Trứng Ốp Tiêu Sái

Chương 44




Tiếng ho khan của Quý Đạm tất nhiên đã thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người trong giảng đường. Chủ nhiệm lớp Tiêu Hà sư huynh nhẹ nhàng gõ gõ bàn, mỉm cười nhìn Quý Đạm, nói : “Cậu bạn bàn thứ hai này có phải có ý kiến gì cần giao lưu với anh không?”

Quý Đạm cố gắng nén cơn ho lại, xấu hổ nói : “Không có, không có.”

“Vậy sao…” Tiêu Hà sư huynh tiếp tục cười.

Quý Đạm thở ra nhẹ nhõm, hẳn không nhỏ nhen đến mức vì chuyện cỏn con ấy mà làm khó dễ cậu chứ.

Lúc Tiêu Hà sư huynh bước vào lớp Quý Đạm đang uống nước cho nên cũng không để ý, giờ nhìn kĩ mới phát hiện tân chủ nhiệm mới tới này bộ dáng cũng không tệ. Thử so sánh với bảng đen thì hắn cao khoảng mét bảy mét tám gì đó, vóc người thon dài, cao cao, làn da hồng hào, ngũ quan rõ ràng, khi không cười trông có vẻ rất nghiêm túc ra dáng tinh anh, nhưng thực tế nếp nhăn mờ mờ trên khóe mắt nói rõ người này rất hay cười, hơn nữa khi hắn cười còn lộ ra hàm răng đều trắng trắng, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến quảng cáo kem đánh răng.

Thảo nào còn loáng thoáng nghe thấy mấy nữ sinh phía sau thì thầm : “Khó có chủ nhiệm nào đẹp trai như vậy nha.”

“Đúng đúng, nếu mấy học kỳ sau này đều là anh ấy thì tốt rồi.”

Quý Đạm lặng lẽ đổ mồ hôi trong lòng, được rồi, bản năng thích cái đẹp ai chả có, đẹp trai vẫn được hoan nghênh hơn hèn mọn là đương nhiên thôi.

 

Tiêu Hà sư huynh không định dễ dàng buông tha Quý Đạm. Hắn vừa cười tủm tỉm nhìn Quý Đạm, vừa nói : “Anh vừa mới chủ nhiệm lần đầu, còn chưa quen thuộc lắm với mọi người, muốn mời mọi người tự giới thiệu một chút, không bằng bắt đầu từ cậu bạn này trở đi đi.”

囧, không phải chứ, cậu không quen làm chim đầu đàn đâu.

Quý Đạm thầm kêu khổ, nhưng không thể làm gì khác đành miễn cưỡng đứng lên tự giới thiệu. “Em là Quý Đạm.”

“Trứng gà?”

Toàn giảng đường cười ồ lên, còn có người cố ý gào to : “Nhũ danh Trứng ốp.”

Trứng ốp là tên Quý Đạm dùng trên QQ, tuy là vì học ngoại trú nên cũng không thân thiết lắm với các bạn cùng lớp, nhưng dù sao vẫn tham gia group lớp diễn đàn vân vân, cho nên tất cả mọi người đều biết biệt danh Trứng ốp này.

Tiêu Hà sư huynh gật đầu : “Tên rất hay. Em có một Hà, anh cũng có một Hà. Xem ra chúng ta rất có duyên.”

Quý Đạm tiếp tục 囧, cái này thì tính là duyên gì chứ.

Một cô nữ sinh ngồi bàn đầu xen vào : “Sư huynh, tên này của anh có ý nghĩa gì không, có quan hệ gì với Tiêu Hà kia không?”

Tiêu Hà sư huynh ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói :  “Anh muốn nói cho các em một bí mật kinh khủng, thực ra anh từ Tây Hán[1] xuyên tới đây.”

Một trận gió thổi qua, câu đùa này cũng lạnh quá chứ.

Nhìn cả đám người trong phòng học hóa đá hết sạch xong, Tiêu Hà mới cười ha ha hai tiếng :  “Đùa chút thôi mà, ba anh họ Tiêu mẹ anh họ Hà, anh lại là kết tinh tình yêu của họ, cho nên liền gọi Tiêu Hà thôi. Trung Quốc nhiều người như thế, chữ Hán thường dùng quanh đi quẩn lại cũng chỉ hơn ba nghìn, trùng tên là chuyện bình thường.”

Mọi người tiếp tục 囧, kiểu trùng tên này không hẳn là trùng tên, không phải cùng một khái niệm đó chứ.

“Ba rưỡi rồi, mọi người mau tranh thủ giới thiệu đi nhé. Không phải muốn dây dưa đến năm giờ để anh mời các em cơm tối đó chứ.”

“Có bữa tối ăn miễn phí cũng tốt mà.” Phía dưới có người nói.

Mọi người trong lớp lần lượt giới thiệu đơn giản qua một lượt, hết một vòng này, cũng đã gần tới bốn giờ.

Cuối cùng, Tiêu Hà lên tiếng tổng kết : “Thực ra đây cũng là lần đầu tiên anh chủ nhiệm, cám ơn mọi người đã ủng hộ. Tương lai sau này còn dài, hôm nay đến đây thôi, mọi người giải tán đi. Nếu như muốn anh mời bữa tối, cũng có thể ở lại.”

Mọi người hoan hô ầm ầm.

Tiêu Hà bổ sung tiếp. “Có điều chỉ mời cơm căng tin.”

Toàn thể kêu rên, ai ai cũng biết, cơm nước trong căng tin không phải chỉ là hơi khó ăn mà thôi.

Cuối cùng vẫn cứ tha đến tận bốn giờ hơn, mới giải tán.

Quý Đạm vốn định ra quán net, nhưng vừa bước tới cửa liền thấy cả đám khói lượn lờ bên trong như tiên cảnh nhân gian, cuối cùng vẫn chùn bước. Ông nội Quý Đạm chết vì ung thư phổi, cho nên cậu cũng vô tình chịu ám ảnh trong lòng, không có ý định hút thuốc gián tiếp kiểu này.

Trên đường về nhà gửi tin nhắn cho Nguyệt Lượng, nói qua loa tình huống hiện giờ, rồi bảo cô nói lại với hai phía Thần Hành và Tám lăm độ Tây.

Nhà mạng coi như cũng giữ lời, lúc đó nói từ ba đến năm ngày, kết quả buổi chiều thứ bảy mạng cuối cùng cũng phục hồi.

Tiễn nhân viên sửa chữa về xong, Quý Đạm vội vã login vào game, lại thoáng chần chừ ở bảng lựa chọn nhân vật.

Hai chữ Tiêu Hà quen thuộc trên màn hình lúc này nhìn sao bỗng cảm thấy 囧 chứ, lại nhớ tới vị chủ nhiệm mới tới Tiêu Hà sư huynh kia. Cái tên Tiêu Hà này quả nhiên là ban đầu lấy nhầm rồi.

Thế nhưng cuối cùng vẫn chọn đăng nhập Tiêu Hà trước tiên.

Lại chờ một lúc load đăng nhập, cuối cùng cũng vào được game. Khung nói chuyện trên màn hình không ngừng nảy ra tin mật gửi tới, nhanh đến mức cậu còn chưa kịp đọc.

Nhưng thay vào đó, cậu lại thấy có mấy người liên tục gửi ra cả một loạt dòng giống nhau trên kênh thế giới, vô cùng bắt mắt : Tiêu Hà chính là Trứng ốp tiêu sái, hắn là một tên nhân yêu chuyên môn lừa trang bị!!!!!!!!!

Quý Đạm sửng sốt, phản ứng đầu tiên của cậu là mở danh sách bạn bè ra.

Tira không onl, thoáng thở dài nhẹ nhõm.

Sau đó chợt phát hiện, Misu có online.

[1] Tiêu Hà: Tiêu Hà (蕭 何) (?-193 TCN – thời Tây Hán) vốn là người huyện Bái (ở vùng Giang Tô ngày nay), là Thừa tướng nhà Hán. Tiêu Hà cùng với Trương Lương, Hàn Tínlà “tam kiệt nhà Hán” (Phi Tam kiệt tất vô Hán thất nghĩa là không có tam kiệt trợ giúp thì không có triều Hán). Ông có đóng góp nhiều cho thành công của Lưu Bang trong thời Hán Sở tranh hùng. Ông cũng là người có công giúp Hàn Tín đến với Lưu Bang nhưng đồng thời cũng có phần nào trách nhiệm trong cái chết của Hàn Tín, việc này đã trở thành một ngạn ngữ của Trung Quốc (成也蕭何,敗也蕭何, “thành dã Tiêu Hà, bại dã Tiêu Hà”).