Tịch dương tươi đẹp vô ngần chiếu rọi lên thân thể hai người, cô gái kia thi thoảng cúi đầu nhìn một chút cậu bé có lẽ đã chơi đùa đến mệt mỏi kia. Nhìn đứa bé an tường ngủ, phần lớn thời điểm sẽ ngẩng đầu nhìn mặt trời sắp hạ xuống phía sau đường chân trời, khoé mắt tựa hồ có thứ gì đó trong suốt loé lên, sức lực trên tay lại mạnh hơn một chút, có vẻ không có cảm giác an toàn, càng ôm bé trai chặt hơn.
Năm tháng không làm cho cô gái kia biến hoá một chút nào, chỉ là thoạt nhìn gầy yếu hơn, vẻ mặt dịu đi không ít. Đã không còn vẻ trong trẻo lạnh lùng như quá khứ, mang theo một chút ôn nhu, tản mạn ra không khí, thấm đượm đến đáy lòng. Thật giống như năm đó khi mới gặp gỡ, làm cho người ta nhịn không được phải nhìn thêm vài lần.
Tuỳ tiện ở trong mắt người nào hình ảnh đó cũng đều tươi đẹp mà hạnh phúc, nhưng ở trong mắt Trần Mặc lại châm chọc đến đáng sợ. Trần Mặc ngừng hô hấp, trái tim trong lồng ngực như thình thịch nhảy lên. Cô không chuẩn bị sẵn sàng, chưa chuẩn bị gặp lại Lương Sơ Lam dưới tình huống này.
Theo bản năng xoay người, muốn trốn tránh, nhưng đã không còn kịp rồi.
"Mặc.......Mặc?!"
Thanh âm mà mình từng nhớ vô số lần trong mộng rõ ràng đến thế, bức thiết truyền đến từ nơi bờ cát cách đó không xa, Trần Mặc giật mình khựng lại. Không ai lại không có phản ứng bản năng đối với tên của mình, cũng là vì thứ bản năng này, Trần Mặc bại lộ.
Lương Sơ Lam có nằm mơ cũng không ngờ mình còn có thể gặp lại Trần Mặc. Nàng đang nhìn mặt trời lặn, nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa, từ dày vò đến lạnh nhạt, không phải tình cảm phai nhạt, mà tình cảm càng nồng đậm, nhưng cuộc sống lại vẫn phải tiếp tục. Sẽ không tiếp tục trốn trong thế giới nho nhỏ của mình không lên nổi bục giảng, nói không được, ngay cả tay cầm phấn viết cũng run rẩy nữa.
Nhưng Lương Sơ Lam không thể làm giáo sư được, bởi vì nàng sẽ luôn ở giữa đám đông nhìn thấy thân ảnh Trần Mặc, nhưng mỗi lần đều nhìn lầm. Ảo giác cùng hiện thực tra tấn trái tim lẫn thần trí nàng, làm cho nàng không có tâm tình soạn giáo án lên lớp. Khi đứng trên bục giảng đều nhớ lại những ngày sớm chiều ở chung, rồi bất giác rơi nước mắt.
Sau lại kết hôn, Cảnh Đằng để Lương Sơ Lam từ chức, người nhà cũng không biết sự tình, lại cũng không phản đối, chỉ mình Lương Sơ Lam tự biết, sợ cả đời này cũng không thể đứng trên bục giảng nữa.
Cho nên giờ khắc này, Lương Sơ Lam sợ đó chỉ là ảo giác của mình. Nàng buông cậu bé trên tay xuống, sải bước chạy đến trước mặt Trần Mặc. Mặc cho giày dẫm trên cát mềm, không kịp giữ thăng bằng, Lương Sơ Lam lại quá sốt ruột, thiếu chút nữa ngã sấp trước mặt Trần Mặc.
Trần Mặc theo bản năng xoay người, ở khoảnh khắc cuối cùng đỡ Lương Sơ Lam. Một làn hương quen thuộc xông vào mũi, giống như năm đó, chiếm cứ tâm thần của cô. Lương Sơ Lam gầy, đây là cảm giác đầu tiên, nhẹ đi nhiều lắm, thế cho nên dưới tác động mạnh như thế đánh tới, cô lại không cảm giác phải cố sức.
Lương Sơ Lam còn chưa đứng vững đã ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua mắt kính lộ ra sự lo lắng và kích động cho tới giờ cũng chưa lộ ra bao giờ.
"Thật sự là em???"
"......" Trần Mặc khinh bỉ phản ứng tự nhiên của thân thể mình, vì cái gì phải đỡ chị ta, cứ để mặc chị ta ngã sấp xuống không phải tốt hơn sao, dù sao cũng đã không còn quan hệ gì với mình. Nhưng mà trái tim vẫn bị tổn thương, đau nhói, chỉ một câu "thật sự là em", chỉ cần một vẻ mặt vui đến phát khóc kia, Trần Mặc liền không im lặng làm ngơ nổi.
"Là tôi thì sao? Giáo sư Lương, lâu quá không gặp." Trần Mặc đứng vững, hít sâu một hơi, theo bản năng vén tóc qua sau tai, cố ý nói xa cách, làm cho người ta nhìn không ra sự do dự hay một tia dao động, mà mạt đau lòng bất cẩn lộ ra tựa như chỉ là ảo giác. Thoáng chớp mắt, đã thay thế bằng một nụ cười chuyên nghiệp.
"Mặc Mặc. Tôi không phải đang nằm mơ đấy chứ?" Lương Sơ Lam còn không kịp phục hồi sự kích động trong nội tâm, nàng muốn chạm đến, nhưng sợ hãi đây chỉ là một giấc mơ hoa lệ, vừa chạm vào, Trần Mặc sẽ biến mất. Biết bao lần trong mộng, cô đều lạnh nhạt mà tuyệt tình rời bỏ mình mà đi như thế, cho nên cũng không tỏ vẻ mới lạ khi nghe những lời đó, chỉ si ngốc nhìn.
"Chậc......đừng giả bộ nữa, diễn phim thần tượng cho ai xem!"
Trần Mặc nghiêng đầu qua một bên, phản cảm với phản ứng của Lương Sơ Lam. Rõ ràng trước kia người bị bỏ rơi là mình, dựa vào đâu mà chị ta lại biểu hiện đáng thương như thế. Cô đã không còn là Trần Mặc trước kia, bị tổn thương rồi, chỉ cần vung tay tuỳ tiện vẫy sẽ lon ton vác mặt tới đón chào. Huống chi, hiện tại quan hệ của các nàng chẳng là gì cả.
"Tôi......" Lương Sơ Lam bị một câu châm chọc của Trần Mặc như dội một thau nước lạnh từ đầu xuống chân, tỉnh táo lại. Bàn tay ở lưng chừng liền sợ hãi rụt về. Đôi mắt nâu chợt co rút, ẩn nhẫn tất cả cảm xúc, chỉ tham lam nhìn Trần Mặc, giống như muốn đem hai năm chia lìa xem bù lại.
"Nếu giáo sư Lương không có việc gì, tôi đi trước." Trần Mặc nhanh chân muốn đi, bởi cõi lòng đã loạn thành một đoàn. Cô không có cách nào tiếp tục chịu đựng ánh mắt của Lương Sơ Lam nữa, không rõ qua hai năm, ánh mắt Lương Sơ Lam như thế nào lại trở nên khí thế bức người đến thế. Nhưng vừa quay người lại, đã bị Lương Sơ Lam khẩn trương tóm chặt tay.
"Đừng đi!"
"Á, chị làm gì thế, đau chết mất."
"Xin lỗi!"
Lương Sơ Lam hoàn toàn phản ứng theo bản năng, khó tránh khỏi dùng khí lực hơi có chút ngoài tầm khống chế. Nghe Trần Mặc kêu lên đau đớn, liền thả lỏng sức, nhưng không chịu buông ra: "Chuyện đó, em trở nên trưởng thành hơn nhiều nhỉ." Lương Sơ Lam thốt lên từ đáy lòng, kỳ thật nàng không biết nên nói gì, nhưng nàng phải tìm đề tài, nàng thầm nghĩ muốn kéo dài thời gian, để có thể ở bên Trần Mặc lâu hơn chốc lát.
"Giáo sư Lương cũng mặt dày mày dạn hơn trước nhiều lắm đó."
"......" Lương Sơ Lam bị đáp trả một câu này, cũng không cãi lại. Lúc trước mình không đúng, hai năm qua nàng đã suy nghĩ rất rõ ràng, nếu đổi lại là mình, cũng sẽ hận cũng sẽ chán ghét. Nàng chỉ cầu ông trời, lại cho nàng thêm một cơ hội, nếu Trần Mặc trở về, nàng nhất định sẽ quý trọng.
"Sao không nói gì?"
Trần Mặc bị ánh mắt Lương Sơ Lam nhìn có chút hoảng hốt. Cõi lòng vốn đã rối bời nay bị vài câu quan tâm này càng luống cuống tay chân. Cô phát hiện mình thật sự chán ghét bộ dáng như cô vợ nhỏ đó của Lương Sơ Lam. Cô thật sự không rõ hai loại khí chất nhẫn tâm và nhu nhược sao lại có thể cùng thể hiện trên một người như thế.
"Muốn nhìn thật cẩn thận, tôi sợ không nhìn kỹ, em sẽ lại biến mất."
Lương Sơ Lam nhìn thẳng vào mắt Trần Mặc, không buông tha một nét nhỏ trên gương mặt kia. Cho dù chỉ là nàng nhất sương tình nguyện cũng được, giờ khắc này đừng đánh gãy suy nghĩ của nàng, đừng phá vỡ dũng khí mà nàng đã rất vất vả mới tích luỹ được.
"Giáo sư Lương từ khi nào cũng học kiểu nói buồn nôn thế, có thể tuỳ tiện thân thiết với một người quen cũ không quen thân."
"Tôi......" Lương Sơ Lam bị hai chữ "không quen" cùng tiếng cười nghiền ngẫm của Trần Mặc đâm vào lòng đau đớn, vừa định giải thích, lại nghe thấy từ phía sau truyền đến một thanh âm non nớt.
"Mẹ, mẹ, oa oa oa oa oa......"
Cậu bé kia tựa hồ tỉnh lại không tìm thấy mẹ, có chút lo lắng, thanh âm thanh thuý vang lên trên bờ cát có chút nặng nề mà kích động dội vào màng tai. Ánh mắt của Trần Mặc và Lương Sơ Lam đều theo thanh âm nhìn qua.
"Tiểu Ý, mẹ ở đây." Lương Sơ Lam theo thói quen xoay người, đi đến chỗ cậu bé kia, hoàn toàn không phát hiện sắc mặt của Trần Mặc ở phía sau đã hoàn toàn xanh mét.
"Đừng khóc đừng khóc." Lương Sơ Lam vuốt ve lưng cậu bé, cổ bị cánh tay nhỏ bé kia gắt gao ôm chặt, giống hệt Lương Sơ Lam vừa rồi, cực độ khuyết thiếu cảm giác an toàn.
Trần Mặc như bị đánh trúng một quyền, một tiếng gọi của cậu bé đó làm cho cô không biết nên phản ứng thế nào. Cô cũng không rõ vì sao giờ khắc này mình còn không đi, không nhanh chân biến mất khỏi hình ảnh mẹ con hoà thuận ấm áp tình thương tốt đẹp lại cực độ chướng mắt này, ngược lại như trúng tà đi đến chỗ bọn họ.
Cô nhìn cậu bé kia nức nở khóc, bộ dáng lại có ba phần tương tự Cảnh Đằng, trong lòng như có một sợi dây đàn nặng nè vang lên, giống như muốn tấu khúc ca vong linh, muốn hoàn toàn kéo trái tim xuống địa ngục.
"Giáo sư Lương hành động nhanh thật đó, mới xa cách hai năm mà con cũng lớn đến thế rồi cơ đấy." Trần Mặc bật thốt một câu chua loét, nghẹn đều không nín được. Cô căn bản không khống chế được mình, có loại xúc động muốn bùng nổ.
"Mẹ, cô ấy là ai?" Lực chú ý của con nít luôn có thể dời đi rất nhanh, nếu gặp phải người hoặc chuyện gì khiến chúng tò mò, lập tức trực tiếp đánh gãy lời phủ nhận của Lương Sơ Lam.
"Cô ấy là dì Trần Mặc, tiểu Ý ngoan, gọi dì đi." Lương Sơ Lam ôm Cảnh Ý, biết hiện tại không phải thời điểm giải thích, dù sao tiểu Ý vẫn là đứa nhỏ.
"Ồ ha ha, không cần gọi già như thế, con của giáo sư Lương, gọi tôi là chị Mặc được rồi."
Trần Mặc cũng không biết có phải mình nghiến răng nghiến lợi nói ra không, cô chỉ biết là mình muốn kéo dãn bối phận của mình và Lương Sơ Lam. Mà bé trai nhìn qua thật đáng yêu trước mặt này, thật sự làm cho cô không ưa nổi.
"Mặc Mặc, trở về tôi giải thích với em sau. Tiểu Ý nó......" Lương Sơ Lam nhìn tròng mắt đen bóng trong suốt của Cảnh Ý, lại đem lời nói nuốt vào bụng.
"Giải thích cái gì? Tôi phải đi, chúng ta sau này không gặp lại." Trần Mặc rốt cục hoàn toàn lạnh xuống, những lời này hai năm trước đã nói rồi. Cô hận nhất, ghét nhất bị Lương Sơ Lam bày ra bộ dáng uỷ khuất lại có nỗi khổ riêng, nói cái gì mà trở về giải thích, vừa giải thích liền giảng ra một đống đạo lý. Mà những đạo lý đó không phải cô không hiểu, mà lại làm cho cô hoàn toàn hiểu, mình so với đạo lý nào trong đó cũng không bằng.
"Đừng đi, Mặc Mặc, tôi, thật sự đừng đi mà."
"Đừng tỏ vẻ lưu luyến không rời như thế, bớt giả bộ đi. Lương Sơ Lam, ngần này tuổi rồi, cũng không ngại nói cho chị biết, hai năm trước tôi xem đủ rồi, hiện tại chị đã gả làm vợ người ta, làm mẹ rồi, còn bày ra cái dạng đó làm gì, có ai chà đạp chị đâu." Trần Mặc cũng không biết bằng cách nào mình có thể nói ra những lời ác động đó, chẳng qua thấy sự bất ngờ không thể tin lan tràn khôn cùng trong ánh mắt Lương Sơ Lam kia. Sự bi thương ấy làm cho Trần Mặc sau khi hung hăng giẫm nàng một phen lại hoàn toàn không vui vẻ, thoả mãn nổi, mà ngược lại, trong lòng lại bắt đầu ẩn ẩn nhức nhối, giống như tự mắng chính mình.
"Coi như tôi cầu xin em, đừng đi được không? Cho tôi một cơ hội cuối cùng đi." Cánh tay Lương Sơ Lam ôm Cảnh Ý run rẩy. Cảnh Ý cảm giác được như mình nghiêng ngả sắp ngã, kỳ lạ nhìn hai người phụ nữ kia, ngoan ngoãn không lên tiếng. Chỉ là, cậu không hiểu vì sao mẹ phải khúm núm với một người nhìn qua có vẻ thù địch như thế. Cậu chưa từng chứng khiến cảm xúc của mẹ mình dao động nhiều đến vậy.
"Chị cầu tôi hả? Cầu thế nào?" Trần Mặc hai tay khoanh trước ngực, kiêu ngạo đứng đó, cười như không cười, giống như hưởng thụ Lương Sơ Lam ăn nói khép nép với mình.
"Em muốn thế nào?"
"Làm mẹ rồi, tôi muốn thế nào, chẳng lẽ chị không biết sao."
Trần Mặc gắt gao nhìn chằm chằm Lương Sơ Lam, nỗi ghen tỵ như ngọn lửa hừng hực cháy trong lòng, thiêu đốt trái tim cô, sau đó cô tà ác mà nhẹ bẫng nói, nghiền ngẫm từng biểu tình của Lương Sơ Lam.
Hết chương 79
————————————-
Bách Linh: Sắp đến cảnh H đầu tiên của Mặc Mặc và Lam rồi :))