Trứng Gà Đường Đỏ

Chương 4




Dương Minh còn muốn chất vấn Lương Bạch Ngọc vài câu thì từ phía Nam của thôn truyền tới tiếng kêu to kinh thiên động địa.

"Thằng Minh! Đi về!"

Dương Minh không muốn quan tâm nhưng giọng mẹ của cậu kêu to quá, người trong thôn ai cũng nghe thấy.

"Hối hối hối, lúc nào cũng hối!" Dương Minh thở phì phò hết lên, quay đầu nhìn Lương Bạch Ngọc nói, "Tối tôi tới tìm anh tiếp."

Dương Minh được sinh ra ngay lúc gà trống đang gáy, vì thế tên của cậu cũng được đặt theo đó.

*鸣 (ming): gáy, hót

Lúc cậu chạy đi, mấy con gà con chạy nhảy tán loạn.

Lương Bạch Ngọc thu không nhìn theo cậu nữa, chợt đối diện với dì Lưu đang đứng trước cửa, nhìn thẳng vào mắt anh, quơ tay múa chân kêu anh dọn cái thứ trước cửa nhanh lên.

"Không phải do tôi." Lương Bạch Ngọc vuốt lọn tóc trước mặt ra sau tai, "Tôi là nạn nhân cơ mà."

"Là do cậu không an phận, cứ thích gây rắc rối, đáng đời." Dì Lưu nhăn nhó, "Dọn nhanh đi, tụi tôi vừa mở cửa là mùi hôi bay vào trong nhà, buổi tối ngủ không được!"

Lương Bạch Ngọc thở dài, nói xin lỗi: "Dì à, nhà tôi với dì ở gần nhau, mùi này từ nhà tôi ảnh hưởng tới nhà dì rồi, thật ngại quá, dạo gần đây mưa cũng nhiều, đợi một chút mưa xuống là sạch ngay thôi."

Nói xong anh bước vào trong nhà, không nhìn lại đống đó lần nào nữa.

"Lương Bạch Ngọc, cái đồ yêu tinh hại người...."

Dì Lưu tức giận giậm chân, hàng xóm khuyên bà đôi câu rồi kéo tay nhau vào cửa để nói xấu.

Mẹ Dương Minh không cho cậu qua lại với Lương Bạch Ngọc, còn cha cậu thì không có ý kiến gì, không phản đối nhưng cũng không bao che. Cậu sợ cha mình sẽ bị mắng lây nên lựa chọn hạ xuống độ tồn tại của mình.

Dương Minh chỉ có thể tìm chị gái làm đồng bọn, mà chị của cậu thì có ý đồ riêng, nhờ cậu hỏi Lương Bạch Ngọc một chuyện... làm thế nào để dụ Trần Phong vào nhà.

Nhiệm vụ này bị Dương Minh khinh bỉ, cậu nói luôn tại chỗ: "Chị chỉ cần có khuôn mặt của Lương Bạch Ngọc là được thôi."

Chị cậu tức tới nổi tỏa ra tin tức tố mùi hoa tiêu cay. Thỏa thuận giữa hai chị em Omega thất bại.

Dương Minh không tìm được viện trợ, chỉ có thể đợi người trong nhà ngủ hết, nửa đêm leo tường ra ngoài, nghênh ngang đi tới nhà Lương Bạch Ngọc.

Lương Bạch Ngọc lim dim mở cửa cho cậu, tóc tai hơi rối, áo khoác ngủ nhăn nheo, ống quần một cao một thấp, trên người tỏa ra chút du͙ƈ vọиɠ.

"Trễ thế này rồi mà lại đây làm gì," Lương Bạch Ngọc miễn cưỡng cười, "Ăn trộm hả?"

"Đừng dát vàng lên mặt mình nữa, anh là cái đồ..."

"Beta tầm thường, không đáng một xu." Lương Bạch Ngọc ngáp một cái.

Dương Minh nghiến răng, sao cái người này ngáp thôi cũng lẳng lơ thế?!

"Anh với Trần Phong là sao vậy?" Dương Minh bước vào nhà, đi thẳng tới nơi đang sáng đèn - phòng ngủ của Lương Bạch Ngọc.

Bóng đèn nhỏ treo ở góc tường, dây đèn xoắn thành một đoạn. Vật dụng trong phòng rất đơn xơ, giường gỗ kiểu cổ chiếm hơn nửa phòng, mùng treo qua một bên, vali nhét dưới gầm, một đôi giày da được đặt trước giường.

Đối diện giường là tủ sách, trên bàn không có sách vở, cũng không có đèn bàn, chỉ có một chung trà và túi vải. Bên cạnh là một cái tủ có gương, cửa không đóng nên có thể nhìn thấy bên trong ba, năm bộ quần áo, tất cả đều là áo sơ mi và áo sơ mi hoa.

Từ khi Lương Bạch Ngọc về thôn tới giờ, mỗi ngày đều mặc áo sơ mi hoa, quần tây và giày da, ăn mặc rất thời thượng, phong cách chưa từng thay đổi, anh không muốn hòa nhập với cái thôn lạc hậu này, cũng không thèm để ý tới những ánh mắt mang đầy ác ý.

Đôi mắt tròn xoe của Dương Minh đảo quanh một vòng, rơi vào khuôn mặt đang ụ ra của Lương Bạch Ngọc, nhắc lại vấn đề hồi nãy.

Lương Bạch Ngọc khom lưng giũ chăn bông: "Sửa nhà."

"Ai mà không biết." Dương Minh đến gần, "Tôi đang hỏi anh, tại sao anh cố ý tìm hắn ta sửa nhà chứ?"

Lương Bạch Ngọc nhíu mày với cậu: "Nếu tôi tìm cậu thì cậu biết không?"

Dương Minh nghẹn lại, cậu không biết. Tay nghề của nhiều thế hệ trước đây hiếm khi được truyền lại cho đời sau, người trẻ tuổi bây giờ toàn là chỉ nghe qua, có biết rõ nhưng không làm được.

"Anh ngủ với hắn rồi?" Dương Minh phát hiện gì đó, đôi mắt trừng lớn.

Lương Bạch Ngọc đi tới bàn: "Làm gì có chuyện Alpha ngủ với Beta."

"Anh đâu có giống với Beta khác!" Dương Minh bật thốt lên, "Anh soi gương đi, ngoại hình của anh từ đầu tới chân đều toát ra hào quang kinh nghiệm phong phú, tôi là Omega cũng không bằng anh!"

Lương Bạch Ngọc dùng con mắt đa tình nhìn cậu: "Sao coi thường mình quá vậy, đừng khiêm tốn."

"..." Dương Minh nhìn đôi môi anh, nuốt ngụm nước miếng, da mặt nóng lên đánh trống lảng: "Anh không biết nguyên nhân Trần Phong là phế vật à."

"Sao?" Lương Bạch Ngọc tùy ý hỏi.

"Tin tức tố của hắn."

Lương Bạch Ngọc nhẹ nhàng mở nắp chung trà: "À..."

"Không nhận ra? Thật là, không trách anh, là tại hắn." Dương Minh nói, "Trần Phong cũng là người từ nơi khác về giống anh, là cán bộ kiểm lâm, ngày hắn về thôn, trưởng thôn triệu tập thôn dân họp, lúc đó anh họ của tôi đột nhiên tới kỳ phân hóa."

"Hiện trường rất loạn, giống như chiến trường động vật giao phối vậy, chỉ có Trần Phong là không phản ứng, hắn ta khống chế cục diện, suốt đêm đưa anh họ tôi lên huyện, nếu không thì cái thôn này toang rồi." Trong lòng Dương Minh vẫn còn hơi sợ, cậu vuốt vòng cổ mình.

Lương Bạch Ngọc kinh ngạc nói: "Rồi sao nữa"

"Không còn chuyện gì hết." Dương Minh kéo dây đèn hai lần, "Ai mà chống lại bản năng được, không một ai hết, cấp bậc tin tức tố của hắn quá thấp, tuyến thể không chừng cũng có vấn đề nên không bị ảnh hưởng."

Lương Bạch Ngọc nói: "Có thể lực kiềm chế của người ta mạnh thì sao."

"Đánh rắm!" Dương Minh phản bác, "Anh họ tôi là một Omega hướng dẫn hình quý hiếm đó."

Lương Bạch Ngọc chậm rãi nghiêng mặt: "Hướng dẫn hình..."

"Ngốc!" Dương Minh thấy anh hứng thú, âm lượng cất cao, "Là kiểu người rất quyến rũ, một lưới bắt hết, lợi hại chưa."

Lương Bạch Ngọc cong môi: "Lợi hại."

"Rất lợi hại." Anh lặp lại..

"Trước giờ trong thôn chúng ta chưa từng có hướng dẫn hình," Dương Minh nói tiếp: "Lần đó tin tức tố của đa số người ở đó bùng nổ, dày đặc như đòi mạng, nhưng tin tức tố của Trần Phong thì lại mỏng manh, lúc đó tôi đứng xa nên không xác định 100% hương vị của hắn, cũng không hình dung ra."

Lương Bạch Ngọc buông lỏng ngón tay, nắp chung trà lắc lư rơi xuống bàn, ánh mắt tựa như rơi vào mạng nhện trong góc tường, cũng tựa như tan rã, không có tiêu điểm.

Cánh tay bị đánh, Lương Bạch Ngọc rũ hàng lông mi, nâng tay lên uống nước ấm trong chung trà, chậm rãi nói: "Vị kiểm lâm kia... Ngoại hình mạnh mẽ, có điều kiện của một Alpha chất lượng."

"Nên mới nói hắn ta phế đó, tin tức tố của hắn vô dụng, không áp chế nổi ai hết có đeo vòng cổ hay không cũng chẳng sao." Dương Minh phát ra tiếng hừ khinh bỉ.

Lương Bạch Ngọc đặt chung trà xuống, ngón tay ấn lên miệng chung trà, chậm rãi vuốt nhẹ: "Vậy có ai ngủ với anh ta chưa?"

"Cái đệt." Dương Minh nói, "Tin tức tố không liên quan tới thể lực, nên rất nhiều người muốn sống với hắn, cũng có nhiều người ghét hắn." Cậu nhớ tới chuyện đó thấy hơi buồn nôn, dưới vòng cổ nổi lên một lớp da gà, "Đều là một đám sử dụng tin tức tố để làm vũ khí."

Lương Bạch Ngọc nằm xuống giường, bàn tay đặt lên chăn bông.

Dương Minh chưa đi, vẫn còn cằn nhằn, cậu rất có thành kiến với chuyện bị buộc chặt với bản năng và tin tức tố, cậu khinh bỉ, coi thường bất kỳ người nào bị khống chế bởi tin tức tố.

"Thôn bên kia có một cặp Alpha và Beta là bạn từ bé, hai người ở bên nhau hơn mười năm, kết quả là gì anh biết chứ?" Dương Minh ngồi xổm trước giường của Lương Bạch Ngọc tám chuyện: "Có lần Alpha đó ra ngoài làm ăn, chạm mặt với Omega có độ phù hợp cao, cả hai đều tiến vào thời kì động dục, phát tình, hắn ta đánh dấu người đó, tạo kết, ngủ với nhau một tuần, trời long đất lở."

"Beta kia chết thảm, nghĩa trên mặt chữ, chết rồi, tự sát, treo cổ trên cửa, trong bụng còn có thai nhi, anh cũng biết Beta rất khó sinh dục phải không, có thể mang thai là vận may ngất trời rồi, nghiệp chướng." Dương Minh lấy ra hộp diêm từ đâu đó, thương tâm nói, "Ai cũng không ngăn nổi bản năng."

Lương Bạch Ngọc thơ ơ không động lòng, tâm địa dắt đá.

"Anh không thấy nực cười sao?" Dương Minh châm khói, giơ điếu thuốc lên, híp đôi mắt mèo hớp một ngụm khói, phồng má lên rất đáng yêu, tựa như một đứa trẻ con nhưng động tác hút thuốc rất thành thạo.

"Haizz, chuyện người chết không có buồn cười chút nào hết." Lương Bạch Ngọc nhắm mắt, mơ hồ nói, buồn ngủ.

"Tôi đang nói tới chuyện đám Alpha là đồ chó." Dương Minh vung vẩy điếu thuốc.

Lương Bạch Ngọc cười: "Còn mẹ cậu?"

Dương Minh đen mặt: "Mẹ tôi là ngoại lệ!"

Trong phòng lắng xuống.

Dương Minh đứng dậy, đi tới trước túi vải của Lương Bạch Ngọc, lấy ra một củ khoai còn có lỗ sâu, cậu tiện tay bỏ qua, trên giường bỗng nhiên truyền đến âm thanh, "Người anh họ của cậu đó, định cư trong huyện?"

"Đúng vậy, vì nhà ở, cũng vì sự an toàn của mình mà gả cho một lão già đại gia, làm mẹ kế của hai đứa bé." Dương Minh hừ hừ, "Tết về thăm nhà lúc nào cũng khoe khoang một phen cuộc sống trong huyện."

Lương Bạch Ngọc thật sự buồn ngủ: "Vậy à."

Cửa sổ bị gió đánh vào, từng trận mùi thối lan vào bên trong.

"Anh sao vẫn chưa dọn nữa?" Dương Minh né cửa sổ ra, "Thúi vậy anh không sợ đang nằm mơ bị thổi cho tỉnh hả?"

Lương Bạch Ngọc ấn thuốc dán trên tay trái: "Em trai đừng lo, anh cậu không nằm mơ."

Dương Minh "hừ" một tiếng.

"Không tám nữa, về đi." Lương Bạch Ngọc nhướng mi bắt gặp cặp mắt sáng đang mở to của cậu, "Sao đó, muốn ngủ chung anh trai hả?"

Anh vén chăn, ánh mắt toát ra độ quyến rũ: "Lên đây đi."

"Ai mà thèm lên giường anh chứ." Dương Minh bị khiêu khích đến đỏ mặt, xem chút nữa làm rơi điếu thuốc, trừng mắt, hét lên: "Lương Bạch Ngọc, tôi không cho phép anh để Trần Phong sửa nhà, nói cho anh biết, nếu anh muốn tìm chỗ dựa thì đừng tìm hắn, hắn không bảo vệ cho anh được."

"Không lên thì thôi." Lương Bạch Ngọc dém chăn lại, "Anh trai muốn ngủ rồi."

Dương Minh vọt tới bên giường: "Cái giường này của anh bao nhiêu người lên rồi hả?"

Lương Bạch Ngọc khẽ nhếch môi, ánh mắt mơ màng, cho người khác cảm giác như không đếm nổi. Dương Minh không biết là tức giận hay đang ghê tởm sự phóng đãng sa đọa của không biết liêm sỉ của người này, lập tức đỏ hết cả mắt.

Bọn họ chênh nhau vài tuổi, khi còn bé cậu chưa hiểu chuyện, cậu cho rằng trước khi rời làng, anh toàn là bám đuôi những người đàn ông khác.

Dù sao khi lại gần anh, cậu không nhịn được cũng bám theo.

"Mẹ tôi nói không sai, anh về thôn là muốn hại người." Dương Minh cắn điếu thuốc mạnh mẽ bước đi.

Nhưng chưa tới cửa phòng thì quay lại, ném một thứ lên giường. Là con dao nhỏ. Ý tứ rõ ràng là đưa cho con hồ ly tinh trên giường phòng thân.

Lương Bạch Ngọc quan sát con dao, nhẹ nhàng cười nhạo: "Nhóc con."