Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Quyển 5 - Chương 4




Edit: Tiểu Ly

———

Lăng Vệ không biết, người một đêm không ngủ không chỉ có mỗi Lăng Hàm.

Lăng Khiêm sau buổi nói chuyện đêm, nỗi lòng đầy tâm sự, trở lại giường, không hề buồn ngủ mà tham lam hấp thu hơi ấm từ anh hai, vẫn mở to mắt.

Nằm được mấy tiếng, Lăng Khiêm rời giường thay quần áo rồi ly khai.

Điều tra tư liệu về Al Lawson, chuẩn bị phòng thủ kỹ lưỡng, là nhiệm vụ của hắn.

Đang ở căn cứ Lecco Mick, một nơi hoàn toàn bất đồng với Thường Thắng Tinh luôn có thể dễ dàng dựa vào quan hệ cá nhân hỏi han tin tức, Lăng Khiêm luôn mạnh vì gạo, bạo vì tiền, ở địa phương này chỉ có thể dùng kết nối từ xa gom nhặt vài tư liệu cơ bản.

Bất quá, chỉ nhiêu đó cũng đã kha khá đủ.

Thân là người thừa kế được gia tộc Lawson dày công bồi dưỡng, Al Lawson có vẻ thật sự có chút năng lực.

“Trông thế mà là người tiền nhiệm của Lăng Hàm đấy.” Lăng Khiêm nhìn tài liệu được đóng dấu đỏ chót, tặc lưỡi tấm tắc.

Trong tài liệu ghi rõ, sau khi Al Lawson thành công vượt qua cuộc thi Mô phỏng phong bế đặc thù, trở lại Quân bộ, được tấn phong Chuẩn tướng.

Hai mươi năm trước, là Vệ Đình, cùng Al Lawson – con trai Tướng quân chiến thắng cuộc thi đặc thù trở về.

Hai mươi năm sau, anh hai xuất thân từ DNA của Vệ Đình, Lăng Hàm cũng thành công vượt qua cuộc thi đặc thù, hơn nữa, còn đồng dạng là con trai Tướng quân.

Trùng hợp lịch sử kinh người, khiến kẻ chưa bao giờ tin vào số phận như Lăng Khiêm, cũng thấy nổi da gà.

Đương nhiên, thành công thông qua cuộc thi không phải là điểm duy nhất làm người ta phải kiêng nể Al Lawson. Căn cứ theo thông tin về y, người này có năng lực lãnh đạo xuất chúng.

Xem ra, không thể coi thường cái tên bỗng dưng từ đâu xuất hiện này rồi.

Lăng Khiêm đánh ngáp một cái. Bất kể thể lực có tốt đến cỡ nào, suốt một đêm không ngủ, cơ thể vẫn sẽ cảm thấy mệt mỏi. Hắn thu dọn lại tư liệu, trước khi phó tham mưu đến đây kiểm tra, đóng cửa phòng thông tin chuyên dụng của Lăng Vệ hạm.

Là quan lái kiêm quan thông tin chính thức, hiện tại hắn đã danh chính ngôn thuận được sử dụng thiết bị máy móc trên Lăng Vệ hạm.

“Không biết anh tỉnh chưa?”

Với tính tình của anh, sau khi tỉnh dậy, nói không chừng sẽ đi tuần tra quân hạm của mình một vòng. Chậc, có lẽ tối qua đã vắt kiệt anh thật.

Nhớ lại tên mình được xăm trên người anh, trắng trợn tuyên ngôn thân thể của anh thuộc về mình, Lăng Khiêm bật cười khúc khích.

Tìm chừng này tư liệu là đủ, muốn thâm nhập sâu hơn phải đợi đến khi trở lại Thường Thắng Tinh mới tìm hiểu được. Nếu đã không còn việc gì, đương nhiên phải về phòng ôm anh hai yêu quý ngủ bù rồi.

Nếu anh còn nằm trên giường, cả người trần trụi dưới chăn, vậy thì… há há~

“Anh, em về rồi nè!” Lăng Khiêm hào hứng đi vào phòng khách, phát hiện không có ai trả lời.

Hắn nhanh chóng kiểm tra một vòng. Giường trống trơn, nhưng trong sọt rác ở nhà ăn lại có gói thực phẩm quân dụng.

Lăng Hàm sẽ không ăn loại thực phẩm rác rưởi này, chỉ có ngơ ngơ như anh mới rớ vào thôi.

Nói vậy, anh đã ăn sáng rồi đi ra ngoài rồi sao?

Thật là, rõ ràng đã bảo nghỉ ngơi một ngày, thế mà cứ thích chạy lung tung.

Lăng Khiêm lập tức gọi điện cho Lăng Hàm, hơn nữa hỏi hắn có biết anh đi đâu không.

“Cho dù anh có ra ngoài, thì cùng lắm cũng chỉ đi loanh quanh tuần tra Lăng Vệ hạm thôi.” Nhưng Lăng Hàm cũng hơi giật mình “Sao? Anh không đến Lăng Vệ hạm à? Vậy thì đi đâu?”

“Không biết. Mà thôi đừng lo quá, nơi này là căn cứ Lecco Mick, anh không lạc đi đâu đâu, chắc là đi dạo loanh quanh thôi. Cậu họp tiếp đi, tôi liên hệ mấy chỗ khác hỏi thử xem sao.”

Ngắt điện thoại, Lăng Khiêm gọi vài chỗ nữa. Đầu tiên là hỏi phó tham mưu của Lăng Vệ hạm, hắn sợ mình chạy tới chạy lui sẽ bỏ lỡ lúc Lăng Vệ về, nhưng Hull lại trả lời, hôm nay căn bản không hề thấy bóng dáng của hạm trưởng.

Cuối cùng, phải liên hệ với trung tâm chỉ huy của căn cứ, mới nhận được câu trả lời – hạm trưởng Lăng Vệ đang ở cùng Chuẩn tướng Wood.

“Lão Wood này, đang êm đẹp tự dưng kêu anh đến đó làm gì không biết? Đừng nói là tự cho quân hàm của anh thấp hơn mình nên tùy tiện muốn sai người của Lăng gia thế nào thì sai thế ấy nhé?! Lão già khú đế vô ơn!”

Lăng Khiêm ba chân bốn chẳng chạy về mong chui vào chăn ôm ấp Lăng Vệ, mặt mày bất mãn chụ ụ một đống vì bị người khác cướp mất anh trai.

Quẳng tư liệu vừa tìm được vào ngăn kéo, hắn dứt khoát tiến thẳng đến trung tâm chỉ huy.

Giữa đường, nhận được điện báo của Lăng Hàm.

“Lăng Khiêm, anh đang ở trung tâm chỉ huy!” Lăng Hàm cũng đồng dạng tìm hiểu tin tức, bất quá, không hiểu sao trong giọng nói lại chứa đầy lo lắng “Mau đón anh về!”

“Ừ, tôi đã tra ra rồi, đang trên đường đến đó đây. Yên tâm đi, tôi sẽ không để lão già kia tỏ vẻ ta đây trước mặt anh đâu.”

“Không! Anh chưa rõ tình hình! Tôi tra được công việc chủ yếu ngày hôm nay của Chuẩn tướng Wood là tăng cường thẩm vấn tù binh, nếu giờ anh đang ở cạnh ông ta, nói không chừng sẽ chứng kiến một cuộc thẩm vấn hoặc tương tự thế…”

“Trời ạ!” Lăng Khiêm đang bước nhanh vào lầu trung tâm chỉ huy, nghe đến đây bỗng nhiên cứng đờ, hít vào một ngụm khí lạnh.

“Anh nghĩ giống tôi rồi đấy. Vệ Đình trước khi chết đã bị Quân bộ thẩm vấn tàn khốc, việc này có ảnh hưởng đến anh không chúng ta không hề biết. Thế nên, tránh cho…”

“Tôi hiểu rồi!”

Lăng Khiêm nói một câu vào máy thông tín, sau đó phóng như bay vào trong.

Thở hồng hộc mà vọt vào đại sảnh lầu một trung tâm chỉ huy, quan phụ trách tiếp đón cho rằng hắn cấp báo quân tình khẩn cấp, sắc mặt căng thẳng đi tới, lại bị Lăng Khiêm túm lấy cổ áo, gầm nhẹ “Có phải hạm trưởng Lăng Vệ đi chung với Chuẩn tướng Wood không? Bọn họ đang ở đâu hả? Có phải đang thẩm vấn tù binh không? Lập tức mang hạm trưởng Lăng Vệ ra đây cho ta!”

……………

Phòng thẩm vấn được canh phòng nghiêm ngặt, bởi tính an toàn cùng cơ mật nên được thiết kế nằm chót cùng tầng dưới trung tâm chỉ huy.

Lăng Vệ cùng Chuẩn tướng Wood đi thang máy xuống tầng dưới ngầm, khi hai cánh cửa thang máy mở ra, hàn khí ùa vào khiến cả người rùng mình ớn lạnh.

Đèn cảnh báo hành lang màu đỏ xoay tròn, trước mỗi một cánh cửa đều có một quân nhân mặt lạnh như tiền, trong tay cầm súng quang tử cường lực đứng gác.

Tất cả đều duy trì cảnh giác cao độ, có lẽ là do quy định cảnh giới đặc thù, không được lơi lỏng dù chỉ một giây, ngay cả khi quan chỉ huy đứng đầu căn cứ là Chuẩn tướng Wood đi ngang qua trước mặt, bọn họ vẫn cầm vũ khí nhìn thẳng về phía trước, không cúi đầu chào.

Lăng Vệ đi phía sau Chuẩn tướng Wood, một bên cảm thụ âm hàn tận xương của nơi này, một bên thầm nghĩ, chắc là do mục đích của việc thẩm vấn, nên gian thẩm vấn nào cũng phải tạo ra loại không khí nghiêm ngặt khủng bố này đi.

Phòng thẩm vấn nằm nơi cuối hành lang sâu hun hút.

Tuy nhiên, Chuẩn tướng Wood không đi thẳng vào đó, mà dừng lại trước một cánh cửa kim loại nặng nề khác, dùng thẻ từ với thân phận của mình mở cửa, dẫn Lăng Vệ vào trong.

Bên trong được thiết kế tối giản hết mức, gần như không có một vật dụng gì, cách về phía trước một đoạn, là một bức tường hơn phân nửa phía trên được làm bằng kiếng có thể trực tiếp quan sát một chiều tình hình thẩm vấn ở phía bên kia.

Trên vách tường bên kia cũng gắn một màn hình hình vuông, mục đích là để hiển thị số liệu phân tích cơ thể tức thời của tù binh.

Lăng Vệ biết, nơi này được gọi là phòng quan sát thẩm vấn.

Từ lâu đã nghe nói, rất nhiều tin tình báo về Đế Quốc được thu nhặt từ việc thẩm vấn tù binh, nhưng, đây là lần đầu tiên anh tự mình tiếp xúc chân thật như thế này.

Trường quân đội Trấn Đế không có chương trình dạy tường tận về thẩm vấn. Ngược lại, trường Chinh Thế với những học viên xuất thân gia thế hiển hách, lại dạy môn học này một cách chuyên môn bài bản.

Thẩm vấn cũng thuộc một hình thức thao túng khống chế người khác. Có lẽ các Tướng quân cho rằng, đây là cách kiểm soát người khác một cách có tri thức, thế nên học viên càng nên quan tâm tìm hiểu sâu về nó.

“Có tiến triển gì không?”

“Thưa không, kẻ địch rất ngoan cố.”

Trước khi bọn họ tiến vào, trong phòng đã có một vị tới trước, hết sức tập trung quan sát tình hình cách vách. Sau khi đi vô, Chuẩn tướng Wood thực tự nhiên mà hỏi anh ta.

Lăng Vệ tối hôm qua trước khi bị kéo đi ở bữa tiệc tối có thấy người này, nhận ra đó là chỉ huy phó của căn cứ Lecco Mick – Thượng tá Lyle, lập tức nghiêm người chào.

Thượng tá Lyle cũng nhận ra anh, mỉm cười đáp lại.

“Không tra hỏi được chút nào sao?”

“Bắt đầu từ tối hôm qua khi bắt được y, quan thẩm vấn đã nỗ lực hết mình, nhưng cứ việc hao phí võ mồm, tâm lý y vẫn không lung lay dao động. Đế Quốc lúc này đang thực hiện một kế hoạch phi thường mạo hiểm, một khi hạm đội chúng ta trúng kế, hoặc do phán đoán sai mà rơi vào bẫy, người thực hiện sẽ chẳng khác nào lâm vào tuyệt địa. Phỏng chừng trước đó bọn chúng đã lựa chọn những quân nhân gan góc có chết cũng không chịu khai. Hiện tại, chúng ta đã hứa sẽ chừa lại mạng sống cho y, hoặc đáp ứng mọi điều kiện trên phương diện vật chất, nhưng tất cả đều không suy suyển được gì.”

“Chuyện trọng yếu trước mắt là hỏi cho bằng được quan chỉ huy chiến thuật tập kích lần này là thần thánh phương nào, hơn nữa càng sớm càng tốt. Nắm chắc bao nhiêu phần trăm có thể moi được đáp án?”

Thượng tá Lyle cau hàng mày màu vàng nhạt thưa thớt, quay qua đánh giá khuôn mặt tiều tụy nhưng ánh mắt cực kỳ kiên nghị của tù binh phía bên kia tường.

“Vậy, để tiết kiệm thời gian.” Hắn nói “Chỉ còn nước áp dụng tra tấn.”

“Thế thì làm đi.” Một tin tình báo can hệ đến vô số tính mạng quân sĩ Liên Bang, Chuẩn tướng Wood không chút do dự gật đầu.

Nghe thấy bọn họ có ý định tra tấn, lòng Lăng Vệ trào lên cảm giác cực kỳ khó chịu.

“Trưởng quan.” Lăng Vệ bước tới phía trước.

“Chuyện gì?”

“Nếu tra tấn, sẽ trái với Hiệp nghị bảo hộ tù binh với Đế Quốc…”

Tuy rằng Lăng Vệ có ơn lớn trong việc cứu giúp hạm đội Lecco Mick, song, Thượng tá Lyle trước nay luôn rạch ròi trong công việc, vẫn không chút khách khí đánh gãy lời nói của Lăng Vệ “Hiệp định bảo hộ tù binh đã là chuyện của hai mươi mấy năm trước, song phương đã sớm chẳng màng đến nó. Nếu Đế Quốc bắt được người của chúng ta, cậu nghĩ bọn chúng sẽ thật sự bảo hộ sao?”

Lăng Vệ đưa mắt nhìn Chuẩn tướng Wood.

Chuẩn tướng trầm tư một hồi “Đây là chuyện song phương đã sớm thầm hiểu, hơn nữa, chuyện truy ra quan chỉ huy của Đế Quốc là ai rất quan trọng, ta không thể chỉ vì một chút lòng nhân từ mà đẩy cấp dưới của mình đến chỗ chết được.”

Quan chỉ huy cao nhất đã lên tiếng, thân là hạ sĩ quan, hơn nữa chỉ là khách mời, Lăng Vệ căn bản không thể phản bác.

Sau khi Chuẩn tướng Wood thông qua máy thông tín cho phép quan thẩm vấn cách vách tra tấn, quan thẩm vấn lệnh cho hai binh sĩ trông coi mở còng tay của tù binh ra, tiếp theo tách hai tay, buộc chặt vào tay vịn của ghế dựa.

Thiết kế đặc biệt, làm cho cổ tay tù binh một khi bị trói vào ghế kim loại, cả người sẽ cố định không thể nhúc nhích.

Dưới yêu cầu của quan thẩm vấn, hai cổ chân của tù binh cũng bị binh sĩ trói chặt vào hai chân ghế.

Hiển nhiên, tù binh cũng nhận thức được bản thân sắp bị tra tấn. Tuy rằng sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng trên màn hình, đã cho thấy nhịp tim y không ngừng tăng lên.

Nhất định sẽ rất khổ sở!

Lăng Vệ tựa hồ đồng cảm lây, chứng kiến cảnh này, tim bỗng nhiên đập thình thịch.

Mặt mày không hiểu sao trở nên tái mét.

“Trưởng quan, xin hãy cân nhắc thêm.” Anh nhịn không được cố gắng lên tiếng lần nữa.

“Không cần cân nhắc gì nữa.” Chuẩn tướng Wood không quay đầu lại mà nói, cũng không hề chú ý đến tình trạng khác thường của Lăng Vệ.

Cách vách, tù binh đã bị điều chỉnh đến tư thế không thể giãy giụa né tránh, áo cũng bị xé toạc, lộ ra bờ ngực rắn rỏi săn chắc.

Quan thẩm vấn ấn chốt, ba mặt tường của gian thẩm vấn đồng thời tự động mở ra, đủ loại dụng cụ tra tấn hình thù kỳ quái khiến kẻ khác phải rét sợ hiện ra.

Thấy màn này, mỗi một tế bào trong cơ thể Lăng Vệ tựa hồ nháy mắt sôi trào.

Không cần!

Có thứ gì đó kiệt lực xé nát tất cả các thần kinh mẫn cảm, dọc theo mạch máu xâm nhập khắp người, hàn ý thấu xương khiến anh như rơi vào bóng tối địa ngục.

Chuyện gì thế này…

Đứng phía sau hai vị quan trên đang chăm chú dõi vào tù nhân, Lăng Vệ xiết chặt tay, cố gắng chống lại nỗi sợ hãi không rõ duyên cớ từ đâu mà tới.

Anh cắn chặt hàm, cảm thấy cổ họng mình nghẽn đặc.

Không đành lòng muốn nhắm mắt lại, nhưng cơ thể lại không nghe theo sự sai bảo của trí não. Anh giống như biến thành tù binh kia, trơ mắt nhìn quan thẩm vấn lựa chọn dụng cụ thẩm vấn hình tam giác ở cạnh chĩa đầy móc xước, đi về phía mình.

Lăng Vệ chưa từng thấy qua hình cụ kia.

Thế nhưng, hình ảnh trong đầu lại chớp lóe hỗn độn hiện lên, như thể anh đã từng gặp qua cảnh này, như thể anh biết nó sẽ mang đến thống khổ nhường nào cho thân thể.

Ầm!

Khi quan thẩm vấn chém hình cụ vào người tù bình, đau đớn đáng sợ giống như phá tan ngăn trở, ào ạt tràn vào sọ não.

Đau… Đau quá…

Thê lương, bất lực, nhục nhã, căm hờn, và tuyệt vọng như bùng nổ, cảm xúc tiêu cực mãnh mẽ khiến Lăng Vệ chao đảo trong thống khổ.

Không!

Dừng tay!

Tiếng Lăng Vệ thảm thiết gào thét trong lòng, phát ra miệng, lại chỉ biến thành tiếng ngắc ngứ không thành lời.

Trong cơn lạnh lẽo cực độ, tứ chi cùng thân thể như bị mất kiểm soát, Lăng Vệ lảo đảo lui về sau, thẳng đến khi lưng áp vào tường, cả người xuôi theo đó chậm rãi trượt xuống.

Tiếng ngã trầm đục, rốt cuộc cũng khiến Chuẩn tướng Wood chú ý, quay đầu lại vừa thấy, nhất thời sắc mặt đại biến thét lên “Vệ Đình!”

Ông nhào tới, nâng Lăng Vệ té ngã trên mặt đất dậy, mặt mày trắng nhợt như tờ giấy cùng hơi thở mỏng manh làm cho ông thất kinh, thậm chí còn không phát giác vừa rồi mình đã gọi sai tên đối phương.

“Có chuyện gì thế ạ?” Thượng tá Lyle cũng kinh ngạc đi tới.

“Không biết. Cậu ta cần trị liệu, thẩm vấn bên này, ngươi tiếp tục chủ trì.”

“Vâng, thưa trưởng quan.”

Chuẩn tướng thế nhưng vì một quân nhân trẻ tuổi mà gạt chuyện thẩm vấn sang một bên, Thượng tá Lyle không khỏi có chút ngạc nhiên, bất quá, khi hắn còn đang tính biểu đạt nghi vấn, Chuẩn tướng Wood đã bế Lăng Vệ xoải bước rời khỏi phòng quan sát.

“Quan quân y!”

Bị quan chỉ huy bỗng nhiên xông vào hô hoán, quan quân y đang trong ca trực vội vã lấy tốc độ nhanh nhất bật dậy khỏi bàn làm việc.

Song, cậu trai trẻ được Chuẩn tướng với vẻ mặt căng thẳng ôm vào, hiện tại đang tạm thời nằm trên giường bệnh này, lại không hề bị sao cả.

Ngay cả một vết thương nhỏ cũng không có.

Ở căn cứ Lecco Mick, đại bộ phận thương tật đều đến từ chiến trường.

Quan quân y là người quen nhìn máu tươi của quân nhân.

Sạch sẽ chỉnh tề như vậy…

“Cậu ấy bị điều gì kích thích sao?” Nếu không có ngoại thương, thì phải suy xét đến những nhân tố khác. Quan quân y quan sát đồng tử của người bệnh, theo thói quen đặt câu hỏi “Là người mới từ chiến hạm chiến đấu tới ạ?”

“Cậu ta vừa…”

“Trưởng quan!” Lăng Vệ bỗng nhiên khẩn cầu mà kêu một tiếng.

Bởi nhìn cảnh tra tấn, do quá mức sợ hãi nên té xỉu, bôi nhọ mỗi anh thôi không nói, nhưng nó sẽ liên lụy làm xấu mặt Lăng gia.

Cho dù là tân binh non trẻ cũng không bị việc này dọa sợ, vậy mà anh lại ngất xỉu ra đó!

Khuôn mặt tái nhợt của Lăng Vệ tràn ngập xấu hổ, Chuẩn tướng Wood tựa hồ đoán được anh suy nghĩ điều gì, ngược lại, quay qua đặt vấn đề với quan quân y “Cậu ta không việc gì chứ?”

“Vâng, không có gì đáng lo, chỉ là bị kích thích quá mà thôi.” Quan quân y đáp.

“Muốn kiểm tra toàn diện một lượt không?”

“Trưởng quan, không cần đâu ạ, tôi đã bình thường trở lại rồi. Chuyện này… thật có lỗi với ngài.” Rời khỏi gian thẩm vấn, sau khi tới phòng y tế, Lăng Vệ cảm thấy tốt hơn nhiều.

Đối với phản ứng của mình vừa rồi, anh cũng thầm kinh ngạc.

Nỗi sợ hãi giống như bị nanh vuốt ma quỷ bóp nghẹt yết hầu, hung hăng xâm nhập vào tận óc này, rốt cuộc từ đâu mà có?

Lăng Vệ không muốn nằm trên giường bệnh, vì như thế sẽ tạo cảm giác yếu ớt cho người khác, một bên nói, một bên chống người xuống giường.

“Thật tốt hơn rồi chứ? Đừng có ỷ mạnh.” Chuẩn tướng Wood thoạt trông lãnh liệt, kỳ thật là người rất biết quan tâm.

“Không việc gì đâu ạ, trưởng quan.”

Vừa ngất xong, nên khi hai chân chạm đất, có quay cuồng một xíu.

Lăng Vệ cố gắng thẳng lưng, bảo trì tư thế đứng nghiêm.

“Xin thứ lỗi, trưởng quan. Tôi chẳng những không giúp đỡ được gì, mà còn gây trở ngại cho công việc của ngài.”

“Đừng nói mấy lời khách sáo vô nghĩa đó.”

“Vâng, trưởng quan.”

Đợt thẩm vấn kế tiếp, mình không cần làm quan sát viên nữa là ổn rồi. Ngay lúc Lăng Vệ ngại ngùng định mở miệng từ chối, bỗng nhiên nghe tiếng giày da vội vã nện cộp cộp lên hành lang quân dụng bên ngoài.

Ai lại dám chạy loạn gây ồn ào trong trung tâm chỉ huy không khí trang nghiêm như vậy chứ?

“Này! Đây có phải phòng y tế không?! Bực bội hết sức! Thiết kế tổng thể nơi này đúng là rối rắm chết đi được! Anh! Anh có ở trong đó không?”

Theo tiếng kêu la không cần kiêng nể ai của Lăng Khiêm, cửa phòng lập tức bị đẩy ra.

Hắn vừa xông vào liền thấy Lăng Vệ, hùng hùng hổ hổ đi đến trước mặt anh, túm chặt lấy cánh tay Lăng Vệ “Bảo anh ở phòng nghỉ ngơi kia mà, sao vừa hở ra tí đã chạy tới đây vậy hả? Mau về với em! Biết em tìm anh khổ sở thế nào không?”

Đã xảy ra chuyện mất mặt ban nãy, giờ lại ở ngay trước mặt Chuẩn tướng Wood cùng quan quân y xa lạ, bị em trai kiêm cấp dưới trách cứ như một đứa con nít trốn nhà đi chơi, khiến Lăng Vệ lúng túng thôi rồi.

“Buông ra, Lăng Khiêm.” Lăng Vệ “Thụp” một tiếng chụp tay Lăng Khiêm lại, uy nghiêm quát bảo hắn ngưng “Trưởng quan đang ở đây, hãy chú ý lễ tiết!”

“Đúng lúc lắm!” Lăng Khiêm xoay người, lấy tư thái hỏi tội nhìn Chuẩn tướng Wood “Chuẩn tướng Wood, ông lần này quá đáng rồi đấy. Ông hoàn toàn không đặt Lăng gia vào mắt đúng không? Tuy rằng hạm trưởng Lăng Vệ bây giờ chỉ là một gã Thiếu úy, nhưng anh ấy cũng không thuộc căn cứ Lecco Mick, không cần phải nghe theo sai khiến của ông, càng đừng nói đến việc hôm qua anh ấy đã cứu tính mạng của ông cùng cấp dưới của mình. Trước khi ông tùy ý sai anh ấy này nọ, xin hãy lo lắng đến hậu quả. Nếu con trai nhà họ Lăng bởi vì ông mà xảy ra chuyện chẳng lành, truy cứu trách nhiệm, ông không thể gánh vác nổi đâu!”

“Lăng Khiêm! Cậu vô lễ quá rồi đấy!”

Lăng Vệ khiếp sợ trợn mắt há mồm.

Chỉ là một quân sĩ, lại dám ăn nói với Chuẩn tướng như vậy.

Theo quân pháp mà nói, hành vi bất kính với quan trên có thể bị tống thẳng vào ngục giam quân sự.

Mạnh mẽ lôi Lăng Khiêm về phía sau mình, dùng ánh mắt nghiêm nghị ngăn hắn tiếp tục nói càn, Lăng Vệ lấy thân phận là anh cả cùng cấp trên mở miệng “Xin lỗi, trưởng quan, tôi trở về sẽ răn dạy cậu ta kỹ lưỡng.”

“Không cần thiết.” Chuẩn tướng Wood lạnh nhạt mà liếc mắt nhìn Lăng Khiêm một cái “Đây cũng không phải lần đầu tiên ta lĩnh giáo thái độ kiêu căng ngạo mạn của con trai Tướng quân. Hy vọng loại kiêu căng ngạo mạn này, một khi lên chiến trường, chân chính giáp mặt kẻ địch còn dùng được.”

“Trưởng quan…”

“Không cần giải thích gì cả. Ta chỉ là một quan chỉ huy căn cứ, đích xác không dám đắc tội với Thượng đẳng tướng quân, cũng không có tư cách sai bảo con trai cả của Tướng quân. Tóm lại, anh em các ngươi sẽ làm được đại sự to lớn kinh thiên động địa gì, ta thật mỏi mắt trông chờ.” Này rõ ràng là những lời mỉa mai châm chọc.

Lăng Vệ cảm thấy áp lực khôn tả.

Bị kẹt giữa Lăng Khiêm và Chuẩn tướng Wood, lần đầu tiên anh sâu sắc cảm nhận được xung đột nghiêm trọng giữa giai cấp đặc quyền Quân bộ và quân nhân xuất thân bình dân.

Như Lăng Khiêm có hậu thuẫn cường đại, nhất định sẽ trở thành quân nhân trẻ tuổi một bước lên mây, thế nên đến cả trưởng quan bình dân cấp bậc cao hơn mình cũng xem thường chẳng thèm đặt vào mắt.

Mà quân nhân lão luyện từng bước tích lũy chiến công, bất kể phải trả giá nhiều ít bao nhiêu cũng vô vọng tiến vào lực lượng nòng cốt của Quân bộ, cũng khinh ra mặt những kẻ có được thành công dựa vào xuất thân của mình.

Rào cản giữa song phương quá rõ ràng.

Chính vì thế, một người như Lăng Vệ, mang trong mình huyết thống bình dân, nhưng lại là con nuôi của gia đình Tướng quân, sẽ gặp khó khăn trong việc xác định lập trường giai cấp.

Muốn nói gì đó, nhưng môi chỉ mấp máy, không không biết phải nói gì mới phải.

“Anh, chúng ta đi thôi.” Lăng Khiêm đứng phía sau sốt ruột kéo anh.

“Vậy, trưởng quan, chúng tôi xin lui trước. Chuyện hôm nay, thật sự xin lỗi ngài rất nhiều.” Lăng Vệ nghiêm cẩn cúi chào, mang Lăng Khiêm rời khỏi phòng.

Ánh mắt đau đáu, dõi theo hai anh em cất bước đi xa dần trên hành lang, quan chỉ huy căn cứ Lecco Mick thở dài một hơi, sau đó, lâm vào trầm tư miên man.