Nếu như Hạ Bá Nhiên rất nhanh liền có đích nữ cùng đích tử của mình, như vậy cho dù không có Hạ Trì Uyển, hắn vẫn còn một Hạ Phù Dung.
"Uyển nhi, ngươi nghìn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì, nếu như ngươi có mệnh hệ nào, sau này ta làm sao có thể ăn nói với tỷ tỷ đây."
Thu di nương thấy Hạ Trì Uyển bệnh đến mức trên mặt đỏ bừng, gấp đến độ nước mắt đều rơi.
Hạ Trì Uyển thế nhưng bởi vì gấp gáp giúp lão gia mời ngự y nên mới bị bệnh, bệnh này là vì lão gia mà sinh ra!
"Tiểu thư, đều là nô tỳ không tốt, nô tỳ không nên rời xa tiểu thư. Nếu như có nô tỳ hầu hạ chăm sóc, tiểu thư làm sao sẽ bệnh thành cái dạng này chứ. Nhất định là những nha hoàn này nhân lúc nô tỳ không có ở đây liền lười biếng, mới làm hại tiểu thư bị bệnh."
Thanh Hà nhận được tin tức, liền chạy tới trong viện Hạ Trì Uyển, thoáng cái ngã nhào xuống bên giường Hạ Trì Uyển mà khóc.
Thạch Tâm thấy Thanh Hà liền cực kỳ chán ghét, ngày ấy nàng rõ ràng nhìn thấy Thanh Hà quay về phía tiểu thư ở sau cánh cửa nhổ nước miếng, bây giờ nói cứ như thể nàng ta đối với tiểu thư yêu mến thân thiết lắm ấy!
Thạch Tâm một phát túm lấy Thanh Hà, cũng không quan tâm có làm đau Thanh Hà hay không, "Tiểu thư chính là đang bệnh đó, làm sao có thể chịu được ngươi ầm ĩ như thế!"
"Không, ta không đi, ta phải về lại để hầu hạ tiểu thư, các ngươi những thứ nô tài vô dụng này, ngay cả hầu hạ cũng làm không tốt, làm hại tiểu thư phải chịu một cơn bệnh nặng như vậy, ta nhất định muốn thay tiểu thư phạt các ngươi thật nghiêm!"
Thanh Hà vẫn cảm thấy bởi vì tiểu thư nghĩ là nàng tốt, mới đưa nàng cho Thu di nương, tự nhiên, cái nhà này vẫn là do Thu di nương định đoạt.
"Thu di nương, tiểu thư bệnh nặng, cần phải tĩnh dưỡng. Thanh Hà hiện tại thế nhưng là người ở trong viện của ngài, nếu như ảnh hưởng đến tiểu thư nghỉ ngơi, có thể làm cho bệnh tình của tiểu thư nặng thêm..."
Lời kế tiếp, Thạch Tâm không nói tiếp, Thu di nương cũng hiểu.
Nghe Thạch Tâm nói xong, Thu di nương tức giận không ngớt, nàng còn chưa có thất thế đâu, Thanh Hà đã muốn rời khỏi chỗ nàng, không có khả năng!
"Còn không đem Thanh Hà lôi trở lại, trông coi thật kỹ!"
Thu di nương ra lệnh một tiếng, Thạch Lưu cùng Kim Quế được lệnh, nhìn thoáng qua, tiếp theo, bấm lên da thịt Thanh Hà, đem Thanh Hà mang đi.
Thanh Hà bị siết đến mức oa oa kêu to, muốn đánh nhau với Thạch Lưu cùng Kim Quế, thế nhưng song quyền nan địch tứ cước ( hai tay khó chống lại bốn).
Lúc này Thanh Hà hối hận không thôi, nàng không nên đáp ứng với Thu di nương, nếu như nàng còn đang ở trong viện của tiểu thư, làm sao sẽ bị người khác khi dễ như vậy chứ!
Hạ Trì Uyển bệnh đến mơ hồ, nhiều lần đại phu thiếu chút nữa liền không bắt được mạch tượng của Hạ Trì Uyển.
Tin tức thiên kim đích nữ của tướng phủ Hạ Trì Uyển, vì tiến cung thỉnh ngự y để cứu cha mà bị bệnh nặng, vài lần đi qua quỷ môn quan, lập tức bị truyền ra, làm xôn xao khắp kinh thành.
Đại Chu quốc vốn dĩ là một nước cực kỳ coi trọng liêm hiếu, vì thế, mọi người đối với hành vi của Hạ Trì Uyển đều hết lòng khen ngợi.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hạ Trì Uyển trở thành đối tượng học tập của khuê tú trong kinh thành, ngay cả ở trong cung thái hậu nương nương, hiếu danh của Hạ Trì Uyển cũng được nhắc tới.
Lúc thái hậu nương nương nghe Tôn ngự y kể hết chân tướng , càng đối với Hạ Trì Uyển thương tiếc không thôi.
Theo như Hạ Trì Uyển sinh ra, vốn nên hưởng hàng vạn hàng nghìn sủng ái, chỉ tiếc ái nữ của Vân đại tướng quân chết sớm, nếu không, Hạ Trì Uyển sao có thể bị một thiếp thất nho nhỏ tính kế bỏ quên.
Khi thái giám công công mang theo một đống bảo bối đến, nói là thái hậu đưa cho Hạ Trì Uyển, Hạ Bá Nhiên trực tiếp ngây người. Cho dù Hạ Trì Uyển bị bệnh xuất phát từ hiếu đạo, cũng không đến mức được thái hậu ban thưởng hậu hĩnh như vậy đâu.
Chuyện tình kim bảo ở đâu đột nhiên rơi vào đầu này, thiếu chút nữa khiến cho Hạ Bá Nhiên choáng váng hôn mê.