CHƯƠNG 94
Vài câu hỏi han tán tụng xã giao như thường lệ, Hoàng quý phi, Khác phi, Trinh phi cùng nhau phối hợp. Hoàng hậu ngồi ở chủ vị, thế nhưng tâm tư đặt ở nơi khác. Nàng còn đang nghĩ bây giờ Tang Chi đã chẳng còn ích lợi gì với Đổng Ngạc thị, nếu nàng muốn giữ người lại cũng không phải là không thể. Chỉ có điều, người ở đâu lại phải thuận theo ý tứ của Hoàng thái hậu, Đổng Ngạc thị liệu có dám làm trái hay không?
Thỉnh an xong, cung phi cũng lần lượt hành lễ cáo từ, nối nhau hồi cung. Hoàng quý phi Đổng Ngạc thị lúc này mới cúi đầu nói, "Thần thiếp hôm nay tới là muốn đặc biệt thỉnh tội với Chủ tử nương nương."
Hoàng hậu lập tức đỡ lời, "Cớ gì Hoàng quý phi tỷ tỷ lại nói câu ấy?"
"Thần thiếp vô dụng, không quản được người, thời gian qua sức khỏe cũng không tốt, không để ý tới chuyện bên ngoài. Mãi tới tận hôm qua mới nghe được chuyện hồ đồ mà Tang Chi đã gây ra. Dù sao cũng là người của Thừa Càn cung, Tang Chi phạm phải sai lầm, sao thần thiếp có thể không có tội!"
Động tác trên tay Hoàng hậu chậm lại, nhìn thẳng Đổng Ngạc phi, lại cười nhẹ, "Xưa nay tỷ tỷ quản người vô cùng tốt, Tang Chi cũng vậy, luôn chu toàn không phạm phải bất kỳ sai sót nào. Chuyện vừa qua, bất quá là hiểu lầm, là sơ suất không đáng có mà thôi, bổn cung nhất thời nóng giận, thẳng tay dạy dỗ nàng một chút." Dừng một chút, lại nói, "Suy cho cùng nô tịch của Tang Chi hiện vẫn đang ở Khôn Ninh cung, vậy đương nhiên không còn liên quan gì đến Thừa Càn cung nữa. Tâm ý của tỷ tỷ, bổn cung nhận, cũng rất cảm động. Nhưng nói trước nói sau, có lỗi lầm gì cũng không thể tính toán với tỷ tỷ được." Từng lời từng chữ nói ra đều là để giải vây tránh cho Đổng Ngạc thị khó xử, thực tế thì là đang thẳng thắn khẳng định chủ quyền. Tang Chi hiện không còn là người của Thừa Càn cung nữa, kể cả mặc dù đã từng là người của Hoàng quý phi, nhưng một khi đã bước chân vào Khôn Ninh cung thì cũng đã trở thành người của Hoàng hậu, Thừa Càn cung không thể can dự.
Đổng Ngạc phi sửng sốt, nhỏ giọng, "Ý chỉ của Hoàng thái hậu, thần thiếp không thể không nghe."
"Về Thái hậu đã có bổn cung lo." Hoàng hậu tới đỡ Đổng Ngạc phi, mời nàng ngồi xuống, "Tỷ tỷ không khỏe, cũng không nên vì những chuyện thế này mà phiền lòng. Phải an ổn tĩnh dưỡng mới phải."
Đổng Ngạc phi cười, "Hoàng hậu nượng nương ưu ái, thần thiếp không dám." Bản thân nàng cũng không phải là sống chết muốn mang Tang Chi về, nhưng Hoàng thái hậu muốn, nàng sẽ làm. Còn về phần người có muốn đi hay không, đây không phải chuyện của nàng. Vô luận là như thế nào, nàng cũng chỉ là... Hoàng quý phi mà thôi, nàng chẳng thể chống lại ý tứ của Thái hậu, cũng không thể phớt lờ ý chỉ của Hoàng hậu. Nàng nghe theo Thái hậu tới Khôn Ninh cung mang người đi, tới Khôn Ninh cung rồi Hoàng hậu lại không để người đi, coi như cũng tốt, nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành.
Đến lúc này Khác phi liền cảm thấy không khí có chút quái dị, nàng vẫn là sợ bị liên lụy vạ lây, cho nên nhanh chóng đừng dậy hành lễ cáo từ. Còn Trinh phi, vẫn yên vị ngồi phía sau Hoàng quý phi, khiến cho người ngoài nhìn vào cũng thật muốn cảm thán một câu, khen ngợi tỷ muội tình thâm. Cũng bởi, trong cung này, đến tình thân cũng khó nói giữ. Ví dụ đầy rẫy, nhưng ngay trước mắt hãy cứ nhìn Thục Huệ phi và Hoàng hậu sẽ liền hiểu. Mà thế lực của Đổng Ngạc thị đơn bạc, tỷ muội đương nhiên cũng sẽ gắn kết hơn vài phần. Chỉ có điều Trinh phi dường như là thành tâm, nhưng Hoàng quý phi lại vẫn luôn hờ hững lạnh lùng. Dù sao cũng không khó hiểu, Hoàng đế chuyên sủng Thừa Càn cung, chủ vị tự đắc một chút cũng có sao.
Không lâu sau, Đổng Ngạc phi cáo từ hồi cung, Trinh phi cũng theo về. Trong chính điện Khôn Ninh cung lúc này chỉ còn lại Hoàng hậu, lúc này Thái Uyển Vân mới nói, ngữ điệu lo lắng, "Nương nương, nhưng việc Tang Chi tới Thừa Càn cung là do Thái hậu chỉ thị, người không phải là đang chống đối với Thái hậu đó sao..."
"Càn rỡ!" Hoàng hậu quát lớn một tiếng, mà thần sắc lạnh tanh. Thái Uyển Vân sợ hãi, quỳ thụp xuống, "Lão nô nói sai rồi!" Rồi liền tự tay giáng xuống hai cái tát.
"Thôi, được rồi." Hoàng hậu nói, "Thân là Chưởng sự, nói chuyện cũng không biết thế nào là chừng mực."
Thái Uyển Vân dập đầu, "Lão nô biết tội."
"Phải chịu đau một chút mới có thể nhớ lâu." Hoàng hậu lạnh nhạt, "Đứng lên đi."
Vừa đứng lên lại nghe Hoàng hậu nói, "Tang Chi cũng chỉ là một cung nữ, bổn cung chấp chưởng lục cung, chẳng nhẽ có một cung nữ cũng không quản nổi? Về phía Thái hậu bổn cung cũng đều đã tự có dự tính, Thái ma ma không cần lo lắng."
"Hoàng hậu nương nương sáng suốt, là lão nô lo thừa rồi." Thái Uyển Vân cúi đầu, không dám nhiều lời thêm. Đang lúc này lại nghe được tiếng hắt hơi từ phía trong truyền tới, chỉ có thể là Tang Chi.
"Có lẽ đã dậy rồi." Khóe môi hơi cong lên, lộ ra tia vui vẻ mơ hồ, "Nhất định là đã mệt muốn chết rồi."
Thái Uyển Vân hé mắt nhìn lên, nhìn thần sắc của Hoàng hậu giãn ra mà mây đen như đã giăng đầy trước mắt. Càng không hiểu nổi Tang Chi dựa vào cái gì mà có thể được cất nhắc ưu ái, Thái Uyển Vân càng chán ghét người này. Xưa nay Thái Uyển Vân hiểu rõ đạo lý là nô tài sẽ không bao giờ có thể oán trách chủ tử, huống hồ Hoàng hậu đối với nàng cũng không tệ. Nhưng chán ghét Tang Chi là việc không thể trách được, cũng vì người này cũng chỉ là một cung nữ bình thường, ấy thế mà chủ tử mình lại bao lần thiên vị.
Nghe Hoàng hậu nói, "Dâng bánh lên đi."
Điểm tâm sáng Tang Chi không kịp ăn rồi, Hoàng hậu biết thế, đã cho người chuẩn bị bánh ngọt.
"Vâng." Thái Uyển Vân đang muốn đi ra, lại Hoàng hậu lại nói với cung nữ bên cạnh, "Mang túi gấm lần trước lấy về từ Từ Ninh cung tới đây."
Ánh mắt Thái Uyển Vân quét qua, thấy Hoàng hậu đưa tay nhận lấy, rồi liền đứng dậy đi vào tẩm điện. Nhíu mày, bỗng lại nghĩ đến một việc – Có một lần nàng từng nhìn thấy Tang Chi tới Khâm Thiên giám! Khâm Thiên giám là chốn nào? Chính là chốn chuyên bói toán thiên tượng, quái lực loạn thần. Bây giờ lại còn một túi gấm chứa phù chú. Nghĩ đến đây, Thái Uyển Vân vội vã đi ra, phân phó người đưa bánh ngọt lên, còn mình đi về phía Từ Ninh cung.
Hoàng hậu đi vào, vừa vào đã nhìn thấy Tang Chi. Tang Chi đã rửa mặt, thời gian qua nàng mệt nhọc quá độ, lâu lắm rồi mới có thể an tâm ngủ một đêm, thật sự là ngủ say như chết. Nàng ngồi trước gương, quan sát mới thấy hai mắt mình sưng lên rõ ràng, mặt cũng hơi sưng lên, buột miệng kêu một tiếng, "Trời ạ..."
"Đáng đời ngươi, ngủ nhiều như vậy." Hoàng hậu buồn cười, nhìn Tang Chi.
Tang Chi nghe thấy tiếng sau lưng mình, vội vàng che mặt lại, "Ngươi đừng tới đây!"
"Ta vừa thấy hết rồi, bây giờ mới che có phải là muộn quá rồi không." Hoàng hậu đi tới đứng trước mặt nàng, bộ dáng nghiêng đầu suy tư.
"Ngươi... Ngươi vào cũng không báo một tiếng."
Hoàng hậu nghe lời này, bày ra vẻ kinh ngạc, "Đây là tẩm cung của ta, ta vào phòng của mình còn phải báo cho ngươi một tiếng?!"
"..." Tang Chi biết mình đuối lý, cũng chẳng thèm che mặt nữa, "Nhìn thì nhìn đi, dù sao lúc ta vừa xấu vừa thảm ngươi cũng đã đều nhìn qua hết rồi."
Chẳng qua là để ý một chút, quả đúng là không chỉ mắt sưng, mà cả mặt cũng hơi sưng đấy. Hoàng hậu không còn tâm tư trêu chọc nữa, cau mày, "Sao lại sưng thành như vậy rồi?"
"Có phải đêm qua ngươi thừa lúc ta ngủ say rồi véo má ta hay không vậy?" Tang Chi thấy thần sắc Tố Lặc nghiêm trọng, cố ý trêu đùa, "Bằng không tại sao vừa qua một đêm mặt ta đã thành đầu heo thế này."
Hoàng hậu không làm chuyện này, nhưng nhớ lại đêm hôm qua cũng bất giác chột dạ, dù rằng bản thân nàng cũng không hiểu mình chột dạ vì cái gì. Nâng giọng, "Ai véo má ngươi? Vu oan người tốt." Lại hừ một tiếng, "Không chừng ngươi ngủ quá say, mộng mị tự mình véo má mình cũng không biết thì có."
Tang Chi bật cười, lẩm bẩm, "Cho dù có véo má ta cũng chẳng tự véo má mình."
"Làm sao?" Hoàng hậu lạnh mắt liếc nàng, "Hay ngươi còn muốn véo má ta?"
"Không dám, tuyệt đối không dám." Tang Chi vội vàng.
"Sao bổn cung lại thấy ngươi rất dám đây?" Hoàng hậu trừng mắt.
Vừa ngủ dậy đã nói chuyện không đầu không đuôi, tâm tình Tang Chi cũng thật tốt. khiến cho nàng muốn cười một tiếng cho thoải mái. Có điều, vừa cười đã thấy sườn mặt căng ra, có chút đau.
Hoàng hậu nhìn, vừa bực tức vừa buồn cười, "Mặt sưng thành như vậy rồi." Lúc này cung nữ đưa bánh hoa quế vào, đặt trên bàn. Hoàng hậu đợi người lui ra, bẻ một miếng bánh, đút vào miệng Tang Chi, mới nói nốt, "Còn không biết an phận!"
Hương bánh hoa quế tỏa khắp, "Thơm thật đấy!"
"Ngươi thích bánh hoa quế sao?" Hoàng hậu vừa hỏi vừa bẻ một miếng bánh hoa mai, "Nhưng ta thích bánh hoa mai hơn."
"Đều ngon, đều ngon." Tang Chi vừa nhai vừa khen.
Hoàng hậu lườm nàng, nhưng lại vừa thuận tay múc một chén canh. Tang Chi nhìn bộ dáng này, hận không thể khiến thời gian ngừng trôi. Nàng nếm một ngụm, "Canh gì đây?"
"Canh đoàn tụ."
"Cái gì?" Tang Chi suýt phun ngụm canh, "Canh tên gì?" Giọng lên rất cao.
"Canh giải sầu đoàn tụ đấy!" Hoàng hậu không hiểu vì sao người kia lại phản ứng như vậy, "Gần đây bận rồi, nhiều chuyện khiến ta tâm phiền ý loạn, thường cho người nấu canh này. Có tác dụng an thần, ngươi uống thử xem."
Tang Chi hơi nhắm mắt, một hơi uống hết bát canh, "Canh ngon."
"Ngon?" Hoàng hậu càng cảm thấy kỳ quái, cho nên tự múc cho mình một bát, "Mùi vị vẫn vậy... Không tính là khó uống nhưng cũng không thể nói là ngon. Ngươi thực sự thấy ngon?" Rồi cho Tang Chi một cái liếc mắt, khẽ than, "Không phải là do bây giờ ngươi ăn cái gì cũng đều thấy ngon đó chứ..."
"Phải không? Cũng có thể là thế..." Tang Chi cúi đầu, tùy ý đáp mấy câu. Lúc này trong tâm trí nàng chỉ có canh đoàn tụ, Tố Lặc tự tay múc cho nàng một chén canh đoàn tụ, Tố Lặc cùng nàng uống một chén canh đoàn tụ...
Tâm tư Tang Chi bị chén canh này làm cho loạn rồi.
Mà Hoàng hậu thấy người kia chỉ cúi đầu ăn mà không nói, khẽ than thở một tiếng, mang theo mấy phần xót xa. Nàng yên lặng ngồi bên, một lúc sau mới lấy túi gấm ra, "Đây có phải túi gấm ngày đó ngươi làm mất hay không?" Nói đến đây như nghĩ ra chuyện gì, lên tiếng gọi Thái ma ma lại không thấy người vào. Hoàng hậu cảm thấy kỳ quái, hỏi cung nữ đi vào, "Thái Uyển Vân đâu rồi?"
"Hồi nương nương, Thái ma ma vừa rời khỏi rồi."
"Đi đâu?"
"Chuyện này... nô tì không rõ."
Hoàng hậu nhíu mày, cũng chỉ nói, "Ngươi tới Cảnh Nhân cung xem Khác phi có ở trong cung hay không."
"Nô tì tuân mệnh."
Cung nhân lui ra rồi, Hoàng hậu mới thì thầm tự hỏi, "Thái Uyển Vân này đi đâu vậy... Trước nay chưa từng tự ý rời khỏi như vậy đấy."
Thái Uyển Vân, lúc này đang ở Từ Ninh cung rồi.
"Lão nô thỉnh an Thái hậu chủ tử."
Thái hậu phất tay, Tô Ma Lạt Cô thay chủ tử lên tiếng, "Đứng lên đi. Thái chưởng sự có chuyện gì?"
"Lão nô có một chuyện quan trọng muốn bẩm báo với Thái hậu."
--- Hết chương 94 ---