Editor: Lovenoo1510
Khi gió đêm trong rừng thổi qua, bên tai là tiếng côn trùng kêu vang, Cổ Tiểu Nguyệt mới ý thức được cự ly giữa môi của mình và Lý Quang Hoa chưa đến một cm, thậm chí cô có thể cảm nhận được hơi thở nặng nề mang theo nhiệt độ của đối phương.
Gương mặt hai người đỏ rực như thiêu đốt lẫn nhau, trong nháy mắt Cổ Tiểu Nguyệt rất muốn hôn đôi môi dày đỏ mọng đang gần trong gang tấc của Lý Quang Hoa. Chỉ là, gió đêm trong rừng đột nhiên thổi tới, thổi tỉnh lý trí cùng sự dè dặt của cô, không để ý đến ánh mắt mong đợi của kẻ ngốc kia, khuôn mặt cô nhỏ nhắn đỏ bừng cúi đầu không nói gì.
Có thể hôn đôi môi đỏ thắm mềm mại kia là hy vọng đã lâu của Lý Quang Hoa, trong lòng đang vô cùng vui vẻ. Nhìn ánh mắt mê ly của Cổ Tiểu Nguyệt, càng thêm xác định giai nhân cũng ái mộ mình, quả thật Lý Quang Hoa muốn hướng lên trời cười ba trăm tiếng.
Chẳng qua, dòng điện giữa hai người khiến cho anh không thể động đậy, chỉ ngây ngốc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng nước nghiêng thành của Cổ Tiểu Nguyệt, si mê không dứt.
Vốn cho rằng rất nhanh là có thể được âu yếm, không ngờ gió rừng mát rượi lại phá hư chuyện tốt của mình. Trong lòng Lý Quang Hoa oán niệm một hồi, mặt mang mất mắc nói: “Ôi, lúc này gió còn thổi nữa, làm ta sắp phát điên rồi!”
Cổ Tiểu Nguyệt đang cúi đầu ngượng ngùng vừa nghe thấy Lý Quang Hoa đem cơn gió rừng trong đêm oán trách, không khỏi bật cười hì hì, trong mắt cô đầy ý cười nhìn cái mặt đại ngốc đang hết sức oán niệm.
Qua tiếng cười của giai nhân biết nội tâm của mình bị bại lộ, trong nháy mắt Lý Quang Hoa giống như bắt lửa, hai gò má nóng bừng. Anh xấu hổ nhìn Cổ Tiểu Nguyệt cười duyên, trong lòng hết sức ảo não.
Trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt thì Lý Quang Hoa thật ngốc, muốn làm gì thì chỉ cần dũng cảm một chút là được, mình chắc chắn sẽ không cự tuyệt, ai bảo hắn nhát gan như vậy, chuyện tốt bị hỏng, không thể trách gió đêm nha!
Để không làm cho không khí tiếp tục lúng túng nữa, Cổ Tiểu Nguyệt biết Lý Quang Hoa là một đại ngốc, nên cô nói sang chuyện khác: “Anh Quang Hoa, bây giờ về em cũng không ngủ được, chúng ta cùng nhau đến bên tảng đá ngồi một chút đi!”
Theo tay giai nhân nhìn sang, quản nhiên có một tảng đá lớn trong rừng. Nghĩ đến việc có thể cùng giai nhân một mình chung đụng, hơn nữa còn vào ban đêm thanh tịnh tốt đẹp như này, Lý Quang Hoa liền trở nên kích động, đây là chuyện mình hy vọng bao lâu nha, rốt cuộc hôm nay cũng có cơ hội!
Lấy được nụ cười của đại ngốc Lý Quang Hoa, Cổ Tiểu Nguyệt cười duyên muốn tiến lên. Lý Quang Hoa vội vàng đi theo phía sau, nhìn bóng lưng gầy gò của giai nhân, Lý Quang Hoa có một loại kích động muốn đem nó ôm vào trong lòng, chẳng qua, bộ dáng như vậy nhất định sẽ mạo phạm đến giai nhân.
Nhưng, ánh mắt chuyển dời đến bàn tay mình lúc trước nắm lấy bàn tay non mịn, cảm xúc trong tay vẫn còn như cũ, tư vị hết sức sảng khoái.
Lý Quang Hoa nghĩ tới, ôm không được, nhưng nắm tay thì có thể đi! Anh đi đến bên cạnh Cổ Tiểu Nguyệt, dùng hết khí lực toàn thân muốn đến gần tiếp cận bàn tay thon dài trắng nõn, chỉ là, mỗi khi sắp thành công, trong lòng Lý Quang Hoa lại khiếp đảm một hồi.
Như thế tới tới lui lui, từ đầu đến cuối cũng không thành công nắm được tay. Thật ra thì Cổ Tiểu Nguyệt biết ý đồ của Lý Quang Hoa, chính là cô không chủ động, muốn nhìn tên ngốc này một chút xem rốt cuộc có thể làm đến trình độ gì.
Chẳng qua, để cho cô thật buồn cười, cái tên ngốc này làm việc đến toàn thân to lớn mà không có đụng được đến tay của cô. Cổ Tiểu Nguyệt cảm thấy Lý Quang Hoa thật thuần khiết, nếu là Tôn Văn Quảng ở đây, không chừng cũng đã hôn rồi.
Đời trước, mình và Tôn Văn Quảng vẫn có một đoạn thời gian ngọt ngào. Mỗi ngày sau bữa cơm tối, Tôn Văn Quảng đều mang mình ra phía sau núi đi tản bộ tiêu thực.
Dĩ nhiên, Cổ Tiểu Nguyệt biết ý đồ của Tôn Văn Quảng không phải là cái này, hắn chính là muốn thừa dịp không có người nào để cùng mình thân thiết. Chẳng qua, nhiều lắm thì Cổ Tiểu Nguyệt chỉ để cho hắn dắt tay, ôm ấp một phen, không để cho hắn có cơ hội động một chút nào vào nơi tư mật của mình.
Tôn Văn Quảng rất gấp gáp nóng nảy, hắn không ngờ đầu óc Cổ Tiểu Nguyệt bảo thủ như vậy. Hắn dùng công phu thời gian dài như vậy cũng chưa thể hôn lên được cái miệng nhỏ nhắn, càng không cần nhắc đến việc hắn muốn thưởng thức thân thể giai nhân xem có tư vị gì!
Mà Trần Tú Mai chính là lợi dụng cơ hội này, một mực ở một bên quyến rũ Tôn Văn Quảng, Vốn giai nhân đang ở ngay bên miệng mà Tôn Văn Quảng không ăn được, nơi nào vượt qua được sự quyến rũ của Trần Tú Mai, hai người ở sau lưng Cổ Tiểu Nguyệt đánh dã chiến không biết bao nhiêu trận.
Cổ Tiểu Nguyệt còn khờ khạo cho rằng Tôn Văn Quảng bởi vì thích mình mới nguyện ý tôn trọng ý của mình, trong lòng càng thêm ái một Trương Văn Quảng. Cô không nghĩ tới, chính bạn tốt của mình cư nhiên lại vô sỉ đi quyến rũ người đàn ông mình yêu sâu đậm, nhiều lần làm ra chuyện chán ghét như vậy.
Chỉ là, chuyện này, cô sống lại đến đời này cũng không biết. Chẳng qua nhìn đời này, Trần Tú Mai nhanh như vậy đã đem Tôn Văn Quảng nắm trong tay, mới mơ hồ đoán ra chuyện hai người này hẳn là đã sớm câu kết với nhau từ trước.
Mà Cổ Tiểu Nguyệt càng không ngờ được chính là, cô và Tôn Văn Quảng mỗi ngày ở phía sau núi đi tiêu thực, lúc đang thân thiết nói chuyện trời đất, còn có hai đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm hai người.
Một đôi tất nhiên là ánh mắt oán hận của Trần Tú Mai, cô ta yêu Tôn Văn Quảng, tất nhiên sẽ không yên tâm để hai người ở một chỗ. Chính cô ta phóng đãng, nên cũng cho rằng Cổ Tiểu Nguyệt nhất định sẽ dễ dàng bị Tông Văn Quảng lừa gạt tới tay. Tất nhiên cô ta không thể chịu được Cổ Tiểu Nguyệt xâm chiếm người đàn ông thuộc về cô ta.
Chỉ là không ngờ, Cổ Tiểu Nguyệt cái kẻ ngu xuẩn này lại xem trọng chuyện nữ nhi gia dè dặt, Tôn Văn Quảng dùng sức mạnh cũng không thể hôn đến miệng của kẻ ngu này. Trần Tú Mai nhìn, trong lòng cười lạnh một hồi, ngươi đã như vậy còn cố làm ra vẻ, vậy thì đừng trách ta tiên hạ thủ vi cường!
(Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước thì chiếm được lợi thế)
Vì vậy, mỗi lần sau khi Cố Tiều Nguyệt ngủ, Trần Tú Mai đều kiếm cớ lôi kéo Tôn Văn Hạo đi tới phía sau núi, một lần liền đem TônVăn Quảng quỷ háo sắc này nắm được trong tay!
Hai người hẹn ước buổi tối mỗi ngày sau khi Cổ Tiểu Nguyệt ngu ngốc ngủ, lại đi tới phía sau núi dã chiến.
Đời trước Tôn Văn Quảng đối với Trần Tú Mai cũng là khinh thường, chẳng qua, mỗi ngày hắn nhìn Cổ Tiểu Nguyệt ở bên người, vẫn không thể xuống tay, cả ngày trong lòng đều bị trêu chọc đến ngứa ngáy không dứt. Trần Tú Mai xuất hiện vừa đúng lúc hoá giải sinh lý của hắn, nên hắn tận tình đùa bỡn thân thể Trần Tú Mai.
Hai người ở sau núi phát ra những tiếng hoang đường kia, không thể đếm hết được. Không lâu lắm Tôn Văn Quảng cũng phát hiện Trần Tú Mai nữ nhân này * hết sức mãnh liệt, bằng bản thân của hắn là không thể cho cô ta ăn no… Hắn liền nghĩ rất nhiều biện pháp biến thái, không ngừng đùa bỡn thân thể mềm mại của Trần Tú Mai. Mà Trần Tú Mai đối với việc này tất nhiên là hớn hở tiếp nhận tất cả, còn hưởng thụ không dứt.
Có một lần, Tôn Văn Quảng phát tiết xong, nhìn bộ dáng Trần Tú Mai còn chưa thoả mãn dục vọng, hắn liền nâng lên nụ cười biến thái, từ trong túi quần trên mặt đất móc ra một cây côn bằng gỗ to và dài đã chuẩn bị từ sớm, lập tức thay thế mình.
Nhìn Trần Tú Mai bị chính mình đùa giỡn hả hê đến tình mê loạn, điên cuồng không dứt, trong lòng biến thái của Tôn Văn Hạo được thoả mãn. Một bên hắn khinh thường Trần Tú Mai phóng đãng, một bên vừa hưởng thụ loại tình thú biến thái này. Giữa hai người càng thêm vận động biến thái, thật là khiến cho người ta nói ra cũng xấu hổ!
Chưa kể đến chuyện buồn nôn giữa Tôn Văn Quảng và Trần Tú Mai, cặp mắt đau lòng lo lắng còn lại chính là của Lý Quang Hoa đang chú ý tiến triển của Cổ Tiểu Nguyệt và Trần Văn Quảng.
Lý Quang Hoa biết Cổ Tiểu Nguyệt ái mộ Tôn Văn Quảng, nhưng anh cảm thấy Tôn Văn Quảng không phải là người đứng đắn, anh không muốn Cổ Tiểu Nguyệt bị lừa gạt. Nhưng, mình lo lắng có gì hữu dụng đâu, căn bản Cổ Tiểu Nguyệt cũng không liếc anh tới một cái.
Anh rất muốn nói cho Cổ Tiểu Nguyệt biết không nên bị hình tượng của Tôn Văn Quảng mê hoặc, nhưng anh thật sự không có cái dũng khí đó, cũng không có lập trường nói ra khỏi miệng.
Anh chỉ có thể mỗi ngày chú ý Cổ Tiểu Nguyệt, cô có khó khăn gì, anh lại giải quyết giúp. Cổ Tiểu Nguyệt và Tôn Văn Quảng sau bữa tối mỗi ngày đi tiêu cơm, đều là thời gian gian nan nhất của Lý Quang Hoa.
Nhìn Cổ Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn bị Tôn Văn Quảng nắm tay, nụ cười trên mặt ấy hạnh phúc ra sao, Lý Quang Hoa liền khổ sở không dứt. Anh hy vọng mình là người dắt tay Cổ Tiểu Nguyệt biết nhường nào, chính là để cho anh lập tức mất đi sinh mạng, anh cũng nguyện ý.
Anh thống hận nhìn Tôn Văn Quảng cứ muốn thừa cơ chiếm tiện nghi Cổ Tiểu Nguyệt, nhiều lần anh đều nhịn không được nghĩ muốn lao ra, đem cái tên xấu xa Tôn Văn Quảng này đánh cho một trận thật đau. Chẳng qua, để cho anh cảm thấy an ủi, đó là Cổ Tiểu Nguyệt vẫn kiên trì không cho Tôn Văn Quảng được như ý.
Lý Quang Hoa cảm thấy Cổ Tiểu Nguyệt như tiên nữ thánh thiện, nếu cô bị Tôn Văn Quảng lừa gạt trong tay, vậy thì mình thật sự sống không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa rồi. Ngay cả người con gái mình yêu mến cũng không bảo hộ được, chẳng lẽ còn giữ lại cái mạng để mỗi ngày nhìn tên đàn ông cặn bã đối đãi với người con gái mình yêu sâu đậm sao?
Thật may tất cả đều qua đi, mặc kệ là đời trước hay đời này Cổ Tiểu Nguyệt đều thuần khiết, cô đã bảo vệ thật tốt sự trong sạch của mình. Đời này, để lại tất cả sự trong sạch tốt đẹp của chính mình cho Lý Quang Hoa.
Cổ Tiểu Nguyệt ảo não xua đi trí nhớ về người đàn ông cặn bã và kỹ nữ tâm cơ trong đầu, nhìn Lý Quang Hoa vẫn đang ở bên cạnh rối rắm không dứt, liền đưa tay ra lôi kéo tay tên ngốc đó, trực tiếp đi nhanh tới tảng đá lớn.
Mình cứ rối rắm hồi lâu, vẫn luôn không thành công. Bây giờ bị giai nhân chủ động dắt tay, khỏi phải nói Lý Quang Hoa có bao nhiêu kích động. Anh cười khúc khích nhìn gò má hoàn mỹ của Cổ Tiểu Nguyệt, một đường nhắm mắt theo đuôi cô tới trước tảng đá lớn.
Đột nhiên dừng lại, Lý Quang Hoa chỉ lo lắng nhìn Cổ Tiểu Nguyệt, căn bản không chú ý đường dưới chân, phốc một cái liền nằm úp lên tảng đá lớn. Cổ Tiểu Nguyệt nhìn thấy không khỏi cười ha ha, cái tên ngốc này thật sự quá hài hước rồi!
Trước mặt giai nhân xảy ra chuyện lớn mất mặt như vậy, tâm Lý Quang Hoa đều muốn chết rồi. Nếu giờ phút này dưới đất có một cái động, anh sẽ không nghĩ ngợi gì mà chui vào.
Anh nghĩ bình nứt không sợ bể nên nằm luôn trên tảng đá không đứng lên, chẳng qua, bộ dáng như vậy càng lộ thêm vẻ ngốc nghếch, nên không thể làm gì khác hơn là sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt tránh né bò dậy.
Nhìn người ngồi bên cạnh giống như cô vợ nhỏ làm sai chuyện gì, Lý Quang Hoa ủ rũ cúi đầu, Cổ Tiểu Nguyệt vô lương tâm cười không ngừng. Đây mới thật sự là hài hước, có phải hay không, tại sao lại có thể có một người lớn mà ngốc đến vậy!
Biết mình nếu tiếp tục cười tiếp, không chừng tên ngốc này sẽ thương tâm đến mức nào, Cổ Tiểu Nguyệt cố gắng ngưng cười, an ủi Lý Quang Hoa nói: “Anh Quang Hoa, anh không sao chứ! Có bị thương gì không!”
Nghe được giai nhân an ủi, Lý QuangHoa mới phát giác được mình tốt hơn một chút, anh cẩn thận quay đầu nhìn Cổ Tiểu Nguyệt cười đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng, vẻ mặt hết sức ngượng ngùng.
Vì loại bỏ ảo não trong lòng Lý Quang Hoa, Cổ Tiểu Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Lý Quang Hoa, vẫn nắm tay tên ngốc đang chìm đắm trong ngượng ngùng như cũ, khẽ cười nói: “Anh Quang Hoa, không có chuyện gì, không phải là vấp ngã sao, em không cười chuyện của anh, mau vui vẻ trở lại đi, em muốn nghe chuyện còn bé của anh!”