Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 19: Tôn Phương




– Tôn Phương.

“Ồ, ghê gớm vậy?” Một giọng nói châm chọc vang lên phía sau Lục Lăng Hằng, “Kêu trợ lý của tôi đi mua cà phê cho cậu cơ à?”

Lục Lăng Hằng quay đầu nhìn lại, Trương Minh Tước đang đứng sau anh, nâng mi mắt ánh cười trào phúng.

“Trợ lý của anh?” Lục Lăng Hằng giật mình, bừng hiểu ra. Anh “chết”, ekip làm việc của anh cũng giải tán. Giờ Trương Minh Tước là đối tượng trọng điểm mà công ty bồi dưỡng, công ty sắp xếp Tôn Phương làm trợ lý cho Trương Minh Tước, tiếp tục trui rèn cậu ta, âu cũng là chuyện hợp tình.

“Xin lỗi xin lỗi.” Tiền Duyệt vội vội vàng vàng chạy tới. Anh vừa đi lấy khăn mặt chuẩn bị lau mồ hôi cho Lục Lăng Hằng, không ngờ quay lại đã xảy ra chuyện này, vội tiến lên hòa giải, “Lăng Hằng gọi tôi phải không, tôi đi mua cà phê luôn đây.”

Vốn đây là chuyện nhỏ, mọi người cười ha hả là có thể cho qua, không nhất thiết phải gây khó xử cho tất cả. Nhưng Trương Minh Tước lại không chịu buông tha: “Cậu ta vừa mới gọi tên Tôn Phương mà. Vị như cũ? Tôn Phương, cậu ta từng sai cậu nhiều lần rồi sao?”

Lần trước lên thảm đỏ, Trương Minh Tước bị Lục Lăng Hằng làm cho bẽ mặt, đã thế giới truyền thông còn tung clip lên mạng, giật tít “Minh tinh giở mánh khóe thu hút ống kính, danh tiếng Trương Minh Tước không địch lại được em họ Lục Quân Càn” để câu độc giả, dẫn tới việc antifan của hắn cùng fan Lục Quân Càn lấy ra châm biếm và giễu cợt trên weibo, cũng may mà sức ảnh hưởng của sự kiện kia không quá lớn, bằng không nhất định sẽ rất mất mặt. Trương Minh Tước vốn là người lòng dạ hẹp hòi, thù này nuốt không trôi, cho rằng Lục Lăng Hằng cố ý gây khó dễ cho mình —— vốn là hôm đó Lục Lăng Hằng phải mặc tây trang màu đỏ, còn hắn thì giả bộ đóng vai tình nhân với Nhạc Hinh Ngọc, như vậy hai bên đều có cách hút ống kính riêng. Nhưng Lục Lăng Hằng lại khăng khăng đòi mặc tây trang đen khiến hắn trở nên lu mờ, đây không phải cố tình gây khó dễ thì là cái gì?

Giờ Lục Lăng Hằng còn dám sai khiến trợ lý của hắn, càng khiến hắn nghĩ Lục Lăng Hằng đang chĩa mũi nhọn vào mình. Một tân binh mà dám thể hiện với minh tinh lớn, hắn muốn bắt chẹt một lần, để dạy dỗ cho tốt cái tên Lục Lăng Hằng này.

Tôn Phương lẩn tránh ánh mắt, ấp úng nói: “Trước kia em làm trợ lý cho anh Quân Càn, anh ấy là em họ anh Quân Càn, chắc muốn bảo giống ‘vị cũ’ của anh Quân Càn. Em… em đi mua cà phê.”

Trương Minh Tước thấy cậu ta muốn đi thật, cơn giận trong lòng bộc phát lên, trừng mắt nhìn Tôn Phương đang e sợ: “Cậu ta cũng không phải Lục Quân Càn, cậu sợ cái gì chứ?”

Lục Lăng Hằng có phần lúng túng, đúng là anh đã kêu tên Tôn Phương thật, việc này không thể giải thích. Anh vội vàng đứng lên, nở nụ cười khiêm nhường: “Xin lỗi anh Minh Tước, vừa rồi em mệt quá nên hồ đồ, không biết cậu ấy là trợ lý của anh, em cứ nghĩ cậu ấy là trợ lý của cả đoàn.”

Tuy rằng Lục Lăng Hằng đã tới phim trường được hai ngày, nhưng hai ngày trước anh không quay phim mà huấn luyện liên tục, quả thật không thấy Tôn Phương, cũng không biết cậu ấy đã theo ekip của Trương Minh Tước.

Trương Minh Tước cười nhạt, còn muốn gây khó dễ, Nhạc Hinh Ngọc chạy tới: “A, Tôn Phương, giờ cậu làm việc cho Minh Tước à, chị cũng không biết đấy.” Cô lén kéo tay áo Trương Minh Tước, dịu giọng nói, “Sắp quay rồi, hai ta ôn kịch đi.”

Ban nãy Nhạc Hinh Ngọc ngồi cách đó không xa, toàn bộ câu chuyện cô đều nghe thấy, sao cô không biết Tôn Phương chuyển sang làm việc cho Trương Minh Tước được chứ, lúc này cô cố ý tới hòa giải cho hai bên. Tuy rằng Trương Minh Tước và Nhạc Hinh Ngọc giả làm tình nhân yêu nhau, nhưng họ cũng không phải người yêu thật sự của nhau, cả hai đều có kim chủ riêng, chuyện các ngôi sao giả làm người yêu tạo scandal cũng không phải chuyện hiếm lạ gì trong showbiz. Tuy Nhạc Hinh Ngọc đã có người đứng sau chống lưng, nhưng cô cũng từng trải qua tháng ngày lặn lộn vất vả trong giới nên đối nhân xử thế rất khéo, thường hay giúp đỡ người mới vào nghề, cho nên danh tiếng rất tốt trong giới giải trí.

Trương Minh Tước bất mãn trừng mắt nhìn Nhạc Hinh Ngọc, hắn rất khó chịu với việc cô đứng ra hòa giải thế này, nhưng lại không muốn mâu thuẫn với cô, nhất thời nghiêm mặt im lặng.

Nhạc Hinh Ngọc lén nháy mắt ra hiệu với Lục Lăng Hằng, Lục Lăng Hằng hiểu ý của cô, cười nói: “Em đi hỏi đạo diễn vài vấn đề cái.” Nói rồi kéo Tiền Duyệt rời khỏi cuộc đối đầu căng thẳng.

Lục Lăng Hằng đi rồi, Trương Minh Tước không thể tiếp tục gây khó dễ nữa, bực mình ‘hừ’ một tiếng, cũng xoay người rời đi.

Một lát sau, Lục Lăng Hằng bảo Tiền Duyệt mang một chút đồ ăn vặt qua, tự mình tới đưa cho Nhạc Hinh Ngọc và trợ lý, nói cảm ơn với cô: “Ban nãy cảm ơn chị nhiều.”

“Không sao.” Nét mặt Nhạc Hinh Ngọc ôn hòa, “Trước đây anh Quân Càn cũng rất chiếu cố chị. Con người Minh Tước không xấu, chỉ là rất nóng tính thôi, em đừng trêu trọc cậu ấy.”

“Em hiểu rồi. Ban nãy thật sự mệt quá hóa hồ đồ.”

Nhạc Hinh Ngọc cười cười: “Cố gắng lên.”

Lục Lăng Hằng còn nhớ rõ trước đây lúc Nhạc Hinh Ngọc vẫn là người mới, có một lần nhận một bộ phim cổ trang, cô ấy đóng vai thị nữ của anh. Khi đó Nhạc Hinh Ngọc còn chưa có kim chủ chống lưng, bị các nữ diễn viên khác trong đoàn làm phim bắt nạt, trốn đi len lén lau nước mắt, vô tình bị anh bắt gặp, anh đưa khăn giấy cho cô, an ủi cô đôi câu. Giờ chớp mắt Nhạc Hinh Ngọc đã là hoa đán, Lục Lăng Hằng cũng thấy mừng thay cho cô.

Lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, anh vẫn luôn có một nguyên tắc, đó là không phân tranh cao thấp, không đắc tội với người khác. Lai nói tiếp, nguyên tắc xử sự của Nhạc Hinh Ngọc cũng bị ảnh hưởng ít nhiều từ anh. Phải biết phong thủy thay đổi rất nhanh, năm nay là siêu sao thiên vương, nhưng không biết chừng năm sau đã không ai ngó ngàng tới; hôm nay là tiểu trong suốt, nhưng không chừng qua một đêm lại nổi bần bật. Vậy tội gì phải tự gây thù chuốc oán vào người chứ? Lục Lăng Hằng thật sự không muốn làm mích lòng Trương Minh Tước, chỉ là thứ nhất anh thật sự không thích màu đỏ lả lơi như vậy, không hợp với hình tượng anh hướng tới; thứ hai, “anh họ” anh mới qua đời không bao lâu, số fan anh có hiện tại cũng có nhiều người là fan kiếp trước của anh lưu lạc tới, anh mặc một bộ trang phục rực rỡ, dù cho là để thu hút người khác, nhưng cũng khó tránh bị lên án chỉ trích, tội gì phải làm như vậy chứ?

“Diễn viên vào vị trí.” Đảo mắt đã hết mười phút nghỉ ngơi, đạo diễn liền khai máy.

Lục Lăng Hằng đã quay lại diễn, Trương Minh Tước ngồi một chỗ tiếp tục nghỉ ngơi. Cảnh này hắn không cần diễn, phải tới cảnh tiếp theo mới có hắn. Bên cạnh hắn vốn có hai trợ lý, một người hắn nhờ đi mua đồ ăn, còn Tôn Phương sau vụ ban nãy không biết đã đi đâu, hắn muốn tìm một người giúp kiểm tra lời thoại nhưng lại không có ai.

Trương Minh Tước nhìn trái phải, mất kiên nhẫn đứng dậy đi tìm người.

Không bao lâu, hắn thấy Tôn Phương đang đứng dưới gốc cây gọi điện thoại, liền đi tới chỗ Tôn Phương.

“Có phải cậu ta đã biết rồi không?”

“Cậu ta bảo tôi đi mua cà phê, còn nói vị như cũ, cậu ta là em họ Lục Quân Càn, tôi nghĩ cậu ta đã biết chuyện gì đó nên cố ý thử tôi.”

“Làm sao bây giờ?”

Trương Minh Tước đi tới, Tôn Phương đưa lưng về phía hắn, giọng đè xuống rất thấp, bởi nói nhỏ nên không biết đang nói gì, nghe thấy tiếng bước chân Trương Minh Tước, Tôn Phương vội quay đầu lại, giật mình lộ ra vẻ mặt kinh hãi.

“Đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?” Trương Minh Tước không vui hỏi.



“Bạn, bạn em…” Tôn Phương quay sang nói với di động, “Nói chuyện sau” rồi vội vàng tắt máy.

“Tôi tìm cậu khắp nơi nhưng không thấy.”

Tôn Phương cúi đầu, áy náy mà khúm núm xin lỗi: “Xin lỗi, ban nãy đột nhiên bạn em tìm có chút việc.”

Trương Minh Tước nhìn bộ dạng cậu ta, lại nhớ đến chuyện vừa rồi, cơn tức lại nổi lên: “Ban nãy cậu bị làm sao vậy? Bình thường cậu đâu có như vậy đâu, cậu sợ Lục Lăng Hằng làm gì à? Nó sai cậu, sao cậu không bật lại?”

Tôn Phương cúi đầu, ấp úng không nên câu: “Trước đây Lục Quân Càn đối xử rất tốt với em….”

Trương Minh Tước trừng cậu ta: “Lục Quân Càn là Lục Quân Càn, Lục Lăng Hằng là Lục Lăng Hằng, hai người là bà con xa, còn hồ giả hổ uy? Con mẹ nó bây giờ cậu là trợ lý của tôi!” (Hồ giả hồ uy: cáo giả oai hùm, dựa vào thế người khác)

Tôn Phương ậm ừ đáp lại.

Trương Minh Tước nhìn thái độ cậu ta, cảm thấy cậu đang lấy lệ cho qua với mình, tức đến trợn trắng mắt: “Cậu nhớ kỹ cho tôi, giờ có tôi chống sau cậu, sau này Lục Lăng Hằng mà dám sai cậu nữa, cậu tỏ thái độ cho nó xem! Nghe chưa hả?”

Tôn Phương vội nói: “Đã rõ.”

“Được rồi được rồi.” Trương Minh Tước chỉ tiếc rèn sắt không thành thép khoát khoát tay, “Tôi có bảo anh Vinh nói với đạo diễn rồi đấy, buổi chiều cho cậu đóng một cảnh hai phút, cậu đi thay quần áo đi, sau đó khớp lời thoại với tôi.”

Anh Vinh là người đại diện của Trương Minh Tước – Vinh Đường. Mã Du sắp xếp Tôn Phương ở bên Trương Minh Tước không chỉ để cậu hầu hạ Trương Minh Tước mà còn dặn Vinh Đường và Trương Minh Tước chiếu cố cho cậu ta một chút, có cơ hội thì cho Tôn Phương nhận một vai quần chúng, trước lăn lộn cho quen. Bộ phim này là do công ty giải trí Tinh Tinh sản xuất, người đại diện có thể dễ dàng chào hỏi xin một vai quần chúng. Vinh Đường xin cho Tôn Phương một vai lính liên lạc, cùng diễn với Đường Đồng Trạch là Lục Lăng Hằng. Trương Minh Tước mặt dày chiếm công lao lần này, muốn Tôn Phương đội ơn mình.

Không ngờ, Tôn Phương nghe xong chần chừ một chút, ôm bụng nói: “Anh Minh Tước, em thấy khó chịu trong người, hay là thôi đi.”

“Sao?” Trương Minh Tước không ngờ tới, “Thôi đi là sao? Cậu không diễn?”

Tôn Phương lo sợ nhìn Lục Lăng Hằng đang đóng phim ở bên kia: “…Vâng… không diễn.”

“Đầu cậu bị cửa kẹp à?” Trương Minh Tước không giải thích nổi trừng mắt nhìn Tôn Phương: “Cảnh đã xin cho cậu, giờ cậu lại không muốn?”

Tôn Phương cười xòa làm lành: “Em thật sự rất khó chịu, dạ dày em đau lắm, anh xin nghỉ với anh Vinh giúp em, em phải tới bệnh viện một chuyến. Em… không xong rồi, em đi WC trước.” Nói rồi ôm bụng chạy đi.

Trương Minh Tước trừng mắt nhìn Tôn Phương chạy xa dần, không sao giải thích nổi: “Mẹ… có bệnh à?”