am miếu không?" Đại thiếu gia trở về rồi, Thạch Tâm cảm thấy, sự tình không có đơn giản như vậy.
"Không chết cũng trọng thương." Hạ Trì Uyển lạnh lùng nói.
Nếu mà Thu di nương đã thông thạo kế một hòn đá ném hai con chim, thì nàng đồng dạng cũng sẽ làm một mũi tên trúng hai con nhạn!
Nếu Thu di nương đã quyết định bảo vệ nữ nhi, nàng càng muốn để cho nhi tử nhi nữ của Thu di nương từng người một cũng không đảm bảo được!
Hạ Trì Uyển làm sao có thể quên được, đời trước, Phủ Đại Tướng quân gặp nạn, nàng cầu Hạ Tử Hiên ở trước mặt Hạ Bá Nhiên, giúp Đại tướng quân nói lời tốt đẹp.
“Đệ đệ tốt” Hạ Tử Hiên trước nay, dùng biểu tình khinh thường mà nói ra, "Hạng người xu nịnh, cũng xứng để cho ta cầu tình giúp sao? Đừng làm ô uế phủ Tướng quốc!"
Hạ Trì Uyển trong lòng có một đoàn hỏa, thời điểm Hạ Tử Hiên cầu xin Đại tướng quân, nói với nàng biết bao nhiêu lời tán dương, càng thêm nịnh bợ Phủ Đại Tướng quân.
Thời điểm hữu dụng, ông ngoại đối với Hạ Tử Hiên mà nói, đó chính là thân nhân. Thời điểm vô dụng, lại trở thành hạng người xu nịnh?
Nghĩ tới những thứ này, ngoại trừ một phòng của Thu di nương kia, Hạ Trì Uyển hận nhất chính là bản thân mình.
Người trong phủ Đại tướng quân, căn bản là không một người nào, ưa thích gặp gỡ người một phòng của Thu di nương cả.
Lúc trước chức vị của Hạ Tử Hiên là do nàng hướng đại Phủ Tướng quân cầu đến đấy, ngay cả Bộ Chiêm Phong bạch nhãn lang đó cũng là nhờ nàng cầu xin ông ngoại, từng bước một nâng lên đấy!