Túi đồ bị vứt bừa ở trước cửa trong phòng khách sạn, quần áo vương vãi khắp nơi, nửa cái chăn bông màu trắng đang lộn xộn rơi bên mép giường, một nửa còn lại đang đắp thân thể cuộn tròn.
Một đôi chân dài thẳng tắp vương ra khỏi chăn, đá lung tung vung vẫy ở trong làn sương khói mờ, rồi bị một bàn tay nắm lấy.
Trần Phong xoa xoa mắt cá chân ở trong lòng bàn tay mình, cảm nhận sự mảnh mai, mịn màng và cũng rất dễ dàng mê hoặc, hắt hít một hơi thuốc, ngậm trong miệng một hồi lâu mới phun ra.
Tư thế của người đang ngủ trong lòng cứ như là một đứa trẻ sơ sinh, thuần khiết và yếu ớt, một mùi hương chín rục đang tỏa ra từ dưới tấm chăn, mỗi một đường cong của từng sợi tóc đang xõa trên gối đều rất quyến rũ, tựa như là một thứ có thể khiến người khác nguyện lòng điên cuồng sa đọa bất chấp cả kết cục thảm hại.
Bàn tay Trần Phong từ mắt cá chân Lương Bạch Ngọc dời lên phía trên, lần theo từng tấc da đẹp đẽ của anh, rồi ngừng lại một nơi sau gáy anh.
Ở đó có một lỗ kim.
Theo kỳ hạn, Trần Phong sẽ tiêm thuốc vào nơi đó cho Lương Bạch Ngọc.
Phương thuốc này là thành quả của rất nhiều người hết lòng nghiên cứu ra, nhưng rất nhiều "thú cưng" đã chết trước khi nó được ra đời, chỉ có một số ít sống sót, trạng thái của Lương Bạch Ngọc là tốt nhất, dù là vậy, nhưng anh vẫn không biết gì hết.
Ví dụ như...
Nói với anh về tình yêu và mơ ước, anh làʍ ŧìиɦ đáp lại.
Nói với anh về những chuyện sinh hoạt đời thường hay là vẻ đẹp của cuộc sống, anh lại làʍ ŧìиɦ.
Nói với anh về ánh mặt trời ngày mai hay là cơn mưa nhỏ hôm qua, anh vẫn làʍ ŧìиɦ.
Đó là điều cốt lõi được gieo vào trong đầu của người biến đổi gene, là phương thức thỉnh cầu cảm giác an toàn duy nhất, là ý nghĩa của cuộc sống.
Trần Phong vẫn thỏa mãn, hắn tựa vào đầu giường hút một điếu thuốc rồi cúi đầu hôn lên người yêu đã tỉnh lại, muốn lần nữa.
.
Mùa thu năm nay vẫn không khác gì mọi năm.
Phát Tài đã già nên không còn hăng hái nữa, dáng vẻ mập như heo, nó làm ổ cả nửa ngày trời dưới ánh nắng.
Mặt trời chạy đi, nó chỉ híp mắt nhìn, chẳng hề xê dịch.
— Vạn vật đều cần ánh mặt trời, nhưng cũng sẽ có ngày không còn ánh mặt trời nữa.
Trần Phong quét lá rụng trong sân, đổ thêm nước vào trong tô cho Phát Tài rồi vào nhà bếp nấu cơm, quay đầu về hướng trong phòng, kêu, "Bạch Ngọc, lại chỗ anh!"
Trong phòng không có tiếng đáp lại.
Sợ mình nặng lời, Trần Phong ngồi xổm xuống, thấp giọng: "Đây là quyển nhật ký."
Là văn thơ hắn viết năm ấy.
Phong cách rất bình thường, không có chiều sâu, không biết có lỗi chính tả nào hay không, hắn đã quên mất mình cất ở đâu, không biết tại sao Lương Bạch Ngọc lại tìm ra.
"Vốn là dành cho em, thuộc về em." Trần Phong phủi mạng nhện trên ống quần Lương Bạch Ngọc, vẻ mặt ngượng ngùng khi đối diện với mối tình đầu, hắn ho khan một tiếng, ngẩng đầu nói, "Nhưng cái này không ăn được đâu đấy."
"Em không ăn, em nhìn." Lương Bạch Ngọc bĩu môi, "Em không muốn ăn." Anh xoa bụng, nghiêm túc nói, "Không đói bụng."
Sau đó vỗ lên quyền nhật ký trong lòng, lẩm bẩm rất nhỏ, "Em cũng không xé nó đâu mà."
"Vậy anh nói sai rồi." Trần Phong dỗ anh, "Anh sai rồi."
Lương Bạch Ngọc hừ nhẹ rồi nhìn quyển nhật ký.
Trần Phong xoa đầu anh, nghĩ rằng anh chỉ đang chơi với quyển sổ.
.
Cuốn nhật ký chỉ bị Lương Bạch Ngọc cầm không tới nữa ngày thì đã bị vứt đi mất, quả thật là chơi đùa.
Trần Phong nghe theo đề nghị của các chuyên gia, khi tình trạng của Lương Bạch Ngọc đã được cải thiện đến một mức độ nhất định thì sẽ dẫn anh gặp gỡ và tiếp xúc với người khác, cảm nhận được nhiều trải nghiệm khác nhau, ngoài thỉnh thoảng đi dạo trên đường thì bọn họ cũng sẽ đến thăm nhà đội phó đã giải ngũ.
Còn mẹ của Trần Phong, hắn từng tới đó một hai lần.
Mẹ hắn và gia đình mới của bà đều không thích Lương Bạch Ngọc, ánh mắt bọn họ nhìn Lương Bạch Ngọc nhắc hắn nhớ lại những con người ở quê hương, vì thế hắn không đến đó nữa.
Nhà trọ của đội phó cách nơi ở Trần Phong và Lương Bạch Ngọc cũng không xa mấy, Trần Phong đạp xe đạp chở Lương Bạch Ngọc qua đó, ba người ngồi ăn chung một bữa cơm.
Sau khi ăn xong đội phó nói chuyện với Trần Phong, Lương Bạch Ngọc đào đất ở trước cửa, hai con vịt con lại gần kiếm giun ăn.
Hàng xóm sát bên có họ hàng đến thăm, hò hét nhậu nhẹt ầm ĩ, không lâu sau, bên đó truyền tới một tiếng hét to.
Có một Alpha cấp bậc rất cao bị dị ứng với thuốc ức chế, hung bạo, gặp ai đánh nấy, không ai cản được.
Đội phó nghe động tĩnh thì lập tức đi qua kiểm tra, y kéo cái thân thể bị các vết thương cũ ăn mòn quay trở lại, kêu Trần Phong hỗ trợ.
Lúc Trần Phong qua đó, Alpha kia đang kéo tóc của một Omega trẻ tuổi đập vào trong tường, trong miệng mắng chửi cái gì đó, như thể anh ta đã bị cái gì đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ nên mới phát điên.
Pheromone trong phòng cực kỳ hung tàn rối loạn, chúng cứ như là chó điên đang gầm thét, không ai dám tự tiện đến gần.
Trần Phong tháo khuyên tai trái xuống, bước vào.
Alpha kia dừng tay ngay lập tức, cơ mặt dữ tợn run lên lui về sau nửa bước, gã còn chưa kịp làm gì thì đã bị một cước đá bay ra ngoài, đập lên cái tủ cao cở nửa người, vùng vẫy mấy cái rồi nằm bất động.
Trần Phong không có ý định xen vào giải quyết hậu sự, hắn cần phải rời đi, bỗng nhiên bị một lực kéo lại.
Omega trẻ tuổi nước mắt nước mũi tràn lan năm hắn không buông, vẻ sáng ngời tràn đầy sức sống có thể hấp dẫn những người từng trải, pheromone là mùi cỏ xuân.
Trần Phong cau mày: "Buông ra."
Người trẻ tuổi run lẩy bẩy, dáng vẻ vẫn chưa tỉnh táo lại, có một giọt máu rơi xuống từ trên đầu cậu, bộ dạng vô cùng thê thảm đáng thương, liều mạng nắm chặt hắn để tìm kiếm sự an ủi.
Bỗng nhiên của một ánh mắt đánh tới, người trẻ tuổi phát hiện ra một Beta có ngoại hình cực kỳ xinh đẹp đang đứng trước cửa nhìn cậu với vẻ âm u, đôi môi đỏ mọng giật giật, dùng khẩu hình nói ra hai từ, "Của tôi."
Người trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt, cả người phát run, cậu giống như bị một con rắn độc ác hù cho hoảng sợ, theo bản năng buông lỏng tay.
Đội phó chú ý tới một chi tiết nhỏ, y đang kích động muốn nói cho Trần Phong hay nhưng lời chưa ra khỏi miệng thì đã bị y nuốt xuống.
Bởi vì y phát hiện, những cảm xúc trong mắt Lương Bạch Ngọc đã biến mất sạch sẽ không còn sót lại một chút nào, tựa như sự chiếm hữu mang theo tính công kích khi nãy không phải từ anh mà ra, hệ thống tình cảm của anh cũng chưa khôi phục hoàn toàn, lúc đó chỉ xuất hiện chút ít đột phá, cách với tình trạng phục hồi ổn định không biết bao nhiêu xa.
Ai biết được tình huống như vậy khi nào sẽ lại xuất hiện, mấy ngày sau, mấy tháng sau, hoặc là... mấy năm sau?
Vì thế đội phó quyết định không nói, vẫn nên để Trần Phong tự phát hiện ra thì tốt hơn.
.
Thời điểm sắp chạng vạng tối, Trần Phong bước ra khỏi phòng làm việc của đội phó, đi tới ghế salon ngồi bên cạnh Lương Bạch Ngọc, hắn nhìn đồ ăn vặt trên bàn trà, bỏ những bịch bánh, kẹo đã ăn vào trong thùng rác.
"Trần Phong." Lương Bạch Ngọc vừa nhai kẹo dẻo hình lưỡi liềm trong miệng vừa nói.
Trần Phong: "Ừ?"
Lương Bạch Ngọc chỉ tay vào TV: "Tình yêu là cái gì vậy?"
Trần Phong hơi bất ngờ, lau sạch vụn bánh quy trên tay: "Chúng ta."
Lương Bạch Ngọc líu ríu: "Chúng ta?"
"Đúng, chúng ta." Trần Phong cúi đầu khom lưng, vén sợi tóc bên má ra sau tai anh.
Lương Bạch Ngọc vừa ngâm nga hát, vừa chơi với ngón tay Trần Phong, cứ như câu hỏi đó không phải do anh hỏi vậy, không có ý định tiếp tục, lòng hiếu kỳ tới nhanh nhưng cũng đi rất nhanh, một giây là quên.
Trần Phong để mặc cho anh chơi đã, nói: "Về nhà."
"Trở về... nhà... về nhà...", Lương Bạch Ngọc được Trần Phong dẫn ra ngoài, trong miệng lẩm bẩm nhắc tới Phát Tài ở nhà làm gì, trong tô còn đồ ăn hay không.
Trần Phong đẩy xe đạp ra ngoài cổng, chân dài nhảy lên xe, vỗ yên phía sau: "Lên nào."
Lương Bạch Ngọc chạy tới nhảy lên ngồi sau hắn.
"Về nhà!"
Lương Bạch Ngọc giang hai cánh tay, gió vờn hai đầu ngón tay anh, anh đung đưa chân cười rạng rỡ, "Về nhà! Về nhà!"
Trên con đường đá hẹp và đẹp trong trấn, bánh xe cán lên từng bóng cây trên đất, tiếng chuông hôn gió thu.
Ngày mai trời nhiều mây.
Ngày mốt là một ngày thật đẹp.
Toàn văn hoàn