Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Quyển 2 - Chương 7




Căn cứ theo nguyên tắc chia sẻ công bằng, Lăng Khiêm đã ở trên người Lăng Vệ xuyên xỏ một hồi, cho nên quyền ôm anh hai vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ thuộc về Lăng Hàm.

Lăng Hàm đặt Lăng Vệ ở cạnh bồn tắm lớn, điều chỉnh độ ấm của nước cho vừa phải.

Đầu tiên xối nước tẩy sơ cho nơi riêng tư rậm rạp ấy một lần, rồi mới để cho Lăng Vệ ngâm người dần vào trong nước, bắt đầu rửa ráy bên trong.

Khi đầu ngón tay đi vào hậu huyệt sưng đỏ vẫn còn sót lại không ít tinh dịch trắng đục, Lăng Hàm vốn duy trì vẻ mặt bình tĩnh bỗng nhiên mở miệng “Anh hôn em một cái đi.”

Lăng Vệ nghiêng đầu nhìn hắn.

“Trong người anh dĩ nhiên là này đó của người đàn ông khác.” Lăng Hàm nói “Nếu anh có thể xoa dịu em một chút, em sẽ tiếp tục cố gắng khống chế cảm xúc.”

Chỉ là một câu cực kỳ bình thản, lại khiến Lăng Vệ đang ngâm mình trong nước rét run cả người, như thể phát hiện trước mặt mình chính là một quả bom nguyên tử có thể hủy diệt cả tinh cầu.

Cách lớp hơi nước dày đặc, cậu nhìn thấy được trong đôi mắt hừng hực thiêu đốt của Lăng Hàm ngọn lửa ghen tị như muốn xé xác ăn tươi nuốt sống mình, moi tim nuốt vào bụng.

Lăng Hàm từ từ áp sát lại.

Tuy rằng biểu hiện bình tĩnh, khóe miệng còn mang theo ý cười, nhưng lúc này Lăng Vệ cảm nhận được áp bách thật lớn cùng nguy hiểm cận kề hơn bao giờ hết.

Nếu không đáp ứng thỏa đáng, có lẽ giây tiếp theo Lăng Hàm sẽ làm ra chuyện còn đáng sợ hơn Lăng Khiêm gấp một vạn lần.

Lăng Vệ trong đầu rối tinh rối mù cả lên, chẳng khác nào nhận mệnh lệnh của quan trên, trợn trừng mắt nhìn Lăng Hàm, nhanh chóng hôn lên môi hắn một cái rồi vội vàng tránh đi.

Lăng Hàm ôm đầu của cậu, bắt cậu quay lại, cường hãn mà hôn.

Nóng bỏng, kích động, nụ hôn mạnh mẽ đoạt đi hô hấp, ẩn chứa bên trong đó rất nhiều điều phức tạp không thể nói rõ ràng.

Một lúc thật lâu sau, Lăng Hàm mới buông Lăng Vệ ra.

Lăng Vệ há miệng hít thở không khí mới mẻ trong lành, Lăng Hàm cùng lúc đó cũng lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có.

Hắn tiếp tục tắm rửa cho Lăng Vệ, động tác vô cùng dịu dàng, tận lực không làm đau mật huyệt bị xâm phạm đến sưng đỏ.

Xong xuôi, ôm Lăng Vệ ra ngoài, lau khô người cho cậu, hơn nữa còn lấy ra một chiếc áo ngủ sạch sẽ.

“Anh có thể tự mặc.”

Lăng Hàm lạnh lùng liếc cậu một cái.

Tuy rằng cái gì cũng chưa nói, nhưng hành động phục vụ tiếp theo của Lăng Hàm, đã làm cho Lăng Vệ nói không ra lời.

Đứa em này, muốn có bao nhiêu đáng sợ thì có bấy nhiêu đáng sợ, tuyệt không vô điều kiện bằng lòng kiềm chế dục vọng.

………

Lăng Vệ đã hạ sốt, nhưng do hai anh em bắt tay với nhau kịch liệt xâm phạm nên có nóng lên đôi chút, có điều không quá nghiêm trọng. Cậu cự tuyệt mình như người bệnh nặng mà phải ăn ở trên giường.

Vì thế, Lăng Hàm đưa cậu tới nhà ăn.

Bàn ăn là loại bàn đẩy Caster[1] nhỏ gọn, ba anh em mỗi người ngồi một phía, hai anh em sinh đôi vừa vặn ở hai bên trái phải Lăng Vệ.

Bữa tối được các đầu bếp chuyên nghiệp chuyên nấu cho hiệu trưởng thiết kế, có cả thịt nướng cùng bánh nhân cá tuyết.

Cách đây không bao lâu, Lăng Khiêm vừa mới ăn của Lăng Vệ một cái tát, nhưng dường như hoàn toàn chẳng nhớ đến điều đó, thái độ ân cần trò chuyện với anh hai “Trong nước sốt thịt có lan hương thảo[2] mà anh thích đó, rất thơm nha. Không ngờ nhà bếp trường Trấn Đế cũng có lan hương thảo.”

Bị hai đứa em chăm chú nhìn mình ăn cơm cảm giác rất quái dị, Lăng Vệ chau đôi mày đen, cúi đầu yên lặng cầm dao nĩa.

“Anh.” Lăng Hàm cắt miếng thịt nướng, một bên tao nhã mà dùng dao quết đều nước sốt lên mặt trên, một bên mở miệng “Chúng ta nói chuyện cuộc thi đặc thù trường Trấn Đế đi.”

Tim Lăng Vệ đập mạnh một chút, chậm rãi buông dao nĩa.

“Đây là quyết định cá nhân của anh.” Lăng Vệ thẳng lưng, trầm giọng nói.

Lăng Hàm hòa ái mà cười rộ lên “Không cần đề phòng như vậy đâu, chỉ là nói chuyện với anh thôi mà.”

“Có gì cần phải nói chứ?”

“Anh tham gia cuộc thi này, có nghĩ tới kết quả không?” Lăng Khiêm thưởng thức mỹ vị của thịt nướng, tình cờ xen vào.

“Cho dù không giành được chiến thắng, nhưng chỉ cần bản thân cố gắng hết sức, làm hết khả năng của mình thì cũng đủ rồi.”

Lăng Khiêm cười nhạo “Nghĩ được đơn giản như vậy, quả nhiên là quân giáo sinh trường Trấn Đế đào tạo ra. Anh là con nuôi của tướng quân Lăng Thừa Vân, với thân phận như thế, mặc kệ anh có làm cái gì cũng đủ khiến người ta chú ý. Dẫu anh có thừa nhận hay không, nhưng bất kể lúc nào, cũng có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh.”

“Ý em là nếu anh không giành được chiến thắng sẽ làm cho ba mất mặt sao?”

“Mất mặt hay không mất mặt chỉ là chuyện nhỏ.” Lăng Hàm nói “Hai mươi thí sinh đứng đầu danh sách Cuộc thi đặc thù trường Trấn Đế, sau khi tốt nghiệp sẽ được phép điều động thẳng đến tiền tuyến.”

Căn cứ theo quy định của Liên Bang, quân giáo sinh khi tốt nghiệp phải trải qua hai năm thực tập ở chiến khu mới có tư cách được đi vào tiền tuyến, lương bổng và đãi ngộ lúc này cũng sẽ tăng theo. Tuy rằng tiền tuyến so với chiến khu nguy hiểm hơn rất nhiều, nhưng đối với học viên ở trường quân đội nhiều năm, khát vọng được chiến đấu vì Liên Bang mà nói, có thể đến tiền tuyến trước thời hạn, dùng thanh xuân nhiệt huyết mà giành được thành tựu cả đời người là ước vọng cực kỳ tốt đẹp.

Trong cuộc thi đặc thù trường Trấn Đế, được phê chuẩn sau khi tốt nghiệp trực tiếp đi thẳng đến tiền tuyến, chính là phần thưởng cho hai mươi thí sinh xuất sắc nhất mà cuộc thi này dành cho, ngoài ra còn có tiền thưởng và thẻ tín dụng công dân Liên Bang.

Đương nhiên, người chiến thắng sẽ có phần thưởng đặc biệt khác.

“Tuy rằng không giỏi như bọn em, nhưng anh cảm thấy mình ít nhất cũng có thể nằm trong danh sách hai mươi người đứng đầu.”

“Vấn đề là ở chỗ đó.” Lăng Khiêm vạch ra “Nếu anh chỉ nằm trong danh sách hai mươi người, thế thì không xong.”

“Tại sao?”

“Nếu gia tộc Tu La không có ý tốt mà điều anh đến chiến khu nguy hiểm thì sao giờ?”

Lăng Khiêm đặt ra vấn đề mà Lăng Vệ cho tới bây giờ chưa hề nghĩ tới.

Lăng Vệ không hiểu lắm mà nhìn hắn, sau một lúc lâu, trầm thấp lên tiếng “Thiên chức của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh, nếu ai cũng chọn chiến khu an toàn mà đóng quân, không dám tiếp cận khu nguy hiểm, vậy thì Liên Bang sẽ sớm bị Đế Quốc đánh bại.”

“Có đôi khi, em cảm thấy anh thật sự ngu ngốc đến hồ đồ.”

“Lăng Khiêm, em muốn anh… cho em một bạt tai nữa không?”

“Lăng Hàm vừa mới đạt được đặc quyền, chưa thể hoàn toàn khống chế được thế cục. Anh sao không an phận một chút đến khi tốt nghiệp, đợi hai năm sau vào chiến khu, khi đó tụi em ở Quân bộ sẽ bố trí đủ mạnh để bảo vệ anh nha! Nhưng chỉ cần anh bộc lộ tài năng, còn được cho phép gia nhập vào tiền tuyến, người của gia tộc Tu La nhất định sẽ nghĩ biện pháp giết anh đó.”

“Anh cùng gia tộc Tu La không cừu không oán, cho dù có phải đánh giặc cũng là vì Liên Bang, bọn họ vì sao phải làm như vậy?”

Lăng Khiêm trợn trắng mắt, lắc đầu thở dài “Em cảm thấy mình đang phải nói chuyện với đứa ngốc…”

Lăng Hàm lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện, từ tốn mà ăn miếng bánh nhỏ xong, dùng khăn trắng lau tay.

“Pike chết trận rồi.” Hắn bỗng nhiên cắm vào một câu.

Lăng Vệ kinh ngạc “Pike tốt nghiệp trường Trấn Đế khóa 899? Người dẫn dắt đội tàu giành được đại thắng Calle Mia đó sao?”

Pike xuất thân tốt nghiệp từ một trường quân đội bình thường, dựa vào năng lực phi thường của cá nhân mà nhanh chóng có được thành công rạng rỡ, là đối tượng được biết bao quân giáo sinh trường Trấn Đế ngưỡng mộ.

Lần đầu tiên anh được Quân bộ chú ý, chính là khi trở thành người chiến thắng trong cuộc thi đặc thù trường Trấn Đế.

“Chuyện xảy ra khi nào?”

“Ngày hôm qua được xác định, trước mắt chỉ truyền trong nội bộ Quân bộ, tạm thời phong tỏa tin tức bên ngoài, đợi đến thời điểm thích hợp mới công bố.”

Trên bàn cơm, Lăng Hàm nói ra tin tức tuyệt đối cơ mật phải dựa vào cấp bậc quân quyền của mình mới biết được.

Nghe tin thần tượng chết trận từ chính miệng em trai thờ ơ nói ra, Lăng Vệ vừa sốc vừa đau buồn.

“Tại sao lại như vậy?”

“Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ vì anh ta bốc lên quá nhanh, hơn nữa đã có lựa chọn sai lầm.”

Vẻ mặt Lăng Vệ rõ ràng thắc mắc, tràn ngập khó hiểu.

“Một quân giáo sinh trường quân đội bình thường không có chỗ dựa vững chắc, trở thành người xuất sắc nhất trong cuộc thi đặc thù, tốt nghiệp xong được chọn vào Quân bộ lập tức thăng cấp làm quan quân, sau một năm đến tiền tuyến lập công được thăng bậc một lần nữa, năm tiếp theo dẫn dắt hạm đội của mình đả bại quân đoàn thứ hai của Đế Quốc, giành được đại thắng Calle Mia, đây có phải thành công quá sức không? Pike tuy còn trẻ, hơn nữa chỉ là tiểu hạm trưởng, nhưng đã có được địa vị trong cảm nhận của tất cả quân giáo sinh ở Liên Bang, tiếp qua hai năm, thế lực của anh ta sẽ còn lớn mạnh hơn nữa.”

“Có năng lực kiệt xuất, có thể trở thành người kiệt xuất.”

“Không! Có năng lực kiệt xuất, sẽ có được thế lực, thế lực sẽ gây chú ý, sẽ ở trong Quân bộ tranh giành tàn khốc mà lựa chọn đồng minh.” Lăng Hàm lãnh khốc mỉm cười “Pike ở chiến trường khôn khéo bao nhiêu, ở Quân bộ lại có lựa chọn ngu xuẩn bấy nhiêu. Anh ta vừa không nhập vào gia tộc Tu La, cũng không nương nhờ vào Lăng gia, ngược lại lựa chọn Lawson tướng quân thế lực đơn bạc nhất. Thế nên thừa dịp lần này tướng quân Lawson sinh bệnh không tham gia họp quyết sách quân sự, Pike cùng hạm đội của mình chỉ bằng một điều lệnh của Tu La tướng quân đã bị phái đi bảo vệ tinh cầu Mary Anderson.”

Lăng Hàm thuật lại câu chuyện tưởng chừng không liên quan, lạnh lùng búng tay, tiếp theo nói “Em đoán Tu La tướng quân kia nhất định đã sớm nhận được tin tình báo thiếu tướng Simon của Đế Quốc có kế hoạch chỉ huy hạm đội chủ lực tập kích tinh cầu Mary Anderson. Dù sao kết cục cuối cùng cũng là toàn quân hạm đội của Pike bị giết, không những thế còn đeo trên lưng tội danh sỉ nhục nhất là thất thủ chiến bại.”

Lăng Vệ đột nhiên đứng bật dậy, hai tay đập mạnh xuống mặt bàn.

“Đây là mưu sát!” Anh nói.

“Đúng vậy, là mưu sát.” Lăng Hàm giương mắt nhìn anh một chút, ôn hòa mà nói “Anh, bình tĩnh một chút, ngồi xuống đi. Xin anh không cần phải có suy nghĩ tố giác chân tướng đòi lại công lý linh tinh trong đầu. Nếu chuyện này lộ ra bên ngoài, kẻ tiết lộ sự tình tuyệt đối cơ mật của Quân bộ sẽ bị phán tử hình, cho dù em có là tinh anh thượng đẳng nắm trong tay Quân bộ đặc quyền đi chăng nữa, e rằng cũng bị đóng băng nửa thế kỷ.”

Lời nói của Lăng Hàm, chẳng khác nào đem băng đá nhét vào trong đầu vì biết được chân tướng sự thật mà phẫn nộ sôi trào của Lăng Vệ. Tận sâu trong con ngươi trong veo đen nhánh như bảo thạch run lên kịch liệt, chằm chằm chiếu thẳng vào Lăng Hàm.

Cậu không rõ, đứa em thậm chí còn nhỏ tuổi hơn cả mình, thế nhưng vì sao lạnh lùng trước sự tình này đến vậy.

Lăng Khiêm đứng lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai cậu “Ngồi xuống đi, anh.”, thanh âm rất nhẹ.

Lăng Vệ giống như bị gánh nặng sự thật đè nặng, do dự một hồi, nặng nề ngồi xuống.

“Thật đã… chết trận rồi sao?”

“Đúng vậy.”

Khẩu khí của Lăng Hàm, là thật sự.

“Tiết lộ chuyện Pike chết trận cho anh nghe, là hy vọng anh hiểu được sự thật tàn khốc đến mức nào.”

Lăng Khiêm ở bên cạnh thở dài “Anh và Pike là hai tình huống khác nhau. Trước khi thế cục biến hóa, Pike từng có cơ hội lựa chọn đồng minh cho mình. Nếu anh ta chọn nhà Tu La hoặc chọn ba thì có lẽ đã có kết cục khác. Còn anh, ngay từ đầu anh đã không có quyền lựa chọn, bởi anh là con nuôi của Lăng gia, trong cái nhìn của mọi người, anh thuộc phe Lăng gia. Anh càng bộc lộ tài năng, các phe phái khác càng muốn đẩy anh vào chỗ chết.”

Ý tứ của Lăng Khiêm, đã bày tỏ rõ ràng.

Bất luận Lăng Vệ có muốn tham gia hay không, nhưng vì cha nuôi là Lăng Thừa Vân, nhất định sẽ bị cuốn vào cuộc đấu tranh tranh đoạt quân quyền.

Chính trị, không bao giờ là một trò chơi quan tâm bạn có tình nguyện tham gia hay không.

Cho dù đơn thuần chỉ muốn làm một quân nhân với đầy đủ tư cách phục vụ Liên Bang, nhưng dấu vết người nhà Lăng gia đã sớm in ở trên người.

Sự thật đen tối sẽ không bị vạch trần, còn lấy cái chết của Pike mà mình ngưỡng mộ ra làm ví dụ giải thích, mạnh mẽ giáng sâu vào tâm lý Lăng Vệ.

“Rất thối nát.” Lăng Vệ thấp giọng nói “Rất dơ bẩn.”

“Sự thật đều là dơ bẩn.” Lăng Khiêm như nhìn thấu mà nhún vai “Không cần lãng phí thời gian mà cảm thán sự thật, trở về vấn đề chính đi. Anh, nguyên nhân bọn em đã giải thích qua rồi, cho nên điều muốn nói bây giờ là cả em và Lăng Hàm đều hy vọng anh sẽ không tham gia cuộc thi đặc thù trường Trấn Đế.”

“Tôi cũng không nói vậy.”

“Lăng Hàm?” Lăng Khiêm kinh ngạc quay đầu.

Lăng Hàm chậm rãi nói “Tôi vừa rồi chỉ vạch ra cho anh hai thấy, anh ấy có tham gia cuộc thi hay không, lấy được thành tích như thế nào, đối với anh ấy mà nói hậu quả rất nghiêm trọng, chứ không phải muốn ngăn cản tham gia.”

“Cậu cũng biết hậu quả nghiêm trọng, vậy sao còn…”

“Tôi cảm thấy việc xem anh hai như phụ nữ mà bảo hộ ở sau lưng, còn không bằng làm cho anh ấy nhanh chóng tự rèn luyện để có năng lực bảo vệ chính mình.” Lăng Hàm cầm nĩa, nhẹ nhàng cắt ngang miếng thịt nướng thành hình tam giác “Em tán thành chuyện anh tham gia cuộc thi, trở thành người chiến thắng xuất sắc, giành được cơ hội sau khi tốt nghiệp trở thành hạm trưởng một hạm đội, tuy rằng không phải là hạm trưởng một chiến hạm lớn, nhưng sẽ có được quyền điều hành cao nhất. Khi anh có đầy đủ khả năng khống chế rồi, chỉ huy quân hạm độc lập sẽ linh hoạt hơn. Thêm vào đó là quyền lực của em ở Quân bộ, cùng Lăng Khiêm linh thông nhiều phương diện, cho dù có bị điều ra tiền tuyến, ba anh em chúng ta có thể thắng vì đánh bất ngờ. Chiến trường tuy là nơi nguy hiểm, nhưng cũng là địa phương tràn ngập cơ hội. Chỉ cần đánh thắng vài trận đẹp mắt, ba nhất định nhân cơ hội thăng cho anh đến bậc thiếu tướng. Khi đó anh đã có đủ năng lực tự bảo vệ lấy mình rồi, không cần bọn em cả ngày lo lắng đề phòng bảo vệ cho anh nữa.”

Lăng Khiêm cau mày, suy ngẫm những lời em trai vừa nói.

“Tuy thú vị, nhưng rất mạo hiểm. Lăng Hàm cậu đúng là bộ dáng như ông già, cứ thích kế kỳ binh[3] một khi thất bại sẽ mất mạng như chơi là sao chứ.” Hắn làu bàu “Trước không nói chuyện tương lai. Chỉ có người đứng đầu mới có tư cách tiến lên làm hạm trưởng, nếu trong cuộc thi anh không giành được chiến thắng mà đứng thứ hai thứ ba thứ tư thì sao? Cứ thử nghĩ mà xem, anh hai không đứng đầu, chỉ nằm trong danh sách hai mươi, sau đó trở thành vật hy sinh bị điều đến làm tên lính quèn ở quân hạm do một tên hạm trưởng ngu ngốc chỉ huy, thừa dịp tôi và cậu không có cơ hội ngăn cản mà phái quân hạm xúi quẩy này đến chiến trường nguy hiểm nhất. Vậy cậu phải làm sao bây giờ, Lăng Hàm?”

Giả thiết của Lăng Khiêm xảo quyệt cũng không làm khó được Lăng Hàm.

“Anh.” Lăng Hàm chuyển mắt sang nhìn Lăng Vệ đang trầm mặc nghe bọn họ nói chuyện “Chuyện này, cứ để cho anh quyết định vậy.”

“Lăng Hàm!” Lăng Khiêm lo lắng cất cao giọng.

“Lăng Khiêm, chúng ta đều là con cháu nhà họ Lăng, là những quân nhân kiệt xuất.” Ngữ điệu Lăng Hàm bỗng nhiên trở bên sắc bén, lãnh liệt nói “Khi tính mạng bị uy hiếp, cần phải dũng cảm đứng ra chiến đấu, kiên cường bất khuất!”

“Cậu nói nghe thì thật dễ dàng, đây là đem tính mạng anh ấy ra mạo hiểm đó!”

“Thực lực những người đồng lứa nhà Tu La anh đều chứng kiến qua rồi, một khi thế hệ trước già đi, thế hệ thứ hai lại bắt đầu đứng lên tranh đấu, cứ như thế tiếp tục và tiếp tục. Nếu ba chúng ta không sớm bì kịp, không rèn luyện mài giũa chính mình trở nên cành lớn càng mạnh, tương lai chỉ có nước chết không có chỗ chôn!”

“Tôi phản đối để anh hai dấn thân vào chỗ mạo hiểm!”

“Anh quyết định tham gia cuộc thi!”

“Anh!!!” Lăng Khiêm lo lắng kêu to.

Lăng Hàm không chút nào ngoài ý muốn khi nghe Lăng Vệ trả lời khẳng định.

Cậu dịu dàng nhìn anh trai cho tới nay, vẫn luôn là nam tử với cá tính kiên cường mạnh mẽ như thế.

“Anh.” Ánh mắt Lăng Hàm nhìn anh chăm chú, còn nghiêm túc nói “Nếu quyết định tham gia, nhất định phải giành chiến thắng, ngay cả đứng thứ hai cũng không được.”

Con ngươi đối diện với ánh mắt thâm thúy của Lăng Hàm, cũng lộ ra bình tĩnh kiên nghị hiếm thấy.

Trên thực tế, đây chính là một dạng thi tương tự như Cuộc thi mô phỏng phong bế đặc thù.

Không sống chỉ có chết.

Giống như Lăng Hàm ngày trước, đều là để có được tương lai trong hiện thực sinh tồn tàn khốc, không màng sống chết mà tôi luyện rèn giũa.

Đối với sự trông chờ ngày một lớn dần của nhà tướng quân, các thiếu niên trong mắt người bình thường cuộc sống mỗi ngày đều là cao lương mỹ vị áo gấm lụa là, hưởng thụ mọi đồ dùng xa hoa mà nói, chính là gánh nặng tương lai lạnh lùng tàn khốc mà người thường không thể tưởng tượng được.

Lăng Vệ giờ phút này, sâu sắc cảm nhận được nỗi lòng của hai đứa em trai đã trưởng thành sớm.

Cậu vẫn nghĩ, bọn họ ỷ vào gia thế mà ương ngạnh kiêu ngạo, thích tranh đoạt vinh quang vẻ vang, là những công tử con nhà quyền quý với đầy ham muốn kiểm soát khống chế người khác.

Nhưng có lẽ, ham muốn khống chế cùng dục vọng chiếm đoạt vẫn mãnh liệt hơn cả. Lãnh tĩnh mà vô tình, kết hợp với tính chẳng màng đến ý nguyện của người khác, mới đúng là có khả năng đảm bảo sinh tồn ở thế giới quân quyền.

“Ừm.” Nhìn hai biểu tình vô cùng giống nhau của hai đứa em trai, Lăng Vệ trịnh trọng gật đầu “Anh hiểu mà, chỉ có thể là người đứng đầu.”

“Anh…” dáng vẻ lo lắng đến sốt ruột, nước mắt rơm rớm như chực trào.

Hắn đứng lên, từ phía sau cúi người, dang hai tay ôm chặt Lăng Vệ như sợ cậu biến mất.

Khi Lăng Vệ còn đang bị Lăng Khiêm ôm từ sau lưng, Lăng Hàm nghiêng người, áp mặt lại gần.

“Chỉ có thể đứng đầu.” Hắn nói nhỏ.

Sau đó, giữ cằm Lăng Vệ, thật sâu, thật sâu hôn cậu.

——— ————-

[1] Bàn đẩy Caster: Là bàn có bánh xe, tiện lợi cho việc di chuyển, thậc ra không biết nên gọi nó là bàn đẩy hay bàn kéo nữa =))))))))

[2] Lan hương thảo có mùi hương nồng. Dùng để trang trí, nguyên liệu nấu ăn, đuổi muỗi, giảm stress, tăng trí nhớ. [3]Kỳ binh:

Có người nói Kỳ binh là đám quân kỳ lạ, chuyên làm đối phương cảm thấy kỳ quái, ứng xử một cách kỳ cục, và tạo nên những chiến thắng kỳ diệu =))))). Ở đây có thể hiểu đây là kế sách bí mật, đánh trận bất ngờ.