– Ghen.
Một anh giai cao mét tám lăm nói muốn diễn dân nữ bị ác bá đùa giỡn, Lục Lăng Hằng kinh hãi. Nhưng so với Lục Lăng Hằng, đạo diễn Trương Khôn còn giật mình hơn.
“Bộp!” Kịch bản thử vai trong tay Trương Khôn lại rơi xuống đất một lần nữa.
Trong lòng Trương Khôn, Thẩm nhị thiếu gia là một người bụng dạ khó lường, chỉ với những người hắn để ý mới có vẻ hòa nhã, còn những người không vào mắt hắn, dù cho có dán mặt nóng vào cái mông lạnh, cùng lắm hắn cũng chỉ thả một cái rắm lạnh băng đáp lại. Hơn nữa có thể lọt mắt hắn cũng không phải chuyện đơn giản, nữ diễn viên xinh như hoa trong đoàn làm phim dụ dỗ hắn, chưa tới mười phút đã khóc lóc thảm thiết chạy về.
Cho nên một đại thiếu gia như vậy, lần này chủ động muốn xem thử vai Trương Khôn đã rất kinh ngạc. Nhưng mấy thiếu gia nhà có tiền muốn lĩnh hội công việc khác một chút âu cũng là bình thường. Thế nhưng nghe thấy Thẩm Bác Diễn nói muốn diễn phụ Lục Lăng Hằng, còn là diễn dân nữ… Tảng băng sơn trong lòng Trương Khôn liền sụp đổ.
Thẩm Bác Diễn mặc kệ người khác giật mình: “Chuẩn bị xong thì bắt đầu đi.”
Tuy biết Thẩm Bác Diễn cố ý gây phiền phức cho mình, nhưng Lục Lăng Hằng vẫn nhẫn nhịn. Anh coi như đây là một đề thi trong buổi thử vai, một diễn viên chuyên nghiệp sao có thể nói không với giám khảo được? Đừng nói là dân nữ, dù Thẩm Bác Diễn có diễn một kỹ nữ, đóng cảnh gian dâm cùng Lục Lăng Hằng cũng chơi.
Nếu Thẩm Bác Diễn diễn dân nữ, vậy trợ lý của đạo diễn Trương đành phải diễn ác bá, cùng nhau làm vai phụ cho Lục Lăng Hằng diễn chính.
Tiểu trợ lý đáng thương nhìn Thẩm nhị thiếu gia cuồng bá lạnh lùng trước mắt, do do dự dự nắm vai hắn. Thẩm Bác Diễn nhướn mi: “Diễn nhanh lên, sao thiếu chuyên nghiệp như thế? Lát nữa diễn viên diễn không tốt viện lý do cậu cũng diễn như thế thì làm sao?”
Tiểu trợ lý sắp rớt nước mắt, ngẩng đầu lên giơ tay nắm cằm “dân nữ” cao hơn mình một cái đầu, run giọng nói: “Ây dà~~~ cô nương nhà ai đây~~~ dáng dấp không tồi nha~~~”
Lục Lăng Hằng đứng bên tường, len lén liếc mắt.
“Buông.” Thẩm Bác Diễn lườm mắt nhìn, giọng lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén.
Tiểu trợ lý bị hù lại, căn bản không biết là Thẩm nhị thiếu gia đang đọc lời thoại hay đang giận thật, vội vàng thu tay về, thiếu điều khóc lóc nói xin lỗi.
Lục Lăng Hằng cũng mặc kệ, nhanh chóng vào trạng thái, xông lên đẩy “ác bá” đã sớm bị “dân nữ” dọa sợ đến không nhúc nhích ra, kéo “dân nữ” cường tráng ra phía sau mình, trừng hai mắt lớn tiếng mắng: “Giữa ban ngày ban mặt, ngươi muốn làm cái gì?!”
Tiểu trợ lý vừa bị Thẩm Bác Diễn dọa xong, giờ lại bị Lục Lăng Hằng quát, vẻ mặt không biết phải làm sao. Ánh mắt của Lục Lăng Hằng rất sắc bén, biểu tình cũng thể hiện đúng chỗ, tiểu trợ lý quả thật tin rằng anh đang giận thật sự.
“A, đại hiệp cứu ta!” Thẩm Bác Diễn dùng giọng nói tẻ ngắt nói xong lời thoại này sau đó bám vào lưng Lục Lăng Hằng. Lục Lăng Hằng không có chút cảm giác mình được mỹ nhân dựa vào, mà trái lại cảm thấy như đang cõng cái vỏ rùa nặng nề sau lưng..
Tiểu trợ lý căng thẳng nuốt nước miếng, căn bản tiếp theo không biết nên làm gì, Trương Khôn ngồi bên bàn quan sát nín cười nhẹ giọng nhắc nhở: “Tiểu tử thối, lá gan không nhỏ.”
Lúc này tiểu trợ lý mới nhớ ra mình còn có lời thoại, đứng ngơ ngác tại chỗ lặp lại: “Tiểu tử thối, lá gan không nhỏ, dám phá hỏng chuyện tốt của ông?”
Thiếu chút nữa Lục Lăng Hằng bị hai cái người tới diễn cùng không biết là để giúp đỡ hay phá hoại này làm phì cười, nhưng dù sao anh cũng là một diễn viên chuyên nghiệp, vẫn có thể tận lực khống chế cảm xúc. Anh nghiêm mặt, bộ dạng không giận tự uy: “Ta không cho phép ngươi ăn hiếp cô nương này!!”
Tiểu trợ lý giương nanh múa vuốt nhào lên, Lục Lăng Hằng khép hai ngón tay lại thành kiếm, chỉ tay về phía cậu ta. Đây là bộ phim tiên hiệp, diễn viên sử dụng tiên pháp, tiểu trợ lý kêu á một tiếng, làm bộ trúng chiêu mà lui ra sau, vừa lui vừa la lớn: “Hỗn đản, ngươi nhớ kỹ mặt ta, sau này.. đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa!” Nói lời thoại xong liền chạy đi, thở phào nhẹ nhõm một cái. Diễn cùng hai người kia là chuyện đau trứng nhất từ lúc cậu tiếp xúc với giới giải trí này….
Ác bá chạy đi rồi, Lục Lăng Hằng xoay người theo kịch bản hỏi han tiểu cô nương Thẩm Bác Diễn đang sợ hãi: “Cô nương, cô không sao chứ?”
Thẩm Bác Diễn dán chặt lấy anh, vẻ mặt như đang gây hấn: “Đa tạ thiếu hiệp vừa cứu ta.” Giọng nói thì giống như, này, nhà ngươi tới đây cùng ta tỉ thí một trận.
Lục Lăng Hằng: “….”
Anh vốn cho rằng Thẩm Bác Diễn buồn chán hết việc làm nên muốn diễn thử, nhưng giờ xem ra Thẩm Bác Diễn cố ý tới gây rối. Anh vốn cố gắng không nhìn thấy cảnh diễn của Thẩm Bác Diễn và tiểu trợ lý, coi như mình đang diễn trò với không khí, nhưng vẫn thiếu chút nữa bị Thẩm Bác Diễn đẩy ra ngoài cảnh.
Lục Lăng Hằng hít sâu một hơi, nhớ lại lời thoại của mình: “Cô nương cô không sao chứ? Có cần ta đưa cô về không?”
“Thiếu hiệp thật tốt..” Thẩm Bác Diễn mặt không đổi sắc dán lên người Lục Lăng Hằng, ôm lấy hông anh, chẳng biết vô tình hay cố ý trêu chọc anh —— đây cũng không phải Thẩm Tiểu Cẩu cố ý chiếm tiện nghi mà kịch bản đúng như vậy.
“Cô nương, xin cô nương đừng như vậy!” Lục Lăng Hằng sợ hãi, đẩy Thẩm Bác Diễn ra, “Xin cô nương hãy tự trọng!” Sự kinh hãi của anh cũng không hoàn toàn là diễn, lúc Thẩm Bác Diễn tới gần anh, anh cảm nhận được sự nguy hiểm khó diễn tả.
Theo kịch bản, lúc này Thẩm Bác Diễn phải tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng hắn lại hất cằm, dùng ánh mắt nguy hiểm quan sát Lục Lăng Hằng: “Ngươi dám đẩy ta? Trên đời này không có nam nhân nào là không có hứng thú với ta?! Ta không tin ngươi sẽ khác!!”
Lục Lăng Hằng: “…” Sao hình tượng nhân vật khác quá vầy! Đây rõ ràng là cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, là anh cứu “mỹ nhân” Thẩm Bác Diễn, sao giờ lại như ngôn tình thế này, hơn nữa Thẩm Bác Diễn là tổng tài bá đạo, còn anh sắm vai nữ chính quật cường đụng độ tổng tài lãnh khốc… Cái quần gì đây?!!!
Lục Lăng Hằng lại phát huy diễn xuất chuyên nghiệp, cố gắng diễn nốt cảnh kì dị này. Anh thối lui, duy trì khoảng cách an toàn với Thẩm Bác Diễn, lễ độ nhưng xa lánh mà chắp tay làm lễ, vẻ mặt tuy đang mỉm cười, nhưng ánh mắt có vẻ xa lạ sắc bén: “Xin lỗi cô nương, nam nữ hữu biệt. Nếu cô nương còn cần giúp đỡ, xin hãy nói ra, nếu có thể giúp nhất định ta sẽ giúp, chớ tiếp tục làm hành vi thất lễ như vừa rồi.”
Kịch bản thử vai tới đây, Trương Khôn mỉm cười vỗ tay: “Tốt tốt tốt, Tiểu Lục diễn khá lắm.”
Lục Lăng Hằng cười nhạt trong lòng. Công phu ba phải của vị đạo diễn Trương Khôn này quá lợi hại, như vậy mà vẫn có thể vỗ tay, quả đúng là bừa bãi.
Thẩm Bác Diễn khoanh tay ôm ngực: “Đạo diễn Trương thấy tôi diễn thế nào?”
Trương Khôn vội vã vuốt mông ngựa: “Thẩm tổng diễn rất thú vị! Ha ha!” (vuốt mông ngựa: bợ đỡ, nịnh hót)
“Thú vị sao?” Thẩm Bác Diễn cười nhạt, không nói gì nữa.
“Tôi thấy Tiểu Lục rất tuyệt, hình tượng phù hợp với yêu cầu của vai Lăng Kiếm Vân, diễn xuất cũng rất ổn, nếu không..” Trương Khôn đưa mắt nhìn về phía Thẩm Bác Diễn, đợi nhà đầu tư lên tiếng, sau đó ông sẽ hùa theo.
“Đạo diễn Trương à.” Thẩm Bác Diễn đi tới, quay về vị trí ngồi bên cạnh, chân bắt chéo lên. Trương Khôn nghe giọng nói này, nhất thời có dự cảm chẳng lành. Thẩm Bác Diễn nói: “Lúc tôi diễn căn bản không nhập vai, như vậy mà ông cũng nói được? Như này không ổn nhỉ?”
“À…” Trương Khôn không hiểu rõ ý của Thẩm Bác Diễn, “Thẩm tổng nghĩ sao?”
“Tiểu Lục, cậu thấy biểu hiện ban nãy của tôi thế nào?” Thẩm Bác Diễn lại quay đầu hỏi Lục Lăng Hằng.
Lục Lăng Hằng không thể dối lòng mà nói hắn diễn tốt, nhưng cũng không thể trực tiếp phê bình hắn diễn thúi như shit cún, đành phải nói: “Có phải Thẩm tổng tự ý thêm từ không? Cái câu ‘trên đời này không có nam nhân nào là không có hứng thú với ta…”
“Đây không phải tôi thêm vào.” Thẩm Bác Diễn nói, “Kịch bản hoàn chỉnh đã đưa cho cậu, đáng nhẽ ra trước khi tới đây cậu phải xem xong hết rồi chứ? Lời kia vốn có trong kịch bản, nếu cậu chưa xem kịch bản, như vậy quá thiếu chuyên nghiệp.”
Khóe miệng Lục Lăng Hằng giật giật, lại không thể phản bác. Đúng là những lời kia có trong kịch bản, nhưng không phải là lời thoại được nói ra, mà là một đoạn OS (suy nghĩ trong đầu). Cô nương bị đùa giỡn kia không phải người thường mà là một hồ yêu, câu dẫn mê hoặc nam nhân hút hết tinh khí của họ để tu hành, không ngờ không may lại đụng trúng Lăng Kiếm Vân. Sau này cô ta hàng phục Lăng Kiếm Vân, bắt đầu làm việc cho hắn, thay hắn giết không ít người. Nhưng cảnh thử vai chỉ là một cảnh nhỏ để đạo diễn xem anh có hợp với vai hay không, không thể diễn tiền căn hậu quả ra hết, trong kịch bản thử vai không có lời thoại kia của Thẩm Bác Diễn, cũng không dính dáng gì tới nhân vật hồ yêu, chỉ là muốn để Lục Lăng Hằng diễn hình tượng chính trực tức giận chống lại ác bá và không động tâm trước nữ sắc.
Trong lòng Lục Lăng Hằng bây giờ rất đỗi mờ mịt, rốt cuộc Thẩm Bác Diễn muốn làm gì? Mấy hôm trước bởi vì quyển nhật ký nên anh cứ ngỡ quan hệ hai người đã hòa hảo, nhưng xem biểu hiện hắn hôm nay, hình như Thẩm Tiểu Cẩu cố ý tới gây khó dễ cho anh, chẳng lẽ Thẩm Tiểu Cẩu vẫn đau đáu trong lòng chuyện hiểu lầm trước đó?
Thẩm Bác Diễn lại chuyển qua nói với Trương Khôn: “Đạo diễn Trương, tôi nghĩ một diễn viên giỏi, nhất định phải lôi kéo được bạn diễn, dẫn bạn diễn vào cảnh phim, ông nghĩ có phải không?”
Trương Khôn sửng sốt, gật đầu liên tục: “Đúng, đúng vậy!”
Thẩm Bác Diễn nghiêng đầu, mỉm cười với Lục Lăng Hằng: “Chắc Tiểu Lục cũng nghĩ vậy phải không? Tôi nhớ trước kia cậu hay làm thế mà?”
Nhất thời Lục Lăng Hằng có dự cảm chẳng lành. Té ra nãy giờ Thẩm Bác Diễn cố ý gây rối là để lót đường trải chiếu cho vụ này sao?! Để anh dẫn hắn nhập vai?! Đùa đó hả, người này cố ý quấy rối, sao anh có thể chỉ hắn được?! Nếu không qua được cửa này chỉ sợ buổi thử vai ngày hôm nay sẽ không kết thúc được!!
“Đạo diễn Trương à, ông ngàn vạn lần đừng nghĩ diễn viên tôi đề cử là thích hợp sử dụng nhất, tập đoàn chúng tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy để đầu tư vào bộ phim này chính là bởi mong được hồi báo cao nhất, phim quay nhất định phải thật tốt! Cho nên diễn viên cũng phải tuyển chọn kỹ càng! Chỗ nào làm không đủ thì phải bù đắp vào chỗ ấy, ông thấy tôi nói vậy có phải không?”
Trương Khôn nào dám phản bác, Thẩm Bác Diễn nói cái gì thì ông gật đầu cái ấy: “Đúng đúng đúng, Tiểu Lục à, đúng là ban nãy cậu làm chưa tốt, chúng ta thử lại một lần nữa đi.”
Thẩm Bác Diễn thấy Trương Khôn lên tiếng, mỉm cười, ngoắc tay về phía Lục Lăng Hằng: “Đên đây, trước tôi từng thấy cậu giảng giải cho Dương Nghiên, làm con gái nhà người ta đến bây giờ vẫn còn quan tâm tới cậu. Cậu cũng khuyên bảo giảng giải cho tôi đi.”
Gần đây Thẩm Bác Diễn quan tâm nhất cử nhất động của Lục Lăng Hằng, bao gồm cả weibo của anh. Hôm đó ở phim trường Lục Lăng Hằng khuyên bảo Dương Nghiên xong, cô gái kia liền nhớ thương Lục Lăng Hằng, mỗi lần Lục Lăng Hằng đăng weibo, Dương Nghiên đều phải nhắn lại một tiếng, hết quan tâm gần đây Lục Lăng Hằng thế nào, lại dặn dạo này trời lại nhớ mặc ấm một chút. Dương Nghiên là người mới, “Đao phong” là bộ phim đầu tiên cô đóng, bởi trước đây chưa từng đóng phim nên không ai biết cô là ai cả, cũng bởi vậy nên cũng khá lớn mật, không sợ bị người khác nhìn thấy nảy lên tin đồn. Thẩm Bác Diễn vào weibo cô ta xem, thấy cô ta tìm được nhà hàng ngon nào đều nói với Lục Lăng Hằng, hẹn anh khi nào rảnh rỗi cùng đi ăn cơm. Những cái này thì quên đi.. dù sao Thẩm Bác Diễn cũng thấy toàn là Dương Nghiên chủ động, Lục Lăng Hằng thường không trả lời hoặc trả lời lấy lệ, nhưng buổi tối hôm trước Lục Lăng Hằng uống say qua đêm ở nhà hắn, nửa đêm điện thoại Lục Lăng Hằng rung, hắn cầm máy lên nhìn thoáng qua, cũng không phải hắn có ý rình coi, chỉ là điện thoại không khóa nên có thể nhìn thấy nhắc nhở tin nhắn, Dương Nghiên đột nhiên nhắn tin “Ngủ ngon nhé” qua, ba chữ “Ngủ ngon nhé” này khiến Thẩm Bác Diễn giận vô cùng! Té ra hai người quay phim xong còn vụng trộm liên lạc! Muốn phim giả tình thật sao?!!!
Kiếp trước tuy nói Lục Quân Càn giữ mình trong sạch, nhưng số ong bướm đào hoa bên người cũng khiến Thẩm Bác Diễn nát tâm, trai gái trong ngoài giới giải trí trước sau tiếp cận chưa khi nào là yên tĩnh, Lục Lăng Hằng lại là người thích duy trì hình tượng thân thiện, ngược lại cũng không phải vì anh thích có quan hệ ám muội với người khác, sau tất cả anh vẫn là một ngôi sao lớn, chỉ là anh không muốn đắc tội với người khác, nên cũng không từ chối, chừa cho người ta con đường lùi, khéo léo biểu thị một chút để đối phương thức thời tự lui, còn ai mặt dày không chịu nổi sống chết bám theo mông anh, anh cũng chỉ đành hùa theo. Thẩm Bác Diễn chính là cái người da mặt dày nhất kia, thường xuyên uống giấm chua lết qua ngày. Thật không ngờ, Lục Quân Càn vừa sống lại, vừa quay một bộ phim đã lại dụ ong bướm tới!!!
Chuyện này đúng là Lục Lăng Hằng rất oan uổng. Diễn viên đóng phim đâu để ý thực tế thế nào, có diễn viên vì quay phim mà học hát học nhảy, có diễn viên lại học hút thuốc uống rượu, như vậy mới có thể vào vai tốt. Diễn viên quay phim tình cảm cũng phải động chân tình với đối phương, việc này cũng không thể trách Lục Lăng Hằng. Mới đầu Dương Nghiên là một người rất hướng nội, không ngờ từ từ hâm nhiệt, đến lúc nóng lên rồi thì có thể bỏng rát. Nhưng dù sao cô gái này cũng có phần rụt rè, cô cũng không tỏ tình, chỉ không ngừng ám chỉ với Lục Lăng Hằng, hy vọng có thể khiến Lục Lăng Hằng rung động rồi chủ động mở miệng. Lục Lăng Hằng không ngốc, anh hiểu ý tứ của Dương Nghiên, nhưng anh không thích làm con gái nhà người ta mất mặt, huống hồ con gái là sinh vật mỏng manh dễ vỡ, cho nên anh không thể làm gì hơn là không bày tỏ thái độ gì trước hành động lấy lòng của cô, mong cô sớm hiểu rồi tự lui. Không ngờ Dương Nghiên rất có nghị lực, mấy tuần này cô nhắn tin chúc ngủ ngon trước khi đi ngủ cho anh, thật ra anh chưa từng trả lời.
Thẩm Bác Diễn cũng biết không có khả năng Lục Lăng Hằng coi trọng Dương Nghiên. Kiếp trước có mỹ nhân gì mà anh chưa từng thấy qua, một cô bé phổ thông như vậy sao có thể lọt vào mắt anh. Nhưng dù có vậy thì Thẩm Bác Diễn vẫn cứ giận, ôm một bụng đầy giấm chua.
Hắn nói: “Diễn viên chuyên nghiệp như cậu, chút việc nhỏ này khẳng định không thành vấn đề. Tới đây đi, khuyên bảo cho tôi, để tôi nhìn biểu hiện của cậu một chút.”
Đạo diễn Trương Khôn là một người thức thời biết quan sát nét mặt, ông thấy Thẩm Bác Diễn nhìn Lục Lăng Hằng, vội vàng đứng lên nhường vị trí của mình lại: “Tiểu Lục ở lại tâm sự với Thẩm tổng đi.” Sau đó ra hiệu cho trợ lý, hai người rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại hai người Thẩm Bác Diễn và Lục Lăng Hằng.