Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Quyển 3 - Chương 12




Edit: Tiểu Ly

———

Sáng sớm hôm sau, sau khi để lại yêu cầu huấn luyện cho anh hai, hai anh em liền ra ngoài.

Kỳ thật, cũng khó trách sao đôi khi Lăng Vệ thường bấm bụng oán thầm, bởi vai trò và trách nhiệm giữa các anh em không hề công bằng một xíu nào. Lăng Vệ thân là anh cả, vậy mà mọi chuyện đều phải báo cáo lại với hai đứa em, lỡ mà quên một cái sẽ bị truy cứu rốt ráo, nhưng ngược lại, hai đứa em khi làm gì đó đều hoàn toàn không có ý tứ sẽ báo hành tung của mình cho anh nghe.

Vì thật ra, nội tình có chút bất đắc dĩ.

Trong suy nghĩ của Lăng Hàm và Lăng Khiêm, nếu có thể vĩnh viễn giúp anh hai giữ khoảng cách nhất định với Quân bộ tà ác phức tạp, thì là điều tốt nhất.

Dựa theo kế hoạch đã vạch ra hôm qua, việc đầu tiên là đi gặp Bội Đường Tu La.

Không dong dài nhiều lời, Lăng Hàm trực tiếp gọi điện thoại hẹn Bội Đường.

Địa điểm được chọn là công viên quang cảnh thoáng đãng trong một căn cứ quân sự, xung quanh là bờ hồ không khí trong lành, thiết bị chống giám sát được lắp đặt khắp mọi nơi đảm bảo cuộc nói chuyện này hoàn toàn bí mật.

Mười giờ, Bội Đường đúng hẹn xuất hiện bên bờ hồ.

“Chậc, nói chuyện thẳng mặt như thế này, thoạt nhìn chúng ta không cần vòng vo đâu nhỉ.” Ngồi xuống ghế trong đình nghỉ mát, đánh giá hai anh em nhà họ Lăng mặt mày lạnh te, Bội Đường cong lên nụ cười tà ác, vứt bỏ hết quanh co vòng vèo không cần thiết, hỏi thẳng “Là về chuyện ngoài ý muốn ở yến hội vương cung sao? Hôm qua quân giáo sinh đáng yêu kia chắc vừa khóc vừa kể cho hai người nghe nhỉ? Tôi nhớ tiếng anh ta khóc, gợi cảm vô cùng.”

Biểu tình nhớ lại món ngon, dùng đầu gối cũng biết trong đầu hắn đang hiện lên cảnh sắc hương diễm nào.

Lăng Hàm yên lặng quan sát đối phương, lòng đố kỵ giống như độc xà cắn nuốt trái tim, rõ ràng biết người trước mặt là kẻ đã đùa bỡn anh hai mà hắn yêu thương nhất, vậy mà chỉ có thể khắc chế cảm xúc phẫn nộ, bày ra vẻ mặt lãnh tĩnh.

Có đôi khi, hắn thật oán hận khả năng kiềm chế như bẩm sinh của bản thân.

Nếu có thể giống bao người, tùy ý trút giận, mặc sức gào thét, chẳng màng hậu quả mà lao vào đánh đấm, chắc sẽ cảm thấy khá hơn rất nhiều.

Song, đó chỉ nằm trong suy ngẫm mà thôi.

Trả thù là chuyện của tương lai.

“Bọn tôi muốn tiến hành đàm phán với cậu.” Sau khi quan sát cẩn thận đối thủ một phen, Lăng Hàm dùng ngữ điệu bình tĩnh mở miệng.

“Phải không?”

“Xuất phát từ nguyên tắc công bằng, đầu tiên, bọn tôi sẽ cho cậu biết bọn tôi có lợi thế gì.” Lăng Hàm nói.

Lăng Khiêm ngồi bên cạnh, phối hợp mà lấy ra thiết bị tối hôm qua sử dụng, ấn nút khởi động.

Trong toàn bộ quá trình, Lăng Hàm vẫn bất động thanh sắc nhìn chằm chằm từng biến hóa trên mặt Bội Đường. Khi âm thanh truyền ra, tuy rằng Bội Đường cực lực che giấu, nhưng hắn vẫn nhìn ra được vẻ kinh ngạc trong lòng Bội Đường.

“Đủ rồi.” Bội Đường cơ hồ trong nháy mắt đã khôi phục trấn tĩnh.

Nghe được vài câu, hắn khoát tay, yêu cầu dừng lại.

Lăng Khiêm ấn nút tạm dừng, ánh mắt lóe lên địch ý, sắc bén mà nhìn hắn “Thật đủ rồi sao? Còn đoạn đối thoại đặc sắc phía sau về hành vi xấu xa bỉ ổi của cậu cùng tên hoàng thái tử đê tiện nữa kia.”

“Cậu nói chuyện bọn tôi tò mò nên sờ mó vuốt ve anh trai của cậu một xíu sao? Haiz~, chỉ là hành vi trêu đùa hương ngọc của tuổi trẻ ham vui thôi. Lăng Khiêm, cậu mới chính là người gây không ít chuyện xấu khiến người khác phải phiền não đấy.”

“Ồ? Tôi không dám so với cậu.” Lăng Khiêm khinh thường mà cười lạnh “Tôi nhiều nhất cũng chỉ gây chút phiền toái nho nhỏ, nhưng loại chuyện bắt tay với vương tộc bày trò âm hiểm từ đó liên lụy đến gia tộc thì tôi đây không dám xằng bậy. Thật sự là một tin giật gân. Con trai của Thượng đẳng tướng quân thế nhưng cấu kết với người thừa kế vương tộc, mục đích của bọn họ là gì chứ? Đồng tâm hiệp lực đấu với Quân bộ, hay chung sức lật đánh vương tộc, hoặc là nói tiêu diệt nữ vương bệ hạ?”

“Họa từ miệng mà ra, cẩn thận đấy Lăng Khiêm.” Bội Đường sắc bén phản kích “Lại nói, căn cứ theo Dự luật bảo hộ vương tộc, nghiêm cấm mọi hành vi thủ đoạn nghe trộm hay mang theo thiết bị ghi âm. Bất luận các cậu sử dụng máy móc tối tân hay dùng phương pháp nào để lấy được đoạn ghi âm này đi chăng nữa, đều là trái pháp luật.”

“Thế thì, cậu đồng ý để chúng tôi nộp đoạn ghi âm này cho Quân bộ đúng không?” Lăng Hàm lạnh nhạt chen vào một câu.

Bội Đường lập tức trầm mặc.

Không khí ngưng trọng như một tảng đá nặng nề có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Lăng Khiêm nhanh chóng chớp lấy thời cơ mà gây áp lực “Nộp cho Quân bộ xem ra cũng được. Đương nhiên chuyện bọn tôi liều mạng ghi âm trong yến hội vương cung thì sẽ bị xử phạt rồi, này cũng là đúng tội thôi. Lăng Hàm, cậu thấy sao?”

“Ừm, tôi và anh cùng lắm chỉ bị giam vài ngày.”

“Đừng lo, trong khoa thẩm vấn tôi có quen vài người.”

“Có điều, thứ mà Quân bộ càng trọng thị hơn là nội dung ghi âm này. Dính tới hai nhân vật lớn là Bội Đường Tu La và hoàng thái tử Hunt Feller, bọn họ chắc sẽ lập tức thành lập một ban chuyên án đến xử lý. Phải biết rằng, người trong Quân bộ, kiêng kỵ nhất là thế lực vương tộc tro tàn lại cháy, một lần nữa đoạt lại quân quyền mà bọn họ từng có.”

Trong khi hai anh em Lăng gia kẻ xướng người họa, Bội Đường chỉ ngồi yên lặng, trầm ngâm hệt như một pho tượng.

Hiếm hoi lắm, trên gương mặt quý tộc mới co rúm một cái, tố giác nội tâm hắn giờ phút này.

“Vậy cậu tính thế nào đây? Rốt cuộc là Quân bộ, vương tộc, hay cả hai bị phản bội luôn? Quân bộ và vương tộc có lẽ sẽ vì thế mà lật tẩy bài, biết đâu gia tộc Tu La từ nay về sau sẽ bị trục xuất khỏi giai cấp thượng tầng Quân bộ thì sao? Dù sao đi nữa, vô luận như thế nào, một khi đoạn ghi âm này được công bố ra, chắc chắn so với chuyện con trai cả của Lăng gia ở trong vương cung bị chụp ảnh khỏa thân càng đình đám hơn nhỉ?”

Lăng Khiêm một hơi đem toàn bộ lời chế nhạo nói xong, trút hết ác khí trong lòng, Bội Đường vẫn trầm mặc mới dật ra tươi cười lãnh liệt “Nói đi, điều kiện của các cậu.”

Lăng Hàm cùng Lăng Khiêm trao đổi ánh mắt.

Tốt lắm, sự tình đã đi đúng theo dự tính.

“Chỉ cần cậu chịu phối hợp, tôi cam đoan với cậu, đoạn ghi âm này sẽ vĩnh viễn trở thành bí mật của ba chúng ta.”

Lăng Khiêm tiếp lời Lăng Hàm “Thứ nhất, đưa mọi tư liệu về Lăng Vệ cho bọn tôi, nhất là ảnh cậu thừa dịp anh hôn mê chụp ở vương cung. Hơn nữa, cậu mãi mãi không được sử dụng nó.”

“Được.” Bội Đường thái độ tự nhiên mà gật đầu.

Giống như ngay từ lúc nhận được điện thoại của Lăng Hàm, hắn đã biết hai anh em nhà này hẹn mình ra là để giải quyết vấn đề này.

Không nằm ngoài dự kiến của hắn.

“Thứ hai, loại Đàm Phong khỏi cuộc thi đặc thù đi.”

“Tôi không có quyền bỏ ai thay ai trong cuộc thi đặc thù trường Trấn Đế. Vả lại, Đàm Phong đã xuất sắc đạt được tư cách tham dự cuộc thi.” Bội Đường nhíu mày “Dựa theo quy định, thí sinh không được phép vắng mặt tạm thời.”

Lăng Khiêm bật cười “Này, ở trước mặt bọn tôi, đừng có bày đặt ra vẻ chính trực như vậy. Chuyển một quân giáo sinh nho nhỏ đến một nơi khác không phải là sở trường của cậu sao? Quân giáo sinh Vương Kính lớp C trường Trấn Đế, thông qua sát hạch giành được vé tham gia cuộc thi, thế mà bỗng nhiên bị công bố clip sex với nữ sinh, chuyện thú vị thế chắc cậu còn nhớ chứ?”

Bội Đường nhún vai.

Không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

“Tóm lại, bọn tôi không hy vọng Đàm Phong sẽ xuất hiện trên trường thi của cuộc thi Trấn Đế đặc thù.” Lăng Hàm nói.

“Xem ra các cậu không tin tưởng anh trai bảo bối lắm nhỉ, sợ anh ta bị Đàm Phong đánh bại sao?”

Lăng Khiêm đối với châm chọc của Bội Đường lộ ra ánh mắt khinh miệt “Dùng dao mổ trâu để giết gà, câu này đã nghe qua chưa? Tinh lực của anh nên dùng cho những thứ khác trọng yếu hơn, Đàm Phong bé như một con kiến hôi, để bọn tôi dẹp đường thay là được.”

“Cậu còn chưa nói, có phối hợp với bọn tôi hay không.” Lăng Hàm ngồi bên cạnh lạnh nhạt nói một câu.

“Tôi dường như chẳng còn lựa chọn nào khác.”

“Cậu có thể lựa chọn thân bại danh liệt, hơn nữa liên lụy toàn bộ gia tộc, tiện đà hủy luôn hoàng thái tử mặt người dạ thú kia nữa. Nếu cậu chọn con đường này, tôi cũng sẽ vỗ tay hoan nghênh.”

Ba người ngồi đối diện nhau âm thầm giao tranh, biểu tình bình tĩnh, nhưng ánh mắt hung ác bén nhọn như diều hâu.

“Được rồi.”

“Cái thứ ba là…”

“Xùy, đủ rồi.” Bội Đường bỗng nhiên phất tay “Chỉ bằng một đoạn ghi âm, các cậu tính đưa ra cả vạn điều kiện cho tôi à? Tôi đề nghị các cậu hãy biết chừng mực một tí, tham thì thâm đấy biết không?”

“Ý cậu là không chấp nhận sao?”

“Ý của tôi là, đừng xem tôi là một thằng ngốc muốn xoay thế nào thì xoay thế ấy.” Bội Đường cất cao giọng, dùng ánh mắt làm người ta rùng mình ớn lạnh liếc nhìn hai người từng là bạn học “Tôi cũng nói rõ ràng một chút. Chỉ cần một chữ trong đoạn ghi âm này lộ ra ngoài, hoặc các cậu làm cho tôi cảm thấy có khả năng bị tiết lộ, anh trai mà các cậu yêu thương nhất sẽ là người gánh chịu hậu quả đau đớn. Anh ta sĩ diện như vậy, nếu phát hiện hình ảnh lõa lồ của mình ngập tràn đầy rẫy trên mạng, nói không chừng sẽ sống không bằng chết nhỉ? So với hai bên đại bại, chi bằng chúng ta cứ hợp tác bảo vệ thế cân bằng đi, đúng không?”

Hắn đứng lên.

“Át chủ bài chỉ có thể sử dụng một lần. Át chủ của các cậu đã dùng xong, đừng hòng lấy nó uy hiếp tôi vô hạn.”

Nói xong câu này, Bội Đường xoay người rời đi.

Nhìn hắn bước ra khỏi đình nghỉ mát, Lăng Khiêm vẫn ngồi tại chỗ bỗng nhiên gọi một tiếng “Bội Đường.”

Bội Đường quay lại, khóe miệng mang theo mỉm cười khinh thường.

Bất luận kẻ nào thấy vẻ mặt này của hắn, sẽ minh bạch hắn tuyệt đối không bị uy hiếp một lần nữa.

Nhưng điều Lăng Khiêm muốn nói, không phải ở phương diện này.

“Chỉ là tò mò một chút.” Lăng Khiêm hỏi “Có thể nói cho tôi biết, vì sao khoa thẩm vấn bắt giam cậu không?”

“Cậu đang nói cái gì?”

“Đừng vờ vịt nữa, chính người bên trong khoa thẩm vấn nói với tôi, hai năm trước, cậu cũng từng bí mật bị bắt. Tôi chỉ muốn biết, người giống như cậu, tại sao lại khiến mình bị bắt thôi. Hèn chi thời gian đó thấy cậu bất ngờ nghỉ học, mà nói, hai chúng ta xem như có đoạn thời gian giống nhau, kỳ ngộ thật.”

Xem chuyện bị khoa thẩm vấn bắt đi khảo vấn là kỳ ngộ, chắc chỉ có mỗi mình Lăng Khiêm.

Bội Đường nhíu mày nghi hoặc, nhưng rất nhanh liền thu liễm.

“Không có chuyện như vậy.”

Bội Đường bỏ lại một câu chắc như đinh đóng cột, xoay người ly khai.

Lăng Hàm yên lặng thu dọn thiết bị trên bàn, thảo luận chuyện vừa rồi với Lăng Khiêm “Anh thấy sao?”

“Vẻ mặt của Bội Đường, giống như đang nói thật. Bất quá, hắn vốn là một kẻ nói dối siêu đẳng, lừa gạt chúng ta cũng không biết chừng.”

“Lăng Khiêm, người trong khoa thẩm vấn nói gì với anh, có thể lặp lại một lần được không?”

“Hắn nói, đừng tưởng có bùa hộ mệnh là làm con Tướng quân thì có thể ngông nghênh tự đắc, khoa thẩm vấn không quan tâm đến huyết thống, bất kể là con của Lăng Thừa Vân hay con nhà Tu La đều như nhau cả thôi.” Lăng Khiêm nhớ lại nói “Hắn còn nói, con Tướng quân đều là những kẻ ngu ngốc, đứa nào đứa nấy đều ngã vào tay người kia.”

Người kia, là chỉ Vệ Đình sao?

Vấn đề này, tối hôm qua hai người đã thảo luận rất nhiều lần, nhưng thiếu khuyết tư liệu quá nhiều, căn bản không thể tìm ra đáp án.

Nếu thật là ám chỉ Vệ Đình, vậy Bội Đường Tu La cũng từng vì Vệ Đình mà bị bí mật bắt giam?

Thật không biết đâu với đâu nữa.

“Tôi có ý này.” Dọc theo bờ hồ đi hơn phân nửa quãng đường, Lăng Hàm vẫn trầm tư nhẹ nhàng mở miệng.

Lăng Khiêm cảnh giác mà quay qua liếc mắt nhìn hắn.

“Mỗi lần cậu dùng giọng điệu này nói chuyện, lưng tôi lại bắt đầu phát lạnh. Cậu không định dùng phương pháp cực đoan nào để điều tra chân tướng đó chứ?”

“Chỉ là phương pháp điều tra đơn giản thôi.”

“Thật vậy chăng?” Lăng Khiêm không tin mà hỏi một câu “Được rồi, cậu nói đi.”

“Tôi nghĩ khoa thẩm vấn chắc chắn cất chứa điều gì đó.” Lăng Hàm mở màn bằng một câu không rõ ý nghĩa, tạm dừng một hồi, mới nhẹ nhàng bâng quơ bỏ thêm “Nếu khoa thẩm vấn có thế thẩm vấn chúng ta, vậy, tại sao chúng ta không thể thẩm vấn bọn họ?”

Lăng Khiêm sắc mặt khẽ biến, bước chân hơi khựng lại, nhưng lập tức khôi phục trấn định.

“Cậu tính, xuống tay với quan viên khoa thẩm vấn sao?” Giọng điệu khẩn trương, đâu đó chứa đựng tia hưng phấn thấp giọng hỏi.

“Tất cả mấu chốt nằm bên trong khoa thẩm vấn này, chỉ cần tìm được đúng người để tra khảo, hẳn là sẽ tìm được đáp án chúng ta muốn. Tôi nghĩ, ừm… im hơi lặng tiếng bắt cóc cũng là một đề cử thú vị.”

“Quan viên trong khoa thẩm vấn là nhân viên Quân bộ đặc thù, thân nhân được bảo hộ tối nghiêm mật.”

“Bảo hộ chỉ nhằm vào các quan viên tại chức, không bao gồm những người đã được điều đi hoặc về hưu. Quân bộ là chốn tàn nhẫn vô tình. Đối với quân nhân đã dâng hiến cả đời để bọn họ nghiền ép vắt kiệt sức lực, một khi đã già đi thì cũng như lá úa vô dụng chỉ cần chu cấp một ít lương hưu là xong. Vệ Đình bị bắt đã là chuyện của hai mươi mấy năm trước, đại bộ phận quan viên năm đó đã rời cương vị công tác, trong số đó nhất định có người biết nội tình.”

Lăng Khiêm tinh thần phấn chấn hẳn lên “Tôi sẽ lập tức bắt tay vào điều tra danh sách quan viên trong khoa thẩm vấn bị điều đi hay tạm rời cương vị công tác trong những năm gần đây, tìm cả danh sách quan viên có quan hệ với chuyện Vệ Đình bị bắt nữa.”

Lăng Hàm nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh trai sinh đôi của hắn một cái “Cẩn thận kẻo bị người phát hiện, sẽ lộ hết.”

“Yên tâm đi, tôi phụ trách truy về chuyện Vệ Đình năm đó, còn cậu thì dõi theo động tĩnh của Bội Đường Tu La và Hunt Feller đi, đề phòng bọn họ không tuân thủ rồi động tay động chân với anh hai, mà nữa, nhớ đốc thúc huấn luyện cho ảnh. Nhưng mà, riêng thực hành chiến cơ mini thì cứ để tôi.”

Thần sắc mang theo ái muội bổ sung một câu cuối cùng, hoàn toàn bộc lộ rõ bản chất thật của Lăng Khiêm.

………

Hai người chia nhau đi làm chuyện của mình. Lăng Khiêm vì tìm danh sách cực kỳ quan trọng, hơn nữa còn phải tuyệt đối giữ bí mật, nên phải tự mình tận lực điều tra.

Trong mấy ngày bị bắt, cũng có rất nhiều chuyện cá nhân cần xử lý một phen.

Thoắt cái đã đến tối muộn, ngay cả Lăng Khiêm cũng thấy cơ thể phát ra tín hiệu mệt mỏi, mặc dù như thế, nhưng hắn vẫn nhớ lịch luyện tập chiến cơ mini cho anh hai, vội vàng trở về nhà.

“Em về rồiiiii!” Lăng Khiêm vừa vào đến cửa đã kêu lên.

Rất nhanh, bóng dáng Lăng Vệ xuất hiện.

“Em đi đâu vậy? Vừa được thả phải ở nhà tịnh dưỡng mới đúng, đừng chạy lung tung như thế.”

“Anh dài dòng quá à.” Lăng Khiêm thuận miệng oán giận, sau khi thay giày ở huyền quan xong đột nhiên bổ nhào về phía trước.

Lăng Vệ muốn đào tẩu nhưng không kịp, bị hắn nhanh nhẹn đè xuống.

Hai đứa con trai thể trọng tương đối cùng nhau té xuống sàn, tiếng vang phát ra khiến Lăng Hàm ở trong nhà bếp chú ý, hắn cầm muỗng nghiêng nửa người ra tìm hiểu, hơi hơi nhíu mi “Lăng Khiêm, thực chịu không nổi anh.”

“Chỉ cần anh chịu được là được.” Lăng Khiêm dán lên môi hôn chùn chụt Lăng Vệ chán chê mới thôi, bởi nằm đè bao phủ lên hết người anh hai mà tươi cười đến là vừa lòng nói “Em ba chân bốn cẳng chạy về với anh đây nè. Đúng rồi, anh chưa thực hiện luyện tập chiến cơ phải không?”

“Hôm nay huấn luyện chiến cơ tạm dừng, chuyển sang ôn tập Không gian chiến lược.”

“Cái gì???”

“À mà có điều này kỳ lắm.” Lăng Vệ đẩy Lăng Khiêm ra, đứng dậy khỏi sàn “Lúc chập tối Tử Hào điện cho anh, nói Đàm Phong đã rời khỏi cuộc thi.”

“Thật sao?” Giọng điệu Lăng Khiêm chẳng mấy quan tâm trả lời cho có lệ.

Khả năng hành động của Bội Đường ghê thật nha, trong một chiều thôi đã giải quyết xong xuôi.

“Nghe nói vì mấy hôm trước ở tinh cầu Rye xảy ra chuyện, quân đội Liên Bang cùng Đế Quốc giao chiến ở đó, người chết rất nhiều. Khi tin tức truyền về, không ít quân giáo sinh yêu cầu được ra tiền tuyến, hơn nữa tất cả đều hy vọng được điều tới phòng tuyến Rye. Đàm Phong cũng là một trong số đó.”

“Ra là thế.”

“Lăng Khiêm!” Lăng Vệ bắt Lăng Khiêm đang tính ra ghế sô pha ngồi lại, nhìn hắn “Đừng làm ra vẻ ngây thơ không biết gì. Người khác muốn đến tiền tuyến trước thời gian cho phép thì không nói, nhưng Đàm Phong tuyệt đối không có khả năng này, cậu ta cố gắng rất nhiều để đạt được tư cách tham gia cuộc thi. Hai đứa rốt cuộc đã làm gì hả? Nhất định đã giở thủ đoạn nào đó rồi đúng không?”

“Anh nói cái gì vậy?” Lăng Khiêm vẻ mặt vô tội.

“Em không thừa nhận sao?”

“Đương nhiên là không rồi. Sao lại nói em giở thủ đoạn vậy chứ? Anh nghĩ mà coi, Đàm Phong hại em bị khoa thẩm vấn bắt, nếu em có thể sai khiến được hắn thì đâu có sự tình như này. Chủ nhân của hắn là gia tộc Tu La, làm sao mà nghe theo lời em xin điều động được? Anh tính lên án em cùng một giuộc với nhà Tu La saoooo?” Lăng Khiêm cãi lại rất ư là hợp lý.

Lăng Vệ thất thần.

Sau đó, bối rối mà hạ mi mắt “Xin lỗi, anh lỗ mãng quá.”

“Hứ.”

“Tại bỗng nhiên nghe Đàm Phong rời khỏi cuộc thi anh không thể tin nổi, em lại cả ngày không có ở nhà, thần thần bí bí không biết làm gì…”

“Vì một tên vô danh tiểu tốt mà hoài nghi em trai của mình, oan uổng thấu trời này anh tính bồi thường cho em sao đây?” Lăng Khiêm ngắt ngang lời anh, mang theo khí thế đòi nợ tới gần, cười nói “Anh dùng phương thức em thích nhất để đền đi, em đói meo bụng cả ngày rồi.”

“Nhưng…”

Ngay thời khắc mấu chốt, Lăng Hàm giống như canh được thời gian đi ra phòng bếp “Cơm tối xong rồi, nhanh ăn cho nóng.”

Thức ăn nóng hôi hổi dẫn người nhỏ nước miếng, được dọn lên bàn ăn.

“Đáng ghét, tôi đang muốn cùng anh thân thiết.”

“Lăng Khiêm, anh nghiêm túc cho tôi, vài ngày nữa là tới cuộc thi rồi, khoảng thời gian này cấm anh lãng phí thể năng của anh hai.”

Lo nghĩ đến tầm quan trọng của cuộc thi, lại bị bao phủ dưới ánh mắt cảnh cáo của Lăng Hàm, Lăng Khiêm đành phải không cam lòng mà thở một hơi dài não nề, buông anh hai ra.

Ba người ngồi xuống im lặng ăn cơm.

Buổi tối vẫn cùng nhau đi vào giấc ngủ, nhưng như lời Lăng Hàm nói, không có vận động kịch liệt tiêu hao thể năng.

“Chờ xong cuộc thi sẽ tận tình cùng anh làm tình.” Đây là Lăng Khiêm hùng hồn phát thệ.

Những ngày tiếp theo, đều là như thế.

Chính vì vậy, mười lăm ngày sau đó, cuộc thi đặc thù trường Trấn Đế mà Lăng Vệ đã nỗ lực chuẩn bị, đại bộ phận đối thủ cạnh tranh bị âm thầm loại bỏ, rốt cuộc bắt đầu.