Lăng Vệ ở trên giường thỏa mãn tỉnh dậy.
Anh luôn duy trì thói quen tốt đẹp được dưỡng thành ở trường quân đội, chỉ cần không rơi vào tình trạng mệt mỏi, thông thường sáu giờ sáng, anh sẽ tự động thức giấc.
Mà giấc ngủ tối qua, cộng thêm giấc ngủ ngày hôm trước nữa, đều quá ư ngon lành.
Ác mộng dường như hoàn toàn tiêu thất.
Rõ ràng chẳng nhận bất cứ phương pháp chuyên nghiệp nào, ngay cả bóng dáng các thiết bị trị liệu như trong tưởng tượng cũng không hề thấy, nhưng ngạc nhiên thay, tình hình lại cực kỳ khả quan, hai đêm liên tiếp ngủ thẳng đến hừng đông đây là minh chứng tốt nhất.
Theo lẽ thường, đáng lý phải thật vui mừng cảm ơn bác sĩ trị liệu. Ngặt nỗi, hình tượng Thiếu tướng Al Lawson trong lòng Lăng Vệ, đã từ trưởng quan hào hoa phong nhã, thân thiện hòa ái, trầm ổn đứng đắn, biến thành một bóng ma mơ hồ hỗn độn.
Sau khi rửa mặt xong, thay quân trang thẳng thớm, anh bước ra khỏi phòng.
Phát hiện trong phòng trị liệu không có bóng dáng của Al Lawson, Lăng Vệ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Hạm trưởng Lăng Vệ, ngài đã dậy rồi ạ?”
Nghe âm báo quét thẻ điện tử mở cửa phòng, Lăng Vệ xoay người, thấy nữ y tá đang đẩy xe đẩy nhỏ ngước cổ vào trong thăm dò thì bắt gặp Lăng Vệ, mặt mày lập tức tươi tắn như hoa “Em còn lo sẽ đánh thức ngài. Đây là bữa sáng của ngài, hy vọng ngài thích cơm chiên kèm nước sốt hương thảo. Chút nữa khi dùng cơm xong, mời ngài nhấn chuông này gọi em. Ngay hôm nay ngài sẽ khá bận rộn.”
Câu cuối cùng thu hút sự chú ý của Lăng Vệ.
“Hôm nay tôi sẽ bận rộn? Liên quan đến trị liệu sao?”
“Vâng! Theo hướng dẫn được đưa ra, ngày hôm nay ngài phải thực hiện một số xét nghiệm cơ thể, bao gồm đo nhịp tim, cân nặng và thể lực. Chính vì thế nên em chuẩn bị bữa sáng nhiều gấp đôi cho ngài đó ạ. Ăn no thì mới có sức để đối phó với nhiều yêu cầu như vậy.”
“Ai chỉ thị? Có phải bác sĩ Minna không?”
“Vâng, đúng ạ.”
Biết được yêu cầu không đến từ ý định của Al Lawson, lòng Lăng Vệ thoải mái hơn chút.
“Mặt khác, còn yêu cầu mặc quần áo rộng.” An Kỳ Nhi liếc mắt ngắm Lăng Vệ trong bộ quân phục càng thêm anh tuấn, giọng điệu thầm tiếc nuối “Ngài cần thay quân trang ra ạ. Em đã chuẩn bị sẵn đồ ở đây, lát nữa mời ngài dùng.”
“Cám ơn em.” Lăng Vệ nhận bộ đồ màu trắng rộng thùng thình hệt như đồng phục của bệnh nhân.
Qua hôm nay, ngày mai sẽ rời khỏi đây.
Sẽ gặp lại khuôn mặt nghiêm nghị của Lăng Hàm, cùng tên chuyên nghịch ngợm quấy rối Lăng Khiêm.
Lạ kỳ, trước đây, quanh năm suốt tháng có khi chẳng thấy mặt vẫn thấy bình thường, mà hiện tại chỉ mới xa nhau hai ngày, lại thấy như đã chia cách thật lâu.
Cơm nước ở nơi này cũng khá ổn. Cơm chiên sốt hương thảo, mùi hương bay vào chóp mũi kích thích thèm ăn. Trên chiếc xe đẩy còn có một cốc đồ uống, có lẽ là nước trái cây tươi, vị hơi chua, lại tan chảy như kem, uống vào làm cổ họng thật dễ chịu. Lăng Vệ không rõ đây là loại quả gì. Bất quá điều này cũng chẳng lấy làm đáng ngạc nhiên. Sự tiến bộ từng ngay của kỹ thuật nuôi trồng đã mở ra một kỷ nguyên mới cho các tân tinh hệ vừa được khai thác, giúp đủ mọi chủng loại hoa quả được gieo cấy và phát triển.
Mỗi một năm đều có giống mới xuất hiện, có lẽ ngay cả các nhà thực vật học cũng hoa mắt chóng mặt với việc ghi nhớ tên gọi của các loài.
Có điều, Lăng Vệ vẫn nhớ tay nghề của Lăng Hàm hơn cả. Món nào so ra cũng kém Lăng Hàm làm, canh cá, mì, hay cơm chiên cũng thế…
Lăng Vệ không ngờ, có ngày bản thân lại kén chọn đồ ăn.
Dùng xong điểm tâm, nữ y tá lại xuất hiện, đưa anh đi tới lầu một của trung tâm xét nghiệm nằm trong một tòa nhà khác, dựa theo hướng dẫn kiểm tra mà bác sĩ Minna đã sắp xếp tiến hành từng mục một. Có một người đàn ông mặc áo blouse trắng, nom giống như trợ lý hay đại loại vậy, cũng lại đây hỗ trợ ghi chép số liệu.
Sau khi hỏi đáp ngắn gọn một số câu hỏi thông thường, An Kỳ Nhi thông báo tiếp theo cần kiểm tra thể chất.
Chạy bền trên máy chạy bộ, quay tròn ba trăm sáu mươi độ với tốc độ cao trong môi trường phi trọng lượng, đẩy tạ hay leo trèo… Lăng Vệ đều dễ dàng thực hiện.
Điều khiến anh đau đầu lại là chuyện khác, đó là, liên tục có những nữ y tá khác xuất hiện.
Ra vào càng lúc càng tới tấp.
Hết làm bộ như đi qua đi lại, đến vờ như vào trong căn dặn An Kỳ Nhi, kiểm tra lại máy móc, hoặc có việc cần vào trong trao đổi với trợ lý nam đang ghi chép số liệu, bất kể lý do nào đi nữa, mọi tầm mắt đều xoáy về phía Lăng Vệ.
Đến khi đo nhịp tim, vì cần tiếp xúc với dụng cụ, Lăng Vệ phối hợp cởi áo, lộ ra nửa người trên trần trụi săn chắc. Khoảng thời gian tiến hành chỉ vỏn vẹn mười phút, thế mà có đến tám cô y tá gõ cửa đi vào, hỏi An Kỳ Nhi albumin[1] để ở đâu.
“Này, mấy thím đừng quá đáng.” Đến cô cũng phải lắc đầu, vừa bực vừa buồn cười nói “Không biết làm thế sẽ khiến ngài ấy xấu hổ hả?”
“Người ta cần albumin thiệt chứ bộ, quỷ sứ àh. An Kỳ Nhi, cô thỏa thuê ăn mảnh một mình, rồi lên mặt dạy đời tụi tui hen.” Nữ y tá lò vào thăm dò mở miệng phản bác, tầm mắt phấn khích thì gần như tham lam nhìn chằm chặp vào Lăng Vệ.
“Albumin để ở phòng huyết học, chẳng phải cô nói cần dùng gấp sao? Mau đi lấy đi.”
“Cơ thể rèn luyện săn chắc lắm, đường cong quyến rũ muốn xịt máu…” Người rình rập nhìn trộm đã rời đi, nhưng thanh âm lanh lảnh vẫn vang ngoài hành lang vọng vào tai.
Giờ phút này, Lăng Vệ chưa bao giờ mong mỏi ước gì có Lăng Khiêm và Lăng Hàm cạnh bên đến vậy.
Tuy rằng ham muốn độc chiếm của hai người nhiều khi khiến anh mắc nghẹn, nhưng một điều chắc chắn, đó là vòng vây bảo hộ của bọn họ sẽ giúp anh tránh khỏi nỗi quẫn bách vì bị các cô vây quanh.
“Xin lỗi ngài, thật khiếm nhã quá.”
An Kỳ Nhi miệng thì xin lỗi, nhưng đường nhìn thì cũng bám rịt lấy Lăng Vệ chẳng kém.
“Không có gì, mong sẽ mau kết thúc.”
“Không nhanh vậy đâu ạ. Ừm, để em xem xem, còn tận mười bốn xét nghiệm nữa cơ.”
An Kỳ Nhi lật bản ghi chép điện tử trên tay.
“Em cũng vất vả rồi. Ăn cơm trưa xong chúng ta sẽ tiếp tục, ổn chứ?”
Sau giờ cơm, lại bắt đầu thực hiện các mục khác.
Có lẽ vì ngày mai sẽ kết thúc trị liệu nên bác sĩ Minna tranh thủ thời gian, tập trung kiểm tra trong vòng một ngày. Nghĩ đến sắp được gặp lại hai đứa em, Lăng Vệ không chút nề hà buông nửa câu than thở.
Song, một ngày liên tục vận động không ngừng nghỉ gần như tiêu hao cạn kiệt sức lực của anh. Đến khi hoàn thành tất cả các xét nghiệm, Lăng Vệ trở lại phòng trị liệu, ngay cả bữa tối cũng không buồn động tới, chỉ tranh thủ tắm rửa cho sạch mồ hôi rồi ngã vật xuống giường.
Mệt quá đi mất.
Eo, tay chân, đến cả đầu ngón tay cũng mỏi rã rời.
Toàn thân không còn chút hơi sức nào mà động đậy.
Giờ, chỉ có nhắm mắt lại và ngủ thẳng một mạch đến sáng mai là thích nhất.
Cả người mỏi nhừ, thành thử Lăng Vệ không phát giác được có tiếng người mở cửa từ bên ngoài.
“Ngủ sớm như vậy à? Nghe nói hôm nay cậu thực hiện khá nhiều kiểm tra.”
Nghe thấy giọng nói gần trong gang tấc, Lăng Vệ bất thình lình mở to mắt.
“Sao anh lại ở trong này?”
Lăng Vệ lập tức chau mày, nhìn trừng trừng Al Lawson đang đứng cạnh giường, vẻ mặt thản nhiên cởi chiếc cà vạt màu đen.
“Tối nay tôi ngủ ở đây.”
“Ngủ ở đây?”
Tuy rằng cả người bủn rủn chẳng còn miếng sức sống, Lăng Vệ vẫn chống người ngồi dậy.
“Anh có nhầm không thế?”
Al tựa hồ không nghe ra giọng điệu phản đối trong lời nói, treo cà vạt đường hoàng vào tủ áo, sau đó bắt đầu cởi cúc quân trang màu bạc.
“Thiếu tướng Al Lawson?!”
“Đây là một phần của quá trình trị liệu, nếu cậu không muốn đón nhận thì tiếc thay, ngày mai tôi đành phải viết vài câu chắc chắn cậu không muốn đọc vào bản báo cáo. Đừng quên, tôi là bác sĩ trị liệu của cậu, tôi có quyền đánh giá kết quả trị liệu.”
“Anh…”
“Trông cậu có vẻ tức giận.”
Al thong dong nhấn rõ từng chữ, từ trên cao nhìn xuống xem xét Lăng Vệ.
“Nếu không nhờ Trung tướng Neville nói tốt cho cậu, cam đoan cậu sẽ không tiếc bất cứ giá nào chỉ cần được đăng hạm trở lại, bác sĩ Minna mới không bao giờ đồng ý trị liệu. Cậu muốn lãng phí cơ hội quý giá, thì tùy cậu.”
Lăng Vệ sựng cứng người, phẫn nộ trừng mắt nhìn y, nghiến chặt răng.
“Nếu anh cho rằng tôi vì muốn đăng hạm mà sẵn sàng lên giường với đàn ông, thì anh sai lầm rồi!”
Giống như nghe thấy một điều hài hước lắm, Al bật cười lớn.
“Có gì buồn cười? Chẳng lẽ anh không thấy xấu hổ vì hành động của mình ư?”
“Cậu thực sự tự cuồng tự đại quá, Thượng úy Lăng Vệ.”
Al ngưng cười, khóe môi dật ra tiếng cảm thán.
“Chắc cậu cho rằng khắp Liên Bang này, bất kể là nam hay nữ, vừa nhìn thấy cậu là muốn lên giường với cậu nhỉ. Xin lỗi, tuy rằng trên mạng cậu được hằng vạn hằng triệu người hâm mộ, được trai gái khắp nơi si mê cuồng bái,nhưng tôi chẳng có hứng thú làm chuyện mà cậu tưởng tượng trong đầu. Chưa kể, nếu trước đây còn có đôi chút hảo cảm với cậu, thì khi nghe xong câu nói vừa rồi, chút hảo cảm ấy đã biến mất sạch tăm không còn bóng dáng.”
Cư nhiên bị trả đũa.
Lăng Vệ trở tay không kịp, nhất thời nghẹn họng không thể phản bác.
Al Lawson lạnh nhạt “Làm một bác sĩ trị liệu, trách nhiệm của tôi là điều trị giấc ngủ cho cậu. Bất kể cậu tin hay không, tôi cho rằng việc tôi và cậu tiếp xúc gần gũi có thể làm thuyên giảm tình trạng mất ngủ của cậu. Chính vì nguyên nhân đó, tôi mới quyết định đến đây ngủ chung, cũng hy vọng sẽ quan sát được tình trạng giấc ngủ đêm nay của cậu. Đó là lý do, hiểu chưa? Vấn đề này không hề dính dáng gì tới mối quan hệ bệnh hoạn với bác sĩ, cũng tuyệt đối không bao hàm tình dục như cậu vẫn tưởng.”
Sau một hồi lép vế, Lăng Vệ bị xoay đến hồ đồ ngập ngừng mở miệng.
“Anh nói tôi hiểu lầm sao?”
“Hiểu lầm? Không, cậu vũ nhục tôi, hạm trưởng Lăng Vệ. Cậu vũ nhục một Thiếu tướng, quan lạc hỗ trợ Lăng Vệ hạm, đồng thời cũng là bác sĩ trị liệu của mình. Không những thế, người này còn luôn một lòng muốn giúp đỡ cậu quay trở lại chiến hạm.”
Ngữ khí Al trước sau vẫn bình tĩnh như một, nhưng Lăng Vệ cảm nhận được sự chỉ trích nghiêm khắc.
“Tôi…” Yết hầu Lăng Vệ trượt trượt.
Có nên xin lỗi không?
Trước khi đối phương giải thích rõ ràng, bản thân đã tùy tiện lên án người ta uy hiếp mình để thỏa mãn nhục dục, quả thật là anh sai.
Nhưng chuyện gì cũng có nguyên do của nó, đúng chứ?
Nụ hôn lạ kỳ kia, còn… vừa vào phòng đã cởi cà vạt, cởi áo ra… không phải dễ làm người khác hiểu lầm lắm sao?
Rốt cuộc vẫn tự cho mình là đúng. Bị Lăng Khiêm và Lăng Hàm hai tên sắc lang bao vây đánh úp hằng tá lần, hôm nay lại bị đám nữ y tá dòm lom lom kỳ quái, nên dễ dàng nghĩ đến phương diện kia…
Đôi con ngươi màu cà phê sâu thăm thẳm của Al Lawson, không bỏ sót bất cứ biến hóa nào trên khuôn mặt Lăng Vệ.
Trong ấn tượng của y, Vệ Đình rất hiếm khi bị á khẩu không nói nên lời. Tài hùng biện của cậu ấy tương đối xuất sắc, càng bị áp chế càng thể hiện rõ rệt. Khi bị người khác công kích bằng lời lẽ, ý chí chiến đấu sẽ đẩy cậu ấy không ngừng tranh cãi.
Nhưng… nếu Vệ Đình hoài nghi mức độ đúng đắn trong quyết định của mình, hoặc lo lắng bản thân có làm sai hay không… thì cậu ấy cũng sẽ lộ ra biểu tình vừa hoang mang vừa đáng yêu trêu chọc lòng người này…
Tựa như Lăng Vệ trước mặt, mày nhíu lại, bộ dạng cố gắng xem xét sự việc một cách rõ ràng.
Cho dù lâm vào bề phiền não, lại vẫn như cũ tản ra hơi thở như ánh mặt trời, khiến người cầm lòng không đặng muốn được thân thiết cận kề.
“Tuy rằng tôi khá không vui trước sự vũ nhục của cậu, nhưng tôi không phải là kẻ chỉ biết tính toán trả thù riêng. Trong khoảng thời gian ba ngày, dốc toàn lực chữa khỏi bệnh mất ngủ cho cậu, là lời cam đoan của tôi với bác sĩ Minna và Trung tướng Neville.”
Al một bên nói, một bên tiếp tục cởi áo. Lăng Vệ bối rối ngoảnh mặt qua phía khác, đến khi nghe thấy giọng y lần nữa mới quay trở lại, đã thấy y thay một bộ áo ngủ rộng rãi thoải mái.
Bờ ngực màu mạch lộ ra, so với khi mặc quân phục càng thêm vạm vỡ. Cơ bắp rắn rỏi, nhưng không hề tạo ác cảm cuồn cuộn dữ tợn.
Thời điểm quan sát Al Lawson, anh vô tình đảo qua đôi mắt đầy uy lực, nhất thời quẫn bách như bị người bắt gặp sự lén lút của mình, lập tức dời tầm mắt.
May mắn thay, vị Thiếu tướng dường như cũng không có ý định truy vấn điểm ấy, chỉ tiếp tục dùng giọng điệu thản nhiên mà tràn ngập sức nặng nói “Vì lẽ đó, đêm nay tôi sẽ ngủ ở đây. Về phần cậu, Thượng úy, muốn rời đi hay ở lại là do cậu quyết định. Cậu nói tôi uy hiếp cậu cũng tốt, đê tiện bỉ ổi cũng tốt, chuẩn tắc làm việc của tôi sẽ không vì lời nói của cậu mà thay đổi. Nếu cậu vẫn từ chối điều trị, tôi sẽ ghi lại chi tiết vào hồ sơ.”
“Nếu tôi rời đi, anh sẽ ghi rằng tôi bất hợp tác, từ đó hủy tư cách đăng hạm, đúng không?”
Im lặng một hồi, Lăng Vệ trầm thanh hỏi.
“Đúng thế.”
“Vậy thì, tôi nào có lựa chọn gì khác.”
“Lăng Vệ, cậu tốt nghiệp một trường quân đội chính quy, là hạm trưởng của một chiến hạm, cấp dưới của cậu, đại bộ phận là nam giới. Trong chiến tranh, các cậu sẽ gặp đủ mọi loại tình huống. Nếu bất hạnh chiến hạm bị bắn trúng, các cậu sẽ phải chen chúc trong không gian khoang thuyền hạn hẹp chờ tiếp viện, hoặc đáp xuống một tinh cầu vắng vẻ hoang sơ nào đó nương náu cầu sinh.” Ngữ khí Al nghiêm túc lãnh liệt “Nếu chỉ một việc nhỏ là ngủ chung giường với bác sĩ trị liệu mà cậu cứ canh cánh trong lòng, thậm chí suy đoán lung tung bậy bạ, cậu chờ mong tôi sẽ đánh giá như thế nào? Như cậu, hạm trưởng thà mạo hiểm không thể đăng hạm còn hơn bằng lòng đón nhận trị liệu, tôi có thể tin tưởng khả năng phán đoán của cậu sao? Trong tình huống thiếu thốn vật chất, cậu từ chối cùng chung nguồn nước với chiến hữu, từ chối nằm cùng một ổ chăn, bẻ đôi miếng quân lương cuối cùng? Chiến trường cần là những quân nhân chân chính, không tính toán chi li, không tự cho rằng mình là tiểu thư đài các cần được bảo vệ!”
Al ở phía bên kia xốc chăn lên.
Chỉ chiếm một nửa giường, nằm hướng lên trên, tư thế đầy tiêu chuẩn, kết hợp với vẻ mặt lạnh nhạt càng tăng thêm sức mạnh cho lời nói.
Y tựa hồ chẳng màng đến chuyện Lăng Vệ sẽ phản ứng thế nào, nói dứt lời muốn nói, kiên quyết nhắm mắt lại.
Lăng Vệ ngoảnh qua nhìn Al Lawson đã nằm ngay ngắn trên chiếc giường vốn là của chính mình, thần sắc khó xử.
Người đàn ông này, rốt cuộc có quang minh chính đại như lời y nói không, hay là…chỉ nói tốt vậy thôi.
Kỳ thực, trong môi trường quân đội, anh tiếp xúc nghe nói không ít về đồng tính. Lúc này lại không tự chủ được liên tưởng đến phương diện này, thần hồn nát thần tính, suy nghĩ đương nhiên có phần khác lạ.
Nếu bây giờ rời đi, gã này nhất định không chút do dự phê những nhận xét bất lợi cho mình, trong khi đó, ngay cả những lập trường để anh phản bác lại, anh cũng không hề có.
Đèn ngủ khống chế bằng giọng nói, sau mười phút gián đoạn đối thoại tự động tắt.
Bốn phía lâm vào bóng tối tĩnh lặng, tiến vô trạng thái ban đêm tối đen.
Năm ngón tay xòe ra trước mắt cũng bị bóng đêm khuất lấp không nhìn thấy được, nhưng anh có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Al Lawson.
Lăng Vệ bị nam nhân đang tiến vào giấc ngủ này bỏ lại giữa ngã tư đường lựa chọn.
Ngủ chung là một cách thức trị liệu, thật thế ư?
Khó mà tin nổi.
Bất quá, xem xét lại, thì sau mỗi lần tiếp xúc với Thiếu tướng Al Lawson, giấc ngủ dường như thực sự cải thiện. Lăng Vệ từ tận đáy lòng biết được, điểm này anh không thể chối từ, dẫu không muốn, thì anh cũng phải thừa nhận đây là sự thật.
Chỉ cần không có những ý tứ ám muội, nam với nam chung một giường chẳng phải là chuyện gì to tát. Chỉ là, nếu để hai đứa biết được…
Lăng Vệ đứng tần ngần bên giường, nội tâm giãy giụa vật lộn.
Mãi một hồi lâu, anh mới rụt rè xốc chăn lên, nằm gọn lỏn ở nửa giường còn lại mà tên kia chừa cho.
Anh xin lỗi, Lăng Khiêm, Lăng Hàm.
Đây chỉ là ngủ chung một giường đúng nghĩa đen, là chừng mực mỗi quân nhân đều có thể được chấp nhận.
Đêm nay, chỉ là vì để được đi lên Lăng Vệ hạm, được cùng hai đứa kề vai chiến đấu.
Hai đứa đừng buồn anh…
Lăng Vệ ở trong lòng khẽ thở dài, chầm chậm khép mắt lại.
Những tưởng cả đêm sẽ trằn trọc không yên, nhưng sau khi lên giường, chăn nệm êm ái, gối mềm mại như bông tựa thôi miên. Bao áp lực mệt mỏi ban ngày như thủy triều ùa đến, chỉ chốc lát, Lăng Vệ đã chìm vào mộng đẹp.
Ngủ thật rồi ư?
Vận động nặng cả ngày, thức ăn cũng được thêm chút dược liệu an thần, vậy mà anh có thể chống đỡ được đến hiện tại, quả là không dễ dàng.
Nghe thấy tiếng Lăng Vệ hô hấp, từ hồi hộp mất tự nhiên, sau đó dần dần thả lỏng, chậm rãi thở sâu, Al Lawson trong bóng đêm mở mắt ra, khẽ khàng quay đầu.
Tư thế nghiêng nghiêng, lưng đưa về phía y, co cả người lại, tràn ngập phòng bị.
Vừa định nhấc chăn lên đắp thêm cho anh, nhưng chưa kịp thực hiện, Lăng Vệ đã quấn hết chăn bao lấy người, để y nằm trần trụi như thế.
Không muốn cùng đắp một mền với y đây mà, đúng là cái tên ương ngạnh.
Nhưng, bất kể ương ngạnh cỡ nào, cuối cùng vẫn phải cùng đồ đáng ghét là y “đồng giường”, không phải sao?
Al làm bộ xoay người, lắng tai nghe động tĩnh của Lăng Vệ, sau khi phát hiện anh không có bất cứ dấu hiệu tỉnh giấc nào, mới chầm chậm áp sát lại gần anh.
Tay chạm vào eo Lăng Vệ, cách lớp áo vải mỏng manh, từ từ dịch chuyển lên trên, đặt lên bờ ngực. Dưới nhịp thở phập phồng, là tiếng trái tim tươi trẻ đập liên hồi.
Một sinh mệnh đẹp đẽ đến thế.
Hình ảnh Vệ Đình trùng điệp ẩn hiện dưới khuôn mặt đang say ngủ không chút phòng bị. Al hận không thể lao vào ôm chầm lấy cậu, sít sao siết cậu vào trong lòng, mà chỉ có thể kìm hãm cơn xúc động đang cuộn trào này, lẳng lặng cảm thụ nhịp đập liên hồi của con tim đầy sức sống.
Tôi… nhớ cậu đến thế…
Tôi nhớ cậu.
Tôi nhớ cậu nhiều lắm.
Ký ức xưa cũ ùa về như thác lũ, bất luận Al có gắng dằn nén cỡ nào, kế hoạch giúp Vệ Đình hồi sinh vẫn cháy bỏng như thiêu như đốt, bòn rút dần nhẫn nại của y.
Y muốn Lăng Vệ phải tan vỡ.
Mặc anh lâm vào nghi hoặc, mặc anh hoang hoang, giãy giụa, rồi tiếp tục hỗn độn, khổ sở đến đánh mất đi chính bản thân mình.
Đây, chính là kế hoạch!
Đúng thế! Phải để anh không ngừng bị ác mộng quẩn quanh. Al cắn chặt răng, ép mình dời bàn tay khỏi ngực Lăng Vệ. Điều này đòi hỏi nghị lực lớn biết bao. Da thịt trơn láng hệt Vệ Đình tựa như có lực hút, bám rịt lấy đầu ngón tay. Al nhắm mắt lại hòng khôi phục bình tĩnh, sau đó, lặng yên rút tay về.
“Ưm…”
Dường như cảm nhận luồng hơi ấm biến mất, Lăng Vệ trong cơn say ngủ thốt ra tiếng bất mãn nho nhỏ, rồi khẽ nhích người.
Hai người trên giường nhất thời biến thành tư thế mặt đối mặt. Trong lúc xoay người, cánh tay phải của Lăng Vệ theo quán tính nhấc lên, khoát lên hông y.
Khoảng cách gần gũi, hơi thở Lăng Vệ phà nhẹ lên mặt Al.
Đôi đồng tử nháy mắt kịch liệt co rút.
Vệ Đình, là cậu đó sao?
Đặt tay lên người tôi, mong muốn tôi yêu chiều, nhất định là cậu rồi đúng không?
Không có cách chi nhấc tay người trước mặt ra khỏi mình, cũng không thể vờ như chẳng hề để ý. Hơi thở người thương gần trong gang tấc, thân thể ấm áp, da thịt mềm mại… Trong phút chốc Al thấy được lý trí của bản thân đứt phựt, ầm ầm sụp đổ.
Y nhào về phía trước, trước khi kịp ý thức chuyện gì, đã hôn lên đôi môi Lăng Vệ.
Hương vị thanh thuần bức y trở nên điên cuồng. Người nọ ngủ dịu ngoan đến thế, tựa như Vệ Đình ngày đó, nhu thuận mà ngượng ngùng trao cho y chiếc hôn đầu đời.
Nạy mở đôi môi ướt mềm, ngốn ngấu vào tận cùng bên trong, dẫu chẳng được đón ý hùa theo, vẫn mê hồn như cũ, khiến y phải hung hăng mút lấy tất cả ngọt ngào.
Nụ hôn triền miên mà cuồng dại.
Lăng Vệ giữa giấc nồng bị quấy rối bật ra tiếng ư hừ kháng nghị, nhưng thủy chung chẳng tỉnh dậy. Tất cả đều do ban ngày đã hao tốn thể lực, cộng thêm tác dụng của thuốc an thần trong thức ăn và đồ uống mà anh không hề hay biết.
Al mặc sức hôn người trong lòng, âu yếm từng tấc da thịt mà ngỡ như đang lạc giữa thiên đường. Y luôn luôn hằng mong tới lần đầu tiên được thân mật cùng Vệ Đình, vô số lần khát khao được ôm cậu vào ngực, dịu dàng vuốt ve cơ thể hoàn mỹ.
Bờ eo này, cặp đùi này, so với trong tưởng tượng còn mê người hơn nhiều lắm.
Cũng như những người con trai khác trong gia tộc Tướng quân, trước khi quen biết Vệ Đình, y từng có đoạn thời gian ăn chơi bè lũ với lối sống phóng túng buông thả, nhưng đến khi Vệ Đình xuất hiện trong đời, y mới biết thú vui thể xác mà không có tình yêu là nhàm chán vô vị đến nhường nào. Vì Vệ Đình, y trở nên tiết chế tự ràng buộc bản thân.
Khắp thế gian này, chỉ một mình Vệ Đình xứng đáng với tình yêu của y.
Bao đam mê và ham muốn, chỉ duy nhất thuộc về Vệ Đình.
Giờ đây, khi nằm đây ôm siết lấy thân thể đến từ Vệ Đình, dục vọng bị dồn nén như ngọn lửa bị dội thêm dầu, hừng hực bùng cháy, thiêu đốt cả vũ trụ.
Vệ Đình, tôi nhớ cậu.
Tôi yêu cậu.
Bàn tay nôn nóng mò xuống dưới, chạm lấy khí quan ngoan ngoãn giữa hai đùi, đầu ngón tay run run vì kích động.
Tôi muốn cậu.
Rất muốn cậu.
Chốn nhạy cảm bị xoa nắn dường như làm Lăng Vệ thấy không an. Từ giấc ngủ say nồng, anh bật ra tiếng nỉ non khe khẽ.
Một tiếng khó chịu nho nhỏ này, nhất thời khiến Al đình chỉ động tác.
Hơi thở trong bóng tối bỗng chốc nặng nề khó nhọc.
Không thể, làm như vậy…
Không thể trong lúc cậu đánh mất tự chủ mà chiếm đoạt lấy cậu.
Không được đối xử với Vệ Đình như những kẻ súc sinh trong Quân bộ kia!
Trí óc hiện lên một màn y lao vào gian thẩm vấn, chứng kiến cảnh tượng tàn ác lẫn ánh mắt tuyệt vọng bị lăng nhục của người yêu, nhất thời như gáo nước lạnh tạt vào người Al.
Y giật lui về, ra sức cắn mạnh vào tay mình!
Đau đớn cùng mùi tanh của máu tươi tràn ngập khoang miệng, vựng y tỉnh táo trở lại!
Không thể!
Bất kể có khát vọng, có thống khổ bao nhiêu, cũng không được làm chuyện tày đình này với cậu ấy!
Vệ Đình đã phải chịu đựng những nhục nhã lẫn thương tổn sâu sắc, không thể tiếp tục đối xử với cậu ấy như vậy!
Đôi mắt nâu phủ kín cuồng loạn, dần bị thay thế bởi khổ sở cùng hối hận.
Al vươn đôi tay, đau thương ôm trọn người yêu vào lòng.
Ngủ đi, tình yêu của tôi.
Bằng mọi giá tôi sẽ để cậu sống lại trên người Lăng Vệ, sau đó, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, tận cho đến khi vũ trụ này hoàn toàn tan biến!
——— ———————-
.
.
[1] Albumin: Một protein quan trọng nhất của huyết thanh.
Tên nào tên đó chỉ được cái mặt diễn sâu và mồm mép là giỏi =)))))