Lăng Khiêm vào phòng mình. Làm anh trai hung hăng sập cửa phòng, không thèm để ý tới em trai đáng trách nữa, một mình đi đến bên giường, đầy tức giận ngồi xuống.
Đầu rủ xuống nhìn không ra biểu tình, có điều chỉ dựa vào tư thế ngồi cùng động tác nặng nề xem ra, Lăng Khiêm biết bây giờ cũng không thích hợp bức bách anh cả đứng đắn của mình quá mức.
Lặng lẽ đứng ở bên, để thời gian làm dịu đi cảm xúc sắp bùng nổ của anh, Lăng Khiêm chờ đợi anh trai mở miệng nói trước.
Thật lâu sau, Lăng Vệ mới phát ra tiếng khàn khàn, “Cậu. Muốn làm cái gì thì làm đi.”
Ngưng mắt nhìn anh cả ngồi ở bên giường, nhưng dường như cách rất xa, tròng mắt Lăng Khiêm bình tĩnh hơn so với nội tâm. “Anh không muốn, đúng không?”
“Đích xác. Không muốn chút nào.”
Nhớ tới cái gậy mát xa kia, còn cả dụng cụ dạy dỗ. Ai lại muốn chứ?
Bị em trai nhỏ tuổi của mình, làm như vật phát tiết thỏa mãn tình dục.
“Nếu không muốn thì thôi.”
Lăng Vệ kinh ngạc ngẩng đầu, song rất nhanh, lại hiểu được, “Cậu vẫn là có ý định đi bên ngoài phá hoại danh dự nhà họ Lăng, đúng không?” Giọng rất trầm.
Lăng Khiêm mang theo phẫn nộ sâu sắc, phức tạp nhìn Lăng Vệ.
“Đáng giận.”
Y thật muốn cứ như vậy nhào tới, trực tiếp dùng búa khoan ion trong túi lên thân người trước mắt, tê liệt hệ thần kinh của hắn, làm cho hắn tỉnh táo nhưng lại không có chút năng lực phản kháng nhìn mình bị vạch trần, cảm giác nửa thân dưới bị lưỡi dao thịt hung mãnh xé rách, chơi đến đau đớn máu tươi chảy ròng.
Cảnh giác ánh mắt của mình quá mức đáng sợ, Lăng Khiêm dời ánh mắt ra, cắn môi dưới của mình.
Một lúc lâu sau, mới bất mãn nói, “Không muốn như thế, chơi cũng không có ý nghĩa gì. Đừng cho là em cũng muốn cường bạo anh cái loại không biết thú vị này.”
Mở cửa phòng, cũng không quay đầu lại bước đi.
Lăng Vệ đợi thật lâu trong phòng, mới chần chừ ra khỏi phòng, đi gõ cửa phòng Lăng Khiêm. “Lăng Khiêm, cậu mở cửa. Được. Xem như tôi cam tâm tình nguyện.”
Gõ cửa thật lâu. Nhưng không có đáp lại.
Quản gia Vệ vừa vặn tạt qua, hảo tâm nói cho cậu biết, “Cậu chủ Lăng Vệ, cậu chủ Lăng Khiêm không có trong phòng, cậu ấy lái xe đi ra ngoài rồi.”
“Cái gì?” Sắc mặt Lăng Vệ thay đổi, “Nó đi đâu rồi?”
“Không biết.” Quản gia Vệ cũng cảm thấy giật mình với vẻ mặt thay đổi lớn của Lăng Vệ, cẩn thận nói, “Bạn bè cậu chủ Lăng Khiêm ở bên ngoài rất nhiều, mỗi lần nghỉ phép quay về, buổi tối thường xuyên đều ra ngoài.”
Lời còn chưa dứt, Lăng Vệ hướng xuống thang lầu, xông thẳng đến cửa chính.
Trong ga ra bày đầy xe trôi lơ lửng sang quý, nhưng chiếc hình bướm Lăng Khiêm lái ngày hôm nay, đã không thấy bóng dáng.
Đi nơi nào ?
Sẽ không thật sự đi lêu lổng chứ?
Lăng Vệ chuyển hướng ra cánh cửa, nhìn làn xe xa hoa trống trơn trước cửa, bị đau đớn sai lầm lớn tạo thành ép khó mà hình dung.
Đều là do cậu tạo thành, vốn sự tình có thể giải quyết, sau khi đáp ứng, nhưng lại hết lần này đến lần khác nuốt lời.
“Lăng Vệ, bên ngoài có chuyện gì sao?” Nhận được thông báo của quản gia, phu nhân Lăng cũng xuất hiện ở cửa, biểu tình đau đớn áy náy của con cả, làm cho bà cả kinh, “Làm sao vậy. Cãi nhau với em sao?”
“Mẹ, Lăng Khiêm nó…”
“Lăng Khiêm làm sao vậy?”
“Nó…” Đối với mẹ không biết chuyện chút nào, Lăng Vệ nuốt trở về toàn bộ lời muốn nói, biến thành cự thạch áy náy toàn bộ đặt trong lòng mình, “Một mình nó lái xe đi rồi.”
Bị em trai lừa gạt khẩu giao, bắn tinh trong miệng em trai, đáp ứng làm vật tiết dục của em trai, đi theo cùng mua đủ loại dụng cụ thú, lại nhiều lần lật lọng, những chuyện này sao có thể thẳng thắn với mẹ luôn tín nhiệm mình?
“Thì ra là như vậy, a, con làm anh này rất chuyện bé xé ra to.” Phu nhân Lăng giật mình, “Lăng Khiêm cũng không ngoan như thế, thường xuyên buổi tối đi chơi khắp nơi mà. Thế nên mẹ mới hi vọng nó có thể thường xuyên ở cùng con. Học học loại tính cách chín chắn này của con. Có điều, không sao. Khó được nghỉ. Để đứa em trai nghịch ngợm kia của con đi chơi một lúc đi. Đến, chúng ta đi vào.”
Vươn tay, lôi con trai lớn vẻ mặt u buồn đi vào nhà. Nụ cười khẽ ấm áp không biết chuyện, càng khiến cho tâm linh Lăng Vệ chịu đựng giày vò áy náy cùng với bất an.
Khi mẹ con nhanh bước vào cửa chính, phía sau lại bỗng nhiên truyền đến tiếng động cơ ô tô.
“Lăng Khiêm!” Lăng Vệ vui mừng xoay người, cảm giác lo lắng em trai chạy đi làm tổn hại danh dự gia đình bị đèn xe lóe lên đánh tan. Giống như mây đen trên đỉnh đầu bị tan đi. Có lẽ chính là gạt người, Lăng Khiêm tên kia, ngoài miệng nói đáng giận, dù sao vẫn là một phần tử của nhà họ Lăng.
Vui mừng gần như có chút giống anh cả nảy lên trong ngực Lăng Vệ, cậu bước nhanh đi xuống thang đá ngắn ở cửa. Đón hướng xe trôi lơ lửng đang trượt từ bên này, nhưng hình xe rõ ràng khiến cho nụ cười trên mặt cậu sau ngạc nhiên, kế đến là thất vọng.
Xe người tới không phải hình bướm chiếu rọi. Mà là sử dụng xe chuyện dụng cao quý của tướng quân.
Xe trôi lơ lửng im tiếng dừng lại trước cửa nhà, cửa xe mở ra.
Nhìn người đàn ông cường tráng xuất hiện trước mắt, uy nghiêm cao lớn, mặc quân phục thẳng thớm, Lăng Vệ lần đầu tiên trong đời sinh ra cảm giác chột dạ, trầm thấp hô một tiếng. “Ba.”
“Ừ.” Người đàn ông mang theo mỏi mệt gật gật đầu.
Lăng Thừa Vân gia trưởng nhà họ Lăng, liên tục mấy ngày họp trong quân bộ, vào thời khắc quan trọng nhất, đã trở về.
Phu nhân Lăng vô cùng vui vẻ chồng cuối cùng cũng có thể thoát thân khỏi quân bộ, chức vụ quan trọng chiếm đi quá nhiều thời gian cho gia đình, đối với phu nhân Lăng loại quý phu nhân lấy gia đình làm chỗ dựa này mà nói, chẳng những chồng, ngay cả bọn nhỏ tương lai cũng sẽ bị quân bộ cướp đi, thật sự là làm trong lòng bà rất không thoải mái, nhưng không thể không tiếp nhận hiện thực.
Bà có thể làm, chỉ là sau khi những người thân yêu về nhà, cho bọn họ dịu dàng cùng với quan tâm hết sức có thể.
“Ông về rồi?” Sau khi kéo cánh tay chồng ân ái trở lại phòng khách, phu nhân Lăng lập tức gọi quản gia, chuẩn bị ăn khuya cho chồng liên tiếp mệt nhọc mấy ngày.
Lăng Vệ hiếm khi về nhà, đương nhiên ở lại phòng ăn bồi cùng.
Một nhà ba người hưởng dụng món ăn ngon phòng bếp lập tức nấu ra bên cạnh bàn cơm, Lăng Vệ vừa uống bát cháo hầm từ xương nai nướng, vừa phiền não vì Lăng Khiêm lúc này không biết người ở chỗ nào.
Vừa nghĩ tới em trai kia có lẽ đang làm xằng làm bậy, thậm chí ép buộc ôm thiếu niên bình dân xinh đẹp, tư duy tinh chuẩn của Lăng Vệ lần nữa lệch khỏi quỹ đạo tính toán. Chỉ còn lại tảng lớn trống rỗng chỉ có thể dùng bất an để hình dung.
“Lăng Khiêm đâu?” Lăng Thừa Vân vừa ăn khuya, vừa lấy giọng điệu cha mẹ đặt câu hỏi.
“Ăn cơm tối xong liền đi ra ngoài.”
Làm cha có chút bất mãn, ẩu đả với bạn học, bị trường quân đội đuổi. Lại còn có tâm tư đi ra ngoài, nhưng người thân là tướng quân thượng đẳng đã lâu, lại quen bình tĩnh vững vàng xử lý vấn đề, sau khi đặt chén đũa lên bàn, dặn dò quản gia, “Lăng Khiêm nếu trở về, bảo nó tới tìm tôi nói chuyện.”
Sau đó, trái lại thay đổi đề tài, nói về con út còn đang ở trường quân đội, “Cuộc thi của Lăng Hàm hẳn là rất nhanh sẽ kết thúc.”
Phu nhân Lăng lộ ra ánh mắt săn sóc, “Kết thúc cuộc thi nhất định làm cho nó bề bộn nhiều việc, đứa nhỏ này gần đây cũng không có gọi điện thoại về nhà.”
“Tôi ở trong quân bộ, cũng có để ý tình huống của nó. So với nó, Lăng Khiêm thật sự là rất không tốt.” Oán trách tính tình không tốt của con thứ, nhưng đối với cố gắng của con út, trên mặt Lăng Thừa Vân lộ ra tự hào của người cha. “Lăng Hàm cố gắng hơn anh hai của nó nhiều. Sau khi kết thúc cuộc thi đặc thù hình thức mô phỏng khép kín, nó có thể sớm tốt nghiệp trường quân đội, được phái đến quân bộ tự do lựa chọn chức vị.”
Kiêu ngạo của người làm cha. Ngay cả tướng quân uy nghiêm cũng không ngoại lệ.
Chiếc đũa đang gắp thức ăn của phu nhân Lăng bỗng nhiên dừng trên không, quay đầu, “Ông vừa mới nói. Cuộc thi đặc thù hình thức mô phỏng khép kín,” Tiếng nói hơi lên cao, cho thấy bà không biết chuyện cuộc thi của con út.
“Ừ.”
“Không thể nào, đứa nhỏ tham gia chỉ có thể là cuộc thi bình thường. Không phải cái loại cuộc thi đáng sợ mà từng chế định quy định của liên bang, không có người giám hộ đồng ý, bất luận học sinh gì cũng không thể tham gia chứ?”
“Tôi đã đồng ý.”
“Ông…” Sắc mặt phu nhân Lăng nhất thời tái nhợt, “Ông lại có thể cho phép con của chúng ta tham gia cuộc thi đặc thù hình thức mô phỏng khép kín?” Trong giọng nói tràn đầy oán trách.
Ngay cả Lăng Vệ cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cái gọi là cuộc thi đặc thù hình thức mô phỏng khép kín, là đề tài cực kỳ cấm kỵ của hàng tỉ học sinh cả liên bang.
Nghe nói, đây là cuộc thi đặt ra để bồi dưỡng tướng lĩnh đặc biệt trước chiến tranh.
Muốn tham dự cuộc thi này, điều kiện vô cùng hà khắc. Không thể thiếu gia thế tốt đẹp cùng với thành tích xuất sắc tại trường quân đội, ngoài đó ra, còn phải trải qua xét duyệt nghiêm ngặt, nhận được sự đồng ý của nhân sĩ quân bộ cấp bậc thượng tướng.
Quá trình kiểm tra ngoài không gian hai mươi ngày hoàn toàn khép kín, đủ loại chuyện không bảo đảm an toàn đối với học sinh đều có thể phát sinh, nói cách khác, bất cứ lúc nào cũng có thể có nguy hiểm đến tính mạng.
Đương nhiên, độ nguy hiểm tỉ lệ thuận với vinh dự có thể đạt được. Một khi thông qua, ngoại trừ lập tức giành được tư cách tốt nghiệp học sinh ưu tú trường quân đội ra, còn giành được quyền tự do hành sự đầy đủ tại quân bộ liên bang.
Lúc mới bắt đầu, không ít con cháu ưu tú của thế gia quân bộ bị điều kiện mê người hấp dẫn, liều lĩnh ghi danh, nhưng tỉ lệ mất mạng làm người ta khiếp đảm, dẫn đến sau đó ngót hai mươi mấy năm, chỉ có học sinh trường quân đội chính thức cực kỳ tự tin mới dám can đảm đi thử nghiệm.
Không nghĩ tới, Lăng Hàm mười tám tuổi lại nằm trong số đó.
Càng không nghĩ tới, ba nhưng lại gật đầu để cho một trong những đứa con sinh đôi không dễ dàng có được, tham gia cuộc thi có độ nguy hiểm cao như thế. Mấy đời nhà họ Lăng truyền thống quân nhân, từ thái độ của Lăng Thừa Vân đối với lần này có thể thấy được rõ ràng.
“Lập tức hủy bỏ!” Phu nhân Lăng yêu con nóng lòng đứng lên, “Tôi không cho phép con trai của tôi tham gia loại cuộc thi đáng sợ này.”
“Cuộc thi là khép kín, không những bắt đầu thì không thể đình chỉ, người tham gia thi và bên ngoài không cách nào liên hệ, trừ phi toàn bộ cuộc thi kết thúc, không thể nào có được bất cứ tư vấn gì từ bên ngoài. Lại nói, cuộc thi đã sắp đến kết thúc.” Lăng Thừa Vân trầm giọng an ủi, “Không cần lo lắng, tôi mấy ngày nay tại quân bộ, vẫn có liên hệ với người hướng dẫn giám thị đơn hướng đó. Bọn họ nói mặc dù gian nan, nhưng Lăng Hàm ứng phó rất tốt.
“Không được, Thừa Vân, Lăng Hàm chỉ mới mười tám tuổi, ông không thể ngay cả hỏi cũng không hỏi tôi liền đem con của tôi…”
“Tôi đã xem xét thành tích của Lăng Hàm, Lăng Hàm có hi vọng thông qua, đây là nguyện vọng của chính đứa nhỏ, mà tôi cũng hi vọng nhà họ Lăng có thể có được một tướng lĩnh chiến trường chân chính tâm chí kiên cường.”
“Tướng lĩnh chân chính?” Phu nhân Lăng kích động nâng cao âm điệu, “Ông có biết ông đang mạo hiểm tính mạng đứa nhỏ của chính mình không?”
Hiếm khi thấy mẹ mất đi bình tĩnh, Lăng Vệ đứng lên trước. Đỡ lấy mẹ thoạt nhìn dường như sắp té xỉu. “Mẹ. Mẹ ngồi xuống trước đã.”
Giấu giếm vợ, để cho con trai tham gia cuộc thi có hậu quả nghiêm trọng. Lăng Thừa Vân cũng có mấy phần áy náy đối với vợ cảm xúc kích động. Ông đứng lên, thay đứa con đỡ vợ, khẽ nói với Lăng Vệ, “Trở về phòng đi, để cho ba và mẹ suy nghĩ một chút.
Vấn đề giáo dục con cái giữa vợ chồng, chỉ thích hợp ngầm giải quyết.
“Vâng, thưa ba.”
Yên lặng đi lên thang lầu, Lăng Vệ lại quay đầu lại, nhìn thoáng qua cha mẹ dưới lầu, cảm giác bất an càng thêm nghiêm trọng.
Lăng Khiêm cùng Lăng Hàm, đều là thịt trong lòng cha mẹ.
Em ba Lăng Hàm sinh ra trễ hơn Lăng Khiêm năm phút. Đang ở trong cuộc thi đặc thù bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi tính mạng, không biết kết quả sẽ như thế nào. Giày vò đáng sợ mà mẹ và ba đang thừa nhận giờ phút này, Lăng Khiêm nó sẽ không lại làm ra chuyện sai khiến cho cha mẹ phiền càng thêm phiền chứ?
Nếu như mình không có bởi vì hết lần này đến lần khác nuốt lời, chọc giận Lăng Khiêm bỏ đi, chân bước lên thang lầu của Lăng Vệ, bỗng nhiên nặng gần như không thể nhấc lên.
Sau khi vào phòng, Lăng Vệ lại bấm gọi máy truyền tin của Lăng Khiêm. Nhiều lần không nhận được trả lời khiến tâm tình càng không xong.
Cậu nằm trên giường, đau đớn không chịu nổi giống như con cá trước khi bị thả vào trong chảo.
Máy truyền tin ở đầu giường bất thình lình chớp động ánh sáng màu xanh, chấn động.
Lăng Vệ ngồi dậy, cầm máy truyền tin.
“Anh, anh tìm em?”
Giọng Lăng Khiêm làm cho Lăng Vệ trong nháy mắt kích động. “Lăng Khiêm. Cậu đang ở đâu?”
Tiếng cười trêu tức khó ưa, truyền qua micro máy truyền tin. Sau một thời gian ngắn khiến người ta gần như không cách nào chịu được nữa, Lăng Khiêm mới lạnh nhạt hỏi, “Nghĩ xong chưa?”
Giọng điệu dường như nắm giữ tất cả, lại từ trong miệng em trai chỉ có mười tám tuổi phát ra, Lăng Vệ có cảm giác không chịu nổi quấn quýt trong dạ dày.
“Nghĩ xong rồi.”
Lăng Khiêm thấp giọng cười trong máy truyền tin, nói ra tên phòng của một khách sạn, trầm thấp hạ lệnh với anh trai, “Trong vòng nửa giờ, tới đây cho em.”