Trứng Gà Yêu Tảng Đá

Chương 5




Hạ Đông Noãn cảm thấy kiếp trước nhất định mình là thiên sứ gãy cánh, nếu không sao những chuyện xui xẻo doạ người lại cứ rơi xuống đầu mình như vậy chứ!
Trần Mặc đi rồi, nàng vẫn chìm đắm trong thế giới game online tươi đẹp. Trong phòng chỉ có hai người là nàng và Lôi Lôi, trừ khi muốn luyện phát âm ra thì Lôi Lôi sẽ không phát ra tiếng động gì trừ tiếng lật sách. Cho nên hai kẻ mất ăn mất ngủ vùi đầu vào trong thế giới nho nhỏ của mình hoàn toàn quên mất đồng hồ vẫn quay.
Đợi đến lúc Hạ Đông Noãn đột nhiên nhận ra đến tối mình còn có tiết thì trời đã tối, cách thời gian vào học cũng chỉ còn 20 phút. 20 phút nhìn qua thì có vẻ như còn rất nhiều thời gian, nhưng đừng quên với khoảng cách giữa khu lớp học và khu ký túc xá thì trừ khi là Wilfred? Wilfred Bungei [1]? nhập vào người, còn không thì dù mọc cánh cũng không bay tới kịp.
Hạ Đông Noãn hoàn toàn phát điên, buổi học đầu tiên đã đi muộn, chắc chắn sẽ khiến giáo sư chú ý, nếu xui xẻo gặp phải bạn cùng khoa, chuyện mạo danh thế thân bị giáo viên biết được thì tội càng thêm tội, tử tội cũng có thể, khó thoát khỏi mang vạ vào thân. Nếu chẳng may bị xử phạt thì đại học coi như vứt đi, người ta vừa nhìn sơ yếu lý lịch liền nghĩ ngay là một đứa lừa đảo.
Trong lúc hoảng loạn không kịp suy nghĩ nhiều, Hạ Đông Noãn lấy thế sét đánh không kịp bưng tai tóm lấy túi sách rồi lao ra khỏi phòng, đáng thương cho Lôi Lôi đang mải mê đọc sách đột nhiên cảm giác phía sau có một trận gió lạnh thổi qua, sau đó tiểu Noãn liền biến mất khỏi phòng.
Dọc đường đi Hạ Đông Noãn cầu loạn thần tiên, Bồ Tát, Ngọc Hoàng đại đế, Như Lai Phật tổ, một loạt thần tiên đều được nàng thăm hỏi một lần. Nàng ngoài miệng lẩm bẩm, dưới chân như dấy lên cơn gió, thực nhanh nhẹn biết bao, chỉ tiếc là cho dù có nhanh mấy thì cũng là sức của hai cái đùi, thế nào cũng đều kém mấy cái bánh xe.
Cho tới bây giờ Hạ Đông Noãn cảm thấy lúc mình sinh ra đã dùng hết vận may của cả đời này, ví dụ như nhan sắc, gia đình hoà thuận, tiền xài mãi không hết, khiến người khác hâm mộ ghen tị, cho nên quá trình trưởng thành không thể tránh khỏi còn lại toàn việc xui xẻo.
Nhiều năm về sau lúc nàng nhớ lại ngày này, thật không biết nên dùng từ gì để hình dung một đoạn trải nghiệm kinh thiên động địa quỷ khóc thần gào ấy, không phải hối hận mà lại khiến trái tim cùng linh hồn tiều tuỵ.
Hạ Đông Noãn cúi đầu bước đi thật nhanh, hoàn toàn không kịp phản ứng thì một chiếc xe đằng trước liền vội vàng phanh lại, một lát sau xe tắt máy, một cô gái xinh đẹp bước ra. Thế mà Hạ Đông Noãn lại hoàn toàn không ý thức được vật thể to lớn trước mắt, cái đầu liền va phải.
Y Vận Hàm hoàn toàn không còn gì để nói, đồng hồ đo báo hiệu hơi trong hai lốp xe không giống nhau, cô đang muốn xuống dưới nhìn xem có phải xịt lốp không thì kết quả trước ngực mình liền nhiều ra một thứ, còn hung hăng va phải mình, cảm giác đau như thể trò ngực toái đại thạch [2] vậy, đau đến mức khiến cô phải nhe răng trợn mắt, càng đáng giận là hôm nay cô mặc cổ chữ V khoét sâu nữa! Vô duyên vô cớ lại bị người ta ăn đậu hũ!
Đang muốn chửi ầm lên là tên nào không có mắt, lại bất cẩn thế, dĩ nhiên lại dám va phải bản giáo sư, thật sự không muốn sống chắc, đột nhiên nhìn thấy lại là một khuôn mặt hồng đến biến thành tím. Đời này Y Vận Hàm chưa từng thấy qua khuôn mặt có thể hồng đến mức này, có thể so với ông mặt trời luôn. Có điều nhìn qua thực đáng yêu, lâu rồi không nhìn thấy sinh viên nào moe như thế, hơn nữa dáng vẻ thực xinh, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của một tiểu loli. Y Vận Hàm thầm nghĩ, dù sao cũng là con gái, bị ăn chút đậu hũ coi như mình xui xẻo. Lòng Y Vận Hàm đột nhiên nảy sinh hứng thú phi thường tà ác muốn đùa giỡn cô bé trước mắt.
Lúc Hạ Đông Noãn nhận ra mặt mình va phải cái gì đó mềm mềm, đang may mắn khuôn mặt không bị phá hỏng thì lại kinh ngạc phát hiện cái thứ mềm mềm độ lớn vừa phải, lớn nhỏ hoàn mỹ, xúc cảm cũng mượt mà như tơ lụa, càng mang theo một mùi hương mê người, khiến người ta ngửi thấy liền muốn thêm vài thứ gì đó là bộ ngực của nữ nhân thì hoàn toàn bị hành vi của bản thân khiến cho rối loạn.
Mặt Hạ Đông Noãn như bị lửa thiêu, nhanh chóng nhiễm một tầng đỏ ửng. Đây là tình huống gì? Đăng Đồ Tử [3] không phải luôn luôn là danh hiệu đẹp đẽ của Trần Mặc sao? Từ khi nào thì cũng đến lượt mình giở trò lưu manh đùa giỡn? Nàng có phần không dám nhìn người bị hại, nhưng nếu không nhìn người ta mà lại xin lỗi thì hình như thực không lễ phép.
Cho nên Hạ Đông Noãn đành phải sợ sệt ngẩng đầu lên, nhưng đập vào mắt lại là khuôn mặt tinh xảo như tạc từ tượng ra, xinh đẹp quyến rũ hệt Đát Kỷ trọng sinh ẩn hiện ý cười nghiền ngẫm nhìn mình. Y Vận Hàm vốn cũng gần một mét bảy, hơn nữa đi đôi giày cao gót 5cm, đứng trước mặt Hạ Đông Noãn chỉ có một mét sáu lại đi giày đế bằng thì gần như cao hơn nửa cái đầu.
"Ah...thực xin lỗi!" Hạ Đông Noãn không chút nghĩ ngợi, dựa theo nguyên tắc hành vi chân thành nhất liền cúi đầu xin lỗi với cô gái mình vừa "cợt nhả", kết quả chính là lại một lần không biết sống chết va phải bộ ngực đầy đặn của Y Vận Hàm. Cảm giác đồng dạng đánh úp lại, khiến trong lúc nhất thời đầu óc Hạ Đông Noãn hoàn toàn chết lặng.
"Bạn nhỏ! Em không phải là ngại ăn đậu hũ một lần chưa đủ no đấy chứ hả?!" Y Vận Hàm bị doạ không nhẹ, chưa nói tới tên háo sắc giữa ban ngày ban mặt đùa giỡn với mình hết lần này tới lần khác, dĩ nhiên lại còn dùng cái cớ vụng về như vậy nữa. Con bé này có phải não thiếu dây thần kinh nào không đây!!! Thiện cảm với Hạ Đông Noãn vừa mới nhen nhóm trong nháy mắt liền biến thành lửa giận, tính cả lần bị va phải đầu tiên kia nữa đã hoàn toàn vượt qua điểm bùng nổ của Y Vận Hàm.
"Ah! Tôi...tôi thật sự không cố ý, thật sự không cố ý!!!" Hạ Đông Noãn cũng bị khoảng cách sai lầm của mình doạ cho chết khiếp, vội vàng lùi lại một khoảng, càng không ngừng cúi đầu giải thích. Chơi game nhiều quá nên thị lực kém quá rồi, sao có thể đáng khinh hết lần này tới lần khác vô lễ với cô gái kia như vậy.
"Không phải cố ý?! Vậy là có ý hả?" Y Vận hàm mới sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Hạ Đông Noãn, vừa nghĩ tới việc chỉ trong vòng mười phút mà ngực mình bị tấn công những hai lần, mối nhục nhã này không báo không phải con gái!
"Ah...thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi thành tâm nhận lỗi, việc kia...việc kia chị muốn bồi thường thế nào? Chỉ cần là chuyện tôi có thể làm, tôi đều nguyện ý!" Hạ Đông Noãn vội vàng hứa, hôm nay thật đúng là bị sét đánh mà, sao lại doạ người vậy chứ!
"Ồ?! Vậy em đưa cho tôi số phone, bây giờ tôi còn chưa nghĩ ra, nghĩ ra sẽ nói cho em!"
"Được được được, chị nhớ kỹ.....XXXXXXX."
Lưu lại số di động của Hạ Đông Noãn, Y Vận Hàm thật ra không phải muốn gây phiền toái với nàng, bởi vì bản thân vội đi tới lớp, lốp xe lại không biết có thể chạy nổi tới khu lớp học không, cho nên cô cũng không có thời gian lãng phí ở đây với Hạ Đông Noãn.
"Coi như em gặp may, tôi đang vội tới lớp, hôm nay coi như quên đi. Nhớ rõ lời hứa của em, tiểu sắc lang!" Y Vận Hàm giơ ngón tay ngọc, chọt chọt lên trán Hạ Đông Noãn, một loại phong tình không nói nên lời lan tràn trong không khí quanh người.
"....." Trên lưng, trong lòng bàn tay của Hạ Đông Noãn đều là mồ hôi lạnh. Vừa nghe đến việc tới lớp mới bừng tỉnh đại ngộ, lớp tối của mình chỉ sợ thật sự phải chết không có chỗ chôn. Vừa thấy Y Vận Hàm lên xe, nàng cũng bất chấp tất cả, cũng không quản vấn đề mặt mũi thể diện, tiến lên giữ chặt tay cô.
"À này...tôi cũng đang vội, có thể tốt bụng cho đi ngờ một đoạn đường không? Cám ơn cám ơn nhiều!" Hạ Đông Noãn vẻ mặt chờ mong, ánh mắt vô tội xuất hiện trên người một loli, thật sự quá moe với Y Vận Hàm, khiến cô đột nhiên nhớ tới chú mèo con ở nhà đợi đút thức ăn, cũng thích dùng ánh mắt như vậy nhìn mình.
Như thể ma xui quỷ khiến, cô dĩ nhiên lại thực rộng rãi nói: "Được rồi, lên xe đi."
Hạ Đông Noãn thiếu chút nữa vui đến phát ngốc mất, ông trời thật đúng là đối xử với nàng không tệ, khiến nàng sâu sắc hiểu ra nhân phẩm được bảo toàn. Nhưng đồng thời nàng không hề nghĩ tới, nhân phẩm được bảo vệ đồng thời một chút may mắn sẽ phải trá giá bằng nỗi bất hạnh tương đương.
Ngồi trên xe SUV, Hạ Đông Noãn rất kỳ quái, một sinh viên sao có thể chạy loạn trong trường thế này, còn mặc hở hang thế nữa. Có tiền lại có sắc, chẳng lẽ không sợ bị người ta bắt cóc? Nàng không có ánh mắt như Trần Mặc, cũng nhìn không ra Y Vận Hàm 26 cái xuân xanh thật gia là giáo sư.
Hạ Đông Noãn theo thói quen khi đối mặt với người lạ, ngồi rõ lâu cũng không nặn ra được một câu, hơn nữa cảnh tượng xấu hổ vừa rồi lại khiến mặt nàng hơi hồng lên.
"Tiểu sắc lang, muốn tới khu nào?" Y Vận Hàm thực ra lại rất rộng lượng, dù sao đậu hũ cũng ăn rồi, vừa lén liếc tiểu sắc lang vài lần, dĩ nhiên mặt vẫn đỏ như thế, như thể một khi nhuốm sắc đỏ trên mặt thì sẽ không biến mất, thật sự kỳ lạ mà, tâm tình cũng bất giác tốt lên nhiều.
Đại học Z có rất nhiều dãy lớp học, từ khu 1 đến khu 15 cũng không phải đoạn đường ngắn, làm người tốt thì phải làm triệt để, tiễn Phật thì phải tiễn đến Tây thiên. Y Vận Hàm uống lộn thuốc, hiếm hoi làm người tốt một lần không chỉ không làm khó Hạ Đông Noãn, còn đột nhiên tốt bụng đưa nàng tới lớp.
Thật không biết là vì tiểu loli trước mắt đột nhiên xúc động trái tim của một ông chú trong cô hay vẫn là bởi tâm tình hôm nay không tệ, nhân tiện đối xử với mọi người đều nhiệt tình hẳn lên. Đương nhiên, cô tự nhận mình là thuộc cái lý do sau.
"À à, tôi muốn tới khu 3 lớp 201, muốn tới lớp của một hồ ly tinh." Hạ Đông Noãn lại bật thốt không kịp nghĩ. Hồ ly tinh là biệt danh mà Trần Mặc gọi Y Vận Hàm. Đối với Trần Mặc mà nói, nữ nhân yêu diễm hơn cô thì chắc chắn chính là hồ ly tinh. Dần dần Hạ Đông Noãn cũng gọi quen miệng, chỉ là nàng không biết vì cái gì ở trước mặt nữ nhân bên cạnh này nói gì cũng giống như đều không thể dùng vỏ đại não sàng lọc một lần, trong lòng nghĩ đều thì ngoài miệng liền nói ra cái đấy. Loại tình cảm này khiến Hạ Đông Noãn cảm thấy thực không hiểu ra sao.
[Khu 3 lớp 201??? Đây không phải chính là lớp mình dạy sao? Còn hồ ly tinh???]
Y Vận Hàm thiếu chút nữa bị lời Hạ Đông Noãn nói khiến cho tức chết.
[Giỏi cho em tiểu sắc lang, đã ăn đậu hũ của tôi không nói lại còn dám bảo tôi là hồ ly tinh! Tới học lớp của tôi còn không thành thật với tôi, nhìn xem em có rơi vào tay tôi không!!!]
Cũng may năng lực nhẫn nại của Y Vận Hàm phi thường tốt, không biểu lộ ra vẻ cực độ khó chịu sắp sửa bùng nổ của mình, theo kẽ răng rít lên một câu: "Được, chúc em có một học kỳ vui vẻ với hồ ly tinh!" Y Vận Hàm còn đặc biệt nhấn mạnh chữ "hồ ly tinh". Cô thực ra lại muốn nhìn một chút xem tiểu loli không biết tốt xấu này đến lúc nhìn thấy mình chính là hồ ly tinh kia thì vẻ mặt sẽ thế nào!
Hết chương 5
—————————–
[1] Nhà vô địch thế giới cự ly 800m người Kenya
[2] trò đặt tảng đá lên ngực rồi dùng búa đập
[3] kẻ háo sắc. Có điển tích về cái này mà mình lười up lại, các bạn tự túc nhé :">