Hiện tại, lão thái thái nhìn thấy Hạ Trì Uyển rốt cuộc thông suốt, hiểu được phải đề phòng Hạ Bá Nhiên, lão thái thái vừa vui vừa lo.
Vui là, chỉ cần Hạ Trì Uyển cùng Hạ Bá Nhiên đề phòng, sau này ở tướng phủ tất sẽ không phải chịu nhiều thiệt thòi.
Sầu lo là, một đứa trẻ thiện lương, vô tư, gặp phải chuyện như thế nào mới phải thay đổi thành như thế này?!
Lão thái thái cũng chưa quên được nửa năm trước, Hạ Trì Uyển còn đến phủ đại tướng quân nói giúp cho Vân Thu Cầm, muốn nâng ả lên làm chủ mẫu kia.
“Uyển nhi nào dám tính kế ông ngoại, Uyển nhi rõ ràng là muốn ở cùng bà ngoại với ông ngoại mới lưu lại, nếu bà ngoại không muốn, Uyển rời đi là được.”
Hạ Trì Uyển miệng nói muốn đi, nhưng lại nằm lì trong lòng lão thái thái không chịu nhúc nhích.
Hạ Trì Uyển ở chung cùng lão thái thái không hề có cảm giác xa cách như trong nhà quyền quý, hoàn toàn có cảm giác thân mật như đôi bà cháu bình thường.
Hạ Bá Nhiên lòng đầy căm phẫn đi tới phủ đại tướng quân, hướng phủ tướng quân không nên lưu Hạ Trì Uyển lại mới đúng.
Vân Triển Bằng mày rậm dựng thẳng, uy khí bức người
“Uyển nhi bệnh nặng như thế, nó ở phủ đại tướng quân tịnh dưỡng một thời gian thì như thế nào? Ngươi phải biết Uyển nhi cũng không phải chỉ là nữ nhi của ngươi, nàng còn là cháu ngoại ta.”
Vân Triển Bằng vừa nhìn thấy Hạ Bá Nhiên liền tức giận, từ lúc Thiên Độ mất, Hạ Trì Uyển liền rất quan tâm người cha này.
Nay Uyển nhi bệnh tới mức ngất xỉu ở phủ đại tướng quân, chứng mình Hạ Bá Nhiên không xứng làm cha.
“Mang Uyển nhi về, có thể. Nhưng ngươi phải biết rằng, ngươi là người đứng đầu một phủ, thân là cha của Uyển nhi, ngươi có bản lĩnh đem lại một cuộc sống yên ổn cho Uyển hay không?!”
Vân Triển Bằng vốn là võ tướng, bộ dạng khôi ngô, hơn nữa chinh chiến nhiều năm nên trễn người có nhiều hơn một tia sát khí.
Vân Triển Bằng ngày từ đầu nghĩ giáo huấn Hạ Bá Nhiên, nhưng nói một chút lại cảm thấy mệt mỏi.
“Muốn đem Uyển nhi trở về, ngươi trước hết dẹp loạn tướng phủ, phiền toái của tên thứ tử kia cũng phải giải quyết sạch sẽ. Nếu ngươi không thể mang lại thanh tịnh cho nàng, cũng đừng kéo nàng vào cái bãi nước đen ngòm trong phủ nhà ngươi.
Vân Triên Bằng khinh thường liếc mắt nhìn Hạ Bá Nhiên.
“Nam nhân phải có trách nhiệm của nam nhân, đem nữ nhân lên làm lá chắn, loại hành vi nhưu thế chính là làm mất mặt nam nhân.”
Vân Triển Bằng tuy là võ tướng, nhưng đầu óc không hề kém thư sinh, âm mưu dương mưu tất nhiên hiểu được một hai, nếu không ra chiến trường làm sao thống lĩnh tướng sĩ giết địch.
Vì thế, tính toán của Hạ Bá Nhiên, chẳng những Hạ Trì Uyển biết mà Vân tướng cũng hiểu được.
Trước kia là do Hạ Trì Uyển, Vân Triển Bằng không thể cự tuyệt.
Hiện nay, là do chính Hạ Bá Nhiên tới cửa cầu, thái độ của Vân Triển Bằng đương nhiên không cần khách khí.
Bị Vân Triển Bằng giáo huấn cùng hiểu thấu, đường đường tướng gia nhưng lúc này sắc mặt lại trắng bệch.
Đúng, chính là ánh mắt này!
Khi Vân Thu Cầm cùng Vân Thiên Độ cùng nhau gả đến tướng phủ, Hạ Phù Dung vừa sinh ra, mỗi lần Vân Triển Bằng nhìn hắn đều là ánh mắt như nhìn một con rệp, nhìn một kẻ hèn hạ.
Làm cho Hạ Bá Nhiên cảm thấy dù mình cố gắng như thế nào dù là thừa tướng nhưng cũng không thể sánh bằng Vân Triển Bằng.
Không cần biết Hạ Bá Nhiên quyền cao chức trọng tới đâu, chỉ cần đứng trước mặt Vân Triển Bằng liền không thể che giấu vô thố cùng chật vật.