Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 82: Kẻ đứng sau




– Kẻ đứng sau.

Tuy xảy ra chuyện như vậy, nhưng công việc vẫn phải tiếp tục, nhân viên trong đoàn mất tập trung mất hai ngày, sau đó cũng vào trạng thái làm việc.

Cái chết của Tôn Phương cũng không gây ra sóng gió gì. Tuy hắn là nghệ sĩ, nhưng không có tác phẩm gì, cũng không hề nổi tiếng, cho nên giới truyền thông hầu như không đăng tải tin tức về hắn. Một sinh mệnh, cứ như vậy mà lặng lẽ biến mất như không có gì.

Trợ lý và vệ sĩ Thẩm Bác Diễn tìm cho Lục Lăng Hằng lập tức theo anh tới đoàn phim bảo vệ anh, đồ ăn thức uống của Lục Lăng Hằng đều là Thẩm Bác Diễn gọi người mang về, những đồ không rõ nguồn gốc thì không chạm vào. Làm như vậy đương nhiên sẽ gây chú ý cho người khác, vốn là Lục Lăng Hằng và Thẩm Bác Diễn không định công khai quan hệ của họ, để tránh rước lấy thị phi, nhưng bây giờ an toàn là tối quan trọng, ánh mắt mọi người đều không hề gì. Cũng may mà mọi người cũng không nghĩ quá nhiều, trong giới có rất nhiều nghệ sĩ tính tình kỳ quái, tìm mấy vệ sĩ cũng không tính là cái gì, chỉ cần không ảnh hưởng tới công việc là được rồi.

Hôm nay Lục Lăng Hằng quay xong một cảnh đánh nhau với Nhậm Bối Mính rồi đi tới một bên nghỉ ngơi, anh thấy người đại diện của Nhậm Bối Mính bị nhà sản xuất gọi đi. Tùy Nhan vô cùng bảo hộ với Nhậm Bối Mính, hầu như một tấc cũng không rời. Trông thấy Tùy Nhan đi rồi, Lục Lăng Hằng suy nghĩ một chút, đứng dậy đi về phía Nhậm Bối Mính.

Anh còn chưa tới gần, đã bị trợ lý mới – Phan Vũ ngăn lại: “Anh Lục, anh muốn tìm Nhậm Bối Mính?”

“Ừ.” Lục Lăng Hằng lên tiếng.

Phan Vũ nhỏ giọng nói: “Thẩm tổng nói anh phải tránh xa anh ta một chút.”

Lục Lăng Hằng vỗ vỗ vai cậu ta: “Không sao đâu, yên tâm đi.” Thẩm Bác Diễn có phần bảo vệ quá độ với anh, anh cũng hiểu dụng tâm của Thẩm Bác Diễn. Chỉ là tất cả mọi chuyện đều vì anh mà ra, anh không thể bị động trốn mãi một chỗ, cảm giác này thật sự không dễ chịu. Nếu Thẩm Bác Diễn hoài nghi Nhậm Bối Mính có liên quan, anh định sẽ tới tâm sự với Nhậm Bối Mính, tìm cách bắt hắn mở miệng, cũng để mình an tâm được phần nào. Ở phim trường có nhiều người nhìn như vậy, sẽ không thể xảy ra chuyện gì.

Lục Lăng Hằng đi tới ngồi xuống bên cạnh Nhậm Bối Mính, Nhậm Bối Mính lạnh lùng nhìn anh, đợi anh lên tiếng trước.

Lục Lăng Hằng nói: “Anh Nhậm, em muốn trò chuyện với anh một chút về kịch bản có được hay không?”

Nhậm Bối Mính kiệm chữ như vàng: “Cậu nói đi.”

Lục Lăng Hằng lấy kịch bản ra, chỉ vào một cảnh nói: “Lát nữa em phải quay cảnh này, đoạn này…”

Nhậm Bối Mính cắt ngang: “Không phải cảnh này đã đổi thời gian rồi hay sao? Hôm nay đâu có quay?”

Cảnh Lục Lăng Hằng chỉ có liên quan tới Tôn Phương, theo lịch cũ, đúng là chiều nay sẽ quay, nhưng giờ Tôn Phương đã mất, lịch quay hiển nhiên cũng phải sửa lại.

“À!” Lục Lăng Hằng vỗ đùi, giả vờ lúng túng: “Thật ngại quá ngại quá, tại em hồ đồ nên quên mất.”

Nhậm Bối Mính không vui liếc mắt nhìn Lục Lăng Hằng. Trong lòng hắn, diễn viên mà đến lịch quay trong ngày cũng không nắm rõ được, không nghi ngờ gì nữa, là diễn viên không tôn trọng nghề nghiệp.

“Xin lỗi.” Lục Lăng Hằng chán nản dị thường, “Đến giờ em vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện của Tôn Phương, em..”

“Tôn Phương?” Nghe thấy tên này, Nhậm Bối Mính lộ ra ánh mắt nghi ngờ, tựa như không biết người này là ai.

Lục Lăng Hằng sửng sốt. Ý gì đây, Nhậm Bối Mính nhập vai xong còn bị mất trí nhớ?

Nhưng hai giây sau, Nhậm Bối Mính liền phục hồi tinh thần: “À, cậu nói Trương Đống ấy hả?”

Lục Lăng Hằng sửng sốt, lập tức mở to mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Nhậm Bối Mính. Diễn viên trong lúc quay, khi đó hiển nhiên phải gọi tên trong phim, có đôi khi nhất thời không nghĩ ra hoặc quen miệng nên gọi tên nhân vật trong phim, nói chung biết gọi ai là được rồi. Mà lúc Nhậm Bối Mính ở đoàn phim, không bao giờ gọi tên diễn viên, đều chỉ gọi tên trong phim. Nhìn phản ứng này của hắn, hắn nhớ Tôn Phương là người diễn vai Trương Đống, nhưng ngay cả tên Tôn Phương cũng không nhớ rõ? Hơn nữa nhìn dáng vẻ cũng không giống như giả bộ, trước đây hắn thân thiết với Tôn Phương như vậy, hoàn toàn bởi vì quá nhập vai thôi sao?!

“Cậu còn muốn thảo luận kịch bản với tôi nữa không?” Nhậm Bối Mính không nhịn được hỏi.

Lục Lăng Hằng cất kịch bản vào: “Thôi ạ. Xin lỗi đã quấy rầy.”

Nhậm Bối Mính không hiểu gì nhìn anh.

Lục Lăng Hằng quay về chỗ ngồi, thở dài một cái. Đến tên Tôn Phương là gì Nhậm Bối Mính cũng không nhớ, nói như vậy hắn không phải người đứng sau. Xác định được phỏng đoán trong lòng, Lục Lăng Hằng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Anh không hy vọng người muốn hại anh là người luôn ở bên cạnh anh, như vậy sẽ khiến anh cảm thấy rất khó chịu.

Một lát sau, đột nhiên Lục Lăng Hằng nghe thấy Tiền Duyệt ngồi phía sau mình thầm thì nói: “Hôm nay trên weibo toàn nói chuyện Tôn Phương nhỉ.”

“Gì cơ?” Nghe thấy tên Tôn Phương, Lục Lăng Hằng vội quay đầu lại.

Tiền Duyền đang cầm máy tính bảng lướt weibo, thấy Lục Lăng Hằng quay đầu lại, liền đưa máy tính bảng cho anh nhìn: “Vụ tai nạn xe của Tôn Phương lên trang đầu. Hóa ra cái tên tài xế lái xe hại chết cậu ta hút thuốc phiện?”

Lục Lăng Hằng vội vã đón lấy máy tính bảng của cậu ta nhìn, quả đúng như Tiền Duyệt nói, tin Tôn Phương gặp tai nạn xe lên trang đầu. Tiêu đề rất hút mắt —— “Tài xế hút thuốc phiện hại chết ngôi sao đang nổi.” Đọc tiêu đề này, bất kể ai nhìn thấy cũng không kìm được mà ấn vào xem.

Lục Lăng Hằng nhìn số lượng xem của tin. Xem chừng tin này mới được đưa lên tin hot, rất nhiều tin hot nhưng mới chỉ vài trăm lượt xem đều là do dùng tiền mua một nơi bắt mắt thu hút sự chú ý, không ít ngôi sao dùng tiền mua tiêu đề hot trong ngày, chỉ cần nhìn lượng xem là biết, có đôi khi tin chỉ vài chục vài trăm lượt xem đã đứng đầu tin hot, thiếu lượt xem như vậy chắc chắn đã cúng tiền cho báo mạng. Nhưng chỉ cần được đứng trong danh sách tin hot này, chẳng mấy mà gây được sự chú ý.

Lục Lăng Hằng vừa load lại một cái, quả nhiên trong nháy mắt đã tăng lên bảy tám ngàn. Theo xu hướng này, chẳng mấy mà gây bão. �

Lục Lăng Hằng ấn vào xem nội dung, hóa ra tài xế lái xe của Tôn Phương sau khi được cảnh sát điều tra xác định là một kẻ nghiện, rất có khả năng ngày hôm đó trước khi lái xe đã sử dụng thuốc phiện, cho nên mới gây ra thảm kịch như vậy. Nhưng trọng điểm tin tức không phải ở người tài xế dùng thuốc phiện, trên weibo có ý đăng vài bức ảnh chụp của Tôn Phương, đồng thời kèm theo lý lịch của hắn. Tôn Phương mới debut nên lí lịch đến là ít ỏi, ngay cả chuyện từng làm trợ lý cho Lục Quân Càn cũng viết vào, thế nhưng ba chữ Lục Quân Càn này lại thu hút không ít sự quan tâm chú ý.

Phản ứng đầu tiên của Lục Lăng Hằng khi thấy tin tức này là —— tài xế dùng thuốc? Lẽ nào cái chết của Tôn Phương thưc sự là ngoài ý muốn? Là anh và Thẩm Bác Diễn đã nghĩ quá nhiều? Anh suy nghĩ một hồi, lên mạng tìm về Tôn Phương.

Tin Tôn Phương gặp tai nạn xe có rất nhiều báo đăng tải, phần lớn đều dùng tiêu đề thu hút “Tài xế dùng thuốc phiện hại chết ngôi sao”. Lục Lăng Hằng ấn vào xem cách thức bài viết và nội dung, nghĩ trong lòng —— đây căn bản không phải bản thảo của ký giả mà là công ty quản lý hoặc công ty quan hệ xã hội viết, giống như cách ngôi sao bỏ tiền ra để giúp tạo scandals. Nửa trên bài viết viết ngắn gọn về tin tài xế sử dụng thuốc phiện gây tai nạn, đoạn văn dài phía sau dùng để giới thiệu về Tôn Phương, đăng vài hình ảnh của hắn.

Lại quay về weibo, số lượt xem đã lên tới mấy vạn. Tiêu đề như vậy rất dễ gây kích động quần chúng, khiến mọi người căm hận người dùng thuốc phiện, đồng cảm với ngôi sao đã qua đời, vài tài khoản V còn phát động chống lại ma túy gây nghiện, các đề tài thương xót cho Tôn Phương. Có người thổi phồng về Tôn Phương, nói hắn tiền đồ vô lượng, rất có tư thái của một ngôi sao nổi tiếng.

Lục Lăng Hằng nhận ra chuyện này có phần kỳ lạ. Hiển nhiên có người đang muốn đẩy tin tức này lên, muốn nhiều người quan tâm tới cái chết của Tôn Phương. Mấy hôm trước không có ai đưa tin, là bởi không mấy ai biết Tôn Phương, giờ chuyện đã qua ba ngày mới lên tiếng, rõ ràng đã nhận tiền để giúp tạo scandal.

Nhưng Tôn Phương đã chết, tạo scandal về hắn để làm gì? Chuyện này nổi lên rồi ai là người được lợi?

Có phải hung thủ đứng phía sau muốn đổ trách nhiệm cái chết của Tôn Phương lên người tài xế lái xe? —— Có vẻ không giống như vậy, vốn không có ai quan tâm tới chuyện này, hung thủ đứng sau có thể lặng lẽ xử lý, căn bản không cần gióng trống khua chiêng như vậy.

Lục Lăng Hằng nghĩ tới một khả năng. Anh lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Thẩm Bác Diễn.

“Anh đọc tin về Tôn Phương chưa?”

Mấy hôm trước Thẩm Bác Diễn sắp xếp vệ sĩ và trợ lý cho Lục Lăng Hằng xong liền rời phim trường, hắn còn có việc khác phải làm, không thể ở bên cạnh Lục Lăng Hằng mãi.

Mấy phút sau, Lục Lăng Hằng nhận được tin trả lời của Thẩm Bác Diễn.

“Ừ, anh bỏ tiền tìm người tạo scandal đấy.”

Quả nhiên là như vậy.

Lục Lăng Hằng đi tới một góc vắng không người gọi điện thoại, vệ sĩ của anh đứng cách đó không xa coi chừng, chỉ cần không để người khác tới gần làm tổn hại tới Lục Lăng Hằng là được, họ cũng không giám thị Lục Lăng Hằng.

Rất nhanh điện thoại được nối máy, giọng của Thẩm Bác Diễn truyền tới: “Quân Càn, em khỏe không?”

“Em ổn.” Lục Lăng Hằng thấp giọng nói, “Sao anh lại tìm người tạo scandal? Muốn nhiều người chú ý tới chuyện này hơn sao?”

“Ừ.” Thẩm Bác Diễn nói, “Anh vẫn cho người để ý tới động tĩnh của cảnh sát, sáng nay nhận được tin tức, họ nói tài xế kia có tiền sử dùng thuốc phiện, rất có thể tài xế hút thuốc dẫn tới tinh thần không ổn định nên thành ra như vậy, như vậy tất cả đều có thể giải thích, nếu chỉ là tai nạn thông thường, cảnh sát cũng sẽ không tiếp tục điều tra nữa. Dựa vào năng lực của anh bây giờ, anh không thể xác định được rốt cuộc người sai Tôn Phương là ai, cho nên anh nghĩ, nếu để chuyện này hot lên, sẽ có nhiều người chú ý tới công tác điều tra, có nhiều người quan tâm tới Tôn Phương hơn, quan hệ cá nhân cùng rất nhiều chuyện của cậu ta sẽ dễ dàng nổi lên mặt nước.

Lục Lăng Hằng hít sâu một hơi. Tuy rằng anh đã mơ hồ đoán được dụng ý của Thẩm Bác Diễn, nhưng nghe Thẩm Bác Diễn nói rõ như vậy, nội tâm anh vẫn bị đả kích không nhỏ. Thẩm Bác Diễn quá thông minh, thế mà hắn có thể nghĩ ra chiêu này! Nếu như để chuyện tai nạn của Tôn Phương cứ thế mà qua đi, bởi vì danh tiếng của Tôn Phương quá nhỏ, sự kiện cũng không lớn, chỉ e dùng bao nhiêu tiền cũng không gây chú ý được. Mà bây giờ quốc gia đang đẩy mạnh sử dụng chất gây nghiện. Thẩm Bác Diễn lấy tin tài xế dùng thuốc phiện ra để thu hút sự chú ý, đây đúng là mượn tay người khác làm việc của mình. Vả lại dùng tiêu đề gây chú ý như vậy, tiện thể giúp Tôn Phương được chú ý. Một người được chú ý rồi, sẽ có người tìm tòi, có khi chuyện học mẫu giáo tiểu học thế nào cũng có người nói ra, như vậy có thể dễ dàng khai quật nội tâm, suy nghĩ và hành xử của hắn lúc sinh thời. Từ đó có thể tra ra được đầu mối có ích! Hung thủ đứng sau muốn mượn tin này để đánh lạc hướng cảnh sát, không ngờ lại bị Thẩm Bác Diễn dùng chính tin này để tạo chuyện.

Thẩm Bác Diễn dặn dò: “Em nên cẩn thận một chút, anh nghĩ nếu có người muốn hại em, cũng không dám động thủ ở đoàn phim. Đừng ăn đồ người khác cho. Anh sẽ tìm thêm vài người bảo vệ em.”

Chiêu này thật ra vẫn tương đối kích động, nhưng nếu không làm như vậy, Thẩm Bác Diễn cảm thấy mình quá bị động, cái gì cũng không làm được. Lúc hắn biết tin tài xế kia từng có tiền sử dùng thuốc phiện, hắn phát hiện địch thủ của mình rất lợi hại, làm việc đều suy tính chu đáo, hoàn toàn không để lộ ra sơ hở gì. Hắn không có bất cứ manh mối nào, không bằng liều mạng một chút, để tên đứng sau hoảng hốt, nói không chừng sẽ lại phải lộ ra ngoài. Đương nhiên, điều kiện tối quan trọng là bảo vệ tốt Lục Lăng Hằng không để anh bị thương.

“Anh không cần lo đâu.” Lục Lăng Hằng nhẹ giọng nói, “Có anh bên cạnh rồi, em không sao cả.”

Mấy hôm trước Lục Lăng Hằng còn lo lắng, nhưng sau khi thấy những việc Thẩm Bác Diễn làm vì mình, anh không còn sợ hãi nữa. Mặc kệ ai muốn hại anh cũng được, sợ thì được cái gì, xử sự cẩn thận, dũng cảm đối mặt, có Thẩm Bác Diễn ở bên cạnh anh thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Thẩm Bác Diễn cúp điện thoại xong đi ra khỏi wc. Hắn đang tham dự một tiệc rượu, có rất nhiều tinh anh trong giới thương gia tham dự, ban nãy hắn phải tránh vào wc gọi điện thoại cho Lục Lăng Hằng. Hắn nhìn mấy người xung quanh một phen, thấy một người phụ nữ trung niên đang nói chuyện với người khác, hắn cầm điện thoại lên chọn góc rồi chụp một tấm hình, sau đó gửi qua cho Lục Lăng Hằng.

“Em biết bà ta không?”

Người phụ nữ trung niên này là kim chủ đứng sau Tôn Phương, Tôn Diễm Ny. Hôm nay Thẩm Bác Diễn tham gia buổi tiệc rượu này, thứ nhất là tìm cơ hội làm ăn, thứ hai, cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất, hắn biết Tôn Diễm Ny cũng tham gia. Hắn không thể xác định Tôn Diễm Ny có phải hung thủ đứng sau mưu hại Lục Quân Càn và Tôn Phương hay không, độc thủ không lập tức nâng đỡ Tôn Phương ngay sau khi Lục Quân Càn qua đời mà đợi qua một thời gian, sắp xếp tai nạn xe cộ còn tìm một tài xế hút thuốc phiện, tác phong hành sự kín đáo như vậy không giống một người sẽ tự ra tay nâng đỡ Tôn Phương. Có lẽ người kia lợi dụng Tôn Diễm Ny, hoặc có lẽ đạt được một thỏa thuận thương nghiệp nào đó với Tôn Diễm Ny, mặc dù Thẩm Bác Diễn cảm thấy Tôn Diễm Ny không phải kẻ chủ mưu, nhưng hắn nghĩ có thể tìm hiểu các mối quan hệ từ bà ta.

Lục Lăng Hằng nhận được ảnh chụp xong, gửi tin nhắn qua: “Không biết, chưa từng gặp qua.”

Thẩm Bác Diễn đọc tin nhắn của Lục Lăng Hằng xong liền cất máy lại, cầm ly rượu quan sát chằm chằm Tôn Diễm Ny ở cách đó không xa. Lục Lăng Hằng không biết người phụ nữ này, thế nhưng không biết vì sao, hắn lại cảm thấy bà ta rất quen mắt, giống như trước đây đã từng gặp ở đâu rồi? Là gặp khi tham gia tiệc xã giao? Là đã thấy ở buổi ra mắt kín? Rốt cuộc là từng gặp ở đâu nhỉ?