Kì Vũ nhà nghèo, khó khăn lắm mới mua được mấy con tôm càng, luộc chín rồi, đang ngồi lột trước hiên nhà. Kì Vũ lột con tôm mà rưng rưng nước mắt. 1 là vì lâu lắm rồi mới được ăn, 2 là… móa nó lột vỏ thôi mà khó quá trời. Đang lột thì có một người con trai tướng mạo bảnh bao, khuôn mặt suất, khốc chạy bộ ngang qua nhà Kì Vũ, liếc nhìn cậu một cái rồi đi luôn (móa vô tình vậy). 30 phút sau… Người con trai quay lại, Kì Vũ vẫn đang lột vỏ tôm. Hắn nhìn vô cái đĩa nhựa bên cạnh 4 con tôm đã lột sạch vỏ và được xếp ngay ngắn trong đó. Cậu lột vỏ xong con tôm cuối cùng cũng là con số 5, nói:
“Cuối cùng đã xong, không có thì thèm, có rồi lột vỏ phiền muốn chết!”.
Nói tiếp “Ai yo, ăn thôi!!!!”.
Kì Vũ vừa cầm con tôm lên, đưa tới miệng, hắn bước tới, thuận thế cầm cổ tay cậu chuyển con tôm đã được lột vào miệng mình.
“Hừ, tôm rẻ tiền!” hắn nói.
Kì Vũ tức giận ” Anh là ai hả? Không quen, không biết mắc mớ gì ăn mấy con tôm của tôi!?”.
Hắn lấy chai nước khoáng từ trong túi ni- lông ra, ực ực mấy hớp dưới ánh mắt tràn đầy sự bi hẫn của Kì Vũ. Uống xong, cất chai nước vào lại túi, ngón tay chỉ căn biệt thự ở tuốt tuốt đằng xa, cách hơn 2 km mà còn thấy nó rõ, thì biết khi đứng gần căn biệt thự sẽ thấy nó đồ sộ như thế nào.
“Hàng xóm.”
“Hừ, hàng xóm cái khỉ gì chứ phải là đồ nhà giàu không biết liêm sỉ?”
Kì Vũ quay đầu, bĩu môi, nói nhỏ. Dù nói nhỏ nhưng hắn vẫn nghe được lời mà cậu nói, mặt không biểu cảm nhìn thẳng vào mắt Kì Vũ trả lời.
“Tôi có ba điều muốn nói với cậu.”
“Điều thứ nhất: Tôi chỉ ăn có một con tôm, không phải là mấy con.”
Kì Vũ tức giận, định nói nhưng lại thôi vì quả thật là bản thân mình nói sai. Không lên tiếng, chỉ nhìn người đối diện bằng đôi mắt uất ức. Hắn nhìn cậu, thân thể hơi khựng lại nhưng vẫn nói tiếp.
“Điều thứ hai: Tôi không phải là ‘đồ nhà giàu không biết liêm sĩ’.”
Lời nói của hắn không lạnh cũng không nóng, khiến cậu không biết là hắn có tức giận hay không. Nhưng cậu nghĩ thầm ‘Tên đó đã nghe thì thuận thế chửi hắn luôn, cho lần sau không ăn tùy tiện đồ ăn của người khác.’
“Ế?! Thật là không đúng sao? Anh có ngôi nhà to như thế lại không phải nhà giàu? Anh vô duyên vô cớ ăn tôm mà khó khăn lắm tôi mới mua được, chưa kể vỏ tôm cứng ngắc biết lột khó khăn tới cỡ nào không? Hử?”
Kì Vũ cũng đáp trả hắn bằng giọng điệu không nóng cũng không lạnh, chậm rãi nói từng câu, nhưng chỉ cần người tinh ý một chút thì dễ dàng nhận ra là đối phương đang giả bộ. Hắn là một người đã lăn lộn trong thương trường khá lâu nên vô cùng tinh ý, vừa nghe là biết Kì Vũ đã gắng kìm nén cơn tức giận để đáp trả hắn. Đã lâu rồi không ai dám nói với hắn bằng giọng điệu như vậy nữa nên hắn cảm thấy rất thú vị, nên cứ im lặng nghe cậu nói hết. Nhưng khi nghe được ‘khó khăn lắm tôi mới mua được’ thì hắn nhíu mày. Hắn tưởng cậu đang nói đùa, nhưng khi nhìn vô mắt cậu không chút nào giả dối, hắn dời tầm mắt khỏi cậu quan sát xung quanh. Giờ mới để ý kĩ, hắn nhận ra căn nhà sau lưng cậu rất tồi, tồi nhưng không đến nỗi tệ lắm, con người có thể ở được. Hắn sáng nào cũng chạy bộ ngang đây nhưng vì ngôi nhà này cũng không có gì thu hút nên hắn không để ý. Còn vì tại sao nhà của hắn đồ sộ còn nhà cậu lại nhỏ mà lại là “hàng xóm” thì chính là chia làm hai khu. Khu hắn ở thì chỉ mới xây dựng khoảng 20 năm, còn khu cậu ở thì những căn nhà ở đây ít nhất cũng 60, 70 năm. Hai khu được ngăn cách bởi một cánh cổng lớn, sau cổng không chỉ có một nhà duy nhất của hắn mà rất nhiều nhà, tuy nhiên mỗi nhà lại cách nhau một khoảng rất xa, cộng thêm hoa viên mỗi nhà nữa thì càng xa hơn. Còn phía trước cổng là là nhưng ngôi nhà cấp 3, xa hơn nữa là những nhà có cấp tệ hơn và cuối cùng là khu nhà nhỏ kề sát gần nhau khoảng cách lớn nhất chắc là một cái chậu hoa, đó là khu Kì Vũ ở. Nhắc tới cánh cổng thì nhiệm vụ của nó không chỉ ngăn trộm mà còn thêm là những người như ‘thứ dân’ não tàn muốn tiến vào nơi của các bậc ‘đế vương’ để tạo quan hệ với họ. Nên cánh cổng trước và sau đều là một khoảng đất trống thường được trồng thêm các cây làm thành bức tường bằng lá.
Giờ thì hắn bắt đầu đánh giá ngôi nhà của Kì Vũ. Một căn nhà nhỏ khoảng 40m2, có lót gạch nền, tường được xây bằng gạch, đã gần tróc hết sơn, ngoài hàng 3 là có một bộ giáng ngựa là nơi hắn nhìn thấy Kì Vũ ngồi lột vỏ tôm, nhìn từ cửa thì thấy một bộ bàn ghế cũ, trên bàn có một bộ ấm trà sứ thứ đắt giá nhất mà hắn có thể thấy được, sau bộ bàn thì có thể thấy được bàn thờ, trên đó có một cái ly hương (nơi cắm nhang chắc vậy), bên cạnh là một bó nhang và một bao diêm, nhìn cao hơn chút có thể thấy được một vài tấm ảnh trắng đen. Hắn nheo đôi mắt để có thể nhìn kĩ mấy tấm ảnh đó nhưng đột nhiên Kì Vũ vẫy vẫy tay trước mặt hắn, hắn hơi cúi xuống nhìn mặt cậu, nhíu mày.
“Tôi nói đúng quá làm anh không cãi lại được đúng không?”. Kì Vũ vừa nói vừa bày vẻ mặt đắc chí.
Hắn nhìn bàn tay vẫn còn dính một chút màu đỏ của nước tôm, nhìn bàn tay thôi cũng cảm giác được nó đã chai bao nhiêu, nhưng những ngón tay vẫn thon và dài, hắn nghĩ giá mà nó mịn một chút thì rất đẹp. Hắn cảm thấy suy nghĩ mình rất quái nhưng vẫn muốn trêu chủ nhân của bàn tay đó. Hắn gạt tay của cậu. Nói một từ khiến Kì Vũ phải xù lông.
“Bẩn.” Nói với gương mặt than nhưng đôi mắt đã dịu hẳn hơn lúc ban đầu.
Nhưng Kì Vũ nào để ý vì một là cậu đang bận xù lông, hai cậu không phải là ngươi tinh ý.
“Này, bẩn là sao hả? Chê tôi nghèo? Nghèo thì sao? Ảnh hưởng gì tới anh?”. Vẫn đang xù lông.
“Tay cậu” Hắn chỉ chỉ tay cậu.
Kì Vũ nhìn tay mình, thấy chúng vẫn còn đang dính nước tôm đo đỏ. Cậu thật ra là một người thích sạch sẽ, nhưng vì đang tức giận vì vụ tôm nên quên mất, cậu cố gắng giữ mặt lạnh để che dấu sự xấu hổ nhưng đôi tai đã ửng đỏ. Từng biểu cảm từ xấu hổ, chuyển qua mặt lạnh chỉ vài giây nhưng đã lọt vài mắt của hắn. Rất dễ thương a… Cậu chạy đi đến vòi nước bên hông nhà rửa tay, vừa quay đầu lại thấy người kia quay lưng bước đi.
“Ê! Còn chưa nói xong mà đã bỏ chạy rồi hả?!!” Kì Vũ lớn tiếng nói.
Hắn vẫn bước đi, hắn bỏ đi không phải vì sợ mà vì hắn cảm hãy kì lạ. Bình thường hắn không để ai có thể tức giận lên người mình, mà mọi người có tức giận cũng nén chứ không thể hiện ra mặt. Đó là những người biết thân phận của hắn, cũng có vài người không biết, cũng có mắng, hắn không nói gì vẫn mặt lạnh nhưng âm thầm xử lí những người đó. Nhưng hắn cảm thấy không thể nào xuống tay với cái người bắt đầu lại xù lông, lãi nhãi kia được…
“Anh vẫn chưa nói điều thứ 3 mà…
Đừng bỏ đi giữa chừng như vậy chứ, tò mò chết tôi rồi! Này! Đi thật hả? Còn con tôm của tôi? Này!…”
“Lê Trì Thanh.” Hắn quay đầu nói.
“Hả?”
“Tên?”
“Thì ra là tên anh, mà nói làm chi? Đền con tôm cho tôi là được rồi.”
“Tên?” Lê Trì Thanh hỏi lần nữa.
“Tên tôi á? Kì Vũ.”
Kì Vũ… Lê Trì Thanh gật đầu ý nói ‘Tôi đã biết’ nào ngờ Kì Vũ vui mừng nhưng kiểu ‘Ông nói gà, bà nói vịt’.
“Anh đền tôm cho tôi thật hả? Anh không cần mua tôm cho tôi đâu, đưa tiền là được rồi!” Mặt dày thêm ngu ngốc.
Lê Trì Thanh nghĩ nếu đây là phim hoạt hình thì đầu hắn đã nổi một cái gân. Hắn kết luận người tên Kì Vũ này bằng một tính từ ‘Ngu ngốc’.