"Quả thực là không đơn giản." Hạ Trì Uyển gật đầu, vẫn là cửu liên hoàn sao.
Cửu liên hoàn này vừa ra, tin tưởng một phòng Thu di nương mọi người đều sẽ mừng như điên đi?
Chỉ có điều, nàng rất nhanh thì sẽ làm cho Thu di nương cùng Hạ Phù Dung biết, cái gì gọi là trèo càng cao, ngã càng đau!
Như Hạ Trì Uyển dự đoán, Thu di nương hào hứng chạy đi tìm Hạ Bá Nhiên, nói rằng cửu liên hoàn này Hạ Phù Dung có thể giải được.
Lúc Hạ Bá Nhiên nghe được , đầu tiên là chần chờ một chút, sau đó liền giải trừ lệnh cấm túc đối với Hạ Phù Dung.
"Nếu như Phù nhi thật sự có thể giải được cửu liên hoàn của người Tấn, không chỉ giải trừ cấm túc, phong thưởng chỗ hoàng thượng tự nhiên không thể thiếu. Nhưng nếu như không giải được..."
Hạ Bá Nhiên nheo mắt lại nhìn Thu di nương, tuy rằng bây giờ người không giải được không phải chỉ có một người, thế nhưng hắn không cho phép nữ nhi của mình ném đi chút thể diện này.
Trọng yếu hơn là, Thu di nương cuối cùng có thể lấy công bù tội hay không, hoàn toàn phải xem biểu hiện của Hạ Phù Dung lúc này đây.
Hạ Phù Dung có thể giải cửu liên hoàn của người Tấn, coi như là làm vẻ vang cho Đại Chu quốc, như vậy việc Thu di nương phạm sai lầm, tự nhiên có thể cho qua.
Lúc Hạ Phù Dung nghe thấy Hạ Bá Nhiên đồng ý để cho mình đi thử một lần, hưng phấn mắt lóe sáng, "Nương, ngài chờ xem, lần này nữ nhi nhất định làm vẻ vang cho ngài, đến lúc đó, không cần đến Hạ Trì Uyển kia, mà chỉ dựa vào một mình nữ nhi , cũng có thể đưa nương lên vị trí phu nhân !"
Thấy Hạ Phù Dung có dáng vẻ tự tin, Thu di nương rất là hài lòng, "Phù nhi, nương có thể làm tướng phủ phu nhân hay không, ngươi sau này có thể thành chính thất ( vợ cả ) hay không, toàn bộ nhìn biểu hiện lần này của ngươi đó."
"Nương, nữ nhi đã biết!" Hạ Phù Dung kiêu ngạo mà nói.
Bởi vì người trong triều, đều âm thầm giải cửu liên hoàn nhưng vẫn không có kết quả, nên cuối cùng hoàng đế Đại Chu quyết định bày ra một lôi đài, chỉ cần là người có tự tin, đều có thể đi tới thử giải cửu liên hoàn một chút.
Tự nhiên, người có khả năng giải ra, sẽ nhận được phần thưởng chồng chất!
Ở trên trà lâu đối diện lôi đài, có hai người đang ngồi.
Cả hai vóc người đều là cực kỳ tuấn lãng, người nhỏ hơn một chút, tính tình trẻ con vẫn chưa hoàn toàn mất đi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn có một chút tròn tròn, chỉ là một đôi mắt hữu thần sáng rõ lại phá lệ mê người.
Mà cái người lớn hơn, hiển nhiên là nhiều hơn một chút sức quyến rũ của người trưởng thành, môi mỏng khẽ mím lại, không giận mà uy, trên người có khí tức uy nghiêm bất khả xâm phạm khiến người ta tôn kính, trên khuôn mặt rắn rỏi lại phảng phất viết "người lạ chớ gần" bốn chữ này.
"Công tử, cũng đã sớm nói, trên đời này không có khả năng có người thông minh hơn so với ngài, tại nước Đại Chu này thì càng là không thể có." Phùng Kế Khai nhìn tiểu công tử nhà mình, bất đắc dĩ nói.
"Lôi đài này mới bày ra được ba ngày, hiện tại đã nhận định, còn quá sớm đó." Tiểu công tử lắc lắc tay của mình, như trước hăng hái bừng bừng nhìn lôi đài kia.
Phùng Kế Khai thở dài một hơi, công tử không chịu rời đi, hắn đương nhiên chỉ có liều mình bồi quân tử.
"Ngươi xem, có người đến. Người này tướng mạo đường đường, trán rộng sáng sủa, hẳn là một người có tài có phúc. Chỉ tiếc là, cặp mắt kia thiếu đi thuần khiết, còn có chút vẩn đục, trong ánh mắt nhìn như bình hòa lại mang theo tia sắc bén, trong con ngươi đen còn có thêm một phần âm trầm. Điển hình con người hai mặt, nếu như người nào dễ dàng tin tưởng hắn, liền bị hắn đùa chết còn không tự biết."
Tiểu công tử thấy một người đi hướng lôi đài, dáng vẻ đường đường, lập tức phát ra miêu tả sắc bén.
Ngồi ở một bên mang theo cái khăn che mặt, Hạ Trì Uyển nghe được tiểu công tử một phen luận đàm, thiếu chút nữa đập bàn trầm trồ khen ngợi.
Người mà tiểu công tử vừa mới xem tướng, chính là Bộ Chiêm Phong.
Hạ Trì Uyển kinh ngạc nhìn tiểu công tử, cái người từ Tấn quốc đến kia, rõ ràng là một thần côn! ( thầy xem tướng, tính toán )
Bộ Chiêm Phong vừa mới xuất hiện, Hạ Phù Dung cũng nghênh mặt bước tới.