Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 35: TỰ THẨM MỘT MỀNH ĐÊ!!!!




– TỰ THẨM MỘT MỀNH ĐÊ!!!!

Sự việc xảy ra khiến dư luận đổi chiều, nếu hai bên cùng không có chứng cứ, thường thì trong những cuộc tranh cãi miệng, hoặc là xem lời ai nói hấp dẫn hơn, hoặc là theo tâm lý người xem, hơn nữa đó còn là cuộc tranh chấp lâu dài để xem bên nào chịu đựng được lâu hơn. Nhưng nếu một bên có thể đưa ra bằng chứng rõ ràng, như vậy dư luận đổi chiều chỉ trong tích tắc.

Hai tuần vừa qua Lục Quân khóc lóc than thở đẩy công ty và quỹ từ thiện xuống vực sâu, mà trong hai tuần này ngoài thu thập chứng cứ then chốt ra thì hầu như công ty giải trí và quỹ từ thiện đều không làm bất cứ chuyện gì, cũng là bởi ngã càng sâu thì lực phản đòn lại càng mạnh. Đợi đến khi tất cả chứng cứ được đưa ra xong, với số bằng chứng chất thành núi, đối phương chỉ có thể hạ nước tiến công, dư luận lập tức nghịch chiều như bài sơn đào hải. (Bài sơn đảo hải: dời núi lấp biển)

Chiều hôm ấy, giới truyền thông và các cư dân mạng được một phen sục sôi, các trang báo điện tử lớn lập tức đăng tải thông tin, đài truyền hình lập tức đưa tin di chúc Lục Quân Càn vào chương trình tin giải trí lúc giờ cơm tối. Các cư dân mạng tự mình đi thu thập đầu mối, tìm hiểu về Lục Quân, có thể thấy không ít người thân bên cạnh Lục Quân vạch trần những chuyện xấu mà ông ta làm, như vậy Thẩm Bác Diễn và công ty giải trí Tinh Tinh lên tiếng phê phán công khai là không ngoa.

Mà weibo Thẩm Bác Diễn đăng tải ảnh chụp nhật ký và di chúc của Lục Quân Càn, trong ba giờ được hàng chục triệu lượt truy cập, hơn năm trăm nghìn lượt share, trở thành kỷ lục mới trên weibo!!

Lục Lăng Hằng chỉ xem mọi người thanh minh chứ không nói thêm gì về chuyện này. Bất luận kết quả ra sao, với anh mà nói đều không tốt. Anh mở cửa sổ ra nhìn, đám săn ảnh mấy hôm trước chầu chực dưới nhà đều đã đi, giờ so với việc lấy vài lời khách sáo từ chỗ anh thì càng có nhiều tin tức có giá trị hơn cần khai thác.

Trốn trong nhà hai tuần, lúc này đây đã có thể thả lỏng. Lục Lăng Hằng đang định xuống lầu đi dạo một chút, đột nhiên trông thấy một chiếc Land Rover quen mắt lái tới, dừng lại ở dưới lầu. Cùng lúc đó, điện thoại anh đổ chuông.

Thẩm Bác Diễn gọi tới: “Giờ có rảnh không? Tôi mời cậu đi ăn cơm chiều, cảm ơn cậu đã giao nhật ký của Quân Càn cho tôi.”

Lục Lăng Hằng cười nói: “Phải là tôi cảm ơn anh mới phải. Để tôi mời anh.”

“Cậu cứ xuống trước đi, giờ tôi đang ở dưới nhà cậu.”

Lục Lăng Hằng thay một bộ quần áo rồi xuống lầu. Thẩm Bác Diễn đang tựa vào xe chờ anh, hắn mặc một bộ đồ thể thao thoải mái, bộ dạng có vẻ phấn khích. Lục Lăng Hằng vừa nhìn hắn liền ngây người —— đã lâu rồi anh không thấy vẻ mặt Thẩm Bác Diễn hồng hào sáng láng như vậy, đây mới đúng là Thẩm Bác Diễn mà anh biết.

Thẩm Bác Diễn thấy Lục Quân Càn, trên mặt nở nụ cười kì dị, săn sóc mở cửa xe: “Lên xe đi.”

Lục Lăng Hằng cảm thấy Thẩm Bác Diễn có vẻ là lạ, nhưng lại không biết rõ là vì sao, không thể làm gì hơn là nhanh chóng vào trong xe.

“Muốn ăn gì?” Thẩm Bác Diễn dịu dàng hỏi.

Nhất thời da gà da vịt Lục Lăng Hằng nổi hết lên, kinh hãi nhìn Thẩm Bác Diễn: Cái giọng mềm oặt như nước thế kia, Thẩm Tiểu Cẩu không uống lộn thuốc đó chứ?!!

“Khụ!” Thẩm Bác Diễn cũng tự ý thức được lời nói mình có phần không ổn, ho khan một tiếng để giảm bớt xấu hổ. Trước đây hắn vô cùng ghét Lục Lăng Hằng, bởi hắn vẫn hiểu lầm Lục Lăng Hằng đang dựa hơi Lục Quân Càn, không ngờ là ‘đại thủy trôi miếu long vương’ [1], cứ như vậy mà lên cơn với chính chủ!!! Giờ Lục Lăng Hằng còn chưa thừa nhận mình là Lục Quân Càn, vậy hắn cũng sẽ không vội lật tẩy —— Đùa gì chứ! Quảng cáo động kinh, à nhầm, quảng cáo động năng còn chưa quay xong!!! Giờ nếu mà nói ra, Lục Lăng Hằng không chịu quay nữa thì làm sao bây giờ?!! Cơ hội hiếm có khó tìm, giờ không nói hắn còn có thể vác theo cái đuôi sói giả[2], bằng không nếu quay lại hình thức ở chung trước đây, gì hắn cũng không dám làm mất!!

Để Lục Lăng Hằng không phát hiện hắn đã nhận ra, Thẩm Bác Diễn cố ý ra vẻ lạnh lùng: “Quên đi, ăn cái gì tôi quyết!”

Lục Lăng Hằng đang định khách sáo nói Thẩm tổng tự quyết là được rồi, đành nghẹn họng nuốt lời ngược trở vào. Đậu xanh, Thẩm Tiểu Cẩu lại bị làm sao vậy, trở mặt còn nhanh hơn cả tốc độ lật trang sách! Hắn lại quên uống thuốc sao?!!

Thẩm Bác Diễn khởi động xe, lái xe ra khỏi tiểu khu, lại nghĩ ban nãy mình như vậy quá lạnh lùng cứng rắn, cứ như vậy rất khó thu hẹp khoảng cách với Lục Lăng Hằng, vẫn phải mềm giọng hơn một chút, thế là hắn lại xoa dịu: “Có lẽ cậu muốn ăn cái gì đó, cứ nói ra thử xem.”

Lục Lăng Hằng: “…” Chưa đầy một phút đồng hồ mà Thẩm Bác Diễn dùng ba thái độ khác nhau để nói cùng một vấn đề, hắn học tuyệt kỹ đổi mặt của Tứ Xuyên sao?!![3]

“Tôi thì gì cũng được.” Lục Lăng Hằng cười ha hả, len lén quan sát nét mặt Thẩm Bác Diễn, đầu mù sương.

Thẩm Bác Diễn cũng không hỏi nữa, trực tiếp lái xe tới nhà hàng.

Dọc đường đi tâm tình Thẩm Bác Diễn rất tốt, không ngừng ngâm nga mấy điệu hát dân gian, ngâm nga đến mức Lục Lăng Hằng thấy mót: Mợ nó, mẹ Thẩm Bác Diễn tốt xấu gì trước kia cũng là ca sĩ nổi tiếng, sao hắn không kế thừa được chút thiên phú âm nhạc nào vậy?! Ngũ âm vặn vẹo ngâm nga bài “Trái táo nhỏ” mà nghe như “Tối huyễn dân tộc phong”!!!

“Chúng ta đi đâu vậy?!” Để ngăn Thẩm Bác Diễn tiếp tục phô diễn ngũ âm hại não, anh nhịn không được mà lên tiếng cắt ngang.

“Cát Tường…” Thẩm Bác Diễn nói hai chữ liền ngừng, tận lực điều chỉnh cảm xúc, cố gắng dùng giọng nói không quá lạnh lùng, thái độ cũng không quá dịu dàng nói: “Nhà hàng Cát Tường, ở bên cạnh đài truyền hình, cậu đã ăn ở đó chưa?”

Lục Lăng Hằng gật đầu: “Đồ ăn ở đó không tồi!”

Thẩm Bác Diễn thấy Lục Lăng Hằng hài lòng với lựa chọn của mình, tâm tình vui vẻ lại bộc phát, lần thứ hai hát rống lên: “Nông nô vùng lên làm chủ ý a ý a!”

Lục Lăng Hằng tuyệt vọng hoàn toàn, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tai không nghe, tâm không phiền!!!

Không bao lâu sau họ đến nơi, Thẩm Bác Diễn lấy từ cốp sau ra hai chai rượu vàng Thiệu Hưng, nói là bạn tốt tặng rượu ngon, sau đó đi vào một phòng riêng trong nhà hàng, cùng Lục Lăng Hằng dùng bữa.

Tuy Thẩm Bác Diễn có mang rượu theo, nhưng vẫn gọi rượu vang đỏ của nhà hàng, nói rượu vang đỏ của nhà hàng này lấy trực tiếp từ một hầm rượu của Pháp, rất đáng nếm thử một lần. Đợi rượu lên, hắn bắt đầu mời rượu Lục Lăng Hằng, cứ một chốc thì uống rượu Thiệu Hưng, một chốc lại uống rượu vang đỏ.

“Lần này phải cảm ơn cậu đã giao nhật ký của Quân Càn cho tôi, tôi mời cậu một chén.” Thẩm Bác Diễn nâng cốc lên rồi uống một hơi cạn sạch, Lục Lăng Hằng thấy thế đành phải uống cạn chén.

“Chuyện thử vai cho “Khương môn phi tương” tôi đã bàn với đoàn làm phim rồi, ngày mai cậu nghỉ ngơi cho tốt, sáng ngày kia thử vai, có được không?”

Lục Lăng Hằng vội nói: “Được ạ, cảm ơn Thẩm tổng.”

Thẩm Bác Diễn nghiêm mặt: “Chưa gì đã nói cảm ơn rồi? Sao không thành ý chút nào thế?”

Lục Lăng Hằng lo lắng không hiểu rõ ý của hắn.

Thẩm Bác Diễn làm bộ vô ý lắc lắc chén rượu trên tay, lúc này Lục Lăng Hằng mới chợt hiểu ra, vừa thầm rủa Thẩm Bác Diễn dám bày trò này, vừa giả bộ thành khẩn đứng lên mời rượu Thẩm Bác Diễn.

Thẩm Bác Diễn nhìn phản ứng của anh, khóe miệng nhoẻn lên thành nụ cười tươi. Nhìn xem, đây chính là Lục Quân Càn mà hắn biết. Dáng vẻ lả lướt tựa nhìn là thấu, giống như rất thuần khiết. Trong giới giải trí có không ít người nói anh đạo đức giả, bởi hành động của anh khiến người khác nghĩ anh thân thiết dịu dàng, là người dễ thân cận. Mọt siêu sao thiên vương lại đối xử thân thiết với mình như vậy, thể như đặt mình ở trong lòng, ai mà chẳng cảm động? Nhưng lâu dần, mọi người phát hiện chẳng qua sự dịu dàng ôn nhu đó chỉ là lớp vỏ ngoài, thật ra anh không đặt bất cứ ai trong lòng, chí ít cũng không quan tâm người khác như vẻ bề ngoài, những kẻ tự mình đa tình khó tránh khỏi yêu quá hóa hận, mà Lục Quân Càn lại rất dễ làm người khác tự mình đa tình, cũng bởi lý do này cho nên có không ít người thù hận anh. Thẩm Bác Diễn cùng từng tự mình đa tình, chỉ là mặc dù hắn đã nhìn thấu bản chất Lục Quân Càn, nhưng hắn cũng không cất trái tim về. Huống hồ hắn cũng không cảm thấy anh đã làm sai chuyện gì, mỗi người đều có một cách đối nhân xử thế riêng của mình, Lục Quân Càn như vậy, chỉ có thể nói là đối nhân xử thế quá khéo léo, anh cũng không làm gì sai, càng không hại người khác.



Mà tính cách Lục Quân Càn như vậy, nên cũng có một số việc mà hắn không thích, với người quen anh sẽ thẳng thừng từ chối, nhưng với người không quen thì ngược lại có thể sai phái được anh.

Lúc Lục Lăng Hằng uống rượu Thẩm Bác Diễn nhìn chằm chằm anh, anh vốn chỉ muốn uống vài ngụm, nhưng dưới cái nhìn săm soi của Thẩm Bác Diễn, anh đành bất đắc dĩ uống cạn ly.

Được dăm ba ly, ánh mắt Lục Lăng Hằng bắt đầu mơ màng.

Bởi kiếp trước Lục Quân Càn bị bệnh tim nên không biết uống hai loại rượu khác nhau cùng lúc là dễ say nhất. Trước khi tới Thẩm Bác Diễn đã điều tra, Lục Lăng Hằng là một bợm rượu, nhưng tửu lượng lại không tốt, một người nếu uống trăm chén không say, vô luận người đó uống bao nhiêu cũng không ai để ý, chỉ có người nào vừa uống đã hồ đồ chọc người khác giận, người ta mới ghét việc người ấy uống rượu. Thẩm Bác Diễn nghe được Lục Lăng Hằng tửu lượng không tốt nhưng lại thích uống rượu, vừa say đã ăn nói bạt mạng, đắc tội không ít người. Nói ăn nói bạt mạng, cũng chính là uống say nói liều nói dai nói dại, giờ Lục Quân Càn đang sống trong thân xác Lục Lăng Hằng, Thẩm Bác Diễn đoán chừng tửu lượng vẫn như trước, cho nên cố ý chuốc quá chén để moi móc thông tin.

Trông Lục Lăng Hằng đã ngà ngà say, Thẩm Bác Diễn không chuốc rượu nữa, sợ anh uống nhiều sẽ khó chịu trong người.

“Lục Quân làm loại chuyện này, cậu cũng thấy khó chịu buồn bã phải không?” Thẩm Bác Diễn nói.

Lục Lăng Hằng trừng mắt nhìn, phản ứng có phần chậm chạp, mấy giây sau, anh thở dài, chủ động cầm chén lên uống một ngụm lớn: “Haizzz….”

Thẩm Bác Diễn đang nghĩ xem nên nói thêm gì nữa, đột nhiên Lục Lăng Hằng cất tiếng: “Cậu nói xem rốt cuộc trong lòng ông ta.. tôi là cái gì…”

Thẩm Bác Diễn ngẩn người, liền mừng rỡ: Đây là say quá hóa hồ đồ rồi! Cũng không cần hắn phải mở lời dẫn dắt lôi kéo nữa!!

Lục Lăng Hằng mơ màng một hồi, nhẹ giọng nói: “Tôi không tốt sao? Vì sao từ nhỏ tới giờ, ông ấy không tới nhìn tôi? Tôi nghe nói ông ấy tái hôn, lại có một đứa con trai, đối xử với người kia tốt vô cùng.. Chí ít là tốt hơn tôi nhiều…”

Thẩm Bác Diễn thấy anh như vậy, không khỏi thương tâm: “Không phải cậu không tốt, là ông ta..” Nhất thời hắn không biết phải an ủi thế nào, hắn gãi đầu, trở nên lóng ngóng vụng dại, dời trọng tâm câu chuyện sang mình: “Thật ra bố tôi cũng đểu lắm, cậu biết vì sao tôi không thích quản lý chuyện làm ăn trong nhà không? Tôi…”

Hắn còn chưa nói hết, đột nhiên Lục Lăng Hằng đứng lên đi về phía hắn.

Thẩm Bác Diễn ngừng lời bên miệng, không hiểu nhìn anh.

Lục Lăng Hằng đi tới trước mặt Thẩm Bác Diễn, mặt không đổi sắc nhìn hắn chòng chọc.

Thẩm Bác Diễn: “??!”

Đột nhiên Lục Lăng Hằng bật cười khanh khách: “Đương nhiên không phải tôi không tốt rồi, tôi ưu tú như vậy cơ mà!” Anh ngồi xuống đùi Thẩm Bác Diễn, vòng tay ôm lấy cổ hắn, mặt cũng ghé tới gần, chóp mũi cơ hồ chạm vào bờ môi hắn: “Cậu nói gì đi?”

Nhất thời Thẩm Bác Diễn ngây ra, một cử động nhỏ cũng không dám.

Lục Lăng Hằng lại cất tiếng một lần nữa, lần này giọng nói lại mang theo âm hưởng Đông Bắc: “Thằng nhóc nhà cậu, có phải thích tôi lâu rồi không?”

Thẩm Bác Diễn: “…..”

“Cậu muốn làm người yêu tôi?” Lục Lăng Hằng nâng cằm hắn lên, nhếch môi nở nụ cười lưu manh, “Hay muốn cùng tôi lên giường?”

Thẩm Bác Diễn: “… Tôi đều, đều…”

“Tôi nói không phải cậu bị liệt dương chứ? Thích tôi bao nhiêu năm, lại ngớ ra không dám nói, vẫn là anh trai nói giúp cậu.” Lục Lăng Hằng cọ cọ trên đùi hắn, “Nhìn không ra tiểu tử nhà cậu lại muộn tao như vậy!!”

Sắc mặt Thẩm Bác Diễn hết xanh rồi lại tím, còn chưa kịp thanh minh, Lục Lăng Hằng đã lại nói tiếp.

“Cậu có tâm giặc nhưng không có gan giặc. Muốn lên giường với tôi phỏng?” Lục Lăng Hằng ngoài cười nhưng trong không cười mà ha hả mấy tiếng, sau đó đồng cảm vỗ vai hắn, lập tức thay đổi nét mặt cay nghiệt: “Mơ đẹp nhể?! Anh đây đẹp trai dư này, xuất sắc dư này, bao nhiêu người thích dư này, cậu có tư chất thiên bẩm gì đáng để anh đây phá giới vì cậu?! Trym cậu dài ba mươi centimét hở? Tôi khuyên cậu về nhà tự thẩm một mình đi!! Muahahaha, ha ha ha, ha ha ha…”

Thẩm Bác Diễm: “…………..”

.o.