Trùng Hợp Gặp Em

Chương 15: Phải,Đây Là Phong Cách Của Tôi




-Cậu trước đi.

-Ừm.

Nó cầm bộ quần áo chầm chậm bước vào trong nhà tắm.Vậy là những tia nắng cuối cùng của ngày đã tắt hẳn,hôm nay là một ngày dài thật dài,nó sẽ gột rửa hết mọi mệt mỏi rồi leo lên giường đánh một giấc tới sáng luôn.Nhất định ngày mai nhận lớp nó phải ở trong trạng thái tốt nhất,dù sao đây cũng như một buổi "ra mắt" những "tiền bối" kì cựu của trường này.Mà....thực ra chúng cũng chỉ mới có là năm hai thôi,không phải cái ngưỡng mới bỡ ngỡ vào trường nhưng cũng không phải thuộc hàng sắp cuốn gói ra đi với cái từ "Say Goodbye".

Nhưng dù thế có nói nào thì...tiếng xả nước vẫn liên tục vang lên suốt gần tiếng đồng hồ trong căn phòng này........

------------------------------

-Lâu vậy.

Vũ Điềm ngồi trên chiếc ghế xoay,tay cầm điện thoại chơi game giết thời gian.Đầu cậu hơi cúi,mái tóc đen bồng bềnh che gần nửa khuôn mặt,mí mắt rũ xuống,hờ hững nhìn vào cái màn hình bự chảng.Tấm lưng rộng tựa vào thành ghế,đôi chân dài vắt hẳn lên cả bàn học.Anh chàng bận trên mình bộ đồng phục trường,sơ mi đen quần xám thanh lịch kết hợp với đôi giày thể thao trắng năng động.Không ngờ cái tư thế ngồi trời đánh này cùng bộ đồng phục nghiêm túc và khuôn mặt điển trai kia lại khiến cậu ta toát ra một dáng vẻ phong lưu khó tưởng.

Nó đặt trên đầu một chiếc khăn,tay lau lau bộ tóc ươn ướt của mình.Vừa mới bước ra khỏi phòng tắm,ngước nhìn cậu bạn cùng phòng,đôi mắt nâu cafe lại không thể rời khỏi khuôn mặt ai kia,chính xác hơn là cánh môi quyến rũ của người đó.Nhìn bờ môi mỏng khẽ mấp máy mà cổ họng nó vô thức nuốt khan liên tục.A..A..A...Giờ nó thấy bản thân thật biến thái nha.Thật không thể tin nổi,nó chưa từng nghĩ là mình lại hám trai như thế.

-Làm gì mà nhìn ghê thế?

Tiếng nói như gió thoảng đầu thu lại một lần nữa vang lên,ánh mắt đen lờ đờ nhìn về phía nó ẩn hiện dưới hàng mi dài rũ xuống mệt mỏi.Nó như được kéo về thực tại,khuôn mặt phiếm hồng quay đi chỗ khác.

-Đến lượt cậu rồi đấy.

-Ừm.Nếu biết trước cậu tính "ngủ" luôn trong đấy thì tôi đã tranh thủ chợp mắt một chút rồi.

-A..ha..ha

Nó cười gượng,tay còn làm bộ gãi đầu vẻ khó xử.Đúng là có hơi.....Nhưng mà sau khi tắm nó thấy đầu óc rất sảng khoái,dễ chịu vô cùng.Cảm tưởng như giờ nó mà đặt người xuống nệm chẳng mấy chốc sẽ ngủ luôn ấy chứ.Như vậy cũng đáng mà,ha?

-À..mà này.

-Sao cơ?

-Phong cách của cậu...hả?

Vũ Điềm trưng ra vẻ mặt khó nói nhìn nó một lượt như người ngoài hành tinh.Chẳng là nó đang mặc trên người một chiếc áo sơ mi khá tối màu khuy áo được đóng lại rất chi là ngay ngắn và "đầy đủ"....Phải,vẫn là cúc đầu tiên được bấm lại chỉnh tề.Ngoài ra thì chiếc quần bò dài ngang đầu gối của nó cũng vẫn có thể coi là giống người.Nhưng cậu lại ngạc nhiên vô cùng,"cậu nhóc này không thể mặc thoải mái hơn sao?"

-Phải,đây là phong cách của tôi.

-Cậu định mặc áo sơ mi đi ngủ hả?

-Phải.

-Đóng cả khuy đầu tiên sao?

-Ừ.Tôi công bằng lắm không muốn phân biệt đối xử với mấy cái khuy đâu.

A ha,là không muốn phân biệt đối xử với mấy cái khuy đó mà.Những khuy áo khác đều bấm lại thì khuy đầu tiên cũng phải bấm lại chứ,vậy mới đúng.Đột nhiên nó thấy nó thông minh quá cơ.

Vũ Điềm không nói gì,gật đầu cho là cậu ta muốn thế,tuy rằng nó khá lập dị.Đặt lại chiếc điện thoại lên bàn,đi thẳng vào phòng tắm.

Nó đứng một góc dõi theo từng hành động của bạn cùng phòng thì như nhớ ra điều gì đó,nhanh như chớp nó chạy lại tủ đồ mò ra một bộ quần áo rồi dúi vào tay Vũ Điềm.Mặt bỗng chốc ửng hồng.

-Cậu lấy đồ vào tắm xong thay luôn đi.

Anh chàng nào đấy khó hiểu nhìn bộ đồ cầm trên tay,lại thắc mắc nhìn người đối diện.Tuy đây đúng là đồ của cậu nên tất nhiên có thể mặc được nhưng...tại sao phải làm vậy?1s sau ánh mắt ai đó trở nên gian tà vô cùng.Cậu bước lại gần nó,khuôn mặt cũng dần dần phóng đại hơn trước đôi mắt nâu kia,khóe miệng nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo.

-Cậu là sợ bị kích thích?

-Gi...Gì..ì.?Cậu..cậu nghĩ cái gì vậy?Tôi là trai thẳng đó nha.

Trước câu nói nửa đùa nửa thật của Vũ Điềm,nó lập tức phản bác lại,hai tay còn dùng sức đẩy cậu ta ra xa,chân cũng giơ lên như thủ thế chuẩn bị đạp người đối diện.Nhận được phản ứng khá là dữ dội của nó,Vũ Điềm chỉ thấy rất buồn cười.Anh bạn này tuy bằng tuổi nhưng đối với cậu thì cũng chỉ như một cậu nhóc lanh chanh,một đứa em trai của cậu thôi.Những hành động của nó cậu đều thấy rất trẻ con,rất dễ thương.Pet của cậu cũng không tệ nhưng sau này làm sao cua gái đây?

Cánh tay chắc khỏe vươn ra xoa lấy đầu nó,bộ tóc ướt bỗng chốc đã rối bù,anh chàng thản nhiên nhìn khuôn mặt đầy tức giận kia rồi bước vào phòng tắm.

--------------------------------------

-Này pet.

-Thôi nha "ông chủ",đã 10 giờ kém rồi đó,đừng có lạm quyền bóc lột sức lao động của người khác.

Nó nằm bẹp dí trên giường,hai mắt lim dim uể oải nói với Vũ Điềm.Mệt mỏi vô cùng.