Tự Chi, có thể nói cho ta biết nguyên nhân thực sự khiến cho ngươi đi lên lôi đài hay không?" Thất hoàng tử Chu Huyền Trữ một đôi con ngươi ám trầm, lúc này đang cảm thấy hứng thú nhìn chằm chằm Lê Tự Chi.
"Thất hoàng tử, cần phải trở về." Lê Tự Chi cũng không trả lời Thất hoàng tử, chỉ là một lần nữa lại đứng ở bên người Chu Huyền Trữ.
"Ha hả..." Chu Huyền Trữ đạm mạc cười, nhìn phương hướng Hạ Trì Uyển rời đi, thiên kim tướng phủ Hạ Trì Uyển phải không? Hắn nhớ kỹ nàng.
Lúc Hạ Phù Dung trở lại tướng phủ , quả nhiên tức giận đến mức nằm lỳ ở trên giường, không đứng dậy nổi.
Cửu liên hoàn đó là do Thu di nương phí hết tâm tư, từ trong tay một người ngoại bang trả giá cao mới mua được nhằm huấn luyện Hạ Phù Dung.
Từ ba năm trước, kỳ thực Hạ Phù Dung đã giải qua một lần.
Hạ Phù Dung cùng Thu di nương đều tưởng rằng lần này chính là một cơ hội tốt trời ban, không nghĩ tới cứ như vậy bỏ lỡ vô ích, thế nhưng lại khiến cho Hạ Trì Uyển tiện nhân này chiếm hết phong quang.
"Nương, ta không cam lòng, ta làm sao có thể thua chứ!" Hạ Phù Dung nằm lỳ ở trên giường khóc lóc, hướng Thu di nương cầu cứu, "Nương, còn tiếp tục như vậy nữa, nữ nhi nhất định sẽ mất đi sủng ái của cha!"
"Phù nhi, đừng khóc, di nương sẽi nghĩ biện pháp." Vân Thiên Độ đã chết bốn năm, nàng cho rằng với sự xuất sắc của Phù nhi, nhất định sẽ làm cho cái tên Hạ Trì Uyển bị phai nhạt dần đi trong mắt tướng gia.
Không nghĩ tới, từ lần gặp phải sơn tặc kia, tác phong hành sự của Hạ Trì Uyển đột nhiên thay đổi hoàn toàn.
"Nương, còn có thể có biện pháp nào chứ, hôm nay Hạ Trì Uyển đã giải được cửu liên hoàn của người nước Tấn, sợ là thánh thượng cũng sẽ đối với Hạ Trì Uyển sinh ra vài phần coi trọng."
Hạ Phù Dung gào to, "Nữ nhi không cam lòng, không cam lòng a!"
"Yên tâm, Hạ Trì Uyển tuyệt đối không có cơ hội gặp thánh thượng, hơn nữa cha ngươi cũng tuyệt đối sẽ không sủng ái Hạ Trì Uyển nữa, ngày lành của Hạ Trì Uyển sắp chấm dứt!"
Nếu Hạ Trì Uyển không chịu nghe theo an bài của nàng, để cho Phù nhi lấn át, không biết sống chết mà dẫm lên trên đầu của Phù nhi, vậy thì nàng chắc chắn sẽ không lưu lại Hạ Trì Uyển.
Về phần thân phận phu nhân tướng phủ, nàng sẽ suy nghĩ biện pháp khác, dù sao cũng không thể để cho Hạ Trì Uyển tiếp tục sống một cách tốt đẹp nữa.
"Cái gì, cha từ chối cơ hội tiến cung của ta?" Nghe được tin tức này, Hạ Trì Uyển vừa sợ vừa giận, "Nhất định là Thu di nương giở trò quỷ!"
Nàng chỉ là muốn kiếm lấy một phong hào trong người, chí ít đời này, nhân duyên của nàng không cần phải chịu sắp xếp của Thu di nương nữa, không nghĩ tới, Thu di nương ngay cả cơ hội này cũng không cho nàng!
Hạ Trì Uyển biết, vấn đề nhất định có liên quan với Đại tướng quân.
Cha cùng nương nàng trước đây cảm tình không được tốt lắm, hơn nữa từ khi nàng có ký ức tới nay, nương đều là ở lại trong am miếu, không thích sống trong tướng phủ.
Bởi vì nương là nữ nhi của đại tướng quân, vì thế, cho dù cha có không hài lòng thì cũng không thể nói cái gì.
Cho nên, quan hệ giữa cha cùng đại tướng quân phủ vẫn luôn không hài hòa.
Thu di nương nhất định là dèm pha rằng nếu nàng được trọng thưởng, phủ đại tướng quân sẽ tự kiêu lên mặt, nếu không, cha tuyệt đối không có khả năng buông tha một cơ hội tốt như vậy.
Hạ Trì Uyển đột nhiên nghĩ đến, lần này Thu di nương đoán chắc Hạ Phù Dung nhất định có khả năng trở nên nổi bật, bây giờ lại bị nàng phá hủy, Thu di nương nhất định sẽ có động tác khác.
Hạ Trì Uyển tâm thần chấn động, vội vã gọi Thạch Tâm, ở bên tai Thạch Tâm phân phó vài tiếng.
Thạch Tâm gật đầu liền đi ra cửa, mãi đến cuối giờ Mùi mới trở về.
Ngày hôm nay bà tử xuất môn chỉ có một người, lại trùng hợp là người quen của Thu di nương, vì để thoát khỏi liên quan, liền đi vòng vèo mấy lần, vì vậy cũng không có người chú ý tới quan hệ giữa bà tử này và Thu di nương.
Thời điểm trực đêm trôi qua một nửa, bị giằng co một ngày, thể xác và tinh thần của Thanh Hà đều mỏi mệt, muốn đến bên cạnh giếng múc nước rửa mặt.
Ai ngờ, đi tới giữa đường, đột nhiên xuất hiện một người, trực tiếp đem Thanh Hà đánh ngất xỉu!