Quãng đường từ Thừa Càn cung đến Khôn Ninh cung lúc này lại trở nên ngắn đến không ngờ, Tang Chi một lòng bứt rứt lo lắng. Lan Tú ghì lấy hai tay nàng, kéo nàng tới trước đại môn Khôn Ninh cung, Lục Oanh liền tranh thủ chạy vào thông báo, chỉ chốc lát sau đã trở ra, nhỏ giọng nói, "Lan Tú cô cô, dẫn người tới trong sân."
Tuyết rơi nhao nhao, càng ngày càng dày đặc. Tang Chi vừa đứng lại trước chính điện Khôn Ninh cung đã bị Lan Tú đá một cước vào khớp đầu gối, khiến nàng 'bịch' một cái khuỵu xuống quỳ trên đất. Dù nền đất đã sớm bị một tầng tuyết bạc bao phủ, Tang Chi vẫn cảm nhận rõ ràng sự đau đớn từ tận trong xương.
Địa vị của nàng căn bản là không xứng vào chính điện Khôn Ninh cung. Vừa quỳ xuống được vài khắc, Lan Tú đã nhận lấy cây roi từ trong tay Lục Oanh. 'Xoát' một tiếng, roi da hạ xuống trên lưng Tang Chi. Roi đan từ gai, những mũi gai nhọn xuyên qua lớp áo bông mà găm vào da thịt nàng, mà nàng thì còn chưa cả chuẩn bị tâm lý, chỉ kịp kêu lên một tiếng, "A!"
Nhưng ngay vào lúc này, roi thứ hai của Lan Tú lại giáng xuống.
'Xoát!'
'Xoát!'
Một roi lại một roi, mũi gai nhanh chóng phá nát lớp y phục sau lưng nàng, đâm vào da thịt. Lưng Tang Chi như thể bị roi gai xé rách, chỉ còn có thể cảm nhận được sự nóng rát đau đớn. Roi gai quẹt qua nền đất mang theo bông tuyết còn chưa tan, cảm giác lạnh lẽo tê dại như hàn băng này thấm vào trong cốt tủy, khiến nàng không rét mà run, thậm chí không thể kìm được đau đớn nữa, tiếng kêu rên tự ý thoát ra khỏi kẽ răng. Nàng vô cùng đau đớn, đau đến độ đã nhất thời hoàn toàn quên việc tìm Tố Lặc. Một roi lại giáng xuống, rốt cuộc Tang Chi không nhịn được mà cầu khẩn, "Đừng... đừng đánh nữa...", dù cho nàng biết rõ lúc này, tốt nhất là nên im lặng. Nhưng lý trí cuối cùng vẫn không thể thắng được sự đau đớn của thể xác, biết rằng có cầu khẩn cũng vô dụng, nhưng vẫn không thể không cầu.
Quả nhiên Lan Tú nghe thấy, lực đạo giáng xuống còn càng mạnh hơn. Gân xanh trên trán Tang Chi đã nổi thành đường, mà trên lưng lại giống như dần dần mất đi cảm giác, thân thể này tựa hồ đã không còn phải là của nàng. Cảm giác rõ ràng nhất mà nàng cảm nhận được ấy là lạnh, lạnh đến mức mụ mị đầu óc, lạnh đến mức kiệt sức mất đi ý thức.
Đúng ngay tại lúc này, giọng nói có khả năng khiến tâm tư Tang Chi đảo lộn vang lên, nhưng giọng nói này lại lạnh băng như thể không có nhiệt độ, tựa như Tang Chi chưa từng nghe một giọng nói nào lạnh lẽo lãnh đạm tới vậy.
"Dừng tay."
Ngữ điệu chẳng vội vàng, như thể người nói đang khoan thai thong thả nói ra hai chữ này. Hoàng hậu nương nương xuất hiện trước ngưỡng cửa chính điện Khôn Ninh cung, dùng ánh mắt hời hợt nhìn lướt qua người đang khốn khổ quỳ trên đất, cả nửa người đã vùi trong lớp tuyết mỏng.
Hai mắt Tang Chi mơ hồ mông lung, ngay tại lúc tưởng như nàng sắp lịm đi lại thấy được một bóng hình thiếu nữ đang đứng trên bậc thang phía xa xa. Hốc mắt nàng nhanh chóng nóng lên, "Thật sự... là ngươi..." Thanh âm thì thào, không có bất kỳ ai nghe thấy. Thực tế thì đây hẳn là nàng tự nói với mình mà thôi, căn bản nàng đã chẳng còn sức lực phát ra thanh âm nữa rồi.
Cái nhìn của người kia vừa thống khoái vừa đau xót, nhưng lại không có chút kinh ngạc. Tố Lặc không dám nhìn nữa. Mái tóc đen dài xõa ra, rối lại vào nhau, mà trên nên tuyết trắng vẫn còn những vệt máu vẫn còn chưa phai. Cảnh tượng này khiến lòng Tố Lặc mãnh liệt quặn lên, co rút, một hội tê dại đau xót lan tỏa khắp thân thể. Nàng âm thầm nghiến răng, nhưng thần sắc lại chẳng có nửa điểm khác thường, chỉ vô cùng ung dung bình thản, "Hoàng quý phi đang làm cái gì vậy, mùng Một Tết lại ở ngay trước chính điện Khôn Ninh cung đánh người tới mức như vậy, ý là muốn để cho Khôn Ninh cung thấy máu sao?"
Đổng Ngạc thị không tiên liệu được phản ứng này của Hoàng hậu, vội vàng nói, "Thần thiếp không dám! Nếu là người của thần thiếp đánh người không quy tắc, thần thiếp nên thỉnh tội."
Tố Lặc lạnh nhạt nói, "Chuyện này, Hoàng quý phi a... Thực ra nha đầu kia không phải là tự tiện xông tới, người của bổn cung chẳng qua là thuận miệng kể lại không rõ đầu đuôi. Hiện tại đánh cũng đánh rồi, hôm nay Hoàng quý phi phải lao tâm khổ tứ như vậy, khiến cho cả hậu cung vừa sang năm mới đã bị kinh động, không biết hiện tại nên xử trí thế nào?"
"Hoàng hậu nương nương thân là nhất quốc chi mẫu, uy nghi sao có thể để bị tổn hại, chỉ là uy nghiêm của Khôn Ninh cung, Thừa Càn cung tuyệt không dám mạo phạm." Đổng Ngạc thị khẽ khuỵu đầu gối, cúi người hành lễ, hành vi chu đáo không thể bắt bẻ.
Có điều, hành động lần nay của nàng, tuy rằng là để bảo vệ thanh danh của Thừa Càn cung, nhưng dường như đã khiến Hoàng hậu không vui rồi.
Cũng không biết là cung nhân nào 'ngư ông đắc lợi', thấy Khôn Ninh cung có chuyện, đã nhanh miệng tới Càn Thanh cung báo với Hoàng đế.
Cho nên, vào lúc này, ngoài dự liệu của mọi người, bỗng nhiên từ ngoài vang lên một tiếng thông truyền, "Hoàng thượng giá lâm!". Tố Lặc không kinh ngạc. Thậm chí nhìn thấy gương mặt buồn bực chán ghét, chỉ hận không thể ngay lập tức phế nàng, Tố Lặc cũng chẳng có chút cảm xúc. Từ khi Hoàng quý phi quỳ gối trước mặt nàng, nàng đã dự liệu được trước, Hoàng đế nhất định sẽ tới đây.
Chẳng qua là không nghĩ lại tới nhanh như vậy.
Bước chân của Thuận Trị đế sải nhanh hơn, vài bước đã tới bên Đổng Ngạc thị, ôm nữ nhân vào trong ngực, trách cứ, "Trời lạnh như vậy, trước nay thân thể nàng vốn đã suy nhược còn chạy ra ngoài làm gì. Là nàng coi lời trẫm nói như gió thoảng bên tai?"
Đổng Ngạc thị hơi giãy ra, còn bị Thuận Trị đế trừng mắt, nhưng ánh mắt hiển nhiên không hề có giận dữ. Đổng Ngạc thị đành nép vào lồng ngực hắn, thấp giọng khẽ gọi, "Hoàng thượng..."
Thuận Trị đế lại càng chẳng để ai trong mắt, một tay ôm nàng, một tay nắm lấy tay nàng, "Nàng không nghe lời, trẫm phải phạt nàng."
Đổng Ngạc thị biết không thể trái ý Hoàng đế, bộ dáng trở nên nhu thuận, cúi đầu khẽ nói, "Thần thiếp biết sai, mong Hoàng thượng trách phạt."
"Trẫm phạt nàng, ba tháng tiếp theo, mỗi tháng phải cấm túc ba ngày."
"Hoàng thượng?" Đổng Ngạc thị tựa như rất kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn Thuận Trị đế, lại nhận ra tia trêu đùa vui vẻ trong ánh mắt hắn, "Trẫm phạt nàng, ba tháng tiếp theo, nếu trời đổ tuyết tuyệt đối không được bước ra khỏi cửa cung, ngày mưa gió cũng phải ngoan ngoãn ở trong, biết không? Ái phi, nàng vẫn là nên nhận phạt thôi."
"..." Đổng Ngạc thị á khẩu không trả lời được, biết rằng Hoàng đế sủng mình đến vô pháp vô thiên, trong lòng vừa ngọt ngào vừa khó xử. Chẳng thể nói gì khác, chỉ đáp, "Thần thiếp tuân mệnh."
Thuận Trị đế lúc này vô cùng cao hứng, tựa hồ đã quên đây là Khôn Ninh cung, muốn kéo Đổng Ngạc thị vào trong điện. Nàng lúng túng giữ lấy tay áo hắn, "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương..."
Lúc này Thuận Trị đế mới nhíu mày quét mắt nhìn qua Tố Lặc một lần, ngữ điệu lập tức thay đổi. Hắn lạnh lùng nói, "Hoàng hậu có chuyện gì?"
Tố Lặc vẫn chỉ đứng một bên, nghe Hoàng đế hỏi, nàng kính cẩn, "Hồi bẩm Hoàng thượng, cũng chỉ là việc nhỏ mà thôi."
"Việc nhỏ thì tự mình xử lí cho tốt." Thuận Trị đế nâng cao giọng, trách cứ, "Đừng chuyện gì cũng tìm Hoàng quý phi. Dù sao Hoàng hậu cũng là Hoàng hậu, việc lớn việc nhỏ của hậu cung đều để Hoàng quý phi lao lực giải quyết trẫm cũng không muốn truy cứu, nhưng một chút việc nhỏ cũng tìm đến Hoàng quý phi, vậy ngôi Hoàng hậu này còn có ích lợi gì!"
Lời này nói ra không phải là tức giận bình thường đâu, toàn bộ Khôn Ninh cung nghe được đều sợ đến lập tức quỳ xuống, sắc mặt chuyển thành trắng xanh. Tố Lặc ở nơi này lại không đổi sắc mặt, chậm rãi quỳ xuống, ngữ điệu bằng phẳng, "Là thần thiếp làm việc không thỏa đáng."
Đổng Ngạc thị nghe thấy lời này liền run lên trong lòng, vội vàng quỳ xuống, "Hoàng thượng, là do thần thiếp quản nô tài không nghiêm, tối qua cung nữ Thừa Càn cung quấy nhiễu cung của Hoàng hậu nương nương, lúc này thần thiếp mới có thể đưa người đến thỉnh tội với Hoàng hậu."
Nàng còn chưa nói xong, Thuận Trị đế đã mạnh mẽ kéo nàng đứng lên, không cho nàng quỳ xuống, "Nói thì cứ nói, nàng quỳ xuống làm cái gì!"
Mà ở ngay bên cạnh, Khôn Ninh cung Hoàng hậu nương nương vẫn đang an tĩnh quỳ.
Đổng Ngạc thị không để ý lời Thuận Trị khuyên can, cố chấp quỳ xuống, "Hoàng hậu nương nương còn đang quỳ, trong cung há lại có kẻ có thể đứng, thần thiếp quỳ là hợp đạo lý!"
Thuận Trị có chút tức giận, "Hoàng hậu là Hoàng hậu, nàng là nàng, trẫm không cho phép nàng quỳ!"
Đổng Ngạc thị cúi đầu, chỉ nghe không đáp.
"Đứng lên." Thuận Trị nói.
"Hoàng hậu nương nương còn chưa đứng, xét về tình về lý, thần thiếp cũng đều không thể đứng lên." Đổng Ngạc thị mím môi, vẫn là cúi đầu quỳ.
"Nàng...!" Thuận Trị đế đã mất kiên nhẫn, lại thấy bờ vai mảnh mai của Đổng Ngạc thị có chút phát run, trong lòng cũng khó lòng phát tác tức giận. Hắn nhìn Tố Lặc mà quát lớn, "Còn quỳ làm cái gì! Trẫm nói ngươi quỳ sao!"
Dưới ống tay áo, bàn tay Tố Lặc âm thầm nắm chặt thành quyền. Trong khoảnh khắc, nàng cắn răng đè nén tâm tình, để cho hết thảy những dịu dàng ung dung thoát ra ngoài, vịn tay cung nữ đứng lên.
"Vẫn còn chưa chịu đứng dậy?" Thuận Trị chậm rãi nói với Đổng Ngạc thị.
Lúc này Đổng Ngạc thị mới để cho cung nữ đỡ mình đứng lên, trước tiên đã quay sang hỏi Tố Lặc, "Hoàng hậu nương nương vẫn ổn chứ?"
"Nàng quan tâm bản thân mình trước đi đã!" Thuận Trị kéo nàng về, "Trẫm thực hết cách với nàng."
Đổng Ngạc thị không khỏi âm thầm thở dài, lại không thể không nhận thịnh sủng của Thiên tử.
Ánh mắt của Tố Lặc dõi về bóng người đang ngất đi trên đống tuyết nơi góc sân, rốt cuộc thanh âm của nàng phát ra cũng mang theo tia tâm tình nặng nề khó phát giác, "Chuyện của cung nữ kia, tỷ tỷ không cần để trong lòng." Đổng Ngạc thị lớn hơn nàng mấy tuổi, thường ngày nàng cũng sẽ gọi Đổng Ngạc thị một tiếng tỷ tỷ.
Thuận Trị quét mắt nhìn qua, "Thừa Càn cung?"
"Đúng vậy, mong Hoàng thượng thứ tội, là thần thiếp vô năng không quản được cung nhân."
"Xông tới cung Hoàng hậu? Không phải Hoàng hậu vẫn còn hảo hảo khỏe mạnh đó sao?" Thuận Trị lạnh lùng nhìn về phía Tố Lặc, "Đừng động chút là tra tấn, vừa sang năm mới đã để cả Tử Cấm Thành nhìn thấy máu, Hoàng hậu quản hậu cung như thế này đây sao?"
Tố Lặc im lặng không nói, Đổng Ngạc thị đã vội vàng, "Là do thần thiếp hạ lệnh." Dừng một chút, lại nghiêm mặt nói, "Chính là người của Thừa Càn cung sai. Thừa Càn cung nhận thịnh sủng của Hoàng thượng, nửa điểm cung quy không thể sai lầm, huống chi là quấy nhiễu tới Hoàng hậu.'
"Nàng nói phải." Chẳng ngờ Thuận Trị lập tức đổi giọng, "Quy tắc không thể không nghiêm, thưởng phạt phân minh mới là đạo dùng người. Ái phi như vậy là làm đúng!"
Một câu này, Đổng Ngạc thị lại lần nữa không nói nên lời.
Toàn bộ Khôn Ninh cung tuy rằng xưa nay vẫn biết Hoàng thượng sủng ái Thừa Càn cung, nhưng tuyệt không hề nghĩ tới sẽ sủng tới vậy. Loại chuyện tùy người mà cho thái độ thế này, thật là thiên cổ cũng chưa từng thấy Đế vương nào tùy ý tới vậy.
Tố Lặc buông mi, lặng yên không tiếng động đứng ở một bên, không nói một lời.
Thuận Trị lại nói, "Trời lạnh thế này, ái phi vẫn nên hồi cung sớm thì hơn." Nói đoạn, liền kéo Đổng Ngạc thị ra ngoài. Đổng Ngạc thị vội vàng hành lễ cáo từ Hoàng hậu, Tố Lặc cũng đơn giản cho nàng một cái gật đầu. Thuận Trị đế cởi liên bồng y minh hoàng của mình khoác lên vai Đổng Ngạc thị, khi đi ngang qua đám thị vệ thái giám ở nội viện còn nói, "Mang tiểu cung nữ này về. Quấy nhiễu tới Hoàng hậu cũng không phải chuyện gì lớn, trời lạnh lại còn khiến Hoàng quý phi phải tới thỉnh tội." Lời này thoát ra, ai cũng cúi đầu nghe theo.
Loan giá của hai người vừa rời khỏi Khôn Ninh cung, tuyết cũng bắt đầu ngừng. Trong sân, cả người Tang Chi như thể đã bị phủ bởi một lớp tuyết, Tố Lặc thất thần đứng nhìn người ta kéo nàng lên, để lộ những vết máu loang lổ chằng chịt phía sau lưng, khiến Tố Lặc nhất thời xuất thần ngẩn ngơ.
Thẳng cho tới khi trong sân chỉ còn lại người của Khôn Ninh cung, lúc này Tố Lặc mới buông lỏng nắm tay đã co quắp chặt cứng. Ngón tay run rẩy duỗi ra – lòng bàn tay đã sớm in hằn vết đầu móng tay bấm vào sâu hoắm.
--- Hết chương 21 ---
Editor lảm nhảm: Chương này căng quá rồi nên tui ko lảm nhảm gì nhiều nữa nha, mau phát biểu cảm nghĩ, mau phát biểu cảm nghĩ đi nào~ Nói chớ tui mắc cười anh Lâm quá, anh cưng Tiểu Uyển của anh y đúc cháu Lịch của anh cưng Yến Uyển dị :)) Cx may, Tố Tố có Tang Tang cưng òi, mắc gì cần anh :3
Chuẩn bị hết Hồi 1 - Đẹp tựa áng mây nha, sang Hồi 2 khỏi đẹp đẽ gì hết trơn :v