Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 1: Lục thiên vương




– Lục thiên vương.

“Nghỉ ngơi năm phút, sau đó tiếp tục quay!” Đạo diễn ngồi trước ống kính máy quay hô lên.

Lục Quân Càn thở phào nhẹ nhõm, phờ phạc đi về phía khu nghỉ ngơi, phó đạo diễn trông thấy lập tức chạy tới cười nịnh nọt: “Vất vả, vất vả rồi, cố gắng một chút, chẳng mấy mà quay xong thôi!”

Một nhân viên lập tức chạy tới bên người Lục Quân Càn, chống nạnh cả giận nói: “Còn quay nữa? Mấy anh xem xem giờ là mấy giờ rồi đi? Ba rưỡi sáng rồi đó! Hôm nay kết thúc ở đây thôi, không quay nữa! Sức khỏe Quân Càn sao chịu nổi!”

Sắc mặt phó đạo diễn cứng đờ, lúng túng cười nói: “Giờ.. còn một cảnh cuối nữa, rất ngắn thôi, nếu tranh thủ quay luôn thì chỉ năm phút là xong!” Vị đạo diễn rướn cổ lên, lướt qua nhân viên nghiệp vụ, ánh mắt cầu xin nhìn về phía Lục Quân Càn, “Quân Càn, cậu có thể chịu thêm một lúc nữa không? Mai phải đổi cảnh khác rồi, mấy đạo cụ này phải đổi..”

Cậu nhân viên nghiệp vụ chắn ngang đường nhìn của đạo diễn, bộ dạng vô cùng hung hăng, đang muốn bắt bẻ lại, vai chợt bị vỗ nhẹ một cái. Cậu quay đầu, trông thấy Lục Quân Càn biểu tình thản nhiên đứng sau lưng mình.

“Tôi sẽ cố gắng.” Lục Quân Càn nói: “Tiếp tục quay đi.”

Phó đạo diễn nịnh nọt nhìn anh làm động tác cổ vũ: “Quân Càn cố gắng lên!”

Cậu nhân viên muốn gây khó dễ người khác kia có chút bất mãn, Lục Quân Càn nhìn cậu lắc đầu: “Được rồi, không phải chỉ còn một cảnh nữa thôi sao? Đừng gây khó dễ cho người ta.”

Lục thiên vương đã nói vậy, cậu ta cũng không còn cách nào, nhỏ giọng thầm thì: “Thẩm thiếu gia sẽ giận mất.”

“Cậu nói gì cơ?” Lục Quân Càn không nghe rõ lời cậu.

“Không có, không có gì.” Cậu nhân viên vội nói: “Anh mau nghỉ ngơi một chút đi.”

Phó đạo diễn tươi cười nhìn Lục Quân Càn quay trở lại vị trí nghỉ ngơi, thở phào nhẹ nhõm. Lục Quân Càn là một diễn viên thành công được nhiều người mến mộ, nếu không hầu hạ vị này thật tốt, bộ phim này sẽ khó mà thuận lợi quay xong được. Cũng may mà anh chàng này tuy rất nổi tiếng nhưng không bị mắc bệnh ngôi sao. Bản thân anh ấy cũng là một người rất gần gũi thân thiện, chỉ là nhóm ekip và những người thân cận bên cạnh có đôi khi bảo vệ anh quá mức. Nhưng không phải ekip là mặt trái của nghệ sĩ hay sao? Loại chuyện này cũng không hiếm lạ gì trong giới giải trí bọn họ. Không cần biết thế nào, thần tượng luôn ở vị trí số một trong lòng họ, mọi người phải có trách nhiệm bảo vệ thần tượng của mình.

Lục Quân Càn quay lại vị trí ngồi, thợ trang điểm của anh lập tức đi lên giúp anh dặm lại lớp trang điểm. Trợ lý A khoác áo choàng giúp anh giữ ấm, trợ lý B giúp anh bóp vai, trợ lý C thì đấm chân cho anh, trợ lý D bưng tách cà phê nóng hổi mới mua về dè dè dặt dặt đưa cho Lục Quân Càn: “Anh Lục, mau uống đi cho nóng!”

Lục Quân Càn mệt mỏi xoa xoa mi tâm, nhận cốc cà phê đen trợ lý D đưa tới nhấp một ngụm. Anh không thích những thứ quá đắng, uống cà phê đen cũng chỉ để giúp tỉnh táo tinh thần, uống hai ngụm xong liền đưa cho trợ lý bên cạnh.

Đã hơn ba rưỡi sáng mà vẫn chưa quay xong. Bởi vì sắp hết kì hạn cho thuê địa điểm quay nhưng phim vẫn chưa hoàn thành, toàn bộ đoàn làm phim phải đẩy nhanh tiến độ, đã ba ngày rồi Lục Quân Càn không ngủ đủ bốn canh giờ.

Lục Quân Càn lấy điện thoại từ trong túi ra, muốn nhìn một chút xem có ai tìm anh không, vừa mở máy ra liền thấy một tin nhắn mới, là Thẩm Bác Diễn gửi tới.

“Quân Càn, liệu tháng sau cậu đã xong việc chưa? Khi nào xong việc tôi mời cậu tới bãi biển riêng nghỉ ngơi.”

Lục Quân Càn khinh thường bĩu môi một cái. Lại đi nghỉ, cái tên thiếu gia họ Thẩm kia ngoài ăn nhậu chơi bời ra thì trong đầu không còn gì nữa sao? Nhưng anh cũng không muốn đắc tội vị thiếu gia này, thuận tay ném điện thoại sang một bên.

Thẩm Bác Diễn là một công tử ăn chơi trác táng, ỷ vào nhà có điều kiện, suốt ngày phóng túng tiệc tùng cùng bạn bè. Người như vậy, Lục Quân Càn thật sự không muốn để ý tới, nếu hắn không có một người cha biết kiếm tiền, có lẽ sẽ chẳng làm nên trò trống gì, chỉ như hạt cát nhỏ giữa sa mạc mênh mông. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, Thẩm Bác Diễn lại có một ông bố có quyền có thế, dù cho hắn có bị đần đi chăng nữa thì mọi người vẫn sẽ tâng bốc hắn lên tận mây xanh.

Người có tiền thích chơi với minh tinh, đó là loại chuyện giúp đỡ lẫn nhau, không cần biết là nam siêu sao hay nữ minh tinh, anh giúp tôi đầu tư phim ảnh, tôi sẽ giúp tập đoàn anh nổi tiếng, giúp nhau giao thiệp một chút, ai lại không muốn có một người bạn đẹp đẽ nổi tiếng chứ? Thậm chí giao dịch tửu sắc cũng chẳng còn xa lạ gì trong giới giải trí bọn họ.

Lục Quân Càn là một diễn viên nổi tiếng được yêu quý, fan đông ngút ngàn xếp hàng dài không hết, trong khi anh chỉ mới hai tám tuổi, đúng là điển hình của ‘tuổi nhỏ đắc trí phong bá muôn nơi’.

Một ngôi sao muốn nổi tiếng thì cần có hai yếu tố, một là phải có duyên với khán giả, thứ hai là phải có hậu thuẫn. Nếu muốn có duyên với khán giả thì yếu tố tiên quyết là phải có ngoại hình, thêm một chút năng lực diễn xuất và vài tài lẻ. Theo lý mà nói, hai yếu tố này nếu thiếu một thì rất khó có thể lăn lộn nổi tiếng trong giới giải trí được, nhưng Lục Quân Càn lại là trường hợp ngoại lệ. Anh xuất thân trong một gia đình bình thường, nhưng bởi nhân duyên quá tốt, còn chưa quay xong một bộ phim thần tượng đã nổi bần bật. Từ đó một đường thăng tiến, lời mời quảng cáo và kịch bản mời đóng vai nam chính tới liên tiếp khiến anh mỗi lúc một nổi hơn. Anh mới vào nghề được vài năm nhưng chưa từng để mất một giải thưởng ảnh đế nào, dù sao với năng lực diễn xuất và địa vị anh lúc bấy giờ thì đạt giải cũng là điều xứng đáng, nhưng không phải ai cũng được như anh, nhiều năm liên tiếp giành được danh hiệu nam diễn viên được yêu thích nhất tại các lễ trao giải nổi tiếng, còn được bình chọn là gương mặt tiêu biểu có nhiều cống hiến của năm.

Lục Quân Càn thực sự là một người rất may mắn, bởi những người không có bối cảnh như anh phải tìm hậu thuẫn chống lưng, nhưng cho tới nay, anh chưa từng bán rẻ nhan sắc mình. Anh có duyên với khán giả, nhân duyên cũng không tồi, các đại gia vừa nhìn anh đã thấy thích, hi vọng được kết giao bằng hữu cùng anh, nguyện ý dùng tiền để nâng đỡ anh, mà Thẩm Bác Diễn là một trong số đó. Hắn tốt xấu gì cũng là một quý tử nhà giàu, ấy vậy lại tận tụy ân cần với Lục Quân Càn như chó săn, cả ngày hết bỏ tiền ra mời anh du ngoạn khắp nơi lại đầu tư cho phim ảnh anh đóng. Đúng là Lục Quân Càn rất may mắn, nhưng gì thì gì anh cũng phải tự mình lăn lộn trong giới này, mà quay phim thì không thể buông món hời đến từ các nhà đầu tư, nên anh sẽ không quá để ý tới cậu quý tử nhà giàu Thẩm Bác Diễn bất học vô thuật. Với lại chẳng ai lại đi gây khó dễ cho thần tài của mình cả, nên thái độ của Lục Quân Càn với Thẩm Bác Diễn từ trước đến giờ vẫn là khéo léo, hùa theo.

“Anh Lục, điện thoại anh đang rung kìa.” Trợ lý A nhắc nhở.

Lục Quân Càn cầm điện thoại lên liếc nhìn, là Thẩm Bác Diễn gọi tới. Đến giờ này rồi mà hắn ta vẫn còn chưa ngủ.. Nhưng lúc này Lục Quân Càn rất mệt, lười nghe điện thoại, vì vậy anh tắt chế độ rung rồi ném điện thoại sang một bên.

Một lát sau, điện báo tắt, Thẩm Bác Diễn gửi tin nhắn tới.

“Còn đang quay sao? Vất vả như vậy?”

“Sao đoàn làm phim gì mà keo kiệt thế? Ngày mai quay không được sao, sao có thể hành hạ người ta như này chứ! Hay là để tôi nói với bố tôi một câu, đầu tư thêm cho đoàn quay, không cần phải đẩy nhanh tiến độ như thế.”

“Bận lắm sao? Vậy khi nào rảnh gọi cho tôi nha.”

Lục Quân Càn liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, bật cười một tiếng. Thẩm thiếu gia đúng là có tiền lại tùy hứng. Nếu đi đầu tư cho ai cũng như vậy, chắc vốn gốc hết từ đời nào rồi. Lão Thẩm cứ nuông chiều con trai mình, sớm muộn gì cũng bị cậu quý tử làm cho táng gia bại sản mà tức chết.

“Quân Càn, nghỉ ngơi ổn chưa? Nếu ổn rồi thì tiếp tục quay đi!”

Đảo mắt đã được mười phút, đạo diễn bắt đầu sắp xếp chỗ đứng cho diễn viên.

Lục Quân Càn cởi áo choàng, đang định đứng lên, đột nhiên ngực đau nhói, lại phải ngồi xuống ghế.

“Anh Lục, anh sao vậy?” Đám trợ lý vội vàng đi tới, trợ lý A vội lấy trong túi ra một lọ thuốc, đưa cùng cốc nước cho Lục Quân Càn.

Lục Quân Càn nhận lấy thuốc, nhanh chóng uống cùng với nước rồi ngồi trên ghế ôm ngực thở gấp. Từ nhỏ tim anh đã không tốt, mệt nhọc quá mức tim sẽ đập nhanh sẽ bị thở gấp, bệnh này không thể chữa trị khỏi, chỉ có thể uống thuốc để tạm thời áp chế bệnh tình. Đáng lẽ ra bị bệnh thế này anh phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt. Nhưng hiện tại anh đang ở trên đỉnh cao sự nghiệp, giới giải trí bỏ cũ lấy mới rất nhanh, đừng nghĩ anh đang đỏ như mặt trời ban trưa thì chẳng ảnh hưởng gì, chỉ cần một năm rưỡi không có tin tức, vị trí của anh đảo mắt sẽ có người soán ngôi, khán giả bạc tình chưa chắc đã nhớ tới anh. Lục Quân Càn nghĩ dù sao bệnh mình có chữa cũng không khỏi, nhân lúc trẻ tuổi kiếm tiền một chút, sau này già rồi muốn hưởng thụ thế nào thì hưởng thụ.

Đạo diễn thấy bên chỗ Lục Quân Càn ầm ĩ, vội vã chạy tới xem, thấy môi Lục Quân Càn trắng bệch thì lấy làm kinh hãi: “Sao vậy, tim lại đau à?” Bệnh tình của Lục Quân Càn cũng không phải bí mật gì, thậm chí còn ngược lại, trước khi hợp tác với đoàn làm phim, nhân viên của anh đã thông báo cho tất cả mọi người biết rõ, mong mọi người chiếu cố cho thân thể anh một chút. Trước đây nếu không phải vì chiếu cố cho thân thể của Lục Quân Càn, tiến độ của đoàn làm phim đã không bị trì hoãn kéo dài.

Lục Quân Càn nghỉ ngơi một lúc, khoát khoát tay, ý bảo mình không sao.

Đạo diễn do dự nói: “Chỉ còn một cảnh quay nữa thôi, cậu có thể cố gắng kiên trì thêm chút nữa không?”

Lục Quân Càn cũng không muốn tiến độ đoàn làm phim bị trì hoãn thêm nữa, phí thuê địa điểm đắt vô cùng. Anh vịn ghế đứng lên: “Tiếp tục quay đi.”

Đạo diễn lập tức nở nụ cười cảm kích: “Được, được, chúng ta quay luôn cho nhanh.”

Đáng tiếc, phân cảnh này quay không được thuận lợi, nữ diễn viên diễn cùng Lục Quân Càn biết anh mới phát bệnh nên vô cùng căng thẳng, sợ mình làm Lục thiên vương không vui, nhưng cô càng căng thẳng càng diễn tệ, lời thoại quên hết cả, ngay cả đạo diễn đang muốn quay cho xong cũng không thể bỏ qua được.

Nữ diễn viên mặt mếu muốn khóc, cúi gập người nói: “Xin lỗi, xin lỗi.”

Đạo diễn lúng túng không nói lời nào, chỉ nhìn Lục Quân Càn.

Lục Quân Càn thở dài, dịu dàng an ủi: “Chuyện nhỏ như vậy xin lỗi làm gì, diễn viên chúng ta cứ diễn sai là lại khom lưng khụy gối như vậy thì không phải là hành hạ lưng eo quá sao? Được rồi, đừng tự trách mình nữa, tiếp tục nào.”

Nữ diễn viên nghe được câu nói đùa của anh, cảm kích nhìn anh một cái, nhanh chóng ôn lại lời kịch hai lần rồi tiếp tục quay.

Lần thứ hai quay, Lục Quân Càn bắt đầu đổ mồ hôi. Không biết vì sao, mọi khi uống thuốc xong anh thường mệt rã rời, nhưng hôm nay thì lại hưng phấn quá độ, hưng phấn đến mức cảm thấy mình có thể quay được cả ngày trời. Cảm giác hưng phấn này rất có ảnh hưởng tới chứng tim đập nhanh của anh, đến ngón tay cũng không tự chủ được, theo nhịp tim đập gấp gáp mà co rút.

Lục Quân Càn biết lần này phát bệnh tương đối nghiêm trọng, nhưng nghĩ quay xong có thể lập tức đi về nhà ngủ nên anh vẫn cắn răng chịu đựng. Lần thứ hai quay thật ra cũng không có gì đáng kể, chỉ là hiệu quả chỉ tạm chấp nhận được, Lục Quân Càn cũng biết trạng thái hiện giờ của mình không tốt.

Đạo diễn thấy sắc mặt Lục Quân Càn không ổn, tuy có chút không hài lòng, nhưng thực sự không dám quay tiếp, rầu rĩ nói: “Hay là.. hôm nay tạm dừng ở đây?”

Lục Quân Càn dở khóc dở cười. Một người làm đạo diễn, rõ ràng không hài lòng lắm, nhưng lại không có can đảm nói quay lại thì làm nên trò trống gì? Anh quay đầu nhìn nhóm nhân viên của mình đều đang nhìn chòng chọc về phía đạo diễn, khó trách đạo diễn lại ngập ngừng như vậy. Anh thở dài, xoa xoa lồng ngực mình, xốc tinh thần nói: “Thêm một lần nữa đi.”

Đạo diễn lập tức tươi cười rạng rỡ: “Được, vậy một lần nữa đi.”

May mà đến lần thứ ba thì họ thuận lợi quay xong, Lục Quân Càn cũng khá hài lòng, vậy nên đạo diễn nhanh chóng kết thúc công việc, cho Lục Quân Càn về nghỉ ngơi.

Quay trở về khách sạn, Lục Quân Càn không thay quần áo mà mệt mỏi ngã xuống giường. Trợ lý giúp anh cởi quần áo, lấy khăn mặt đã thấm nước nóng giúp anh lau mặt, để anh nhanh chóng nghỉ ngơi.

Nhưng Lục Quân Càn không ngủ được. Tim anh đập mỗi lúc một nhanh, cứ tưởng nằm xuống sẽ ngủ được ngay, nhưng càng nằm lòng càng khó chịu, hô hấp cũng ngày một khó khăn.

Không xong! Lần này phát bệnh nghiêm trọng rồi, phải đi bệnh viện mới được!

Lục Quân Càn chống mép giường muốn đi xuống, không ngờ chân vừa chạm đất đã quỵ xuống, đến khí lực để đứng lên cũng không có. Anh chỉ có thể vươn tay tìm đến điện thoại đặt ở đầu giường, tay run run như bị chứng Parkinson, vất vả chạm tới điện thoại rồi lại không có khí lực cầm lên!

“Cộp!”

Điện thoại rơi xuống mặt đất.

Lục Quân Càn thở gấp, đường nhìn trở nên mơ hồ, anh cố dốc lực vươn tay, ngón tay ấn xuống di động, cảm biến vân tay giúp mở khóa màn hình, anh run rẩy ấn trên màn hình vài cái, cũng không rõ mình đang ấn cái gì.

Mắt Lục Quân Càn bỗng tối sầm lại, hoàn toàn rơi vào trạng thái bất tỉnh.