Trứng Gà Đường Đỏ

Chương 30: Không đúng thời điểm, cái gì cũng sai




Nhạc mở đầu phim bắt đầu vang lên, là một giai điệu saxophone tình cảm, không khí trong rạp từ từ lắng xuống.

Trần Phong cùng tay cùng chân đi về phía Lương Bạch Ngọc, ngồi xuống bên cạnh anh.

Khẩu trang của Lương Bạch Ngọc ôm vào mặt anh, hơi ngột ngạt, tạo ra tầng khí ẩm nên anh dứt khoát lấy xuống, đeo vào cổ tay.

Trần Phong cúi đầu nhìn lòng bàn tay đầy mồ hôi, chợt bên tay có giọng nói, "Sau này đừng như vậy nữa, cứ như là con nít ấy."

Hô hấp của hắn đình trệ, lau mồ hôi tay lên quần.

"Nếu tôi không đứng lên thì anh vẫn sẽ đứng nguyên ở đó à." Lương Bạch Ngọc xem phim, ánh sáng từ màn hình lớn chiếu lên khuôn mặt anh, "Ngồi ở đây cũng xem được thôi, chỉ là vị trí thôi mà."

Trần Phong khom bả vai xuống, hắn chưa từng nghĩ sẽ có ngày hắn lại làm cái chuyện ngây thơ đó, cũng chẳng biết lấy niềm tin chiến thắng ở đâu ra. Nhưng sâu trong nội tâm của hắn lại nghĩ rằng, cho dù có trở lại vài phút trước hắn cũng sẽ làm như vậy.

"Không phải lúc nào tôi cũng chiều theo ý chú được." Lương Bạch Ngọc nói chuyện, mỗi một chữ đều được đầu lưỡi hồng đưa ra ngoài, thật khó để xác định rằng vô tình hay có tình, dịu dàng hay lạnh nhạt.

Trần Phong khó chịu hơn, cũng càng trầm mặc.

Chú bao nhiêu tuổi rồi?" Lương Bạch Ngọc vẫn xem phim, không nhìn hắn.

"Hai mươi tám." Trần Phong nói.

"Ồ... Vậy lớn hơn tôi ba tuổi, cũng sắp ba mươi rồi nhỉ." Lương Bạch Ngọc hờn dỗi, "Lần sau chú không được giở tính trẻ con ra nữa đấy nhé."

Hơi thở Trần Phong bỗng nặng nề một chút, rất rất nhỏ, hơn nữa còn có nhạc nền của bộ phim che giấu, cho dù ngồi trong lòng hắn cũng không phát hiện được.

Thế mà một giây sau, Lương Bạch Ngọc ngồi bên cạnh quay mặt về phía hắng, hỏi một cậu: "Không thoải mái sao?"

Trần Phong hơi sửng sốt một chút. Hắn bận rộn cả buổi chiều, cơm trưa cơm tối gì cũng chưa được ăn, đối với hắn thì không có việc gì nhưng bây giờ hắn lại dùng âm thanh không nhỏ "ừ" một tiếng, nói: "Đau dạ dày."

Lương Bạch Ngọc sờ túi, lấy ra một cục kẹo dẻo, đưa cho Trần Phong: "Cho chú đó."

Trần Phong xé bọc ra, lấy kẹo ăn.

Có vẻ như người cho kẹo nghĩ rằng ăn kẹo rất tốt trong mọi trường hợp. Người ăn kẹo có vẻ đồng ý với suy nghĩ đó, chắc là thấy không có vấn đề gì.

.

Phim đen trắng thể loại tình yêu, âm thanh gốc, không phải phiên bản lồng tiếng, phụ đề không lớn, có người cằn nhằn không thấy thì sao mà hiểu, nhưng phần lớn đều thấy cũng ổn.

Suy cho cùng thì tình yêu là thứ của chung, cho dù ở Trung Quốc hay nước ngoài cũng chẳng khác gì nhau, là một loại cảm xúc thông dụng.

Cáng kinh điển thì lại càng phổ biến.

Không ít người hút thuốc lá, không khí ngột ngạt, dường như mọi người đã quen với điều đó nên chẳng mấy ai vì chuyện này mà cãi vã.

Lương Bạch Ngọc tựa lưng vào ghế, ban ngày đi đường nhiều nên bây giờ chân đau, anh khép hờ mí mắt, dáng vẻ tựa như sắp ngủ tới nơi: "Cha chú bên kia..."

Hơi thở của Trần Phong còn vương mùi thơm của cam: "Ở nhà nghỉ, có họ hàng trông."

"Không đi bệnh viện sao?" Lương Bạch Ngọc kinh ngạc nhìn sang.

"Không chịu đi." Giọng Trần Phong buồn rầu, "Ông ấy lừa tôi, nói rằng lên huyện sẽ vào bệnh viện ngay, kết quả là khi tới nơi thì lại nuốt lời."

Lương Bạch Ngọc lộ ra biểu tình khó hiểu: "Chuyến đi này vừa phải ngồi thuyền vừa phải ngồi xe, rất vất vả, lại còn tốn nhiều sức nữa đó, vì sao cha chú lại vậy chứ?"

Trần Phong trầm giọng nói: "Vì mẹ tôi."

Chung sống với nhau không nhất định là yêu nhau, thậm chí là không có tình cảm gì.

Khi chia tay, có lẽ vẫn sẽ nhớ nhung rất nhiều năm.

"Cha tôi tới huyện là chỉ muốn gọi điện thoại cho mẹ tôi, nói chuyện với bà." Trần Phong siết ngón tay, chân mày khắc chữ xuyên (川), trong lời nói còn chứa một chút mê man.

Trước khi tới đây hắn không phát hiện ra ý đồ của cha mình.

Lương Bạch Ngọc ngồi dậy, chậm rãi nói: "Có thể khi con người tới giai đoạn nào đó, trong một đêm có thể buông tất cả những thứ mà mình từng cho rằng không buông bỏ được, vứt hết đi, tới khi đó mong muốn chân chính sẽ hiện ra."

"Chú và mẹ của chú là hai người cha chú quan tâm nhất, không yên tâm." Lương Bạch Ngọc nói.

Trần Phong nghe chàng trai phân tích khuyên nhủ, im lặng chốc lát: "Tôi chỉ không hiểu được một chuyện, tại sao thân thể của mình là thứ cơ bản nhất mà lại có người không quan tâm."

Dừng một chút, nói thêm, "Bệnh nặng như vậy mà không nguyện ý chữa trị đàng hoàng."

"Thế hệ trước có quan niệm của mình, không nghe khuyên bảo cũng là chuyện thường thôi." Lương Bạch Ngọc nói, "Thuận theo đi."

Trần Phong nhìn anh: "Cái gì cũng thuận theo? Cho dù là sai? Dù tôi không muốn?"

Lương Bạch Ngọc nghiêng đầu, nửa người dựa vào tay vịn: "Bồ Tát, chú phải hiểu rằng, cha mẹ tôi không có ở đây, tôi không lãnh hiểu được tâm trạng, hoàn cảnh của chú, tôi không thể cảm động với chú được."

Trần Phong nhìn chằm chằm gò má mơ hồ của anh.

"Đừng nhìn tôi, xem phim đi." Lương Bạch Ngọc mò tới ống tay áo của người đàn ông, khẽ kéo, "Phim hay lắm đó."

Trần Phong lấy ngón tay của anh ra khỏi tay áo, khí lực cũng không lớn.

Lương Bạch Ngọc không hỏi vì sao, ngay cả than phiền trách cứ cũng không, chứ huống chi là làm nũng.

Trần Phong dâng một hơi trong lồng ngực, lên không nổi xuống cũng không xong, hắn mím đôi môi mỏng thành một đường, tay bóp cái bịch mơ vàng trong túi quần, bóp dẹp mà vẫn không lấy ra.

.

Phim lấy bối cảnh về chiến tranh thế giới, chỉ mới mấy phân cảnh thôi đã hé lộ cái kết bi kịch, có người dễ xúc động đã liên tục kéo khăn giấy,

Dương Minh không nhìn lên màn ảnh phía trên chút nào, toàn bộ hành trình toàn là quan sát Lương Bạch Ngọc với Trần Phong, trừng to con mắt tới nỗi muốn rớt cả tròng ra.

Cách một khoảng nên Dương Minh không hề biết hai người kia đang trong tình huống khó xử. Nói chính xác hơn là, Trần Phong đang buồn rầu, uất ức.

"Con mẹ nó, sao không cho tôi qua?" Dương Minh tức giận với Triệu Văn Kiêu.

Hai chân Triệu Văn Kiêu chồng lên nhau, mắt hướng về màn hình: "Cậu không nhận ra Trần Phong chỉ muốn ở bên cạnh Bạch Ngọc, với lại Bạch Ngọc cũng không ai trong số chúng ta làm phiền họ hay sao?"

"Không nhìn ra!" Dương Minh mặt trắng bệch.

"Con vịt chết vì mạnh miệng." Triệu Văn Kiêu nói," Nếu cậu muốn làm phiền em ấy thì cứ đi đi."

Dương Minh cười nhạt: "Đừng tưởng tôi không biết anh chỉ mong anh Bạch Ngọc ghét tôi rồi đuổi tôi đi, tôi không để cho anh được như ý đâu nhé."

Triệu Văn Kiêu đan hai tay đặt lên bụng, tư thế rất ra dáng ông chủ: "Chắc cậu không phải con ruột của cha mẹ cậu đâu nhỉ, sao mà chẳng thông minh được một nửa chị của cậu nữa."

Dương Minh: "..."

"Má nó, anh chán sống rồi!" Dương Minh đưa một quyền qua.

Triệu Văn Kiêu bắt cổ tay cậu lại, tỏa pheromone ra, cảnh cáo: "Dù gì tôi cũng ký hiệu tạm thời cậu đấy."

Dương Minh tựa như bị giẫm đuôi, ngây ngẩn cả người, cậu rút tay về, dù sức xoa cái cổ tay bị chạm vào kia.

Con mẹ nó, ông già, chó Alpha, suốt ngày chỉ biết chải chuốt, xẻ năm xẻ bảy, xấu muốn chết.

Pheromone mùi thuốc lá giống mấy loại thuốc mười đồng tiền ngoài tiệm, chất lượng kém, mùi cũng hôi, tàn thuốc rơi tứ tung.

Hút thuốc rất có hại cho sức khỏe, đây không có muốn bị đầu độc!

.

Bộ phim dần về cuối, trong rạp dần dần có tiếng thút thít lớn rồi nhỏ thay phiên lẫn nhau.

Chứng kiến tình yêu bi thảm của người khác, khóc cho chuyện của mình.

Vừa kết thúc là Dương Minh chạy như bay tới chỗ Lương Bạch Ngọc, ánh mắt đỏ như thỏ con, cậu nói rằng cậu mà biết đây là bộ phim kết bi kịch thì đã không thèm xem, tại sao hai người yêu nhau lại không thể ở cùng nhau, sao cuộc đời này tàn nhẫn đến vậy chứ.

Lương Bạch Ngọc ngáp một cái.

Dương Minh trợn mắt hốc mồm: "Đừng nói là anh không có xem đó nha."

"Có xem mà." Lương Bạch Ngọc bước xuống bậc.

Dương Minh trừng Trần Phong, nhanh chân đuổi theo Lương Bạch Ngọc: "Vậy anh không thấy đau khổ tột cùng, vô cùng thảm thiết hả?"

Lương Bạch Ngọc vừa đi vừa sửa lại cổ áo sơ mi: "Thảm sao?"

"Không thảm ư?" Dương Minh rú lên.

"...Thảm." Lương Bạch Ngọc trắng trợn qua loa lấy lệ: "Quá thảm."

Dương Minh tức đỏ mặt: "Anh là cái đồ gan vàng dạ sắt."

"Anh nào phải." Trong giọng Lương Bạch Ngọc chứa vẻ oan uổng không biết giải thích ra sao, hoặc là chỉ trêu chọc cậu, cũng không thèm giải thích cho cậu.

Triệu Văn Kiêu đi sau gọi Trần Phong, cả người y mặc bộ âu phục sang trọng, vừa hào phòng vừa cởi mở: "Người anh em, có chuyện này tôi muốn nói với cậu."

Trần Phong dừng bước lại, ánh mắt vẫn rơi vào bóng người thon gầy kia.

"Tình huống thân thể của Lương Bạch Ngọc chắc cậu cũng biết nhỉ, cậu khuyên em ấy chút đi, dù sao cũng tới huyện rồi, đến bệnh viện xem thử thế nào." Triệu Văn Kiêu đút hai tay vào trong túi quần, người làm ăn thường rất chú trọng thể diện.

Trần Phong nghe vậy, bèn quay đầu nhìn Triệu Văn Kiêu thấp hơn hắn mấy cm, lạnh nhạt nói: "Tôi khuyên rồi, nhưng cậu ấy không nghe."

Biểu cảm Triệu Văn Kiêu bất ngờ: "Lời của cậu mà cũng không có tác dụng sao?"

"Tôi còn tưởng đâu..." Y nói tới đây rồi ngừng. Ý của nửa câu sau cũng quá rõ ràng.

Trần Phong nhìn lướt qua y.

.

Huyện thành không giống với sơn thôn, thời gian này trên đường vẫn còn xe, nhiều cửa hàng vẫn còn đang mở.

Vào mùa đông, bên đêm rét lạnh, trên đường đi gió rất to, Lương Bạch Ngọc vẫn mặc chiếc áo sơ mi, phong phanh như trang giấy, nhưng anh quả thật không thấy lạnh.

Điều này một tên ngốc nghếch như Dương Minh cũng nhìn ra, lười mắng anh lẳng lơ bất chấp nhiệt độ hay là khuyên anh mặc đồ thêm.

Lương Bạch Ngọc đeo khẩu trang đứng trước một cái quầy hàng nhỏ, gọi một phần bánh kếp trứng, cầm thêm một ly cháo bát bảo, hai cái trứng luộc nước trà.

Dương Minh thắc mắc chẳng phải vừa rồi anh đã ăn tối rồi sao, tự dưng mua nhiều vậy làm gì. Rất nhanh sau đó Dương Minh đã biết đáp án.

Đệt!

Lương Bạch Ngọc không phải mua để ăn, mà là mua cho Trần Phong!

Trần Phong không biết đang thả hồn ở đâu, lúc Lương Bạch Ngọc đưa túi đồ ăn trước mặt hắn cũng không phản ứng. Chợt trên mu bàn tay nóng lên, thần trí của Trần Phong trở về, hắn lia mắt từ cái túi tới khuôn mặt Lương Bạch Ngọc rồi lại trở về với cái túi, bên trong túi tỏa ra mùi thơm, khói bay mịt mù.

Lông mày mềm mại của Lương Bạch Ngọc khẽ cau lại: "Tay tôi nóng rồi, cầm đi."

Trần Phong lập tức luống cuống tay chân đón lấy.

"Chú ở nhà nghỉ nào?" Lương Bạch Ngọc xoa cánh tay.

Trần Phong theo bản năng báo địa chỉ.

"Không biết ở đâu hết... Mà không cùng chỗ với tôi." Lương Bạch Ngọc mệt rã rời, "Trễ rồi, chú nên về đi thôi."

"Khi nãy ở trong rạp, tôi..." Trần Phong khàn giọng, nói: "Xin lỗi."

"Chú nói chuyện hất tay tôi ra ấy hả," Tiếng cười khẽ bay ra từ bên trong khẩu trang của Lương Bạch Ngọc, "Tôi đâu phải là người dễ giận như vậy, không trách chú đâu."

Rồi lại nhỏ giọng làu bàu: "Được rồi, thật ra lúc đó tôi cũng có hơi mất hứng, lần sau chú không được như vậy đâu nhé, tôi có kéo tay áo của chú thì chú phải để nguyên cho tôi kéo, được không hả."

"Được." Trần Phong ngạc nhiên nhìn chằm chằm anh.

.

Dương Minh không nhìn nổi nữa, tự nhiên như ở nhà mà chen qua.

Lương Bạch Ngọc chào tạm biệt với Trần Phong, Dương Minh nhếch mép rời đi. Triệu Văn Kiêu bao lớn bao nhỏ đi phía sau bọn họ.

Lúc đi tới đầu đường, Lương Bạch Ngọc như có như không quay đầu lại.

Người đàn ông đang nhìn anh không ngờ anh sẽ quay đầu, bất ngờ chưa kịp phòng bị bị bắt tại chỗ, hắn lập tức quay người, xách một túi đồ ăn đi về hướng khác. Bóng dáng hoảng hốt, xém chút nữa tông vào cột điện.

Vụng về, ngốc nghếch.

Một tín hiệu cố định vào mùa màng.

Lương Bạch Ngọc kéo khẩu trang xuống, ngón tay chậm rãi móc lấy sợi dây thun, anh thầm thở dài, môi khẽ động đậy, dùng khẩu hình để nói.

"Không đúng thời điểm, cái gì cũng sai."