Trùng Nhiên

Chương 9: Tháng năm mãi mãi không dừng lại.




Có câu nói cổ, vợ chồng nghèo khó trăm điều tồi tệ, hạnh phúc thì muôn vàn thứ đặc sắc, khi bất hạnh thì đều giống nhau cả.

Cũng bởi vì thế trong thời gian dài Trình Nhiên đang ở độ tuổi non nớt ẩm ương chưa hiểu thế giới người lớn vì cha mẹ cãi nhau liên miên mà sinh bất cần, dửng dưng với tất cả, bỏ mặc tất cả, trong đó có chuyện học hành.

Thanh xuân là bài thơ năm tháng, mãi mãi không ngừng, nhưng với Trình Nhiên nó là khúc nhạc tràn ngập thương cảm, khi gia đình suốt ngày quát tháo tranh cãi không lúc nào yên bình.

Cha mẹ cãi nhau làm Trình Nhiên chán nản học tập, thành tích kém cỏi lại thành nguồn cơn chửi mắng cãi vã, khiến nó thành vòng lặp tồi tệ bất tận.

Đó là thứ Trình Nhiên bây giờ không muốn trải qua lần nữa.

Từ Lan đã làm xong mỳ trứng, Trình Phi Dương cũng rời giường, cô múc cho hắn một bát, lại múc cho con trai bát to hơn.

Thấy con trai dậy sớm, Trình Phi Dương cũng bất ngờ:

- Hôm nay thứ bảy, con dậy sớm thế?

Mọi khi Trình Nhiên nếu không phải đi học cứ ngủ một lèo tới 11, 12 giờ, gần ăn cơm mới dậy.

- Dậy ôn tập ạ, bù lại những thứ trước kia bỏ sót.

Trình Nhiên nói thật, tay còn đau rát vì mấy roi của Lý đồ tể hôm qua đây này, thế nên lúc này y đầy đủ động lực:

Qua một đêm, kϊƈɦ động vì trùng sinh gây ra đã lắng lại không ít.

Tình huống bây giờ dù có làm gì cũng chẳng bằng thuận lợi thi vào được cao trung, mang lại niềm vui giải tỏa áp lực cuộc sống cho cha mẹ. Ở cái chế độ giáo ɖu͙ƈ thi cử cố hữu trong nước, chỉ có học giỏi mới có tương lai tốt là quán tính tư duy đã ăn sâu bén rễ trong đầu mọi người. Kỳ thực cũng chẳng hề gì, đại học chính là con đường tiến thủ công bằng ít hỏi của xã hội này.

Từ Lan và Trình Phi Dương nghe vậy nhưng cũng chẳng mấy để ý tới thay đổi của con trai, chuyện này đâu phải không có tiền lệ, Trình Nhiên thi thoảng ở trường gặp phải kϊƈɦ thích gì đó, đột nhiên đổi tính, chăm chỉ học tập, nhưng mà thường chẳng duy trì được lâu, nhiều lắm là một tuần rồi mèo lại hoàn mèo.

Nên họ nghĩ, Trình Nhiên lại ngẫu hứng khơi lên nhiệt tình học tập rồi, dù y không nói nhưng không khó nhận ra hôm qua ở trường đã xảy ra chuyện gì đó.



- Cha, tối qua con nghe thấy cha mẹ nói chuyện ...

Trình Nhiên thử ướm lời:

Trình Phi Dương xua tay:

- Chuyện người lớn, trẻ con đừng xen vào, con chỉ cần học cho giỏi là được rồi.

Cha y vẫn cái tính độc tài như thế, Trình Nhiên rất muốn nói, con muốn xen vào chuyện cha mẹ lắm sao, nhưng nó liên quan sát sườn tới lợi ích của con ...

Trước thập niên 90, lắp đặt điện thoại là công việc to tát, khi đó đừng nói là nhà ai, mà dù cả đơn vị lắp điện thoại cũng là chuyện lớn. Hơi một chút là tốn tới tám chín nghìn tiền lắp điện thoại, có nhà bình thường nào mà gánh nổi chứ. Chẳng còn cách nào, kỹ thuật điều khiển mạch điện tử do nước ngoài lũng đoạn, phân phối tới trong nước thành vô cùng đắt đỏ. Tới thập niên 90, trong nước đã lục tục sản xuất được, giảm mạnh phí lắp đặt, giúp điện thoại cố định tới với ngàn vạn hộ dân.

Mà công ty của cha y chính là cái sống lưng đã gánh thị trường trong nước, là một trong công ty nghiên cứu chế tạo ra trình điều khiển tự động, năm xưa rất huy hoàng, doanh thu tới cả trăm triệu. Về sau cùng với thị trường cạnh tranh ngày một kịch liệt, lại thêm vào thể chế cồng kềnh, khiến năm sau không bằng năm trước.

Kỳ thực là người làm kỹ thuật, với khứu giác và kinh nghiệm, Trình Phi Dương nhận ra kỹ thuật chuyển mạch truyền thống lạc hậu rồi, phương hướng phát triển tương lai là ở kỹ thuật số. Nhưng mà cao tầng công ty vẫn cố chấp đi theo con đường vốn có, thế nên đào thải là chuyện tất yếu.

Trình Phi Dương nhìn ra đà suy bại của công ty, nhưng vì tiếng nói nhỏ bé, chẳng thể thay đổi được ý chỉ của thượng tầng.

Cha y và nhân viên kỹ thuật vẫn tiến hành nghiên cứu theo phương hướng mình suy nghĩ, nghiên cứu của bọn họ đã gần hoàn thiện, máy làm ra có tên "Phục Long", thế nhưng vào thời khắc quan trọng, tổng công ty không chống đỡ được nữa, tài sản quốc hữu không bị đem bán thì cũng tiến hành trọng tổ.

Khi đó cải tổ trong công ty là cho lựa chọn, tổng công ty sẽ mua lấy toàn bộ tuổi nghề của nhân viên rồi cho thôi việc, hoặc là tự trọng tổ thành công ty tự chịu lời lãi mà đấu tranh sinh tồn.

Trình Phi Dương vốn muốn chọn cái sau, vì hắn tự tin vào kỹ thuật và cái nhìn của mình, không cam tâm thành quả nỗ lực phấn đấu của mình bị hoàn cảnh rung chuyển cho một mồi lửa thiêu trụi.

Vậy rốt cuộc là điều gì ảnh hưởng tới quyết định của Trình Phi Dương khi đó?

Đáp án là Trình Nhiên.

Trình Nhiên vì gia đình bất hòa nên buông xuôi học tập, thành tích trung khảo thảm hại, không vào nổi trường cao trung tốt, Nhất Trung Nhị Trung khỏi mơ, điểm số chênh lệch quá lớn, bỏ tiền chạy cũng chẳng vào nổi. Để vào được Tứ Trung thì trong nhà cũng phải đóng khoản tiền rất lớn, mà khoản tiền đó lấy đâu ra được? Hoặc đi vay thân thích, nhưng mà Trình Phi Dương từng làm lính, tính tình cứng rắn cố chấp, cả đời không cầu cạnh ai, nội tâm cực kỳ kiêu ngạo không đồng ý.



Bởi thế Trình Phi Dương cắn răng từ chối thỉnh cầu của đám cấp dưới hi vọng hắn dẫn dắt bọn họ ra làm riêng, lựa chọn bán đứt tuổi nghề, lấy khoản tiền 3 vạn trong tương lai hết sức nực cười ...

Trình Phi Dương cảm thấy làm thế cũng đáng, nhưng Trình Niên biết cha mình sẽ bỏ lỡ cái gì, giờ là năm 1997 rồi, đoán chừng sẽ giống kiếp trước, quy hoạch của quốc gia là tới năm 2000 phải đạt tới tỉ lệ phổ cập điện thoại 6%, thế nhưng cùng với kỹ thuật đổi mới, tỉ lệ phổ cập điện thoại quốc gia tăng vọt, vượt cực xa dự đoán của sản nghiệp thông tin trong nước. Điện thoại cố định đi tới từng nhà rồi lại từ từ nhà biến mất, thế kỷ mới xuất hiện những tiến bộ khoa học như ma pháp, lúc đó ai có thể ngờ con người mang theo điện thoại nhỏ xíu trong túi, kiêm luôn chức năng máy ảnh, máy quay camera, TV, thậm chí cả ống nhòm.

Cha y đã bỏ lỡ cơ hội đi đầu làn sóng như thế đó, vì Trình Nhiên mà từ bỏ mộng tưởng, từ bỏ "Phục Long", bẻ gãy đôi cánh của mình.

Nghĩ tới đó Trình Nhiên nhìn gương mặt góc cạnh của cha, lòng có hơi ấm lan tỏa, xúc động ngẩng đầu lên từ bát mỳ, tuyên bố chắc nịch:

- Cha, con nhất định đỗ vào cao trung.

Lời này với tư cách của người trọng sinh nói ra, Trình Nhiên cảm thấy có sự tự tin phát tán từ trong ra ngoài, toàn thân như muốn tỏa hào quang chói lọi.

Thế mà Trình Phi Dương ừm một tiếng, trầm giọng nói với Từ Lan:

- Em bán đứt tuổi nghề đi, đến lúc đó nó không thi được còn lấy một khoản tiền tới khi đó còn nộp tiền học cho nó.

Trình Nhiên mặt đen xì, này này, cha có nghe con nói gì không thế hả, thái độ không tin tưởng đó làm con tổn thương đấy, con là người trùng sinh đấy, tự tôn của con rất cao biết không hả?

Tính tình cha y người ngoài nhìn vào thì rộng rãi, sáng sủa lắm, nhưng thực tế cố chấp kinh người. Thuộc cái loại không nghe anh nói gì, chỉ nhìn anh làm thế nào. Căn cứ vào big data từ nhỏ tới lớn phán đoán, Trình Nhiên dù nói ba hoa xích thố thế nào, cũng chẳng thay đổi được quyết định của cha.

Thứ duy nhất có thể thay đổi quyết định của cha y, chính là Trình Nhiên phải làm được điều y nói, là kết quả thực tế. Dù lúc này y tự kiếm được tiền, đóng tiền học cao trung cho mình thì cũng chẳng thay đổi được cha y, chỉ gây ra nguy cơ lòng tin.

Cho nên đỗ vào Nhất Trung không chỉ là chuyện lỡ miệng đánh cược với Lý đồ tể nữa rồi, nó còn đại biểu cả trách nhiệm nặng nề đặt lên vai.

Kiếp trước thời đi học Trình Nhiên bị quá nhiều việc ảnh hưởng tới học tập, sau này đi làm quá vất vả không có thời gian học tập tăng cường bản thân.

Cho nên Trình nhiên mang sự hoài niệm lại khao khát chuyện học tập, thậm chí có sự sùng bái thành kính với tri thức. Cuộc đời của con người, dù là người thành đạt nhất cũng khó tránh được những nuối tiếc, nhưng năm tháng trôi đi, cái gì khiến ta không bao giờ phải nuối tiếc chuyện năm xưa?

Đáp án là học tập nâng cao bản thân.