Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 49: Như có cái gai sau lưng




– Như có cái gai sau lưng.

Sáng hôm sau, các diễn viên hóa trang xong bắt đầu làm việc.

Lục Lăng Hằng đã xem qua thông báo lịch trình làm việc, mấy ngày tiếp theo công việc của anh được sắp xếp liên tục, bởi anh vào đoàn phim muộn, nên những cảnh có anh đành phải để quay sau, giờ anh phải nhanh chóng diễn bổ sung các cảnh có mình.

Cảnh đầu tiên trong ngày của anh là cảnh với một lão ăn mày. Lão ăn mày này ăn xin ven đường, mỗi lần Lăng Kiếm Vân đi ngang qua đều hào phóng cho lão tiền. Cảnh này anh phải quay bốn lần, nói cách khác anh phải liên tục đi ngang qua bốn lần, đồng thời cho tiền lão ăn mày này. Ba lần đầu đều cho một xâu tiền, nhưng lần thứ tư chỉ cho hai xu.

Nhân vật Lăng Kiếm Vân này vô cùng thú vị, hình tượng nhân vật được thiết lập vô cùng khác người, rõ ràng hắn là người của ma tộc, nhưng hành động lại thiện lương thánh mẫu đến dị thường, thấy trên đời có người yếu liền ra tay giúp đỡ, nếu không xem nội dung đảo ngược phía sau, hành động của hắn có thể xem như một đóa bạch liên thánh khiết. Nhưng hắn làm việc thiện không phải bởi vì hắn là một tên ác ma có tấm lòng lương thiện, hắn là một kiếm ma hết sức xấu xa, hắn hút linh hồn của kẻ ác để cường đại chính bản thân mình. Mà hắn xấu xa nhất ở chỗ, hắn không chỉ hút linh hồn của những kẻ vốn đã ác mà hắn còn thích khơi mào dục niệm độc ác của con người.

Cho nên ban đầu, tác phong của Lăng Kiếm Vân vô cùng cam chịu, có người ức hiếp hắn, rõ ràng hắn có sức có lực, nhưng lại không dùng, một mực nhường nhịn, khiến khán giả thấy thương xót, bực bội thay cho hắn. Cũng giống như cảnh hắn với lão ăn mày này. Ban đầu lão ăn mày kia được tiền thôi đã rất vui vẻ, dù cho chỉ được một đồng. Nhưng ngay từ đầu hắn đã hào phóng cho lão kia một xâu tiền, khiến lão ăn mày tập thành thói quen, sau đó đột nhiên đưa thiếu, lão ăn mày sẽ rất mất hứng, lòng tham bị nuôi lớn, cho rằng Lăng Kiếm Vân cho mình nhiều tiền là chuyện hiển nhiên phải thế, thế nên bắt đầu tức giận với Lăng Kiếm Vân. Lúc này Lăng Kiếm Vân cố ý cho lão ăn mày thấy thật ra trên người mình mang theo rất nhiều tiền, chỉ là giả vờ dùng cho việc khác không thể cho lão ấy. Lão ăn mày kia vì thế mà bất bình, Lăng Kiếm Vân vừa quay lưng, lão ta liền đuổi theo đoạt số tiền hắn đưa thiếu.

Lão ăn mày kia cùng lắm cũng chỉ là một kẻ lười biếng nên mới đi ăn xin, nhưng Lăng Kiếm Vân lại kích thích lão nảy sinh ác dục, từ hành khất trở thành kẻ cướp, linh hồn bị cái ác nhúng chàm, ban đêm trở thành món ngon trên bàn cho Lăng Kiếm Vân. (Ác dục: ham muốn xấu xa).

Cái này dùng ngôn ngữ lưu hành bây giờ thì chính là “Là bánh bao thì đừng trách chó bám”, Lăng đại ma đầu cố ý ngụy trang mình thành bánh bao, dụ dỗ chó nhào tới, cuối cùng tất cả đều trở thành món ngon cho hắn bổ sung năng lượng. Hơn nữa những người vốn đã xấu xa có đôi khi hắn còn thấy chướng mắt, hắn thích nhất là những kẻ yếu, hắn thích cứu người yếu từ trong tay kẻ xấu, sau đó lại bắt người yếu kia gặp đả kích còn lớn hơn, theo như giải thích thì hắn cho rằng những kẻ càng hèn yếu, bị kích thích rồi thì sự phẫn nộ và cừu hận càng lớn, cho nên bánh bao hắn thường gặp chuyện bất bình, chẳng qua chỉ là giả vờ làm thanh niên năm tốt. (Năm tốt: học tốt/ tư tưởng tốt/ công tác tốt/ kỷ luật tốt/ tác phong tốt)

Mà người Lăng Kiếm Vân muốn vấy bẩn nhất không ai khác chính là nam chính Khương Diệc Long, y là hậu duệ của tiên tộc, được tác giả thêm bàn tay vàng “Linh hồn sáng trong như gương”, một khi có thể làm vấy bẩn linh hồn này, hiển nhiên sẽ trở thành tuyệt đỉnh mỹ vị. Cho nên Lăng Kiếm Vân quan tâm chu đáo từng li từng tí với Khương Diệc Long. Tiếc rằng cuối cùng mục đích của hắn không được đạt thành, trái lại còn bị giết.

Đợi các diễn viên chuẩn bị tốt rồi, bắt đầu quay.

Lục Lăng Hằng đi qua đường, diễn viên đóng lão ăn mày bưng bát tới gần, cười cười lấy lòng: “Xin thiếu hiệp hãy thương xót, cho ta ít tiền, ta sắp chết đói rồi.”

Lục Lăng Hằng tỏ vẻ quan tâm, vội vã lấy từ tay áo ra một xâu tiền nhẹ nhàng bỏ vài bát lão ăn mày: “Lão nhân gia, mau mua chút gì ăn đi, nếu thiếu lại tới tìm ta.”

Cảnh này không có gì khó, quay một lần liền xong, lại chuẩn bị quay sang cảnh thứ hai, họ cho lão ăn mày dịch chuyển vị trí một chút, lần này quay cũng không cần nhiều lời tỏ vẻ đau khổ nữa, chỉ cần bưng bát đưa cho Lục Lăng Hằng, cười cười lấy lòng là được.

Quay cảnh thứ hai xong lại tới cảnh thứ ba, cảnh thứ ba lão ăn mày không buồn lấy lòng, vừa nhìn thấy Lục Lăng Hằng xuất hiện liền nhìn đăm đăm, làm như đương nhiên mà đưa bát tới.

Ba cảnh này tuy quay cùng một lúc, nhưng đến khi phát sóng, đạo diễn sẽ cho cắt nối biên tập vào bốn cảnh khác nhau. Cảnh này chỉ quay thoáng qua rồi xong, hơn nữa để tiết kiệm kinh phí, những cảnh giống nhau đều được giới hạn, cho nên khán giả thấy hai diễn viên xuất hiện với nhau, hiển nhiên sẽ đứng chung một chỗ, y phục và tóc đều không thay đổi, có đôi khi nội dung trong phim đã qua mấy ngày, nhưng khán giả vẫn thấy cái đùi gà diễn viên gặm từ tuần trước, hay thậm chí hạt cơm dính bên miệng từ tuần trước vẫn còn chưa lau, nguyên nhân là bởi những cảnh này được quay cùng một lúc.

Lục Lăng Hằng và lão ăn mày quay ba cảnh xong, quay tới cảnh thứ tư, vẫn là lão ăn mày ấy, nhưng lần này có thêm cả nam chính Cảnh Thanh.

Lục Lăng Hằng lại đi qua lão ăn mày, dưới ánh nhìn chờ đợi của lão ăn mày, lấy hai xu tiền ra, nhẹ nhàng bỏ vào bát lão ăn mày, sau đó làm bộ phải đi.

“Chờ một chút!” Lão ăn mày bò dậy từ dưới đất, “Có chuyện gì vậy, sao hôm nay chỉ cho ta chút tiền này?”

Nét mặt Lục Lăng Hằng mê man: “Thiếu sao?”

“Đương nhiên thiếu!” Lão ăn mày đưa bát ra trước mặt anh, “Bình thường ngươi đều cho ta một xâu tiền! Sao hôm nay lại ít như vậy?! Ngươi không mang tiền theo sao?”

“Tiền?” Lục Lăng Hằng tháo túi tiền của mình xuống, lấy từ bên trong ra hai thỏi bạc, đặt trong lòng bàn tay.

Nhất thời hai mắt lão ăn mày sáng lên, vươn tay ra muốn lấy bạc, Lục Lăng Hằng chập tay lại, thu tay về, để lão ăn mày chạm phải không khí.

“Xin lỗi.” Lục Lăng Hằng nhún nhường nói, “Tiền này không cho ông được, kiếm của ta bị gãy, ta phải dùng số tiền này mua thanh kiếm mới.”

“Một thanh kiếm thì cần gì nhiều tiền như vậy!” Lão ăn mày không phục làm ồn, “Ngươi muốn lấy tiền của ta chứ gì!”

“Sao lại là tiền của ông? Tiền này là của ông từ lúc nào?”

Lão ăn mày còn chưa mở miệng nói, Cảnh Thanh nghênh ngang đi tới, giữ lấy bàn tay cầm tiền của Lục Lăng Hằng, thấp giọng nói: “Nhanh cất tiền đi!”

Lão ăn mày không phục nói: “Ngươi, bọn ta đang nói chuyện, liên quan gì tới ngươi?”

“Sao lại không liên quan gì tới ta?” Cảnh Thanh làm bộ mặt hung dữ, dọa lão ăn mày lui về phía sau, “Lão chỉ bị thọt một chân, cũng đâu phải không thể đi được. Không tự làm việc kiếm tiền, chỉ biết há miệng chờ cơm tới! Lăng huynh nguyện ý cho lão tiền là do huynh ấy có lòng tốt, đáng lẽ ra huynh ấy không nên cho lão tiền mới phải! Hôm qua ta thấy lão ngồi đây ăn gà quay Túy Tiên lầu, là Túy Tiên lầu cơ đấy! Đến ta còn chẳng ăn nổi! Lão còn mặt mũi đòi tiền ép buộc Lăng huynh?! Lão là cha hay là con của huynh ấy?!

“Ta… ta…” Lão ăn mày bị hắn nói vậy, nét mặt có phần hổ thẹn.

“Hôm trước ta dẫn lão tới bến tàu, ở đấy đang tìm công nhân, sao lão không đến đấy làm?”

Lão ăn mày bất mãn nói lầm bầm: “Một ngày mà chỉ được hai sênh đồng..”

“Hừ! Hai sênh đồng mà lão vẫn còn chê ít!” Cảnh Thanh quay đầu lại, “Lăng huynh, huynh nghe xem! Huynh đã tạo thói quen xấu cho lão ấy rồi! Huynh cũng quá hảo tâm, đây không phải là giúp người khác đâu mà là hại người đấy!!”

Vẻ mặt Lục Lăng Hằng xấu hổ, buông mi mắt xuống. Lúc này thân phận còn chưa bị vạch trần, cho nên vẫn phải giả dạng người tốt, nhưng cũng không thể quá tốt, phải bộc lộ biểu tình, thoáng tiết lộ vài chi tiết cho khán giả thấy, nội tâm của nhân vật này cũng không đơn thuần như vẻ bề ngoài.

Lão ăn mày bị nam chính dạy dỗ thông suốt, cảm thấy có phần hổ thẹn, bắt đầu do dự: “Bến tàu kia…”

Sao Lăng Kiếm Vân có thể để yên cho món ngon mình vất vả dưỡng ra bị nam chính thức tỉnh, tiến lên một bước, không vui nói: “Diệc Long, cũng không nên nói lão ấy như vậy, lão bị tàn tật, sống cũng không dễ dàng gì.” Sau đó lại móc bạc vụn ra đưa cho lão ăn mày: “Xin lỗi, bằng hữu của ta hơi nóng nảy, nhưng không có ác ý gì đâu, ta thay y nhận lỗi với lão.”

Lão ăn mày vốn vừa thấy chút áy náy, giờ nhìn thấy bạc, áy náy lập tức tan thành mây khói, lòng tham lại trỗi dậy. Hai mắt sáng lên, vươn tay ra muốn cầm bạc, lại bị nam chính đẩy ra.

“Kiếm Vân! Huynh không thể cho lão ta tiền, nhanh cất đi! Huynh cứ như vậy sẽ tạo thành thói quen xấu, khiến lão ta lạc lối.”

Lão ăn mày thấy bạc đã tới tay rồi lại mất, tức giận đẩy Cảnh Thanh ra: “Đồ keo kiệt này!”

Lục Lăng Hằng thấy đã khiêu khích đúng chỗ, cất bạc đi, lắc đầu: “Được, Diệc Long, ta nghe lời huynh.”

Thế là hai người sóng vai rời đi, Cảnh Thanh đi rồi còn làm mặt quỷ với lão ăn mày.

Đạo diễn cho quay cận cảnh về phía lão ăn mày, lão ta nghiến răng nghiến lợi nổi lên dã tâm xấu xa.

Cảnh Thanh diễn rất tốt, vẻ mặt linh động phong phú, nhưng cậu ta đọc lời thoại rất dở, giọng nói khô khan cứng rắn. Nhưng Trương Khôn quyết định hậu kỳ sẽ lồng tiếng cho cậu ta, cho nên chỉ cần xem diễn xuất và nét mặt, Lục Lăng Hằng thì cả lời thoại và diễn xuất đều không mắc lỗi, cảnh này được thông qua.

Lục Lăng Hằng và Cảnh Thanh nghỉ ngơi, Sở Y Na cười híp mắt quan sát Lục Lăng Hằng: “Tiểu Lục diễn không tồi.”

Lục Lăng Hằng khiêm tốn: “Cảm ơn chị Y Na đã khen, em còn phải học hỏi các tiền bối nhiều.” Dù sao anh cũng từng được ra màn ảnh rộng, diễn xuất chỉ thiếu một chút là đến ảnh đế, nhưng đóng phim truyền hình thì không thành vấn đề.

Sở Y Na lại nói: “Trông cậu cũng rất đẹp trai.”

Lục Lăng Hằng ngẩn người, khen ngược lại: “Được một đại mỹ nữ khen làm em ngại quá.”

“Cậu khí chất xuất sắc, trời sinh làm siêu sao, chắc có không ít em gái bị cậu làm cho điên đảo thần hồn đâu nhỉ?”

Lục Lăng Hằng: “….” Sở Y Na khen đến mức anh không biết khen ngược lại thế nào nữa.

“Cùng khớp cảnh với chị đi.”

“Hể?” Lục Lăng Hằng ngẩn ra: “Em á?” Anh là nam thứ, Sở Y Na lại là nữ chính, tuy rằng cũng có cảnh chung, nhưng cảnh có hai người họ riêng không nhiều, dù sao thì Khương Diệc Long mới là nhân vật chính. Chí ít thì hôm nay họ không có cảnh xuất hiện cùng nhau.

“Ừ, cậu khớp cảnh này với chị, cậu diễn Khương Diệc Long.”

Lục Lăng Hằng liếc nhìn Cảnh Thanh đang ở gần đó.

“Cậu đọc lời thoại tốt hơn cậu ấy, chị muốn cậu giúp chị tìm cảm giác.” Sở Y Na chớp chớp mắt, “Đại soái ca, giúp chị đi.”

Cô ấy đã nói vậy, Lục Lăng Hằng mà từ chối nữa thì cũng không hay, không thể làm gì hơn là đồng ý.

Lục Lăng Hằng đang đọc kịch bản lấy cảm giác, Tiền Duyệt cầm nước và điện thoại đi tới.

“Có người tìm tôi sao?” Lục Lăng Hằng vẫn nhìn chằm chằm kịch bản, không yên lòng hỏi. Lúc anh quay phim điện thoại đều giao cho trợ lý quản.

Tiền Duyệt nói: “Có một tin nhắn.”

“Để tôi xem chút.” Lục Lăng Hằng vươn tay nhận lấy điện thoại, tin nhắn của Thẩm Bác Diễn gửi tới, chỉ một câu đơn giản —— “Nhớ rõ yêu cầu của công ty với người đại diện, không được có tin đồn!”

Lục Lăng Hằng: “………” Anh lập tức buông kịch bản xuống nhìn xung quanh, rất sợ một giây sau Thẩm Tiểu Cẩu sẽ đột ngột nhào ra.

Sở Y Na mờ mịt hỏi: “Sao vậy?”

Lục Lăng Hằng lắc đầu, vốn là anh muốn đọc tiếp kịch bản, nhưng không biết vì sao cứ có cảm giác như có cái gai sau lưng, một chữ cũng không đọc vào. Anh cười gượng hai tiếng, giao kịch bản cho Tiền Duyệt: “Xin lỗi chị Y Na, bụng em không thoải mái, để lần sau khớp cảnh đi.” Nói rồi nhanh chóng quay đầu đi.