Trung Khuyển

Chương 2




Cho nên hắn nuôi tôi và một con chó khác, một con tên là Đại Yến, một con tên là Đại Tước, cái tên thể hiện chí hướng rộng lớn của hắn.

Tôi nghiêng tai lắng nghe tiếng động trên lầu, biết chủ nhân còn chưa dậy, Vì vậy vung đầu chó, ngẩng đầu đạp chuồng chó. Dưới ánh mặt trời mờ ảo, một cái đầu chó tròn vo ló ra, sau đó, đứng thẳng trước mặt tôi.

Tên này, là Đại Yến, người ta thường gọi là Trung Khuyển.

Đừng hỏi tôi nó là giống gì, bởi vì ngay cả chủ nhân của tôi cũng không biết rõ. Về phần cái danh hiệu Trung Khuyển của nó, là do vô số lần tôi trốn đi nhưng lại đói xỉu giữa đường rồi được nó kéo về, chủ nhân sắc phong cho nó.

Cho nên người có công lớn trong việc có được cái danh hiệu mĩ miều này của nó, chính là tôi.

Nhưng mà nói đến trung thành,nó cũng trung thành hơn tôi. Cùng giữ cửa, tôi ngồi chồm hổm ba tiếng đồng hồ liền không nhịn được muốn đi đến chỗ khác, tiện thể đùa giỡn tiểu miêu tiểu cẩu ven đường, nó lại có thể giữ cửa cho nhóm người chơi mạt chược hỗn loạn bên trong mà lù lù bất động.

Nhưng mà, ai biết được nó có đang muộn tao hay không…

Lúc này, tôi đang dùng ánh mắt miệt thị ngước nhìn nó, cố ý dùng móng vuốt che hơn phân nửa tiêu đề, chỉ lộ ra bốn chữ “Mặt người thân chó” cho nó xem, thật ra trong lòng tôi thảo nê mã đang chạy hết tốc lực: Hù chết cậu hù chết cậu! Nhìn xem cậu còn muộn tao còn muộn tao hay không!

Ai ngờ nó chỉ thờ ơ liếc mắt nhìn tôi, sau đó lùi lùi lùi chuẩn bị lùi về ổ.

Trong lòng tôi lập tức giận dữ: Tôi X cậu nhìn không thấy dưới móng vuốt quý giá của đại gia có dòng chữ kỳ ba có một không hai sao!!! Lại còn giả bộ lãnh khốc với tôi!!!

Vì vậy lão tử không chút nghĩ ngợi, sủa một tiếng: “Cậu đứng lại đó cho tôi!”

Đại Yến run lông, nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn về phía tôi, hỏi: “Làm sao vậy?”

Tôi hận hận trừng nó thật lâu, bất đắc dĩ đẩy tờ báo dưới chân qua, trịnh trọng đưa tới trước mặt nó, ai ngờ nó chỉ lắc lắc cái cổ liếc mắt nhìn một cái, sau đó quay đầu chó tiếp tục vào ổ. Tôi giận tím mặt, vừa muốn xông lên lại không khống chế thân thể mà ngã nhào xuống đất, chân sau lại đột nhiên đau nhói, còn chưa có phản ứng kịp, thân thể đã lăn trên đất một vòng.

Giọng nói tức giận của chủ nhân vang lên ở phía sau, “Chó thối! Trộm báo của lão phu!!”.

Tôi cào mặt đất ô ô kêu hai tiếng, bị hắn kéo vào sân nuôi gà sau nhà nhốt lại.

Lần này bị nhốt thật lâu, mãi cho đến nửa đêm trong phòng cũng không có động tĩnh, tôi đầy phiền muộn mà ngây ngô nhìn cửa sổ tối om nhà ông lão sát vách, nội tâm đầy u ám.

Cẩu có nhân cách của cẩu, chó có tự trọng của chó, người không hiểu ta, ta phải đi thôi!

Bụng lại kêu một tiếng, trong không gian tối tăm kêu đến thê lương vô cùng, lòng tôi tràn đầy bi thương quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa nhà sau đóng chặt của chủ nhân, lại nhìn tường nhà không quá cao, đau lòng: Anh trai giao báo, vĩnh biệt!

Một đạp của chủ nhân quá ác, đến nỗi tôi nằm sấp cả ngày cũng không bớt đau, nhưng dù là như thế, vẫn không thể ngăn cản quyết tâm phản bội của tôi.

Tôi kéo chân bị thương lặng lẽ đi vòng quanh chân tường một vòng, sau cùng quyết định còn chưa phải lúc khoe mẽ, theo cánh cửa mở một nửa chui ra ngoài.

Ra ngoài thôn, đi con đường nhỏ phía bên trái, đi chừng trăm mét, lần thứ hai mươi lăm tôi rơi xuống con kênh đen biên giới.

Cho tới giờ, người hai thôn đều là kẻ thù gặp mặt đặc biệt đỏ mắt, bình thường hay đấu đá nhau, cho nên chủ nhân đã nói, nước kênh dù thối, nhưng là nhân chứng chứng kiến ân oán mấy đời của hai thôn, trong nước, chính là máu thịt của mấy trăm người.

Chẳng biết rốt cuộc là cái thù gì, có thể làm cho người hai thôn không thể hòa thuận vui vẻ với nhau, tôi cũng không rõ ràng lắm. Tôi chỉ biết là, con kênh huyết lệ mà chủ nhân nói, rất thối, thối đến nỗi tôi đây hận không thể cắt cái mũi chó đi.

Chủ nhân thường nói, người thất bại sau cùng sẽ tìm thấy một cọng rơm cứu mạng.

Lúc đó tôi không hiểu, nghĩ thầm một cọng rơm có thể khỏe mạnh đến mức nào, cứu được cả một người, đây không phải là gạt người ta sao.

Mà vào giờ khắc này, lúc dòng nước đen trôi qua người tôi, gió đêm lạnh như băng thổi qua người tôi, hình như tôi đã hiểu.

Ngửi mùi thối của dòng kênh đen này, bản cẩu lập tức rơi lệ.

Tôi cảm thấy tủi thân,vô cùng tủi thân.

Tuy rằng dùng từ ngữ yểu điệu như thế cho một con chó đực, có vẻ đàn bà quá, nhưng giờ phút này, bản cẩu chỉ muốn nói như vậy.

Có lẽ bạn không biết, đời này bản cẩu chỉ động tâm với hai người, một là anh đẹp trai đưa báo cho chủ nhân mỗi ngày, còn có một người, đó là đại danh đỉnh đỉnh bốn mươi lăm độ ưu thương Quách Tiểu Tứ.

Tôi ướt át bò lên, nằm trên đống cỏ, đầu chó ngẩng lên tạo thành một đường cong ưu thương, gào thét: Kiếp sau sẽ không làm chó nữa!!!!!!!!!!!!!!

Trên con đường trống trải vang vọng âm thanh: Gâu ~ gâu ~gâu ~gâu ~gâu ~ của tôi, thiếu chút làm tôi tức xỉu.

Chuyện cần làm đều làm xong, tôi phát hiện, người tôi đợi vẫn không có đến.