Trứng Ốp Tiêu Sái

Chương 57




Bị Người qua đường chen vào một lúc như vậy, chuyện Phá Phá tạm thời bị vứt ra khỏi đầu, Quý Đạm nhanh chóng nghĩ tới vấn đề khác.

Vấn đề này quan trọng hơn bất cứ điều gì, đó chính là vấn đề phát triển sau này giữa cậu và Tira.

Việc này không như chuyện kiếm một bộ áo cưới trong game, vào giáo đường một lần, bắn pháo hoa gọi chồng chồng vợ vợ là xong chuyện đâu.

Với chuyện tình cảm, Quý Đạm vốn rất nghiêm túc. Tuy không tới mức nói muốn kết hôn phải hẹn hò trước, nhưng vẫn là có suy nghĩ muốn phát triển lâu dài.

Không biết Tira nghĩ thế nào?

Suy nghĩ một hồi, đang không biết nên đề cập đến chủ đề này như thế nào, Tira đã nói phải logout trước, nói là phải đi chuẩn bị bữa tối rồi.

Quý Đạm nhìn đồng hồ, mới có bốn rưỡi, có hơi kinh ngạc, hỏi: Sớm vậy sao?

Misu: Rửa rửa nấu nấu xong cũng gần sáu giờ rồi.

Quý Đạm chợt nhớ mấy buổi chiều gần đây Tira đều logout rất sớm, rất khác với thời gian biểu trước đây của hắn.

Misu: Vì chỗ ở mới có phòng bếp mà. Ăn ngoài đương nhiên không bằng tự mình nấu rồi.

Tiêu Hà: Cũng phải. Xem ra tay nghề của anh giỏi lắm.

Misu: Đương nhiên rồi!

 

Quý Đạm bỗng nghĩ tới Tiêu Hà. Từ sau khi Tiêu Hà chuyển vào đây, cơm nước được cải thiện hơn gấp bội. Quý Đạm vô thức xoa xoa bụng, không rõ có phải béo lên rồi không nữa.

Tục ngữ nói rất đúng mà, do giản nhập xa dịch, do xa nhập giản nan[1].

Quý Đạm thật sự sợ nếu như còn ăn tiếp như vậy, lỡ một ngày Tiêu Hà chuyển đi, cậu còn có thể trải qua những ngày ngâm mỳ mua cơm ngoài được nữa không?

Không biết tài nấu nướng của Tira có tốt như Tiêu Hà không nhỉ…

Tira logout rồi, một mình Quý Đạm chơi cũng chẳng còn hứng thú, dứt khoát logout luôn. Cậu vừa nghe thấy tiếng nước loáng thoáng truyền tới từ phòng bếp, liền biết Tiêu Hà bắt đầu vo gạo rửa nguyên liệu chuẩn bị cơm tối rồi. Đây đúng là thời gian tiêu chuẩn mà.

Rời khỏi bàn vi tính, Quý Đạm chạy vào bếp giúp Tiêu Hà một tay, tiện thể học nấu nướng một chút, đỡ cho chất lượng sinh hoạt tương lai chênh lệch quá lớn với bây giờ.

Có điều Quý Đạm rõ ràng không có chút thiên phú nào trong việc nấu nướng. Cho dù có Tiêu Hà đứng bên chỉ từng bước một, món ăn do cậu nấu vẫn thua xa Tiêu Hà. Chỉ có thể nói không nhầm đường thành muối, có thể nấu chín đồ, ăn không chết người thì cũng là không tệ rồi.

Quý Đạm chui vào bếp, lướt mắt nhìn quanh một vòng, thấy Tiêu Hà quả nhiên đang vo gạo, cho nên tự giác đoạt lấy. Tiêu Hà cũng không ngăn cản, xoay người chuẩn bị thứ khác đang để trên thớt. Quý Đạm thò đầu nhìn qua, thất kinh: “Sò biển!”

Sò nha, đó chẳng phải là thứ hải sản cao cấp rất đắt tiền sao? Xa xỉ quá đi. Được rồi, cũng phải nói rõ từ khi Tiêu Hà chuyển tới Quý Đạm vẫn không thu tiền nhà của hắn, cho nên tiền mua thức ăn đều là Tiêu Hà chi, lẽ nào Tiêu Hà giàu vậy sao?

Nhìn ra vẻ khiếp sợ của cậu, Tiêu Hà mỉm cười: “Sò biển bán trong nhà hàng đương nhiên rất đắt, nhưng thực ra tự mua thì không đắt lắm đâu. Anh thấy siêu thị khuyến mãi nên mua về. Làm cũng đơn giản, bỏ thêm ít miến, đậu nành, toán dong gì đó vào, rồi hấp cách thủy một chút là ăn được.”

Có thêm hải sản vào liên minh, bữa tối tất nhiên trở nên vô cùng thịnh soạn. Quý Đạm ăn tới mức miệng dính đầy dầu mỡ, không nhịn được khen Tiêu Hà quá hiền đức vài câu. “Sau này người kết hôn với anh nhất định rất hạnh phúc.”

Tiêu Hà không chút khiêm tốn gật đầu: “Anh cũng nghĩ như vậy.”

Quý Đạm thuận miệng hỏi: “Anh có bạn gái không?”

“Không có, em thì sao?”

“Em…” Quý Đạm thoáng chần chừ, bạn gái tất nhiên không có, bạn trai thì cứ coi là có đi. Có điều cậu còn chưa tới mức come-out với một người mới quen chưa bao lâu, chỉ có thể nói mơ hồ: “Em có thích một người.”

“Ồ, thế nào? Không phải là đơn phương yêu thầm đó chứ.” Tiêu Hà hiển nhiên rất có hứng thú hóng chuyện.

Quý Đạm lắc đầu, trước đây đã đơn phương rất lâu, có điều hiện giờ cũng coi như là đang hẹn hò rồi đi. Còn về chuyện đó là người thế nào…

“Rất ngốc.”

Tiêu Hà phun ngụm canh trong miệng ra.

“Đôi khi rất ngốc, có điều đôi khi cũng rất tốt.” Quý Đạm nhớ tới Tira lúc thì săn sóc lúc thì điên khùng, liền không nén nổi nụ cười.

“Em đang khen hay nói xấu người ta vậy?”

Quý Đạm bỗng hoài nghi mình bị ảo giác rồi, sao lại nghĩ vẻ mặt Tiêu Hà có chút ‘ai oán’ chứ?

“Thực ra em vẫn còn không hiểu người đó lắm.”

“Là sao cơ?”

Quý Đạm thoáng chần chừ, rồi mở miệng: “Anh thấy yêu qua mạng thế nào?”

“Thì ra là yêu qua mạng à… Nói sao đây, internet chỉ là đỉnh cao nhất của quen biết thôi, bản chất cũng không khác gì việc em ra quán bar tình cờ quen một người rồi hẹn hò. Anh nghĩ không nên phân chia riêng nó ra như thế.”

“Nhưng dù sao yêu trên mạng cũng khác với hiện thực, sẽ có rất nhiều vấn đề. Tỉ như khoảng cách địa lý gì đó.”

“Có xa đến đâu thì cùng lắm cũng chỉ là từ Trái đất tới Sao hỏa thôi mà? Anh nghĩ chỉ cần đều sống trên Địa cầu, vấn đề này cũng chẳng phải vấn đề nữa rồi.”

“Không chừng người ta rất xấu…”

“Đối tượng qua mạng của em rất xấu xí sao?”

“Không biết, em chưa từng gặp.”

“Nếu như thực sự rất xấu thì sao?”

“Em…” Quý Đạm thoáng chần chừ, với cậu mà nói lời đồn đại bên ngoài cũng chẳng quan trọng, thế nhưng nếu lấy hình tượng nam nhân thô bỉ hợp vào với Tira, cậu không khỏi vẫn có chút trở ngại tâm lý.

Nói trắng ra là, bản năng thích cái đẹp ai chả có.

Quý Đạm chẳng qua cũng chỉ là người bình thường, cũng không mong Tira cực kỳ đẹp trai tới mức kinh thiên động địa. Nếu như có thể đẹp bằng Tiêu Hà, Quý Đạm đã thấy rất mãn nguyện rồi.

Nếu như Tira thực sự rất xấu xí… Được rồi, Quý Đạm nghĩ mình cần chuẩn bị tâm lý trước đã.

“Em nghĩ chắc là nhìn lâu rồi cũng quen thôi.”

“Anh thấy những thứ như khoảng cách, người ngoài vân vân cũng chẳng quan trọng lắm, quan trọng nhất là hai bên phải hiểu nhau, ăn ở hòa hợp tâm ý tương thông kìa.”

Quý Đạm gật đầu, Tiêu Hà nói rất có lý.

Nhưng cậu vẫn hoàn toàn chẳng biết gì về Tira, rời khỏi trò chơi này, cậu thậm chí còn không thể tìm được người tên Tira này.

Có lẽ tối login nên hỏi qua số điện thoại của Tira một chút, tiện thể trao đổi hình nhau, xác nhận thử xem Tira rốt cuộc có phải là rất xấu xí hay không đi?

[1] do giản nhập xa dịch, do xa nhập giản nan: ý nói hoàn cảnh sinh hoạt từ chi tiêu dè sẻn trở thành cơm no áo ấm thì rất dễ, nhưng nếu từ cơm no áo ấm trở thành nhịn ăn nhịn mặc thì rất khó khăn.