Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 25: Quay quảng cáo




– Quay quảng cáo.

Đảo mắt tới thứ hai, Lục Lăng Hằng đã xin phép với đoàn làm phim, sáng sớm xe của công ty quảng cáo tới đón, anh liền dẫn Tiền Duyệt xuất phát.

Lên xe, người của công ty quảng cáo đưa một phần kịch bản cho Lục Lăng Hằng: “Cậu xem một chút, hôm nay quay phần một, địa điểm quay mượn ở một quán bar.”

Quay ở quán bar? Lục Lăng Hằng lòng đầy nghi hoặc nhận lấy kịch bản, mỉm cười nói: “Được rồi, cảm ơn.”

Trang đầu của kế hoạch viết tên những nhân viên tham gia, quảng cáo lần này là do công ty quảng cáo Tân Ý cùng tập đoàn Thẩm thị sáng tác. Tân Ý là một công ty quảng cáo rất nổi tiếng, các quảng cáo họ làm đều vô cùng mới mẻ, theo ngôn ngữ lưu hành bây giờ mà nói là rất chấn động lòng người. Nhưng cho dù quảng cáo có chấn động đến đâu đi chăng nữa, có thể khiến khán giả nhớ kỹ, vậy mới là quảng cáo hay.

Lục Lăng Hằng vội xem lướt qua, đảo mắt nhìn qua tên đạo diễn, chuẩn bị lật sang trang sau. Nhưng trang sau còn chưa kịp lật, đột nhiên anh ý thức được mình vừa nhìn cái gì, vội vã nhìn lại ——

“Thẩm Bác Diễn?!”

Lục Lăng Hằng nhịn không được kêu thành tiếng. Sao tên quảng cáo đạo diễn lại là Thẩm Bác Diễn?! Không không không, nhất định là trùng tên trùng họ, sao Thẩm Tiểu Cẩu có thể làm đạo diễn được!!!!

“Sao vậy?” Vẻ mặt Tiền Duyệt mờ mịt, “Đột nhiên kêu tên Thẩm Bác Diễn làm gì?”

Lục Lăng Hằng lắc đầu: “Không, không có gì…” Anh đang muốn an ủi bản thân nhất định là trùng tên trùng họ, nhưng lại nhớ tới đêm hôm đó Thẩm Bác Diễn nói mấy câu kì quái, cái gì mà thiếu nợ trả nợ. Anh nhịn không được rùng mình một cái, nhanh chóng lật xem nội dung.

Thời gian: Buổi tối.

Địa điểm: Quán bar.

Nhân vật: Chàng trai tây trang, vũ nữ.

Nội dung:. . .

Nội dung là . . .

Lục Lăng Hằng mở to mắt nhìn, càng nhìn mắt lại càng trừng lớn, con ngươi như muốn rớt ra!

WTF????!!! Con bà nó cái quần gì đây?!!!!!!

Tiền Duyệt bị phản ứng của Lục Lăng Hằng làm cho hốt hoảng: “Cậu làm sao vậy?”

Lục Lăng Hằng cố sức trừng mắt nhìn, xác nhận mình không nhìn nhầm, lập tức buông kịch bản xuống gọi cho Mã Du.

Vài giây sau, điện thoại của Mã Du lập tức thông: “Lăng Hằng? Người bên công ty quảng cáo tới đón cậu chưa?”

“Rồi.” Giờ tâm lý Lục Lăng Hằng rất không ổn định, giọng nói trở nên gấp gáp, “Anh Mã, anh đã xem qua kịch bản quảng cáo chưa?”

“Xem rồi.”

“Anh chắc chứ? Anh có xem cái phiên bản ở quán bar không?”

“Ừ, quán bar là quảng cáo đầu tiên.”

Lục Lăng Hằng không sao tin nổi, run run cầm kịch bản lên, đọc lại: “Anh chàng trí thức bận tây trang công việc không được như ý tới quán bar mua say, mấy cô vũ nữ xum xoe đi tới, nhưng những điệu nhảy duyên dáng không thể làm rung động anh chàng. Cô vũ nữ xinh đẹp dẫn đầu đoàn đưa một chai ‘Động năng’ cho anh….”

Mã Du ở đầu bên kia nở nụ cười: “Đúng, chính là phiên bản này, không sai đâu, cậu không cần phải đọc. Tôi biết cậu rất giật mình, nhưng tôi thấy kịch bản này cũng không tồi. Đã bảo cho cậu xem kịch bản từ trước nhưng cậu bảo thôi, giờ mới xem.”

Lục Lăng Hằng hít sâu một hơi, cố nén xung động muốn bạo phát, dùng giọng ôn hòa thương thảo: “Mã tổng, em nghĩ, quảng cáo này e là không phù hợp với hình tượng em hướng đến…”

“Tôi thấy không thành vấn đề.” Mã Du nói, “Giờ thần tượng đều phải gần gũi với công chúng một chút, thần tượng quá khuôn phép nặng nề hình ảnh cũng không phải chuyện tốt. Cậu xem, giờ có bao nhiêu nam thần giả gái, diễn hài? Khán giả giờ muốn xem các mặt đa dạng khác nhau của thần tượng, trong phim thì nghiêm túc đoan trang, ngoài đời thì vui vẻ hoạt bát dễ thương, càng nặn ra được nhiều hình ảnh tương phản lại càng thu hút người.”

Lục Lăng Hằng: “… Có phải cái này quá tương phản rồi không anh Mã?”

Mã Du nói: “Tôi thấy vẫn trong phạm vi chấp nhận được.”

Lục Lăng Hằng: “. . . .”

Mã Du: “Hợp đồng đã ký rồi. Lần này tập đoàn Thẩm thị trả thù lao rất hậu hĩnh, hơn nữa đầu ra của quảng cáo cũng nhiều, đây chắc chắn là bệ phóng tốt để cậu nổi tiếng, cố gắng quay cho tốt!”

Lục Lăng Hằng: “. . . .”

Cúp điện thoại xuống, Lục Lăng Hằng phát hiện toàn bộ người trong xe đều đang nhìn mình. Tiền Duyệt tò mò cầm lấy kịch bản trên tay anh lên, đọc được mấy dòng, bắt đầu cười phá lên: “Ha ha ha ha… Thật hay đùa thế! Cái này cũng quá điên rồ rồi!”

Toàn thân Lục Lăng Hằng tỏa ra lãnh khí, hận không thể đập cậu ta một cái, hoặc là đá thủng xe sau đó tự nhảy xuống.

Quán bar cách đó không xa, công ty quảng cáo cố ý chọn quán bar gần phim trường của anh nhất, như vậy để tiện cho Lục Lăng Hằng quay chụp.

Xuống xe, người của công ty quảng cáo dẫn Lục Lăng Hằng đi vào quán bar, Lục Lăng Hằng đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Anh mặt không đổi sắc hỏi Tiền Duyệt: “Tiền Duyệt, cậu nói xem giờ tôi đi về không quay nữa sẽ thế nào?”

Tiền Duyệt nín cười: “Không được đâu, sáng nay anh Mã nói hợp đồng đã ký rồi, hơn nữa tiền cát-xê cũng đã vào tài khoản của chúng ta. Hơn nữa tôi thấy kịch bản này rất hay mà.”

Lục Lăng Hằng: “….”

Người dẫn đường quay đầu nhìn, thấy họ không đi lên, thúc giục: “Mau vào đi. Mọi người đang đợi cậu ở trong đấy!”

Lục Lăng Hằng không thể làm gì hơn là lê chân bước theo sau.

Vào quán bar, quả nhiên thiết bị quay đã được chuẩn bị xong, một người đàn ông trung niên chạy ra bắt tay anh: “Chào Tiểu Lục, tôi phụ trách quay quảng cáo lần này, đạo diễn.. à không, phó đạo diễn, Triệu Bằng.”

Lục Lăng Hằng biết Triệu Bằng, ông là một đạo diễn quảng cáo rất nổi danh. Lúc thấy trên giấy viết tên đạo diễn là Thẩm Bác Diễn anh đã cảm thấy thế giới này thật hư cấu, hóa ra tập đoàn Thẩm thị có mời Triệu Bằng tới, xem ra còn chưa đến mức hồ đồ. . Mà không! Theo nội dung kịch bản kia thì cái quảng cáo này hồ đồ ngay từ đầu rồi!

Bắt tay xong, Triệu Bằng dẫn Lục Lăng Hằng đi vào trong, Lục Lăng Hằng nhanh chóng nhìn thấy Thẩm Bác Diễn đang ngồi ở ghế sô pha trong bar.

Thẩm Bác Diễn đang uống rượu vang đỏ, trông thấy Lục Lăng Hằng đi tới, hắn buông ly rượu trong tay xuống đứng dậy, lười biếng chào hỏi: “Tới rồi à.”

Lục Lăng Hằng tiến lên trước, bắt tay với hắn: “Thẩm tổng, kịch bản quảng cáo lần này, không biết có phải anh viết không?” �

Thẩm Bác Diễn nhướn mày: “Tôi nói ý tưởng, người của công ty quảng cáo giúp tôi trau chuốt. Đọc kịch bản rồi chứ? Không tệ phải không?”

Không tệ cái đầu hắn!! Hắn mất trí rồi!!!!!

Lục Lăng Hằng hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Lần trước Thẩm tổng nói anh họ tôi thiếu nợ, tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, rốt cuộc là có ý gì?”

“Ha ha.” Thẩm Bác Diễn cười nhạt, “Lục Quân Càn nổi như vậy, nhiều fan như vậy, nhưng cũng có không ít antifan. Cậu đang thu hút fan của cậu ấy ủng hộ, thu hút cả antifan cũng là chuyện bình thường.

Khóe miệng Lục Lăng Hằng giật giật. Cho nên Thẩm Tiểu Cẩu nhà ngươi là antifan sao?

“Không sai, tôi chính là antifan của Lục Quân Càn, tôi không thuận mắt cậu ta lâu rồi.” Thẩm Bác Diễn nhìn thấu nghi hoặc trong lòng Lục Lăng Hằng, nhún vai, ngồi xuống ghế sô pha, nét mặt thản nhiên: “Đạo diễn Triệu, ông giải thích nội dung quay một chút, sau đó cho cậu ta đi thay quần áo đi.”

Cả người Lục Lăng Hằng không có chỗ nào là tốt cả. Hắn ta là antifan? Hắn không thuận mắt anh lâu rồi? Hai ngày trước anh hắn còn nói hắn yêu anh muốn chết đi sống lại, hôm nay hắn đã thành antifan rồi? Nhà ngươi bị tâm thần phân liệt hả! Uống “Động năng” nhiều quá nên động kinh luôn hả?!!!!

Triệu Bằng kéo Lục Lăng Hằng sang một bên, bắt đầu phân tích cảnh quay cho anh.

“Chúng ta quay là quay quảng cáo đồ uống vận động, cho nên diễn viên phải thể hiện được sự bất đồng trước và sau khi uống “Động năng”. Đầu tiên cậu thất bại trong công việc, tới quán bar mua say, cho nên phải tỏ ra sự chán chường không được như ý, mặc kệ nhóm vũ nữ xung quanh nhảy động lòng người thế nào thì cậu cũng không có tâm tình thưởng thức. Đến khi cậu uống “động năng” mà cô vũ nữ dẫn đầu đưa cho, một cơn gió nhẹ thổi qua, cả người cậu sáng bừng sức sống, cảm thấy cả người tràn trề năng lượng và ham muốn. Cậu căng tràn tự tin lên sàn nhảy đẩy hết vũ nữ ra, đi tới đó,” Nói đến đây Triệu Bằng chỉ chỉ về phía cái cột được dựng ngay giữa quán bar, giọng hưng phấn cất cao, “Cậu mặc tây trang, múa cột, dùng kỹ thuật nhảy của mình để làm tất cả mọi người kinh động.”

Vẻ mặt Lục Lăng Hằng tuyệt vọng. Con bà nó đây mà là đồ uống vận động sao? Uống xong từ người bình thường biến thành bệnh nhân tâm thần hả? Mặc âu phục còn múa cột, còn có thể nghĩ ra cái gì kinh dị hơn được không?! Vũ nữ quán bar lại cho khách uống đồ uống vận động, sao còn chưa bị đuổi?!!

“Tôi biết cậu đi theo hướng thần tượng, có hình tượng nam thần, nhưng quảng cáo của chúng ta cũng không dung tục mà là mới mẻ, dung hợp các yếu tố tương phản lại một chỗ, để khán giả sáng mắt lên!” Triệu Bằng kích động đến nỗi ‘mưa xuân’ bắn hết ra ngoài, “Cho nên mới cho cậu mặc âu phục để làm mờ nhòa phần dung tục đi. Cậu cất lớp vỏ thần tượng của mình đi, lấy tư thái nam thần, nhảy ra sự tương phản! Nhảy ra cảm giác cấm dục! Nhảy ra rung động thiêng liêng thần thánh!!!

Bởi cảm xúc mãnh liệt mà Triệu Bằng văng hết mưa xuân vào mặt anh, Lục Lăng Hằng lau mưa xuân trên mặt mình, trong lòng có một vạn con thảo nê mã đang nhảy loạn, hận không thể tháo cái cột ra tống vào miệng Triệu Bằng! Mặc âu phục như nam thần rồi lại múa cột, còn nhảy ra rung động thần thánh, con mẹ nó ông làm mẫu cho tôi xem rốt cuộc nhảy như nào có được không!!!!

Thẩm Bác Diễn duỗi người, thản nhiên nói: “Có thể đi thay quần áo chưa? Tôi đã cho người may âu phục theo vóc người cậu, đảm bảo sẽ vừa người.”