Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Quyển 7 - Chương 5




Cảnh tượng huy hoàng ấy, chắc chắn sẽ mãi mãi tồn tại trong tâm trí của tất cả người dân Liên Bang.

Ngày đó bất kể bọn họ đang ngồi ở đâu, trên quầy bar quán rượu, ở trong nhà, đứng ngoài đường dõi theo màn hình lớn giữa những ngã tư, hay là cùng đồng đội tập trung trong sảnh ngước nhìn ti vi.

Hình ảnh oanh liệt vừa diễn ra ngay trước mắt này sẽ vĩnh viễn khắc sâu vào lòng bọn họ.

Ở một chốn xa xôi, giữa lúc hằng ngàn tàu chiến Đế Quốc đằng đằng sát khí đang chuẩn bị xâm phạm lãnh thổ Liên Bang, bỗng nhiên một cỗ chiến cơ màu ngân bạch hệt như một vị thần rực rỡ bất ngờ giáng trần.

Một cách đường đột không hề có dấu hiệu báo trước, xuất hiện đầy khí thế giữa lòng trận địa địch.

Ngay sau đó, hạm chỉ huy khổng lồ như núi của Đế Quốc, lóe sáng một cái rồi nổ ầm ầm!

Cứ như một chàng dũng sĩ khôi giáp màu bạc, giữa thiên quân vạn mã bắn một mũi tên, khiến kẻ địch hồn phi phách tán.

Nhân dân Liên Bang mở to mắt chứng kiến cảnh tượng ấy, sững lặng cả người.

Mười ngón tay xiết chặt, lòng bàn tay toát mồ hôi.

Hô hấp như ngừng lại.

Trống ngực đập dồn giã!

Mọi người trân trân nhìn đám lửa hình thành từ trận nổ mạnh bùng sáng cả một vùng trời xen lẫn là những tia lửa thi nhau bắn ra tung tóe, một hồi sau, mới sực tỉnh khỏi cơn ngỡ ngàng mà hoan hô hú hét nhiệt liệt!

Bất quá, tiếng hò reo chỉ vang lên vài giây, tiếp theo lại đột ngột yên lặng trở xuống.

Bởi dân chúng ngờ nghệch rốt cục phát hiện được rằng, ánh sáng xinh đẹp đang ra sức đối phó với kẻ thù Đế Quốc kia… dường như là phi cơ chiến đấu của Liên Bang!

Kẻ địch đang bao vây tấn công người hùng của bọn họ!

Nhưng càng nhiều kẻ địch vây quanh, phi cơ Liên Bang càng dũng mãnh dị thường.

Cứ như vũ trụ là sân khấu hoa lệ dành riêng cho nó.

Bị quây hãm giữa vòng vây trùng điệp, cỗ chiến cơ màu bạc khó khăn tránh khỏi những họng súng laser, bất thình lình nhào lộn ba trăm sáu mươi độ phóng vút lên cao, khai hỏa toàn bộ bốn động cơ, lanh lẹn cắt đuôi hơn phân nửa tàu chiến đang ráo riết truy đuổi bên dưới, linh hoạt né tránh giao đấu.

Giọng người tường thuật tiếp theo đó vui mừng cất lên “Kính thưa quý vị khán giả, theo tin tức mới nhất chúng tôi vừa nhận được, viên lái chiến cơ chiến đấu mà quý vị đang chứng kiến rất có thể là quan chỉ huy của Liên Bang – Chuẩn tướng Lăng Vệ! Thông tin này vẫn chưa được Quân bộ xác nhận, nhưng khi tốt nghiệp trường quân đội, Chuẩn tướng Lăng Vệ từng đạt được thành tích xuất sắc hàng đầu trong môn chiến cơ chiến đấu mini!”

Người lái chiến cơ chiến đấu, là quan chỉ huy của Liên Bang!

Là quan chỉ huy Lăng Vệ đích thân điều khiến chiến cơ, cho nổ tan tành lồng phòng hộ của chiến hạm địch!

Toàn dân sửng sốt thêm một lần nữa!

Đồng thời càng thấp thỏm lo lắng!

Cho dù là người không biết gì về chiến đấu, cũng có thể đoán được tình hình hiện giờ tồi tệ với quan chỉ huy Lăng Vệ nhường nào.

Tuy rằng cỗ chiến cơ bạch sắc vô cùng lợi hại, nhưng kẻ địch thật sự đông áp đảo, hơn một ngàn đuổi bắt một, tưởng tượng cũng đủ rét run da đầu. Cỗ ngân bạch tựa thể một chú thỏ trắng nhỏ lọt vào giữa bầy sói hung dữ đang không ngừng nhe nanh nhọn trực chờ vồ vập lấy.

Ánh sáng đại biểu cho tử vong đan chéo vào nhau, chia cắt vùng trời thành từng khối không gian.

Cỗ chiến cơ bạch sắc nghiêng qua phải né một chùm laser, khi đang vun vút lao đi thì bất chợt hãm phanh, hoàn toàn làm trái với lý thuyết thông thường rằng không nên giảm tốc đột ngột.

Ở phía trước nó, hai tàu chiến của Đế Quốc xông tới từ hai cánh trái phải có ý đồ tấn công trực diện phát hiện mục tiêu biến mất, không kịp thắng lại, đâm sầm vào nhau, hóa thành ánh lửa bùng lên giữa không trung vũ trụ.

“Tuyệt lắm!” Mọi người theo dõi ti vi reo lên!

Nhưng ít địch nhiều cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, huống chi cỗ chiến cơ Liên Bang dường như không được trang bị vũ khí tấn công. Cho tới tận lúc này, thứ duy nhất nó phóng ra, tựa hồ chỉ có một quả bom cho nổ tanh bành lồng phòng hộ của hạm mẹ vừa rồi.

Dưới hàng tỷ ánh mắt sốt sắng lo âu, Ngân Hoa Hào rất nhanh rơi vào thế xấu. Di chuyển vun vút giữa khoảng không mà kẻ địch không buông tha bất cứ một khe hở nào, tài tình lạng lách đến nỗi người khác phải há hốc miệng, tạm thời bảo toàn được tính mạng.

“Quan chỉ huy cố lên!” Tôn Lâm ngồi trong quán, xém nữa bóp nát ly rượu cạn trong tay hô to!

“Con trai à, đừng xảy ra bất trắc gì nhé!” Dì Lạc ngồi trên ghế sô pha, ôm chặt lấy con gái của mình, run run mấp máy miệng, âm thầm cầu nguyện.

Trong trường quân đội Trấn Đế, quân giáo sinh hồi hộp nín thở, mím chặt môi theo dõi sát sao.

Nhiệt huyết sôi trào như nung nấu trên lửa!

Thân là quan chỉ huy Liên Bang, lại tiếp nhận nhiệm vụ nguy hiểm hàng đầu!

Một mình điều khiển chiến cơ, quả cảm xông pha vào trận địa địch, oanh tạc hạm chỉ huy của bọn chúng, vì thắng lợi của Liên Bang mà không tiếc thân mình lao vào tuyệt cảnh.

Anh dũng làm sao!

Táo bạo làm sao!

Vô số quan chỉ huy trường quân đội Chinh Thế luôn ăn trên ngồi trốc, có vị nào gan góc, dám hy sinh bản thân như vậy không?

Trường quân đội Trấn Đế chỉ cần có một người hùng như thế, là đã đủ cho các thế hệ sau hãnh diện tự hào.

Anh Lăng Vệ, hãy cố lên!

Anh nhất định sẽ làm rất tốt!

***

Trụ sở Quân bộ.

Trong văn phòng Thiếu tướng tịnh mịch.

Giây phút Ngân Hoa Hào đột nhiên xuất hiện trên màn ảnh, một giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ tràn khỏi khóe mắt, không kiềm chế được chảy xuống khuôn mặt cương nghị của Al Lawson.

Vệ Đình…

Chiến cơ thần tốc chao lượn trên tinh không, kỹ thuật điều khiển siêu việt, hiên ngang tung hoành khuấy đảo cả bầu trời vũ trụ.

Hết thảy những thứ quen thuộc này, đều gợi y nhớ đến cái tên khiến bản thân tan nát cõi lòng.

Hơn hai muuơi năm trước, viên lái chiến cơ dũng mãnh làm kẻ địch phải khiếp đảm run sợ, từng kề vai chiến đấu cùng các chiến hữu trong tiếng hò reo cổ vũ vang ngợp.

Al đau đáu ngước nhìn bóng dáng cỗ ngân bạch, phảng phất như xuyên thấu qua khoảng cách mười vạn năm ánh sáng, xuyên qua cả thời gian cùng sinh tử, thấy được trước khoang điều khiển, là bóng hình người yêu kiên định mỉm cười.

Vệ Đình, đây là cỗ chiến cơ mà chúng ta đã cùng nhau thiết kế.

Cậu có nhiều ý tưởng sáng tạo nhường vậy, từng khao khát biến chúng trở thành sự thật nhường vậy.

Cậu mong mỏi chế tạo được cỗ chiến cơ mạnh mẽ nhất thế gian.

Cậu mơ ước được tự mình lái nó đi đương đầu với kẻ thù.

Cũng là cậu, đặt tên cho nó là Ngân Hoa Hào.

Năm đó, công trình chế tạo bí mật của chúng ta, buộc phải dừng lại giữa đường.

Để rồi hai mươi năm sau, tôi vận hết tất cả phương pháp, lắp ráp tất cả các bộ phận tạo thành thành quả cuối cùng.

Vẻ đẹp của nó tinh khôi mà thanh thoát như cậu vẫn hằng trông, bốn động cơ tăng tốc, bốn tấm thân kim loại có thể trượt ra, sải rộng thành bốn cánh bay, tựa như Chiến Thần kết hợp cùng Thiên Sứ, đẹp đẽ đến nghẹn ngào.

Đây chính là, món quà thứ hai sau nụ hôn đầu tiên, Al Lawson tôi dành tặng cho cậu.

Món quà thứ nhất, là viên đạn đoạt đi sinh mệnh cậu.

Món quà thứ hai, chính là Ngân Hoa Hào mà chúng ta cùng nhau khao khát, cùng nhau bắt tay thiết kế.

Cậu, có thích không?

Chẳng mấy chốc nữa, tôi sẽ tặng cho cậu, món quà thứ ba.

Tôi sẽ tặng Lăng Vệ – nhân bản phục chế thành công nhất từ chính cậu cho cậu, giúp cậu trở về với nhân thế.

Lăng Vệ, đã định là một vật hiến tế hoàn mỹ…

***

Trong vườn gieo trồng thực vật um tùm tươi tốt, một thanh niên trẻ tuổi vận thường phục khom người, tay đeo bao tay, cẩn thận ngắt lấy búp non mới mọc trên đầu nhánh cây Somaraju.

Viên sĩ quan gấp gáp bước đến phía sau hắn “Trưởng quan, xin hãy mở máy thông tín, bật kênh truyền hình đại chúng, gần như toàn bộ đài truyền hình đang phát sóng trực tiếp một tần số giống nhau!”

“Không phải đã nói, khi ta đang lấy mẫu thì cấm được quấy rầy sao?” Bất mãn cau nhẹ mày.

“Trưởng quan, đây là hình huống khẩn cấp!”

Máy thông tín rốt cuộc cũng được mở ra.

Bóng dáng cỗ chiến cơ màu bạc cứ như một chú chim ưng oai vệ chao liệng trên đầu chiến hạm Đế Quốc xuất hiện. Một dòng chữ chạy bên dưới màn hình: Truyền hình trực tiếp tình hình chiến đấu tại tiền tuyến, quan chỉ huy Liên Bang dốc sức chiến đấu trong cuộc chiến tranh đẫm máu!

Người tường thuật xúc động hô to “Quan chỉ huy Lăng Vệ, hãy cố gắng lên! Tất cả nhân dân Liên Bang đều đang cầu nguyện cho ngài! Liên Bang tất thắng! Xin quý vị hãy dõi theo…”

“Quả nhiên là sẽ một mình lái chiến cơ xông ra trận nha.” Khóe môi mỏng của Bội Đường bật ý cười châm chọc. Làm thành viên của tổ Nghịch Thứ, Bội Đường đương nhiên đã nghe qua kế hoạch tác chiến khôn tưởng này.

Bất quá, cặp sinh đôi nhà họ Lăng ấy vậy mà cũng gật đầu đồng ý để Lăng Vệ đi làm cái chuyện toi mạng như chơi.

Không hổ là con trai Thượng đẳng tướng quân, tâm địa cũng tàn nhẫn quá.

Nếu đổi lại là hắn, mặc kệ chiến thắng hay chuyện quan trọng gì, hắn sẽ không đời nào cho phép Tiểu Diệp của hắn…

“Trưởng quan, ngài có ý kiến gì không ạ?” Giọng nói của viên sĩ quan đằng sau có phần cấp thiết.

“Ý kiến gì?”

“Đây… hiển nhiên là một vấn đề quân sự nghiêm trọng.” Viên sĩ quan không dám tin tròn mắt nhìn ngài Chuẩn tướng ung dung bình thản.

Liên Bang và Đế Quốc đã khai hỏa nơi tiền tuyến, tình hình chiến đấu còn được tường thuật trực tiếp khắp Liên Bang một cách lạ kỳ.

Chẳng lẽ ngài không có động thái gì sao?

“Mấy chuyện này, các vị Thượng đẳng tướng quân chắc chắn sẽ ra tay xử lý.” Bội Đường mở dụng cụ đựng mẫu thí nghiệm siêu mỏng luôn mang theo bên mình ra, cẩn trọng bỏ mẫu mầm non từ cây Somaraju vừa thu thập vào.

Somaraju là loài cây hiếm, cho dù ở tinh cầu thuận lợi để Somaraju sinh trưởng cũng chỉ có trên dưới ba trăm cây tồn tại. Các chuyên gia trồng trọt phải mất biết bao tâm huyết, mới có thể thành công nuôi trồng được một gốc cây duy nhất ở Thường Thắng Tinh.

Sau khi hắn nghe được tin trên, đã đặc biệt ghé thăm khu gieo trồng này một chuyến.

Chỉ vì một chồi lá non.

Vì loài cây này, trong bóng đêm sẽ phát sáng tựa lưu huỳnh.

Tiểu Diệp mà nhìn thấy, nhất định sẽ xem nó như vật báu.

Hắn nắm mẫu lá vào lòng bàn tay trắng nõn, mỉm cười nhớ lại một đoạn ký ức xa xôi.

“Tiểu Diệp.”

“Sai rồi, phải gọi là Bội Đường, đọc lại theo anh, Bội — Đường ——”

“Tiểu Diệp…”

“Bội — Đường ——”

“Tiểu… Tiểu Diệp…”

“Đồ ngốc! Dạy em cả trăm lần rồi, vậy mà đến tên của anh cũng không đọc đúng! Chọc giận anh, có tin anh vò nát đống lá này luôn không? Đốt cho trụi lủi hết luôn!”

“…”

“Ê… ê! Đừng khóc, em đừng khóc! Ơ hay anh xạo em thôi mà, anh chỉ nói giỡn với em thôi, không phải thiệt đâu… Được rồi được rồi, sợ em luôn. Ngày mai anh sẽ mang một chậu cây mắc cỡ cứ đụng vào là lá sẽ khép hết lại cho em xem nhé. Đúng rồi, Tiểu Diệp nè, có một loại cây, buổi tối sẽ phát sáng hệt như lưu huỳnh vậy đó. Nếu em gọi được đúng tên của anh, khi nào tìm được Somaraju, anh sẽ mang về một nhánh làm quà cho em.”

Somaraju.

Giống như đôi mắt long lanh sáng ngời của em, ở trong bóng đêm, tản mát ra quang mang dịu dàng.

Nếu như khi xưa, anh có đủ năng lực kiếm tìm cho em…

“Trưởng quan?”

“Đài truyền hình cũng đã trực tiếp rồi, đối với Liên Bang hay Đế Quốc mà nói, kết cục cuối cùng mới là điều quan trọng. Ta không muốn lãng phí thời gian nói đến chuyện này nữa.”

Từ đầu đến cuối, vị Chuẩn tướng non trẻ kia vẫn thờ ơ cúi đầu xử lý mẫu thực vật mà ông chẳng hiểu nó là gì, hoàn toàn không đoái hoài gì đến lão, ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không có.

Viên sĩ quan lớn tuổi cảm thấy uất nghẹn đến tận họng.

Đại sự của Quân bộ không lo, lại lo đi mần mò ba thứ lá cây vớ vẩn!

Song, cân nhắc đến thân phận của vị thượng cấp trước mắt này, viên sĩ quan cố gìm nén tức giận “Vâng, thưa trưởng quan!”

Sau khi chắp tay chào, định rời đi, bỗng nhiên bị Bội Đường gọi lại.

“Chờ đã!”

“Ngài còn gì phân phó sao, thưa trưởng quan?”

“Cỗ chiến cơ bạch sắc kia hình như không thuộc loại quy chuẩn nào của quân đội Liên Bang. Là tự chế tạo sao?”

“Không rõ ràng lắm, thưa trưởng quan. Trước mắt còn chưa liên hệ được với tân Lăng Vệ hạm, chưa thể nắm rõ được tình huống.”

“Al Lawson đang ở đâu?”

Viên sĩ quan nhanh chóng kiểm tra hệ thống trên máy thông tín ở cổ tay.

“Theo nhật ký ra vào trụ sở Quân bộ, Thiếu tướng Al Lawson đã đến văn phòng tại trụ sở vào lúc bảy giờ sáng, chưa có ghi chép rời đi.”

“Ừm.” Bội Đường nghiền ngẫm một lát, nheo nheo mắt lại, chậm rãi căn dặn “Nếu Al Lawson rời khỏi Thường Thắng Tinh, lập tức báo cho ta biết.”

***

“A!”

Nháy mắt nhìn thấy cảnh chiến hạm chỉ huy của Đế Quốc bị nổ tung, Nữ vương thất thanh kêu lên sợ hãi, thiếu chút nữa ngã quỵ xuống đất.

Hoàng thái tử hốt hoảng lao tới, đỡ lấy mẫu thân trạng thái cực độ bất thường.

“Bệ hạ, người làm sao vậy?”

“Ta… không…” Nữ vương bệ hạ suy yếu thở gấp.

Không sao.

Conlin con trai ta, nhất định sẽ không ở trên con tàu đó.

Ta không được hoang mang, ta phải mạnh mẽ lên!

Cho dù đứa bé ấy ở trên… thì sinh mạng quan chỉ huy quý giá, dẫu chiến hạm có nổ mạnh, nhất định cũng sẽ có biện pháp tháo thân.

Colin, bằng mọi giá con không được phép xảy ra chuyện gì!

“Đàn bà và chiến tranh là thiên địch.” Một hồi lâu, Nữ vương mới miễn cưỡng mỉm cười với Hoàng thái tử đang thân thiết nhìn mình “Hiện thực chiến tranh, so với tưởng tượng quả thực tàn khốc hơn rất nhiều, làm người khác nhất thời khó mà tiếp thụ nổi. Chà, ta nên nghỉ ngơi thôi.”

Được con trai dìu lên, Nữ vương ngồi xuống ghế sa lon mềm mại, sắc mặt tái nhợt.

Bà không tập trung tầm mắt vào màn hình nữa.

Ngược lại, Hoàng thái tử thấy thú vị thay.

“Bệ hạ thật lợi hại, tiên đoán hoàn toàn đúng hướng đi của chiến tranh. Vốn tưởng Lăng Vệ sẽ đấu một trận giáp lá cà với Đế Quốc, không ngờ lại áp dụng chiến thuật tập kích đầy bất ngờ và mạo hiểm này. Hầy, quan chỉ huy cùng giao thủ với Lăng Vệ trên chiến trường, đúng là xui xẻo.”

Ngữ khí vui vẻ của Hoàng thái tử, không hiểu sao lại khiến Nữ vương tức giận.

Nhưng không vì thế mà bà trách cứ hắn.

Nữ vương nhắm hai mắt lại, bình ổn nỗi lo âu cùng chán nản từ tận đáy lòng.

Bà biết Lăng Vệ sẽ áp dụng chiêu thức đối địch mà không kẻ nào có thể tưởng tượng, nhưng bất kể là thế nào đi chăng nữa, bà cũng không nghĩ được rằng, cậu ta sẽ dùng bom hạch quang điện tử cho nổ tung hạm chỉ huy của đối phương.

Thật là đáng sợ!

Đối với đứa bé kia mà nói, Lăng Vệ đích thị là địch thủ đáng sợ nhất!

Bà không cho phép bất cứ kẻ nào làm tổn thương đến đứa bé kia!

Lăng Vệ, nếu có cơ hội, nhất định phải loại trừ bằng được!

***

“Tổ chiến cơ chiến đấu mini chuẩn bị! Sẵn sàng xông vào trung tâm trận địa địch!!!” Giây phút chứng kiến hạm chỉ huy của Đế Quốc lóe sáng rồi nổ bùng vang dội, Lăng Khiêm gào một tiếng như xé họng, tiếp theo dùng vận tốc kinh hoàng đến nỗi da đầu kẻ khác phải run lên, lái chiến cơ chiến đấu dẫn đầu đoàn lao thẳng về phía đối diện.

Theo sát phía sau hắn, là toàn bộ chiến cơ chiến đấu mini mà Liên Bang mang theo trong lần đại chiến này.

Hạm mẹ bị tấn công, sử dụng chiến cơ mini vào thời điểm này là thích hợp nhất.

Anh, Lăng Khiêm đến đây!

Hãy kiên trì hai mươi giây!

Hai mươi giây thôi, em sẽ tới tiếp ứng cho anh ngay lập tức!

“Tăng hết tốc độ đưa Lăng Vệ hạm đi về phía trước!” Trên tân Lăng Vệ hạm, Lăng Hàm đứng ở đầu hạm, nghiêm giọng hạ lệnh “Truyền lệnh! Hai cánh trái phải thiết lập đội hình công kích dẫn đầu ứng chiến, phóng hỏa lực hạng nặng tấn công hạm công kích ở lá chắn phòng thủ của đối phương! Thượng tá Navarro! Lệnh cho toàn bộ hạm đi theo hạm chỉ huy, vận hành hết tất cả các động cơ, theo về phía trước!”

Mệnh lệnh lập tức được truyền tới toàn quân!

Lăng Vệ hạm hùng hổ đổ đến còn cấp tốc hơn tên bắn, hạm chỉ huy khổng lồ siêu việt hàng đầu Liên Bang thẳng tắp nhằm tới phía tàu chiến của Đế Quốc vì mất đi hạm mẹ mà trở nên nháo nhào!

“Xông lênnnnnnnn!!! Tất cả quân hạm của căn cứ Scarlet tiến về phía trước, phun lửa đốt cháy toàn bộ bọn chúnggggg!!!” Thiếu tướng Duy Khải chỉ huy phân đội của mình, gầm lên giận dữ ra mệnh lệnh!

Hạm mẹ bị đánh lén, chẳng khác nào như rắn mất đầu, đây chính là cơ hội trăm năm có một để đánh bật lũ xâm phạm!

Ngay cả quan chỉ huy tối cao cũng đã lâm mình ra trận, cho thấy thực lực Liên Bang lần này đã bỏ xa Đế Quốc, chắc chắn sẽ không gặp phải bất trắc gì, cực kỳ an toàn!

Bằng không, có quan chỉ huy nào dám mạo hiểm tính mạng, đâm đầu vào chỗ chết cho được?

Chuẩn tướng Lăng Khiêm quả không ngoa, Liên Bang lần này đã chuẩn bị vũ khí bí mật, đủ để cho Đế Quốc nếm mùi!

Tuy rằng ông ta không phải chuyên gia kỹ thuật, không rõ ràng lắm về tính năng của bom hạch quang điện tử mà Lăng Khiêm từng tiết lộ.

Song, chỉ cần nhìn xem kết cục đáng thương của hạm mẹ bên phía Đế Quốc, đã phần nào làm sáng tỏ vấn đề.

Nghe đâu hai ngàn tàu chiến theo phía sau, toàn bộ đều được trang bị loại bom khủng bố này!

Có hậu thuẫn vững chãi, chần chờ gì nữa mà không ập tới, mau lẹ lập thêm vài chiến công?

“Xông lên! Xông lên cho ta!!!”

Duy Khải lão đâu phải đồ đần. Chờ lập công lớn lần này, lão sẽ xin Quân bộ điều lão về Thường Thắng Tinh, làm Trung tướng phụ trách hậu cần tiếp tế chẳng hạn.

Lão đã chịu đủ lắm rồi!

Đừng hòng lão ở chốn địa ngục Scarlet, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng như chơi này nữa!

Bên phía hạm đội Lecco Mick, Chuẩn tướng Wood cũng gầm lên giận dữ “Thời khắc dâng hiến thân mình vì Liên Bang đã tới! Toàn bộ quân hạm của Lecco Mick xông lênnnnnnnn!!!!”

Ngân Hoa Hào trong chớp mắt đã phá hủy đầu não chủ lực của đối phương, chứng kiến một màn đó, vị danh tướng lão làng này cơ hồ lệ nóng doanh tròng.

Không cần thông tri, ông chỉ cần lia mắt một cái cũng trông thấu được, giờ phút này người đang điều khiển cỗ chiến cơ ngân bạch kia là ai.

Vệ Đình! Đây là phong cách tác chiến của Vệ Đình!

Chỉ có Vệ Đình, mới sở hữu khí phách hiên ngang đến vậy!

Chớp nhoáng thần tốc, kinh thiên động địa.

Qua hai mươi năm, Wood rốt cuộc lại cảm nhận được nỗi xúc động mạnh mẽ cùng hạnh phúc trào dâng được cùng Vệ Đình kề vai chiến đấu.

Những thằng quỷ con nhà họ Lăng, trước đại chiến còn bày đặt tinh ranh khích tướng ông, sợ đến lúc lâm trận ông lo chạy trối chết, không nhảy vào cứu viện.

Hừ! Thử tìm hiểu mà xem, năm xưa chiến dịch nổ ra liên miên, người phụ trách phối hợp với Vệ Đình luôn nghĩ ra nhiều chiến thuật kỳ lạ, mỗi một lần Vệ Đình bị kẻ địch gắt gao truy kích, lại một lần xông ra chiến trường cứu hắn trở về là ai?!

Hồi tưởng về những năm tháng đó, Wood hào khí dâng tràn “Tiến lên!!! Đón anh hùng của Liên Bang trở về!!!!!”

“Tiến lên! Gom hết chiến lợi phẩm mang về!!!” Thượng tá Navarro cũng hưng phấn hét lớn.

Vị này đúng thực là một Thượng tá khiến người phải câm nín. Chưa từng tham gia một trận chiến chân chính nào, khái niệm về chiến tranh càng dừng lại ở trình độ ngây thơ đến buồn cười, thấy hạm địch nổ mạnh, gã cho rằng chiến dịch thắng lợi, đã có thể đi thu nhặt chiến lợi phẩm được rồi.

Dễ dàng đoán được, vị này năm đó nhất định vận thủ đoạn đút lót mua chuộc, mới có thể cầm tấm bằng tốt nghiệp rời trường quân đội.

Thượng tá Navarro dẫn theo hơn hai ngàn hạm vận tải, hưng phấn dào dạt theo sát phía sau Lăng Vệ hạm, một đường tiến về phía địch doanh.

“Quân hạm, còn cả tàu chiến Đế Quốc, khà khà, nhiều chiến lợi phẩm như vậy, mẻ này giàu to rồi! Thế nào cũng sẽ được thăng công lên làm tướng!”

***

“Láo toét! Cái gì là không thể phụng mệnh?! Đám đài truyền hình đó chán sống rồi phải không??!”

Thường Thắng Tinh, tiếng gầm giận dữ của Tu La Tướng quân vang khắp trụ sở Quân bộ!

Viên thư ký bị lửa giận ngút trời của hắn dọa đến rụt người về sau, đầu toát mồ hôi giải thích “Đã ba lần truyền đạt mệnh lệnh khẩn cấp cấm phát sóng xuống toàn bộ đài truyền hình, nhưng hiện tại chỉ có mười hai đài truyền hình nhỏ lẻ ở các tinh cầu tiểu khu ngưng phát sóng trực tiếp. Tuy nhiên, những đài truyền hình ngừng phát sóng đã bị dân chúng khu vực kháng nghị gay gắt, đường dây nóng kênh khiếu nại đã nghẽn mạng, thậm chí còn đe dọa tấn công. Có bốn đài truyền hình không thể chống cự lại áp lực, đành phải phát sóng lại một lần nữa…”

Trong phòng họp, còn có hai gương mặt khác ngồi ở hai hướng khác biệt, một là Lawson tướng quân dáng người mập mạp, một người khác là Tướng quân Lăng Thừa Vân vóc dáng cao lớn với sắc mặt ngưng trọng.

“Trước không cần lo cho những đài truyền hình cỏn con đó. Cái cần là phải bắt năm đài truyền hình lớn dừng phát sóng lại ngay lập tức! Nếu không thì tống giam giám đốc đài truyền hình lại!”

“Luật sư của năm đài truyền hình này đã gửi thư giải thích đến Quân bộ, bọn họ nói…”

“Nói cái gì?”

“Căn cứ theo ‘Đạo luật về quyền tự do báo chí Liên Bang’, đài truyền hình có quyền sử dụng và phát sóng tin tức trên cùng một đường truyền tín hiệu. Quân bộ cần đưa ra lý do thích hợp về việc hạ yêu cầu ngừng phát sóng khẩn cấp, các đài truyền hình mới có thể chấp hành, nếu không sẽ không thể giải thích với khán giả…

“Nhảm nhí!!!” Tu La tướng quân gạt phăng sách báo lẫn đèn bàn sang quý xuống đất “Tình hình chiến dịch là thông tin thuộc hàng cơ mật của Quân bộ Liên Bang, dám cả gan tường thuật trực tiếp trên sóng truyền hình, đây là phản bội Liên Bang! Điều này tương đương với tử tội cung cấp thông tin cho kẻ thù Đế Quốc!”

Tu La tướng quân thở hổn hển, đôi mắt long lên sòng sọc, hung ác ra lệnh “Lập tức bắt tất cả những kẻ liên quan, chặn hết mọi kênh thông tin đại chúng lại!”

Thư ký lắp bắp run rẩy, nơm nớp sợ hãi nhắc nhở “Nhưng thưa Tướng quân, chặn kênh thông tin đại chúng là trái với luật pháp Liên Bang. Chỉ e sẽ bị biểu tình.”

“Luật pháp Liên Bang?” Lawson tướng quân hừ lạnh, cất giọng điệu chậm rì rì muôn thuở của mình mà nói “Quân bộ chính là luật pháp Liên Bang. Kênh thông tin đại chúng bị mất sóng, cứ đổ lên đầu Đế Quốc, nói rằng Đế Quốc tiến hành quấy rối nội bộ Liên Bang.”

Có hai vị Thượng đẳng tướng quân ra mặt, một vị khác không lên tiếng phản đối, thì nghĩa là đã có phán quyết quyền lực cuối cùng.

Còn dám can ngăn gì nữa đây?

“Vâng, thưa Tướng quân.” Viên thư ký rốt cuộc không dám vận luật pháp Liên Bang hay đạo luật truyền thông nữa, trầm giọng lĩnh mệnh.

“Còn nữa.” Lawson tướng quân ngừng lại một chút “Chúng ta phải truy cho bằng được nơi phát ra tín hiệu!”

Tu La tướng quân tỏ vẻ đồng ý “Chuyện này, bất luận là do kẻ nào làm, Quân bộ nhất định phải bắt hắn trả giá thật đắt vì hành động ngu xuẩn của mình!”

Tầm mắt hai người, không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía Lăng Thừa Vân, người vẫn ngồi âm trầm bất động, chưa hề nói một câu nào từ đầu tới giờ.

“Lăng tướng quân, ý ông ra sao?”

Nghe được câu hỏi của Tu La tướng quân mơ hồ ẩn chứa uy hiếp, hai mắt nhắm nghiền dưỡng thần của Lăng Thừa Vân bỗng nhiên mở ra, con ngươi kiên định, nói rõ từng chữ một “Tôi – Lăng Thừa Vân, lấy tính mạng cả gia đình mình ra đảm bảo, tình hình chiến đấu bị phát sóng trực tiếp và Lăng gia, không có bất cứ quan hệ nào!”