"Thất hoàng tử và Lê công tử đi trước, nữ nhi đi sát theo sau, không ngờ lại xảy ra hiểu lầm với Chu Khải Lương, chuyên chỉ vậy thôi."
Vừa nghe đến lời nói của Hạ Trì Uyển, Hạ Phù Dung muốn phản bác nhưng mà đầu heo Chu Khải Lương lại cướp lời.
"Không sai, Nhị tiểu thư nói không sai. Chuyện này kỳ thật là hiểu lầm, tiểu sinh cho rằng người mình nhìn thấy chính là Đại tiểu thư nên muốn thân mật, giải mối tương tư, không biết lại là Nhị tiểu thư. Khi nãy tiểu sinh là đáng đánh."
Chuyện đã đến bước này, Chu Khải Lương còn có gì không hiểu.
Hạ Tử Hiên muốn lợi dụng hắn đi đối phó với Hạ nhị tiểu thư, chuyện bây giờ vỡ lở ra, muốn vứt bỏ cũng phải nhìn hắn có đáp ứng hay không.
Dù sao hắn cũng phải thành thân, thay vì tùy tiện lấy một người nào đó thì cưới Hạ đại tiểu thư lớn lên xinh đẹp, lại có thân phận cao quý vẫn hơn.
Là thứ nữ, hắn cũng cưới!
Bão Cầm và Thạch Tâm nhìn biểu hiện của Chu Khải Lương trước sau như hai người.
Nhất là một câu kia của Chu Khải Lương "đáng đánh", rất có hiệu quả.
Hai a hoàn đều quay người đi, bả vai run lên.
Rốt cuộc là tiểu thư lợi hại, đánh công tử nhà người ta thành như vậy, không những không phải bồi thường tiền thuốc thang mà trái lại còn được tán thưởng.
Thảo nào lúc trước tiểu thư nói, đánh nặng hơn, đánh nhiều hơn cũng sẽ không tốn bạc.
"Chu huynh, ta từng đắc tội huynh sao, huynh vì sao lại phá hủy thanh danh Đại tỷ ta!"
Hạ Tử Hiên tức giận đến mức vọt tới trước mặt của Chu Khải Lương, lúc này Hạ Tử Hiên vô cùng hối hận, hắn tại sao lại ngu xuẩn như vậy, tìm ai không tìm, lại tìm tên vô lại Chu Khải Lương!
Nhất là câu kia của Chu Khải Lương "Muốn thân mật, giải mối tương tương tư", nghe được câu đó, trong lòng Hạ Tử Hiên nghĩ muốn giết luôn Chu Khải Lương.
Chu Khải Lương đây là muốn phá hỏng mọi chuyện, muốn kéo hắn và Đại tỷ cùng nhau xuống nước.
Đối mặt với lời chỉ trích của Hạ Tử Hiên, Chu Khải Lương nhìn cũng không thèm nhìn một cái, càng không nói đến đáp lại, chỉ là quỳ gối trước mặt Hạ Bá Nhiên.
"Tướng gia, tiểu sinh đời này không phải Hạ đại tiểu thư không cưới, mong Tướng gia tác thành!"
Nếu không phải không hợp lí, Chu Khải Lương cũng muốn nói hắn cùng với Hạ đại tiểu thư đã có quan hệ gần gũi.
"Ngươi nói bậy, ta chưa từng cùng ngươi có những lời thề kia, Chu Khải Lương, ngươi vu oan cho ta như thế là có ý gì!"
Hạ Phù Dung cả người run run liên tục, tức giận đến cắn phải lưỡi.
"Tướng gia..."
Chu Khải Lương ngược lại cũng rất ngoan cố, không nghe Hạ Tử Hiên, cũng không nghe Hạ Phù Dung mà chỉ nhắm vào mỗi hạ Bá Nhiên.
Hạ Phù Dung và Hạ Tử Hiên đều sợ, sợ cửa hôn sự này được quyết định.
Hạ Phù Dung nâng mắt lên, phát hiện nha hoàn kia đang hướng ánh mắt ra hiệu về phía mình.
Theo ánh mắt của nha hoàn kia, ở sau lưng Hạ Bá Nhiên có một nha hoàn khác đang ra hiệu.
Hạ Phù Dung cắn răng, bỗng nhiên kêu khóc!
"Phụ thân! Nữ nhi thật sự chưa từng làm ra chuyện thất đức như thế, nữ nhi nguyện lấy cái chết chứng minh trong sạch!"
Hạ Trì Uyển cũng đã nói những lời này, chỉ là không bị ép đến hoàn cảnh này.
Nhưng mà Hạ Phù Dung lại khác biệt, Hạ Phù Dung cắn chặt răng, nhắm hai mắt lại, hướng về cây cột gỗ gần nhất, "bịch" một tiếng đâm tới.
Hạ Tử Hiên cũng vừa mới được nha hoàn kia ra dấu, vì thế muốn kéo Hạ Phù Dung lại.
Tiếc là Hạ Phù Dung để không phải lấy Chu Khải Lương, cũng là sợ chuyện không thành công nên dùng ít nhất tám phần lực.
Vì thế, lúc Hạ Tử Hiên kéo Hạ Phù Dung, Hạ Phù Dung cũng đã đập đầu chảy máu, rơi vào hôn mê.