– “Tôi yêu anh”
Lục Lăng Hằng ra ngoài đi dạo một vòng quay về, thấy Thẩm Bác Diễn đang ngồi bên cạnh đạo diễn, anh không dám đi qua, bồn chồn trong lòng. Ban nãy Thẩm Bác Diễn gọi tên anh phản ứng theo bản năng, là Thẩm Bác Diễn cố ý gọi sai hay không cẩn thận gọi nhầm? Lục Lăng Hằng không biết. Nhưng lúc đó nhìn phản ứng của Thẩm Bác Diễn, chắc hắn không hoài nghi anh đâu nhỉ?
“Lăng Hằng.” Khang Gia Mẫn thấy anh, ngoắc tay về phía anh, “Cậu qua đây.”
Lục Lăng Hằng không thể làm gì hơn là đành phải đi tới.
Thẩm Bác Diễn ngồi ở ghế đạo diễn, trông thấy Lục Lăng Hằng, mặt không đổi sắc hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”
Lục Lăng Hằng chột dạ đáp: “Tôi đi dạo mấy vòng, anh tìm tôi có việc?”
“Đi dạo mấy vòng?” Thẩm Bác Diễn lặp lại một lần nữa, sau đó nhíu mày trầm tư vài giây, liếc mắt nhìn, nhỏ giọng thầm thì: “Ra vậy.”
Lục Lăng Hằng chẳng hiểu mô tê gì.
“Lăng Hằng, qua đây.” Diễn viên diễn cùng Lục Lăng Hằng là Dương Nghiên đã tới bên cạnh, Khang Gia Mẫn kéo hai người họ ngồi xuống với nhau, “Để tôi phân tích cảnh buổi chiều cho hai người một chút.”
Dương Nghiên là một diễn viên mới, phân cảnh rất ít, Khang Gia Mẫn không yên tâm về cô lắm, sợ cô diễn thiếu nhập tâm, cho nên muốn phân tích trước khi quay một chút. Dù sao hai người cũng diễn cùng nhau, ông kéo Lục Lục Hằng tới, thứ nhất là để cô diễn viên kia không quá căng thẳng, thứ hai là để khai thông cho họ một chút sau đó dễ dàng nhập vai.
Lúc Khang Gia Mẫn giải thích cho hai diễn viên, Thẩm Bác Diễn bắt chéo chân ngồi bên cạnh nghe.
Cảnh của cô y tá và Lục Lăng Hằng phần lớn đều quay ở bệnh viện quân khu cho nên cảnh tình cảm của hai người hôm nay quay một lèo hết luôn, từ lúc chưa quen nhau đến lúc dần dần thân thuộc, từ tình cảm thiếu nữ thầm mong trộm nhớ tới buồn bã đau thương. Cô y tá là một con cọp giấy nhiệt tâm, với ai cũng đều rất nhiệt tình, thoạt nhìn có vẻ mạnh mẽ, nhưng thật ra thẳm sâu bên trong cũng là một người con gái dễ xấu hổ. Cô với một Đường Đồng Trạch lạnh lùng cứng rắn, là quân nhân thiết huyết không biết biểu đạt tình cảm thì hoàn toàn tương phản, nhưng cũng vì vậy mà hai người thu hút lẫn nhau, hấp dẫn lẫn nhau. Mặc dù Đường Đồng Trạch động tâm với cô y tá, nhưng bởi vì tính cách của anh ta nên từ đầu đến cuối anh ta đều không biểu hiện gì, cô y tá rút hết can đảm tặng anh một cành nguyệt quế, nhưng bởi anh không biết chuyện yêu đương nên không nhận, cô y tá không được đáp lại, cuối cùng không đủ can đảm để tiến lên nữa. Cô y tá tuổi không còn nhỏ, dưới áp lực thúc hôn của người nhà, cuối cùng cô quyết định gả cho một người đàn ông lớn tuổi dịu dàng, đồng thời nhận điều động công tác, rời khỏi quân khu của Đường Đồng Trạch.
Chuyện tình giữa hai người nếu viết ra phải hơn mười ngàn chữ, nhưng thực tế trên kịch bản, cảnh giữa hai người họ lại lác đác không có là bao. Những cảnh tình cảm giữa hai người cộng lại cũng chỉ được vài phút, tình cảm này không hiện lên trên bề nổi mà là chỉ như một loại sóng ngầm.. Mà theo kịch bản thì họ không có bất cứ hành động thể hiện ra nào, nói cách khác, chuyện tình cảm của Đường Đồng Trạch và cô y tá không dùng lời thoại để diễn tả mà dùng ý ngầm để thể hiện.
Việc Khang Gia Mẫn làm, chính là phân tích cho diễn viên diễn biến tâm lý ngầm của nhân vật.
Khang Gia Mẫn nói: “Tôi sẽ nói phân tích của tôi về hai nhân vật này, nếu hai người không cùng ý kiến có thể nói ra. Tôi nghĩ, Đường Đồng Trạch và y tá Tiểu Thanh không đến được với nhau âu cũng bởi cái người Đường Đồng Trạch này quá kiêu ngạo. Anh ta chưa từng yêu người nào khác, cho nên cũng không thể hiểu được cảm giác và yêu cầu của người khác. Bởi anh ta là một liên trưởng, lính dưới tay đều nghe theo lệnh của anh ta, cho nên Tiểu Thanh nghe lời làm việc cho anh ta, bị anh ta cho là bình thường, coi đấy như chuyện đương nhiên.”
Lục Lăng Hằng và Dương Nghiên nghe xong đều gật đầu.
Đột nhiên Dương Nghiên nở nụ cười: “Thẩm tổng, anh cũng nghe sao, anh cũng muốn diễn?” Ban nãy Thẩm Bác Diễn cũng gật đầu theo.
Thẩm Bác Diễn lười biếng dựa vào ghế đạo diễn: “Lời đạo diễn Khang nói làm tôi nhớ đến một người bạn.”
Khang Gia Mẫn thấy Thẩm Bác Diễn cũng tham dự đề tài, để bầu không khí thoải mái hơn một chút, cũng để Lục Lăng Hằng có thể diễn tốt phân cảnh tình cảm này, ông nói đùa: “Thật ra Đường Đồng Trạch cũng hiểu rất rõ tình cảm của mình với Tiểu Thanh, chỉ là anh ta chưa từng gặp cô gái nào nhiệt tình như lửa như vậy, không tìm được hình thức ở chung, cho nên sẽ dùng mô thức mình quen thuộc mà bước vào mối quan hệ này, coi Tiểu Thanh như lính của mình. Cũng giống như mấy ngôi sao các cậu, có rất nhiều fan, nếu có người theo đuổi các cậu, các cậu cũng đối đãi với đối phương như fan, nhưng thật ra không biết suy nghĩ của đối phương về mình.”
Lục Lăng Hằng: “. . .” Sao cái ví dụ này lại khiến anh khó chịu thế cơ chứ? Khang đạo diễn à, ông phân tích cho cả Thẩm Bác Diễn nghe nữa thật sao? Đừng tùy tiện lấy ví dụ khiến người ta dễ nhập mình vào có được hay không hả?!!!
Nét mặt Thẩm Bác Diễn trở nên mờ mịt, sau đó khe khẽ thở dài.
Khang Gia Mẫn phân tích cắt nghĩa tình cảm của hai người lại một lần nữa, ăn trưa xong bắt đầu tiến hành quay.
Nhưng mà cảnh tình cảm quay không được thuận lợi, cảnh đầu tiên quay năm lần nhưng vẫn chưa đạt, quay một hồi vẫn không ra đâu vào đâu. Lần đầu tiên Dương Nghiên diễn rất căng thẳng, căn bản không vào trạng thái được, diễn xuất rất khô khan. Khang Gia Mẫn nhịn không được muốn mắng người, đột nhiên Lục Lăng Hằng lên tiếng: “Đạo diễn Khang, chân em bị chuột rút, nghỉ mấy phút được không?”
Khang Gia Mẫn nhìn anh, đồng ý gật đầu: “Rồi, mấy cậu suy nghĩ thêm một chút xem nên diễn thế nào đi.”
Lục Lăng Hằng khe khẽ thở dài. Thật ra cảnh nội tâm là cảnh khó diễn nhất, không có lời thoại, diễn viên phải dùng ngôn ngữ hình thể, nét mặt, ánh mắt để thể hiện, thuyết minh ra nội dung. Nếu là những cảnh có nội dung cao trào, ví dụ như một người yêu đến phát cuồng, ngược lại lại rất dễ diễn, nhưng loại tình cảm ngầm, như yêu lại như không này mới chết người. Hơn nữa một mình anh diễn tốt thôi thì không có ích gì, Dương Nghiên là người mới, không có kinh nghiệm, hợp tác cùng nhau thế này, anh cần phải dẫn dắt Dương Nghiên nhập vào vai này.
Dương Nghiên ngồi sang một bên ngẩn người, Lục Lăng Hằng uống một ngụm nước, đi về phía cô. Anh ngồi xuống bên người Dương Nghiên, ánh mắt thâm trầm chăm chú nhìn hai mắt Dương Nghiên, dịu dàng nói: “Lần đầu tiên quay phim, căng thẳng sao?”
Dương Nghiên bị anh nhìn chăm chú, nhất thời luống cuống tay chân. Lục Lăng Hằng đẹp trai, ánh mắt sâu thăm thẳm, ai bị một soái ca nhìn đầy thâm tình như vậy cũng không chịu nổi, cô vội dời đường nhìn: “Có, có một chút.”
Lục Lăng Hằng vỗ nhè nhẹ vai cô: “Lần đầu tiên anh đóng phim cũng rất căng thẳng. Anh nhớ cảnh đấy anh ăn mì, anh phải quay đi quay lại hơn chục lần, bảy tám bát mì bị ăn vô ích, mọi người xúm lại hỏi có phải điều kiện nhà anh không tốt nên tới đoàn làm phim ăn chùa hay không. Hôm đó quay xong anh về nhà cân thử, quay phim một ngày mà tăng năm cân.”
Dương Nghiên bị câu chuyện của anh chọc cười: “Thật hay giả vậy?”
“Thật đấy.” Lục Lăng Hằng cười nói, “So ra em khá hơn anh khi đó nhiều.”
Chuyển sang nói đùa xong, Dương Nghiên cũng thả lỏng hơn nhiều, Lục Lăng Hằng vừa nói chuyện cùng cô, vừa nhẹ nhàng vỗ vai và phía sau lưng cô. Trước đó anh và Dương Nghiên là hai người xa lạ, rất khó diễn cảnh tình cảm. Muốn diễn tốt thì nhất định phải nhập được vào vai diễn, nhưng trước đó hai người vốn không quen nhau thì sao có thể diễn cảnh tình cảm cuộn trào như sóng ngầm được? Bởi vậy nên anh cùng cô nói chuyện phiếm và tiếp xúc thân mật một chút để nhanh chóng xóa tan khoảng cách giữa hai người, giúp Dương Nghiên nảy sinh hảo cảm với anh.
Khang Gia Mẫn ngồi một bên nhìn, gật đầu tấm tắc: “Cái cậu Lục Lăng Hằng này rất có kinh nghiệm.” Ông là đạo diễn, đương nhiên ông biết mục đích của Lục Lăng Hằng là gì. Các diễn viên có kinh nghiệm sẽ đi chỉ dẫn đối phương, không chỉ trong khi quay phim mà ngoài đời cũng vậy. Trước đây Lục Lăng Hằng và Trương Minh Tước không thân nhau, sau này hòa hoãn, diễn xuất của hai người trôi chảy hơn hẳn, tuy Khang Gia Mẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng dựa vào hiểu biết của ông với hai người, Trương Minh Tước hiếu thắng như vậy chắc chắn sẽ không chủ động hòa giải, xem ra đều là công của Lục Lăng Hằng.
Thẩm Bác Diễn ngồi bên cạnh Khang Gia Mẫn, khóe môi giật giật, cuối cùng lại không nói gì.
Mọi người thấy Lục Lăng Hằng chỉ dẫn Dương Nghiên, lại không thấy anh đang âm thầm hạ công phu. Trong lúc Lục Lăng Hằng giúp Dương Nghiên buông lỏng đề phòng, anh cũng nhìn chăm chú vào mắt cô tự thôi miên bản thân mình: “Mình thích cô ấy mình thích cô ấy”, mấy phút sau, anh cũng thấy cô gái này thuận mắt hơn nhiều.
Cách làm này cũng khá phổ biến trong giới nghệ sĩ, những diễn viên có kinh nghiệm thường sẽ không cảm thấy xấu hổ khi quay cảnh tình cảm. Thứ nhất họ là diễn viên, là diễn viên chuyên nghiệp thì phải đặt diễn xuất lên hàng đầu. Vả lại Lục Lăng Hằng cũng là người nhập vai nhanh, trong lúc quay phim thì thật sự coi đó như người mình thích, đến khi diễn xong rồi thì người kia vẫn là người kia, anh chưa từng nảy sinh tình cảm gì.
Chờ hai người bồi dưỡng tình cảm tương đối rồi, Khang Gia Mẫn tiếp tục quay phim, quả nhiên diễn xuất của Dương Nghiên khá hơn hẳn, cuối cùng cô và Lục Lăng Hằng cũng diễn ra được tình cảm thầm trong lòng.
Đảo mắt Dương Nghiên diễn xong toàn bộ cảnh của mình, Lục Lăng Hằng thì vẫn còn một cảnh cuối trong ngày, đó là cảnh anh biết cô y tá bị điều đi, cuối cùng cũng hiểu được tâm tư mình, chạy vội đến viện muốn giữ cô lại, nhưng cô y tá đã đi rồi. Đây là một cảnh rất căng thẳng kịch tính, liên trưởng ác ma cuối cùng cũng bắn ra tình cảm. Cảnh này cũng không có lời thoại nào liên quan đến nội tâm cuộn sóng của nhân vật, nhất định Lục Lăng Hằng phải thể hiện được sự thất vọng, xót xa ân hận, sự xúc động và cảm giác mờ mịt ra ngoài.
Đường Đồng Trạch chạy ào vào viện, nắm vai một y tá đi ngang qua, vội vàng hỏi: “Tiểu Thanh đâu? Tiểu Thanh ở đâu rồi?”
Y tá chưa từng thấy liên trưởng thất kinh như vậy, sợ đến nỗi nói lắp bắp: “Tiểu Thanh? Tiểu Thanh đã đi rồi.”
Đường Đồng Trạch sửng sốt. Mấy giây sau anh từ từ buông vai y tá ra, thu lại vẻ cuống cuồng gấp gáp, lại tìm về phong thái của một liên trưởng ác ma, nhưng chân mày cau chặt để lộ sự ẩn nhẫn xót xa của anh. Anh nói với cô y tá: “Xin lỗi”, sau đó quay người đi ra ngoài.
Y tá ngẩn người nhìn bóng lưng anh rời đi.
Đường Đồng Trạch đi ngang qua phòng Tiểu Thanh, dừng bước bên ngoài phòng ngẩn ngơ trong thoáng chốc, cả người nghiêng nghiêng dựa vào tường. Chân mày anh nhíu lại, nắm tay siết chặt, nhịp thở mỗi lúc một mất trật tự. Một lát sau, anh vô lực trượt xuống băng ghế trên hành lang, chân mày giãn ra, tất thảy, tất thảy hóa thành tiếng thở dài nhẹ nhàng mà thương xót.
“Tốt! Tốt vô cùng!” Khang Gia Mẫn vỗ đùi cái bốp, “Cảnh này qua! Mọi người chuẩn bị cảnh tiếp theo.”
Cảnh tiếp theo không phải cảnh của Lục Lăng Hằng, nhân viên đoàn làm phim bắt đầu di chuyển đạo cụ và máy quay, duy chỉ Lục Lăng Hằng vẫn ngồi trên băng ghế dài không nhúc nhích.
Mặc dù anh đã diễn xong, nhưng cũng phải mất một lúc để khôi phục thần trí lại. Ban nãy để diễn tốt cảnh này anh không ngừng lặp lại trong đầu: “Mình yêu cô ấy, mình đã mất đi cô ấy..” Lúc này đây mấy câu này vẫn còn đang xoay vòng trong đầu anh, anh cần vài phút để hoàn hồn lại.
Thẩm Bác Diễn đi tới trước mặt anh dừng lại, thấp giọng gọi: “Quân Càn?”
Lục Lăng Hằng thấy có người gọi tên mình, mờ mịt ngẩng đầu.. Thẩm Bác Diễn đột nhiên xuất hiện khiến đại não anh nhất thời không kịp phản ứng, ánh mắt anh mơ màng, miệng lẩm bẩm nói: “Tôi yêu anh. . .”
Thẩm Bác Diễn: “. . .”
Mấy giây sau, cuối cùng ánh mắt Lục Lăng Hằng cũng có tiêu cự. Hai người đối mắt nhìn nhau, biểu tình mỗi người một khác.
“Anh bệnh à?” Lần này Lục Lăng Hằng đoạt lời thoại của Thẩm Bác Diễn, đánh đòn phủ đầu.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Thẩm Bác Diễn: “. . .”
“Anh gọi sai tên tôi một lần, còn gọi sai lần nữa?”
Thẩm Bác Diễn: “. . . Cậu vừa mới nói cái gì? Nói lại đi xem nào?”
Lục Lăng Hằng từ băng ghế đứng lên, không giải thích được trừng mắt nhìn Thẩm Bác Diễn, đoạn xoay người đi ra ngoài. Đúng là đồ tâm thần, người khác mắng còn phải nghe lại một lần nữa!